Phi Chính Quy Luyến Ái

Chương 60: Huyết thống




Cảnh tượng này rất quen thuộc, chắc chắn đã thấy cảnh tượng này ở một nơi nào đó.

Lăng lăng nhìn hết thảy, Lục Diêu phát hiện thân thể mình đã cứng ngắc, bởi vừa rồi thiếu chút nữa đã thốt ra từ —— cha. Lần đầu tiên hắn tha thiết hy vọng hết thảy đều là ảo giác. Còn hơn luân lý, Lục Diêu càng không thể chấp nhận bản thân với kẻ như vậy có quan hệ huyết thống chặt chẽ.

Nhưng cảm giác quen thuộc cùng thân cận từ đáy lòng trào ra này lại tuyệt không như là ảo giác.

Có điều loại tiềm thức này tự nhiên không thể cứ như vậy mà tin tưởng, bởi vì người kia rõ ràng hẳn đã chết từ lâu rồi. Lục Diêu giương mắt nhìn về phía Lục Dật Văn đang đi về phía mình, lạnh lùng hỏi, “Phòng đàn ở đâu?”

Tựa hồ cảm thấy kinh ngạc khi Lục Diêu chủ động nói chuyện với mình, Lục Dật Văn thoáng toát ra một tia kinh ngạc, lập tức có chút kinh hỉ đáp, “Ở lầu phía Đông, ta đưa ngươi qua.”

Trên đường tới phòng đàn, Lục Dật Văn một mực dùng khăn tay không ngừng chà lau  tay phải vừa rồi giết người bồi bàn, mặt tràn đầy buồn rầu, “Thực xin lỗi, ta phải đi trước tiêu độc một chút, cho nên đi đường hơi lòng vòng.”

“Nếu thế ban đầu sao còn cố tình động thủ.” Tuy rằng tính hắn sẽ không quan tâm tới sinh tử của người xa lạ, nhưng cứ nhẹ nhàng cướp đi sinh mệnh kẻ khác ngay trước mắt mình như vậy, Lục Diêu vẫn không quá thích ứng.

“Ta cũng không muốn làm như vậy, nhưng nó cố tình không nghe lời xuất hiện trước mặt Diêu Diêu...... Lực chú ý của Diêu Diêu bị người khác dẫn đi, chỉ có cái này ta không thể chịu được. A đúng rồi, ta bình thường cũng không tự làm như vậy, lần này chỉ là ngoài ý muốn.” Nói lời hối lỗi, Lục Dật Văn đi vào phòng rửa mặt, mở nước trong bồn bắt đầu lặp đi lặp lại động tác kỳ cọ tiêu độc hai tay. Vừa làm Lục Dật Văn vừa thoải mái nói giỡn với Lục Diêu, đối lập với đó là động tác tay, không lưu tình chà xát tẩy rửa, da tay đã đỏ rực lên, còn rửa như vậy đại khái lột da cũng không thành vấn đề.

“Được rồi đi, thích tự ngược cũng xin chú ý trường hợp một chút.”

“Ân, đợi lâu đi, chúng ta tới phòng đàn nào.” Cười cười, Lục Dật Văn tùy ý xoa xoa bàn tay đã rửa đến đỏ rực. Lục Diêu tùy ý liếc liếc mắt một cái, phát hiện đôi tay kia thon dài xinh đẹp ngoài ý muốn, nếu nói tay mình rất hợp với phím đàn, vậy tay Lục Dật Văn đại khái chính là có thể đi làm người mẫu.

“Tới rồi.”

Cái gọi là phòng đàn là một gian phòng coi như bình thường, ở trong đặt hai cái đàn dương cầm, một đen một trắng, màu sắc căn phòng là vàng nhẹ, đại khái khoảng mấy chục thước vuông.

Lục Diêu đi qua ngồi xuống trước cái đàn dương cầm màu đen, Lục Dật Văn liền chủ động ngồi trước cái đàn màu trắng đối diện hắn, nhìn hắn mỉm cười. Lục Diệu hiện tại thấy nụ cười này liền cảm thấy phiền táo, liền cúi đầu không nhìn y, đầu ngón tay nhấn ra một đám nốt nhạc. Bởi vì đàn dương cầm che chắn nên bọn họ hoàn toàn không nhìn thấy tay nhau, nhưng Lục Dật Văn lại cơ hồ bắt đầu cùng lúc với Lục Diêu, đầu ngón tay linh hoạt nhảy nhót trên phím đàn đen trắng, mang theo tươi cười thoải mái thích ý, thành thạo cùng Lục Diêu đạn tấu ra cùng một khúc nhạc.

