Phi Chức Nghiệp Bán Tiên - Lạp Miên Hoa Đường Đích Thỏ Tử

Chương 20: Thái Tố mạch




Vương Vũ Tập giống với các đời tổ sư, mặc dù được ghi lại ở Bão Dương quan, nhưng lại vấn đạo tứ phương, cũng không biết tổng cộng bái mấy tiên sinh, làm phong phú nội dung bút ký Bão Dương. Thế nên mới có bút ký Bão Dương nội dung kinh người hiện giờ, trong đó bao hàm đạo thuật, thuật hỗn tạp, không chỉ mỗi truyền thừa của một mạch Bão Dương.

Có điều, Tạ Linh Nhai nhìn Hải Quan Triều một chốc, vẫn cảm thấy y thực sự quá trẻ tuổi, khẳng định nhỏ hơn cậu hắn rất nhiều.

Tuy nói nghe đạo có sớm muộn, Khổng Tử cũng từng bái Hạng Thác làm sư phụ, nhưng ở thời hiện đại Tạ Linh Nhai chưa từng thấy ví dụ tương tự, chủ yếu là bản thân hắn với Hải Quan Triều, tuổi tác kém và bối phận kém thật là đáng sợ...

Hải Quan Triều xem dáng vẻ Tạ Linh Nhai do dự, ý cười càng tăng, "Sợ tôi lừa gạt hả, thế nào, cậu của cậu chưa từng nói về tôi à?"

Tạ Linh Nhai khổ sở nói: "Cậu tôi đã qua đời rồi."

Ý cười của Hải Quan Triều tản đi, có chút khó tin, "Không thể nào. Trước khi tới tôi có liên lạc, di động hắn tắt máy, tôi chỉ cho là không có tiền nạp tiền điện thoại (Tạ Linh Nhai: cậu mình rốt cuộc nghèo cỡ nào)... Thế nhưng sao hắn lại qua đời chứ, mấy tháng trước chúng tôi còn liên lạc mà, trước đây tôi cũng từng xem tướng cho hắn, tuổi thọ của hắn tuyệt đối không chỉ ngắn như vậy!"

Lúc hấp hối Vương Vũ Tập không kịp dặn nhiều như thế, sau khi ông tạ thế Tạ Linh Nhai cũng không có nạp thêm tiền cho điện thoại di động, lúc làm tang sự thì lại càng giản lược chỉ có rất ít người tham gia, lúc này nghe Hải Quan Triều nói như vậy, liền buồn bã nói: "Là lúc hành đạo xảy ra chuyện ngoài ý muốn."

Làm nghề này, tiếp xúc những thứ không bình thường, nhất định là có nguy hiểm, mệnh số sẽ thay đổi, ai cũng không nói chắc được.

Hải Quan Triều sửng sốt nửa ngày, mới thở ra một cái thật dài, "Tôi đi dâng nén hương cho hắn."

Tạ Linh Nhai dẫn Hải Quan Triều vào đạo quan, đến trước linh vị dâng hương.

Thừa dịp Hải Quan Triều dâng hương, Tạ Linh Nhai liền cúi đầu tra xét trong điện thoại một chút, bút ký Bão Dương hắn đã gõ lại hoặc là quét thành bản ebook. Nội dung nhiều vậy, nhất thời đương nhiên hắn đọc không hết, lúc này tìm kiếm tên Hải Quan Triều, thật sự là có.

Cậu hắn ghi lại, nơi nào đó tháng nào đó của năm ngoái kết bạn với một cao nhân trẻ tuổi, cũng chính là Hải Quan Triều, đặc điểm người này làm sao làm sao, hai người vừa gặp mà đã như quen, bái làm tiên sinh, học tập tướng thuật gia truyền.

Mới nhìn hai hàng, Hải Quan Triều đã dâng hương xong.

Tạ Linh Nhai thuận thế hỏi: "Anh tới đây, vốn dĩ tìm cậu tôi có chuyện gì sao?"

Hải Quan Triều thở dài, "Sư gia của cậu đây ở quê nhà bị đồng nghiệp xa lánh, lúc đó hẹn ước với hắn, sau khi xử lý xong chuyện bên ấy, liền đến Nữu Dương. Thuận tiện dạy cho xong thứ đã đáp ứng với hắn, khi đó hắn có việc, tôi chỉ mới dạy khẩu quyết thôi."

