Phì Bà Hoàng Hậu

Chương 11: ​




“Chỉ đành đợi đến Quốc yến, Hoàng Thượng xem xem có thể lôi kéo được bên nào không? Chuyện này nếu không giải quyết, người chịu khổ sẽ là bách tính trong thiên hạ, lương thực ít, người lại đông, không trồng được hoa màu, chắc chắn sẽ chết đói mất!” Tuyết Liệt Hàn bất đắc dĩ lắc đầu, thiên tai, ai có thể đấu được với ông trời?

“Aiz, lôi kéo chỉ là hạ hạ sách, nếu dễ lôi kéo như vậy thì ba nước đã sớm là một từ lâu rồi!” Nam Cung Tàn Nguyệt cũng không biết nên làm thế nào, thân là Vua một nước, chịu trách nhiệm với lê dân trăm họ, cho dù là tia hi vọng mong manh hắn cũng phải thử một lần, nhưng lần thử này, sợ rằng sẽ mất cả giang sơn.

Nếu có một nước nào đó đến lôi kéo hắn, hắn tuyệt đối sẽ không đồng ý, làm sao biết đối phương là có ý thật hay giả? Vạn nhất đối phương cùng nước còn lại đã bắt tay với nhau thì phải làm thế nào? Nếu không tiến đánh, nói không chừng bọn họ còn cho hắn là chính nhân quân tử, nhưng nếu đánh , đối phương nhất định sẽ hợp tác với nhau, cho nên mới nói đây là hạ hạ sách, một khi đồng ý, thì chính là tiểu nhân, bởi vì không thể đoán được đối hương đang nghĩ gì? Cũng chính vì nguyên nhân này mà ba nước mới có thể yên ổn cùng tồn tại bao năm qua, nếu nước nào có ý muốn liên hợp với mình đánh nước còn lại thì quả là chuyện đáng mừng.

***

“Hu hu...nương nương...Thái y nói nương nương bôi thuốc này vào sẽ khỏi nhanh thôi..Người chịu đau chút nhé!” Tiểu Liên vừa khóc vừa thoa thuốc vào cái mông sưng tấy của Tiêu Thanh Nhã

“Không sao đâu...ta còn có thể chịu được mà!” Tiêu Thanh Nhã trấn an Tiểu Liên, răng nghiến chặt lại, không ngờ sau khi béo lên, bị đánh lại đau thế này.

“Hu hu ...nương nương...sau này Người đừng làm chuyện ngốc nghếch như vậy nữa, bây giờ Hoàng Thượng buồn phiền nhất là chuyện hậu cung, Quốc gia đang lâm nguy, Hoàng Thượng ngày đêm vất vả, bây giờ Người làm vậy chỉ làm Ngài thêm phiền mà thôi!” Tiểu Liên vừa bôi thuốc vừa khuyên nhủ nàng, đôi mắt sưng lên vì khóc nhiều.

“Có phải là chuyện đánh trận không? Lại còn Quốc gia lâm nguy!” Tiêu Thanh Nhã xem thường nói.

“Chuyện này còn kinh khủng hơn cả đánh trận nữa, chuyện mười năm trước lại tiếp diễn, không biết lần này đã chết bao nhiêu người rồi!” Tiểu Liên lắc lắc đầu, tuy rằng nàng sẽ không bị chết đói, nhưng còn người thân của nàng? Nghĩ đến nước mắt lại tuôn rơi.

“Người ta chết hay không? Muội lo nhiều làm gì?” Tiêu Thanh Nhã nằm bò trên giường, nhàn nhạt nói, đúng vậy, nàng là người vô cảm, đương nhiên, đây còn gọi là nhắm mắt làm ngơ, nếu như thật sự nhìn thấy, không biết có nói như vậy không?

“Nương nương...Người là Hoàng Hậu, sao có thể nói những lời như vậy được?” Tiểu Liên tức giận ấn mạnh một cái lên vết thương của nàng.

“A...Tiểu Liên...muội thật to gan, Hoàng Hậu thì làm sao? Động đất Vấn Xuyên làm chết bao nhiêu người, nhưng ta có thể làm được gì? Nếu ta là Ngọc Hoàng Đại Đế, thì ta cũng ước gì vĩnh viễn cũng không có thiên tai!” Tiêu Thanh Nhã oán trách nói.

“Cũng phải, trận hạn hán lần này còn nghiêm trọng hơn mười năm trước nhiều, mới vẻn vẹn có mấy tháng mà rất nhiều cây hoa màu chết vì héo khô, sang năm không biết lấy gì mà ăn?” Tiểu Liên lắc lắc đầu nói.

“Hạn hán? Chả trách sao trời nóng như vậy, nhưng hoa cỏ ngoài sân chẳng phải vẫn mọc tốt đó sao? Ta cũng đâu có thấy chúng chết?” Tiêu Thanh Nhã không hiểu hỏi.

“Đó là vì mỗi ngày đều có người tới tưới nước, nương nương, Người không biết sao? Ông trời mấy tháng nay đã không cho xuống một hạt mưa nào rồi, mười năm trước cũng vậy, ba năm liền không mưa một trận nào, nhất định là ông trời đang trừng phạt chúng ta!” Tiểu thái giám bên cạnh mau chóng bổ sung.