“!” Trong lúc kinh ngạc, Lục Diêu liên tiếp đàn sai mấy âm, nguyên nhân bởi ngoài hắn, thủ khúc này cơ hồ không có khả năng có người khác biết đến. Cho dù trí nhớ thập phần mơ hồ, nhưng Lục Diêu tinh tường nhớ rõ thủ khúc này là phụ thân dạy cho mình, cũng không nói cho mình biết tên khúc này, sau đó dù hắn thông qua nhiều con đường tra tìm, cũng không tìm thấy thủ khúc này, chỉ có thể cho rằng là phụ thân tự sáng tác.

“Ha hả…… Diêu Diêu quả nhiên vẫn thích nhất thủ khúc này.” Lục Dật Văn cúi đầu, trong tiếng cười mang theo thỏa mãn, thấy Lục Diêu đối diện sắc mặt khó coi, nghi hoặc nghiêng đầu, “Sắc mặt thực kém a, chẳng lẽ ngươi không phải đã đoán ra ta là ai mới đến đây sao?”

Lục Diêu không để ý đến y, trước khi nói chuyện hắn cần sắp xếp lại quan hệ nhân vật với sự kiện loạn thất bát tao trong óc mình.

Phụ thân mình không chết, hơn nữa rất có thể là thủ phạm kéo mình vào chuỗi sự kiện này, nhìn qua tinh thần cũng không quá bình thường. Một câu tổng kết chính là hiếu kỳ tới cực điểm rồi.

“Thật là, vẫn luôn không biết tự chăm sóc mình như vậy sao? Có chỗ nào không thoải mái?” Thấy Lục Diêu không nói lời nào, Lục Dật Văn liền đứng lên, đi tới lo lắng dò xét độ ấm cái trán của Lục Diêu, thấy không có dị trạng mới hơi chút buông tâm, mở hai tay ôm lấy Lục Diêu.

Lục Diêu nhìn không thấy vẻ mặt y, chỉ có thể từ thanh âm của y nghe ra một loại bệnh trạng hưng phấn cùng si mê, “Ta thật cao hứng, con thật sự nhớ tới ta. Quá bối rối sao? Không vấn đề gì, con cái gì cũng không cần nghĩ, chúng ta sẽ vĩnh viễn vĩnh viễn bên nhau, chỉ cần biết điều đó là đủ rồi……”

“Này!” Hung hăng đấm một quyền vào bụng Lục Dật Văn, thấy đối phương lui về phía sau  vài bước, Lục Diêu mới lãnh khốc mở miệng nói, “Ngươi hẳn đã hiểu lầm rồi, mặc kệ giữa chúng ta có quan hệ gì, ta cũng không tính toán có phát triển gì với ngươi. Ta chỉ muốn biết ta đã quên cái gì và ngươi đã làm cái gì mà thôi.”

“Khụ khụ......” Khổ sở ôm bụng, nụ cười của Lục Dật Văn vẫn sáng lạn, ánh nhìn chăm chú vào Lục Diêu cũng càng thêm lửa nóng, “Thì ra là thế, là muốn hiểu biết thêm về ta sao? Ân...... Vậy lộ thêm một ít tin tức xấu đi, ta kỳ thật không chỉ là người sinh ra con, mà còn là ca ca ‘con’ a.”

Những lời này nghe như một câu sai cú pháp, nhưng vì biết rõ nó không sai, mới làm Lục Diêu sửng sốt một lúc lâu. Trí nhớ bị đóng băng, theo những lời này, bị đập ra một vết nứt.

Hắn nhớ tới mẹ mình kỳ thật không phải chôn cất cùng cha, mà là khi hắn năm tuổi đã chết rồi. Mà khi còn sống, sắc mặt bà luôn tái nhợt, chưa từng lộ ra vẻ tươi cười, đối với Lục Diêu không chỉ không yêu thương, cơ hồ chỉ có căm hận. Mẹ luôn sợ hãi lại chán ghét cha, mẹ trong trí nhớ của hắn là người phụ nữ xinh đẹp, đáng tiếc trên khuôn mặt tinh xảo ấy vĩnh viễn chỉ có ưu sầu cùng tuyệt vọng.