Sao cứ nhắc vụ sư gia này hoài vậy... trong lòng Tạ Linh Nhai từ chối, có điều nghe đến nội dung phía sau, lực chú ý liền dời đi: "Tuy rằng tôi thừa kế đạo quan nhưng thực chất cũng không có xuất gia, chúng ta không liên quan đâu."

"Nhưng mà, có tôi ở đây, cũng giống như có cậu tôi. Anh cứ yên tâm quải đan ở đây, tôi còn đang tìm đồ đệ cho cậu tôi, đến lúc đó anh còn có thể dạy dỗ một chút, hoàn thành ước định với ông ấy."

Cậu hắn muốn học tập tướng thuật với Hải Quan Triều, vậy ở phương diện này khẳng định là y rất lợi hại, đây chính là nhân tài, đã chủ động tới cửa, lại vốn còn có một tầng quan hệ nữa, đương nhiên phải giữ lại.

"Quải đan, quải cái gì mà đan, tôi chỉ muốn đến Nữu Dương mở phòng khám thôi." Hải Quan Triều liếc mắt nhìn hắn một cách kỳ quái, đồng thời còn có chút tiếc nuối, Tạ Linh Nhai mãnh liệt hoài nghi là bởi vì không chiếm được lợi trên miệng lưỡi.

Tạ Linh Nhai bối rối, cúi đầu xác nhận lại trên điện thoại một chút, "Không phải cậu tôi học tướng thuật với anh sao??"

Hải Quan Triều đáp: "Đúng vậy, nhưng tôi không phải là đạo sĩ, tôi là bác sĩ, bác sĩ đông y."

Tạ Linh Nhai: "..."

Mẹ nó, lúng túng thật, không ngờ thời buổi này đông y còn đa tài đa nghệ, xem tướng cũng biết, còn khiến cả đạo sĩ chịu phục nữa.

Hải Quan Triều nhìn Tạ Linh Nhai, cứ như biết hắn đang suy nghĩ gì, như cười như không nói: "Thời trước vu y không phân biệt, đến lúc sau, rất nhiều người đều biết vu thuật dùng bùa chú chữa bệnh, bao gồm cả đạo môn cũng có phương thuật chữa bệnh. Nhưng trong y thuật, kỳ thực cũng có một chút pháp thuật huyền diệu khó hiểu. Cậu biết Thái Tố mạch không?"

Tạ Linh Nhai thành thật lắc đầu, từ nhỏ đến lớn, hắn đi khám bệnh chưa từng khám đông y. Trái lại là cậu hắn, xác thực biết trị chút bệnh vặt, giống như Hải Quan Triều từng nói, vu y không tách biệt. Mà trong đạo môn, cũng có phương pháp ngũ thuật, thời cổ đại có rất nhiều đạo sĩ thậm chí còn có sở trường là chữa bệnh.

Hải Quan Triều giải thích: "Vào thời Minh, Trương Thái Tố người của núi Thanh Thành được kỳ nhân dạy dỗ, thông qua mạch đập đoán cát hung họa phúc của người ta, hắn tìm hiểu lý luận thực tiễn, truyền lại "Thái Tố mạch pháp". Người đời sau cho rằng mạch tượng con người thay đổi thất thường, dùng mạch tượng xem tướng là lời nói vô căn cứ, nên dần dần không còn truyền nhân."

"Nhà tôi đời đời làm nghề y, truyền lại Thái Tố mạch pháp. Thật ra, Thái Tố mạch chân chính dùng mạch tượng làm trụ cột, tham chiếu tướng thuật, nếu học tinh thông, thậm chí còn có thể suy đoán ra vận mệnh của con cháu người ta, có thể nói là không hề có sơ hở!"

... Mịa nó, lợi hại vậy? Chẳng trách cậu hắn muốn học!

Tạ Linh Nhai nghĩ thầm.

Hải Quan Triều vốn mang một ít vẻ kiêu ngạo, nhưng nói xong lời cuối cùng lại ảm đạm xuống, "Tôi đã từng bắt mạch cho cậu của cậu, đoán ra mặc dù hắn không có tài vận, nhưng hưởng thọ phước, không bệnh không đau. Thế nhưng, hắn lại tráng niên mất sớm, tôi không thể nhìn ra được, học nghệ không tinh mà!"

Tạ Linh Nhai cũng thở dài, mệnh số, ai nói rõ được đâu.