Nhưng đôi khi mẹ cũng sẽ lộ ra vẻ nhu hòa, khi bà ngắm một bức ảnh, trên ảnh chụp là một nhà ba người ấm áp, mẹ, cha thời thiếu niên, cùng với một gã đàn ông xa lạ đang ôm mẹ, chưa bao giờ gặp qua. Khi ngắm bức ảnh, có khi biểu tình của mẹ sẽ trở nên dịu đi rất nhiều, nhưng có khi lại càng kém hơn, yên lặng khóc.

Vì sao mẹ lại chết? Lục Diêu nghĩ tới, đó là một ngày tâm tình của mẹ còn tệ hơn bình thường, cơ hồ đã ngã vào đáy cốc, sau đó xuống tay đánh mình. Trí nhớ không quá rõ ràng, nhưng Lục Diêu đoán bà đánh kỳ thật cũng không nặng tay, bởi vì lúc ấy mình chỉ có năm tuổi nhưng lại không khóc, tuy rằng không biết vì trong lòng bà vẫn còn sót lại một tia yêu thương đối với cốt nhục của mình, hay bởi xuất phát từ sợ hãi người kia.

“Vì cái gì, vì cái gì ta lại sinh ra ngươi! Ngươi vì sao không chết đi! Ngươi là đứa con của ác ma!” Người đàn bà tâm thần khóc hô, gương mặt xinh đẹp đều bị căm hận làm vặn vẹo thành bộ dạng đáng sợ, có vẻ dữ tợn. Mà ác ma trong lời bà, hẳn chính là cha rồi.

Lại không biết cha bằng cách nào biết được việc này, thập phần phẫn nộ, trước kia Lục Diêu chưa bao giờ thấy người cha thân thiết ôn nhu lại lộ ra thần sắc âm lệ như vậy, sau đó vào ngày hôm sau mẹ bỗng nhiên biến mất, cha giải thích rằng mẹ bỗng nhiên sinh  bệnh nặng.

Đúng rồi, tuổi của mẹ đích xác hơn cha rất nhiều, tướng mạo của hai người cũng có vài phần tương tự, nhớ lại tướng mạo cha hoàn toàn tương tự Lục Dật Văn đứng trước mặt mình. Những chuyện đó đều phát sinh hồi Lục Diêu năm tuổi, nhớ lại mà có thể nhớ rõ ràng như vậy ngay cả chính hắn cũng có chút ngoài ý muốn.

Việc đã đến nước này, Lục Diêu cũng không thể bởi vì chuyện như vậy mà sụp đổ, thực tế có lẽ còn tốt hơn giả thiết xấu nhất hắn nghĩ tới. Vào lúc hắn sắp xếp lại trí nhớ Lục Dật Văn liền kéo ghế qua ngồi bên cạnh, giờ phút này đang một tay chống đầu, dùng ánh mắt tràn ngập chờ mong nhìn Lục Diêu, không biết sao, Lục Diêu cảm thấy y đang kỳ vọng mình nổi giận với y. Kỳ thật Lục Diêu cũng hiểu thời điểm này hẳn phải tức giận, nhưng có thể vì đã quen cuộc sống như vậy, hắn chỉ cảm thấy vô lực và hết cách.

“Vì sao đột nhiên giả chết?” Lục Dật Văn hiện tại nhìn qua đại khái cũng chỉ hơn hai mươi, nhìn bề ngoài không chừng còn trẻ hơn mình, nếu không phải hệ thống quỷ dị này tồn tại, Lục Diêu có thế nào cũng sẽ không tin người này chính là cha mình.

“Về sau sẽ biết, chờ Diêu Diêu nhớ ra tất cả đã.” Lục Dật Văn cơ hồ nháy mắt liền khôi phục  nguyên trạng, trừ bỏ một tia lo lắng không thể lau đi khỏi đáy mắt, đã không khác gì lúc trước.

“Đừng nói với ta là ngươi lúc thiếu niên, vì thần kinh có vấn đề mới làm ra việc này.” Trừng mắt nhìn đối phương, bàn tay Lục Diêu tiếp tục lướt trên phím đàn đạn tấu khúc nhạc vừa rồi còn dang dở, dùng nó để dời lực chú ý rời khỏi Lục Dật Văn.