Một lát sau, hai người liếc mắt nhìn nhau.

Tạ Linh Nhai nhỏ giọng nói: "Vậy anh còn mở phòng khám ở Nữu Dương không?"

"Tôi còn cái gì nữa đâu, hết thảy gia sản đều mang theo ở trên người, đi tới chỗ nào thì là chỗ đó thôi." Hải Quan Triều xúc động nói.

"Vậy thì ở lại Nữu Dương đi, trước hết anh cứ ở lại chỗ chúng tôi, tôi giúp anh đi tìm xem có mặt bằng thích hợp cho anh mở cửa tiệm hay không."

Vương Vũ Tập là người cổ hủ vô cùng giảng đạo nghĩa, về điểm này Tạ Linh Nhai cũng không kém, tuy rằng là lần đầu tiên gặp mặt Hải Quan Triều, thế nhưng dựa vào ước định và quan hệ của y với trưởng bối nhà mình, Tạ Linh Nhai liền không nói hai lời quyết định giúp y.

Hải Quan Triều nhìn hắn một cái, trong mắt lộ ra vẻ thưởng thức, lập tức sảng khoái đồng ý, "Vậy thì làm phiền cậu rồi, tiểu Tạ."

...

Sau khi Tạ Linh Nhai và Hải Quan Triều tỉ mỉ tán gẫu mới biết, trước đây Hải Quan Triều mở phòng khám, bởi vì y thuật tốt, nên bị đồng nghiệp con ông cháu cha hãm hại, xa lánh, còn thuê người đi kiếm chuyện với y, làm cho y không cách nào mở cửa.

Chính lúc đó Hải Quan Triều quen biết Vương Vũ Tập đến đấy trừ tà cho người ta, sau đó đến phòng khám của y mua chu sa.

Hải Quan Triều nói: "Đúng rồi, tiền của tôi còn không nhiều, trước đây để dẹp yên chuyện nên tốn không ít. Khi đó cậu của cậu nói, có thể mướn một căn nhà có chuyện ma quỷ, được giá rẻ, sau đó hắn lại đuổi quỷ đi."

"... Đây là một biện pháp tốt không sai, nhưng nơi có chuyện ma quỷ cũng không phải muốn có là có được!" Tạ Linh Nhai tiếc nuối nói, "Để tôi xem lại một chút vậy."

Hải Quan Triều mướn phòng ở khách sạn gần đây, hành lý của y đều để ở đó. Tuy rằng hoàn cảnh Bão Dương quan không tốt bằng khách sạn, nhưng tiền phòng khách sạn đắt á, cho nên sau khi thương lượng Tạ Linh Nhai giúp y mang hết đồ đến Bão Dương quan.

"Đây là bác sĩ Hải!" Tạ Linh Nhai giới thiệu lai lịch của Hải Quan Triều với Thi Trường Huyền và Trương Đạo Đình: tiên sinh mà cậu hắn nhận.

Hải Quan Triều nhìn chằm chằm Trương Đạo Đình, suy tư về tính khả thi của việc kêu hắn ta gọi mình bằng sư gia là bao nhiêu.

Đáng tiếc mặc dù Trương Đạo Đình là người của Bão Dương quan, nhưng không có bái sư, ngẫu nhiên kêu Tạ Linh Nhai là sư huynh vẫn được, chứ kêu Hải Quan Triều là sư gia thì có hơi xa.

Thi Trường Huyền lại càng không cần phải nói, anh với Vương Vũ Tập cũng không phải cùng một phái.

Hải Quan Triều cực kỳ thất vọng, cũng không biết moi đâu ra cơn nghiện lớn như vậy, nhất quyết muốn làm sư gia người ta. Tạ Linh Nhai mãnh liệt hoài nghi, có phải là lúc trước cậu hắn bái sư, hai người đã có thương nghị gì đó về vấn đề này hay không.

"Đúng rồi, bác sĩ Hải, tôi xem trong bút ký của cậu tôi, khẩu quyết của anh thật thần kỳ, mạch tượng con người hóa ra có nhiều biến hóa như vậy sao?" Tạ Linh Nhai cảm thấy mấy thứ ngày thường mình xem đã rất ảo rồi, mà cái Thái Tố mạch này lại còn không thuộc về loại tướng thuật truyền thống chính thức, hắn có chút hiếu kỳ.

Tuổi Hải Quan Triều không lớn lắm, nhưng từ nhỏ đã bắt đầu học tập y thuật và Thái Tố mạch pháp, rất có thiên phú ở phương diện này, bằng không cũng sẽ không thuyết phục được Vương Vũ Tập. Y khẳng định: "Đây là đương nhiên, Thái Tố mạch tượng phân thành năm dương mạch, năm âm mạch, bốn doanh mạch, biến hóa đa dạng."

"Cậu đã là cháu ngoại trai của Vương Vũ Tập, cũng có thể học một ít thử xem. Ha ha, chỉ có điều cái này cũng không phải thứ mà người bình thường có thể học được, đoạn thời gian đó cậu của cậu ở với tôi, cũng chỉ học thuộc được hết thảy khẩu quyết mà thôi."

"Aizz, tôi không học, học rồi thì bối phận tính thế nào, anh đừng mơ tôi kêu anh là sư gia." Tạ Linh Nhai vốn dĩ có chút động lòng, nhưng hắn không muốn vô duyên vô cớ thấp hơn hai đời đâu.

Hải Quan Triều nâng kính mắt, vô cùng tự nhiên nói: "Vốn dĩ tôi chính là trưởng bối của cậu mà. Cậu cũng đừng nói cứ như muốn học là có thể học được, bằng không như vầy đi, cậu tới học, nếu trong vòng ba tháng có thể nhập môn, tướng thuật này coi như tôi tặng cậu, mặc kệ bối phận, không nhắc tới vụ sư gia kia nữa. Nếu cậu không học được, vậy thì kêu là sư gia đi."

Y mới vừa nói xong, phát hiện Thi Trường Huyền và Trương Đạo Đình đều nhìn sang phía mình, cứ như y nói cái gì rất kỳ quái vậy.

Hải Quan Triều: "??"

Tạ Linh Nhai cũng cười hì hì, "Nếu nói vậy, vậy tôi bằng lòng học với anh một chút, coi như khiêu chiến độ khó cao."

Hải Quan Triều bị ánh mắt của hai người kia nhìn cho quái dị, nhưng lại không nghĩ ra là không đúng chỗ nào, y rất tin tưởng vào độ khó của Thái Tố mạch pháp nhà mình, miệng nói: "Vậy cậu phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, không học được đừng có khóc nha."

Thi Trường Huyền và Trương Đạo Đình lần thứ hai nhìn về phía Hải Quan Triều: "......"

Hải Quan Triều bày tư thế cao nhân một nửa lại bị ép cứng đờ, trong lòng cực khó chịu: Cho nên đến tột cùng là tại sao nhìn y như thế, không hiểu, y nói sai cái gì??

...

Tính tình Tạ Linh Nhai tương đối rộng rãi, lại thêm mở cửa cho người ta múc nước, mấy ngày này làm quen với tiểu thương xung quanh cũng không tệ lắm, sau khi nghe ngóng, hắn còn thật sự hỏi thăm được sau phố có mặt bằng cho thuê.

Sau phố, cũng chính là cái phố chợ thực phẩm kia.

Phố bên này đối diện đường cái, hướng về phía đường đi bộ Kim Quế, quảng trường Lê Minh, tiền thuê tự nhiên đắt hơn rất nhiều, thế nhưng phía sau thì không giống, giá rẻ hơn nhiều.

Tạ Linh Nhai cũng từng suy xét đến những chỗ khá xa, cuối cùng bàn với Hải Quan Triều, nếu như thuê chỗ xa, ít người hơn không nói, ăn ở cũng không tiện. Ở vùng này, tiền thuê cao một chút mặt bằng nhỏ một chút, thế nhưng gần Bão Dương quan, quanh đây cũng có không ít cư dân.

Thậm chí Tạ Linh Nhai còn nói: "Quá lắm thì tôi mở cửa sau ra, sau đó dán cái bảng chỉ đường ở phía trước, cho người ta đi xuyên qua đạo quan để ra phía sau, vậy thì không sợ vị trí khó tìm rồi."

Hải Quan Triều không nhịn được cười rộ lên, càng cảm thấy người trẻ tuổi này thực sự là quá thú vị.

_

_

"Bên đường Minh Khê đó, " lúc nói lời này, đàn anh của Bạch Lộ còn cố ý phun ra một vòng khói, khiến mặt mình ở trong khói thuốc lượn lờ thoạt nhìn càng thần bí, sau đó mới nặng nề nói ra hai chữ, "Có ma quỷ!"