“Ân? Ta thật ra không cảm thấy cái đó có gì kỳ quái, nguyên nhân đại khái cũng chỉ là vì ta cảm thấy nhàm chán. Có điều sự ra đời của Diêu Diêu đối với ta mà nói chính là kinh hỉ lớn nhất, may mắn việc lúc trước làm chính là làm cho người đàn bà đó thụ thai, mà không phải dùng cho nghiên cứu khác.” Nhắc tới chuyện đó, Lục Dật Văn tựa hồ rất có hưng trí, không chút ý thức rằng mình đang nói chuyện kinh thế hãi tục cỡ nào, hứng thú dạt dào tiếp tục nói, “Diêu Diêu hồi bé thực đáng yêu, ta vẫn cảm thấy trẻ con là sinh vật vô năng lại ghê tởm nhất trên đời, chỉ có Diêu Diêu là ngoại lệ. Cho nên mọi thứ của Diêu Diêu đều do tự tay ta làm, dù là bón sữa hay thay tã, chỉ cần là vì Diêu Diêu mặc kệ làm cái gì đều thực vui vẻ.”

“Dừng!” Mắt thấy Lục Dật Văn càng nói càng thái quá, Lục Diêu quyết định thật nhanh chặn đứng lời đối phương, “Bỏ ngay cái xưng hô ghê tởm kia đi.”

“Không muốn, Diêu Diêu trước kia rõ ràng thích được gọi như vậy.” Hơi hơi phồng má, Lục Dật Văn vô cùng mất hứng từ phía sau ôm lấy Lục Diêu vẫn đang chăm chú chơi đàn, thấy hắn chấp nhất không phản ứng lại, liền lộ ra nụ cười “tràn đầy ác ý”, đầu tựa vào vai hắn hoạt động một chút, rồi ngậm lấy vành tai đối phương.

Đột nhiên bị như vậy, Lục Diêu theo bản năng rùng mình một cái, cảm nhận được phản ứng của hắn, Lục Dật Văn cười càng thêm vui vẻ, nhẹ nhàng giữ lấy hai tay Lục Diêu, giọng nói có chút mơ hồ, “Đã lâu không cùng Diêu Diêu chơi đàn, chơi chung nhé?”

“Ta trước kia có từng nói ngươi rất phiền không?” Lục Diêu liếc người tựa trên người mình.

“Sao có thể, Diêu Diêu trước đây thực nghe lời nha.”

“......” Gạt tay Lục Dật Văn ra, Lục Diêu bình tĩnh tiếp tục đánh đàn —— càng nói y lại càng được một tấc lại muốn tiến một thước, cho nên không để ý là được.

“Không cảm thấy rất mỹ diệu sao? Mọi người luôn nói người thân yêu chính là tồn tại thân cận nhất bên người, thế nhưng quan hệ của chúng ta so với một tầng huyết thống bạc nhược ấy còn chắc chắn hơn a.” Lục Dật Văn kìm lòng không đậu lộ ra vẻ mặt hạnh phúc, âm thanh bị cố ý đè thấp thập phần mê người, ngọn đèn màu ấm trong phòng đàn giờ phút này cũng phảng phất trở thành phông nền ái muội, “Không muốn biết thượng người cha kiêm ca ca ruột thịt tư vị thế nào sao?”

“Hoàn toàn không có hứng thú.” Đối với loại mặt người dạ thú không có tự giác này, Lục Diêu cảm thấy mình có nhắc nhở thế nào, y cũng sẽ không biết treo nụ cười thân thiết nói ra lời hạ lưu như vậy không hòa hợp cỡ nào, liền châm chọc nói, “Lẽ nào ngươi vì rèn kỹ năng biến thái cho con mình để thỏa mãn bản thân, nên mới tạo thành nhiều việc như vậy? Thật sự là kẻ tai họa.”

“Hại người? Con cảm thấy là ta cố ý hãm hại ba người kia sao?” Kinh ngạc lập lại một lần, Lục Dật Văn mở miệng sửa đúng, còn không quên tự tiêu tự nhạc đùa nghịch tóc Lục Diêu, “Đương nhiên không phải, ta sao có thể chủ động để Diêu Diêu thân cận những người khác chứ?”

Cảm giác Lục Diêu hoài nghi và chống đối mình, Lục Dật Văn cũng không giận, chỉ thân mật hôn hai má hắn, như một người cha bình thường hôn con mình, “Chỉ có Diêu Diêu, ta tuyệt sẽ không lừa gạt. Con vẫn muốn hỏi đi? Động tay động chân ở Tu chân giới đúng là ta, bởi vì ta thật sự đợi không kịp muốn nhìn thấy con.”