Bạch Lộ mở to hai mắt chớp chớp, "Ồ?"

"Cho nên buổi tối em qua bên đường đi bộ hát karaoke, tốt nhất dẫn theo một nam sinh, nam sinh dương khí nặng." Đàn anh lơ đãng bại lộ mục đích của mình.

Bạch Lộ cười cười, "Ồ..."

Đàn anh thấy cô không để ý lắm, lại nói: "Aiz anh nói thật, lớp kế bên có bạn tên Hạ Tôn em quen không? Từng gặp ma ở đường Minh Khê hai lần, có một lần giống em là đi karaoke xong, còn có một lần là đi chung với phòng ký túc xá, hiện giờ người cả phòng đó đều mang theo bùa trên người, rảnh rỗi liền đến đạo quan thắp hương."

Chuyện này lưu truyền trong trường sôi sùng sục, Bạch Lộ làm sao lại không biết, cô có chút buồn cười nói: "Đàn anh, không phải anh tin thật chứ? Chuyện này rõ ràng là có liên quan tới đạo quan bên kia đường đi bộ."

Đàn anh nói: "Còn không phải là có liên quan sao, bùa xin ở ngay bên đó mà."

"Ý em nói, đây cũng là kế hoạch PR của đạo quan kia thôi." Bạch Lộ bất đắc dĩ nói, "Hiện giờ mấy chuyện PR nhiều như vậy, thay đổi lớp vỏ thôi anh liền không nhận ra sao?"

"Ý em là, đám Hạ Tôn cũng nhận tiền của đạo quan ư?" Đàn anh tỉ mỉ cân nhắc, hình như cũng thật sự có chút khả năng, dù sao thì có gặp ma hay không đều là tự bọn họ nói thôi.

Bạch Lộ nhíu mày nói: "Cái này kêu là giả ma giả quỷ."

Đàn anh: "..."

Ồ, chờ chút, đề tài sao lại dời đi chỗ khác rồi, đàn anh lại nói: "Nhưng buổi tối vẫn phải cẩn thận nha, người còn đáng sợ hơn cả quỷ nữa đó."

Bạch Lộ liền bật cười, "Không có gì, chỗ đó rất náo nhiệt."

Cuối cùng đàn anh cũng không thể thực hiện được, có điều, nơi náo nhiệt hơn nữa thì đêm cũng không phải giống như ngày.

Đêm đó, lúc Bạch Lộ với bạn bè hát xong đi ra, bên ngoài đường đi bộ Kim Quế đều đã đóng cửa, cả con đường không có ai, các cô chơi đến quên thời gian, Bạch Lộ còn ngủ một giấc ngắn, nghĩ ngày mai phải dậy sớm có việc, nên không qua đêm ở đây.

Phương hướng của những người khác đều không giống cô, mọi người phất tay tạm biệt, người bạn nhìn Bạch Lộ dùng phần mềm hẹn được xe xong, mới rời khỏi, kêu cô trở về thì báo bình an.

"Biết rồi." Bạch Lộ vừa đi vừa cúi đầu xem, chuẩn bị đến đầu phố chờ xe, lúc này tài xế gửi tin, nói với cô là mình chuẩn bị về nhà, phần mềm dùng không quen nên không cẩn thận nhận đơn, phiền cô hủy giùm.

Bạch Lộ vô cùng cạn lời, nhưng cũng chỉ có thể hủy bỏ đón xe lại lần nữa.

Bạch Lộ đột nhiên cảm thấy có chút không đúng, trên đường phố yên tĩnh, tiếng giày cao gót của cô đạp trên đất vang cộp cộp, nhưng mà tỉ mỉ nghe, thì hình như còn có một chút âm thanh khác xen lẫn ở trong đó.

Dùng thính giác coi như nhạy bén của Bạch Lộ lắng nghe, hình như là... tiếng bước chân vô cùng nhẹ?

Lời đàn anh nói lúc ban ngày hiện lên trong lòng, nhưng rõ ràng đây là đường đi bộ mà, hơn nữa đường Minh Khê còn cách nơi này tận mấy phút đi đường nữa, không đến mức đó chứ...

Hẳn là có người ở phía sau. Bạch Lộ nghĩ, bỗng quay đầu lại nhìn một chút.

Đường phố trống trơn, một bóng người cũng không có.

"..." Bạch Lộ quay người lại tiếp tục đi, lẽ nào vừa nãy cô nghe lầm?

Hẳn là nghe lầm, Bạch Lộ an ủi mình. Cố tình lúc này lại nghe thấy phía sau có vài tiếng bước chân rõ ràng, tuyệt đối không thể nào là ảo giác.

Bạch Lộ lại quay đầu liếc mắt nhìn, suýt nữa sợ đến hồn phi phách tán.

Trong bóng tối, một cái mặt quỷ vặn vẹo bay giữa không trung, chỗ đôi mắt là khoảng không, miệng mở lớn lộ ra đầu lưỡi đỏ như máu, mặt vặn vẹo hai má lõm vào.

Bạch Lộ suýt chút nữa mềm nhũn chân, tim đột nhiên đập kinh hoàng, sắc mặt tái xanh.

Lúc này, mặt quỷ dừng lại một chút, cấp tốc vọt sang bên này, Bạch Lộ mới nhìn rõ, đây không phải là mặt quỷ bay giữa không trung, mà là có người mặc áo choàng đen đeo mặt nạ quỷ!

Bạch Lộ cũng không biết nên khóc hay nên cười, quả nhiên là người, nhưng cũng không phải là người tốt lành gì!

Đêm hôm khuya khoắt nhìn cái mặt nạ kia thực sự dọa người, huống hồ nghĩ đến mục đích có thể có của gã đó, Bạch Lộ hét lên một tiếng vội vàng lao nhanh, tay liều mạng nhấn điện thoại di động, nhưng đáng tiếc càng nhanh càng phạm sai lầm, tay trượt đi liền vứt điện thoại văng ra ngoài. Cô muốn nhặt lại điện thoại, nhưng cô với người mặt quỷ một nam một nữ, cô còn mang giày cao gót, quay đầu lại nhìn, người mặt quỷ đã đuổi theo không ít.

Trong giây lát này Bạch Lộ suy nghĩ rất nhiều, tuy rằng hai giờ sáng, trên đường có thể còn người bán hàng hoặc là người qua đường nghe thấy hay không? Nếu như xui xẻo vừa vặn không còn ai, thì đưa ví tiền cho tên biến thái này có thể bảo đảm mình không bị thương không?

... Thế nhưng loại ăn diện này thực sự khiến người ta rất không tin tưởng được! Bạch Lộ thiếu chút nữa rớt cả nước mắt, không dám dừng lại, tiếp tục chạy.

Tim Bạch Lộ đập loạn, đầu choáng váng, vừa sợ vừa hối hận. Cô lại không nhịn được quay đầu lại, kết quả nhìn thấy người mặt quỷ cách cô chỉ có ba bốn mét, gần như có thể nghe được tiếng hít thở của đối phương, tim nhảy càng nhanh, tiếng thét chói tai cũng lớn hơn.

Người mặt quỷ còn thấp giọng nói: "Tiểu tiện nhân mày còn chạy..."

Vừa dứt lời, người mặt quỷ trên đất bằng không biết thế nào, lại đột nhiên ngã sấp mặt, nhào tới trước một phát còn trượt ra tận mấy mét, suýt nữa đụng tới chân Bạch Lộ.

Bạch Lộ hét lên đạp mặt gã một phát, tiếp theo chạy như điên.

Chạy đến đầu phố, quảng trường xung quanh tuy rằng không có một bóng người, thế nhưng xa xa dường như có xe chạy tới, Bạch Lộ quay đầu nhìn lại, người mặt quỷ kia bò lên khập khễnh tiếp tục chạy theo.

Xong rồi xong rồi, không phải sẽ không kịp chứ, Bạch Lộ vừa nghĩ xong, người mặt quỷ kia lại ngã sấp mặt cái nữa.

Lúc này Bạch Lộ tận mắt nhìn thấy, ngã quá thảm, cô cũng khó tin được có người có thể ngã thảm như vậy ở nơi đất bằng.

"..." Bạch Lộ đang sững sờ, liền thấy cánh cửa bên cạnh bỗng nhiên mở ra, một nam sinh dáng dấp rất đẹp thò người ra nhìn, "Người đẹp, là bạn đang kêu sao?"

Bạch Lộ mừng như điên, chỉ vào người mặt quỷ nói: "Người kia muốn ăn cướp! Làm phiền anh báo cảnh sát giúp!"

Nam sinh mở cửa ra hẳn, lấy điện thoại di động ra ấn số, thuận tiện nói một câu: "Bạn vào đi."

Bạch Lộ đâu còn do dự, vài bước đi vào trong cửa, "Trước tiên, trước tiên đóng cửa lại đã!"

Anh chàng này mặc dù đẹp mắt, nhưng cơ thể lại không cao lớn bao nhiêu, dáng vẻ người mặt quỷ phía sau lại rất biến thái, không đóng cửa lỡ đánh nhau thì làm sao bây giờ.

Mà nam sinh cũng không có ý muốn đóng cửa, ngược lại nói: "Ôi chao, bạn xem kìa."

Hắn nói xong liền báo thông tin cho cảnh sát ở đầu kia điện thoại, Bạch Lộ tò mò ló đầu ra, phát hiện người mặt quỷ đã ngã hai lần hình như là lần thứ ba bị ngã xuống đất, hơn nữa lúc này không dậy nổi, mà là ôm đầu lăn mấy vòng, miệng kêu lung tung: "Cứu mạng với! Có quỷ!"

Mặt Bạch Lộ trắng bệch, người này kêu thật là quỷ dị, động tác cũng quỷ dị, lại nghĩ tới việc vừa nãy gã ấy té ngã không hiểu ra sao, "Hắn, hắn..."

Nam sinh mong đợi nhìn cô, "Hả?"

Bạch Lộ: "Đầu óc hắn bị điên nhỉ!"

Nam sinh: "..."

Bạch Lộ lạnh người, "Thật là đáng sợ, chắc không phải cướp bóc, là người điên phát bệnh."

"... Tôi báo cảnh sát rồi, đừng sợ." Nam sinh buồn bực cẩn thận cất điện thoại di động.

Người mặt quỷ lăn hai lần, ngẩng đầu nhìn thấy nơi này, liền vọt tới: "Cứu mạng!"

Nam sinh cấp tốc đóng cửa lại, người mặt quỷ nằm ở bên ngoài nện cửa: "Đờ mờ mày mở cửa đi! Con mẹ nó mày không phải đạo quan sao ở đây có quỷ nè!"

Bạch Lộ: "..."

Nam sinh: "... Tao đờ mờ ông nội mày."

Không hiểu sao Bạch Lộ lại rất muốn cười, có thể là cô trông mặt mà bắt hình dong đi, nam sinh này mắng người ta sao lại có hơi đáng yêu nhỉ, dáng vẻ không muốn để ý tới người bên ngoài, thế nhưng đối phương mắng chửi, thì hắn lại nhất định phải mắng lại, hơn nữa...

"Nơi này là đạo quan à?"

"..." Nam sinh nói, "Bạn mới phát hiện hả?"

Cảnh sát đến rất nhanh, không quá hai phút, đã chạy tới hiện trường bắt lấy người mặt quỷ kia, người mặt quỷ kia nhìn thấy bọn họ còn mừng đến phát khóc, "Rốt cuộc mấy anh cũng tới rồi!"

Cảnh sát: "..."

Bạch Lộ nhân cơ hội xông lên đạp gã mấy đạp, cảnh sát chờ cô đạp xong mới đưa tay cản, "Được rồi đừng đánh người."

Bạch Lộ mắng: "Bệnh thần kinh là có thể tùy tiện phạm pháp hả?"

Mặt nạ của người mặt quỷ đã bị lột ra, lộ ra gương mặt vừa xanh vừa sưng, đều là do vừa nãy bị ngã, gã lớn tiếng nói: "Ai thần kinh, cô mới thần kinh đó, có quỷ kìa cô không thấy hả!"

Bạch Lộ: "Thấy mà, chính là mày đó!"

Cảnh sát lười quản, nói với nam sinh: "Tiểu Tạ không tồi nha, lại giúp một cô bé, may là cậu nghe thấy."

Đây chính là cảnh sát Vương lần trước, hắn cảm thấy người trẻ tuổi của Bão Dương quan đều rất tốt, luôn vô tình cố ý giúp người, đây mới là chuyện người xuất gia nên làm.

"Ha ha, tôi cũng không có làm gì." Tạ Linh Nhai xoa xoa mắt, nghe cái gì chứ, hậu viện của hắn cách chỗ này một khoảng, hoàn toàn là bị Tần Lập Dân ở ngoài cửa sổ liều mạng thổi âm phong đánh thức, trong tích tắc đó hắn còn hối hận đã kêu Tần Lập Dân đi tuần tra nữa.

Ngay lúc này, những người khác đều không thấy, Tần Lập Dân đang tung bay ở trên đầu mọi người không ngừng lẩm ba lẩm bẩm, "Tôi lập công tôi lập công tôi lập công..."

...

...

Chiều hôm sau, Tạ Linh Nhai nhận được điện thoại của tiểu Vương dân phòng, nói cô gái tối hôm qua muốn đưa cờ thưởng cho hắn.

Tạ Linh Nhai kinh ngạc: "... A? Không đến mức đó chứ?"

Nếu nói đưa cờ thưởng cho Tần Lập Dân thì còn có thể hiểu được, nhưng cô gái kia không nhìn thấy Tần Lập Dân, đồng thời cũng không hề tin, tối hôm qua sau khi phát hiện điều đó, hắn cũng không có cưỡng ép truyền đạo.

Cảnh sát Vương cười ha ha, "Có đến mức đó hay không, trong lòng cậu không hiểu sao?"

Tạ Linh Nhai: "..."

Trong đồn cảnh sát, Bạch Lộ đỏ mặt đưa cờ thưởng cho Tạ Linh Nhai, cô vốn định đến đạo quan, nhưng Tạ Linh Nhai lại nói thôi.

Lúc này, Tạ Linh Nhai cười gượng: "Cảm ơn... Thực sự là nhận lấy thì ngại, sau này bạn chú ý một chút."

"Ừ, biết rồi." Mặt Bạch Lộ càng đỏ hơn.

Người mặt quỷ kia ăn nói linh tinh, quá nửa là bị bệnh, ít nhất thì Bạch Lộ cảm thấy như vậy. Nhưng mà, điều đó cũng không trở ngại cô đổi mới cái nhìn về Bão Dương quan, quyết định sau này thường đến uống trà.

Lúc Tạ Linh Nhai mang cờ thưởng trở về, trong quan vừa lúc tương đối rãnh rỗi, Trương Đạo Đình và Hải Quan Triều ngồi kia uống trà.

"Ồ, cờ thưởng đâu ra vậy?" Trương Đạo Đình hỏi.

Tối hôm qua Tạ Linh Nhai cũng không có quấy rầy những người khác, đáp: "A, đương nhiên là người ta tặng."

"Vậy tốt quá, treo lên đi." Trương Đạo Đình hưng phấn nói, "Chúng ta cũng có cờ thưởng rồi, tín đồ nào tặng vậy, trên đó viết gì, vô lượng độ nhân hả? Đạo quan chúng ta linh như vậy, nên có người tặng từ sớm rồi!"

Tạ Linh Nhai: "..."

Trương Đạo Đình và Hải Quan Triều không biết tại sao hắn lại mang dáng vẻ một lời khó nói hết, "Đến cùng là đâu ra thế?"

Hải Quan Triều nhàn nhạt nói: "Hửm, trên đó không phải viết "pháp lực vô biên" chứ?"

Tạ Linh Nhai: "......"

Tạ Linh Nhai lật mặt cờ thưởng lại, trên đó rõ ràng viết "Thấy việc nghĩa hăng hái làm", thuận tiện kể lại chuyện tối hôm qua một lần.

Tuy rằng trong lòng hắn biết xác thực là Tần Lập Dân có giúp một chút, thế nhưng ở trong mắt người ngoài, toàn bộ quá trình rõ ràng là phần tử phạm tội tự ngã nhào ba lần, tự mình phát bệnh, hắn chỉ thu giữ cô gái chạy trốn, hỗ trợ báo cảnh sát mà thôi, nhiều lắm cũng chỉ mắng người ta một câu ông nội mày...

"Cho nên hàm nghĩa cái cờ thưởng đầu tiên này, thật ra là nhân danh "thấy việc nghĩa hăng hái làm", để nói là "mặt anh thật đẹp" đó hả?" Hải Quan Triều nói, "Vậy cậu có treo lên không?"

"Treo!" Tạ Linh Nhai tàn bạo nói, "Tôi dựa vào tướng mạo nhận cờ thưởng, mắc gì không treo!"