“Đây cũng đâu phải là Tây Du Kí, lấy đâu ra Ngọc Hoàng Đại Đế, sao lại phải trừng phạt các ngươi? Ba năm không mưa, sao có thể? Nước sông đi đâu hết rồi?” Sa mạc còn có mưa, nơi này sao lại khô hạn?

“Nước sông thì rất nhiều nhưng ai cũng biết nước chảy chỗ trũng, nước sông cũng không thể chảy ngược lên ruộng hoa màu được a~!” Tiểu Liên cảm thấy nương nương thật ngốc, đạo lý này cũng không biết sao?

“Ta không nói là nước sông vì sao không chảy vào ruộng mà là nơi nào có sông, nơi đó nhất định sẽ có mưa, đây là kiến thức cơ bản, các ngươi cũng đều không hiểu? Nước bốc hơi lên cao, biến thành mây, sau đó mây sẽ biến thành nước mưa rơi xuống, cái này sao các ngươi không biết sao?” Tiêu Thanh Nhã xem như là bị khuất phục rồi, xem vẻ mặt nghi hoặc của bọn họ kìa, thôi quên đi, nói nhiều như vậy mà bọn họ vẫn chưa hiểu, nhưng đúng là nước chảy chỗ trũng, chỉ cần động não một chút, đừng nói là chỗ cao, mà đến đỉnh núi cũng có thể đưa nước lên được, những người cổ đại này, chỉ biết oán trời trách đất, không biết động não một chút sao?

“Nương nương, tuy bọn muội không hiểu Người đang nói gì, nhưng mấy con sông lớn xung quanh đều sắp khô cạn vì nước chảy hết ra biển rồi!” Tiểu Liên thoa thuốc lần cuối lên vết thương của Tiêu Thanh nhã, thản nhiên nói.

Ngất mất, thì ra là những người ở đây không biết tích nước, trời mưa không giữ nước, một khi khô hạn, không có nước để bốc hơi, aizz, thật là ‘nước đến chân mới nhảy”.

“Những chuyện này các ngươi không cần lo lắng, Hoàng Thượng vĩ đại của các ngươi sẽ nghĩ ra cách thôi, hậu cung không được tham dự vào chính sự, hiểu không? Chuẩn bị một chút, bốn ngày sau đi Quốc yến xem xem, ta còn chưa được tham gia vào Quốc yến cổ đại lần nào, ha ha!” Tiêu Thanh Nhã nhỏ giọng cười.

Ba năm không mưa lấy một giọt, thật là kỳ lạ, nhưng nàng cũng đã xuyên không đến đây rồi, có gì là không thể? Không chừng thật sự có thần tiên, nhưng không tin mà thôi, mà cho dù trời không mưa, nước sông khô cạn, thì vẫn có thể đào mương, dẫn nước vào sông, rồi dẫn nước lên núi, không phải mọi chuyện đều được giải quyết rồi sao? Còn óan trời oán đất, aiz!

***

Quốc yến, là yến hội lớn nhất của Thương Lan Quốc, còn lớn hơn sinh thần của Hoàng Đế, hai nước còn lại nhất định sẽ đem quà đến chúc mừng, Quốc Vương không tới, cũng sẽ phái sứ giả tới, lần này Quốc vương của Tây Tề và Nam Dương đều đến, có lẽ là vì chuyện hạn hán, cho dù điều binh đi trị hạn cũng không phải là kế sách tốt, nước sông sớm muộn gì cũng khô cạn, dân chúng sẽ vì thiếu nước mà chết khát, nếu lại hạn hán liên tiếp ba năm một lần nữa, Quốc gia nhất định sẽ bị diệt vong, cùng thương nghị cũng không tồi.

***

“Tiểu Liên, đẹp không?” Tiêu Thanh Nhã mặc bộ Phụng bào, đứng trước gương, xoay xoay mấy vòng rồi hỏi Tiểu Liên đứng đằng sau.
Tiểu Liên hơi chau mày : “Nương nương, Người thật sự muốn đi?”

“Đương nhiên, trời vừa tối ta sẽ đi ngay, ta muốn xem xem những người trông mặt mà bắt hình dong kia có gì ngon, còn Hoàng Thượng mà khiến các phi tần tranh nhau kia đẹp đến mức nào!” Tiêu Thanh Nhã kiên định nói.

“Nói đến Hoàng thượng, Người thật sự rất anh tuấn, nhưng muội chỉ là một cung nữ nho nhỏ, chưa từng được gặp, mà cho dù Ngài có đứng trước mặt nô tỳ, nô tỳ cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn!” Tiểu Liên cười ha ha nói.

“Sau này muội không được nói mình là nô tỳ, hiểu không? Được rồi, ta phải tập thích ứng cái đã, cái mông của ta vẫn còn đau, bọn họ muốn cười thì cứ cười đi, những loại người này, ta cũng lười đi so đo với họ!” Tiêu Thanh Nhã tự tin nói, hơn nữa bây giờ lấy được hưu thư mới là quan trọng nhất, để cho bọn họ cười cũng tốt, đồ bạo quân không phân rõ trắng đen, nhất định sẽ có một ngày cho hắn biết hắn đã đánh một người không nên đánh, còn có Chỉ Phi, hừ! Nàng nhất định sẽ cho nàng ta nếm mùi đau khổ, còn Nhu Phi, đắc sủng? Nàng sẽ làm cho nàng ta mãi mãi cũng không được sủng ái nữa!

“Nhưng mà nương nương, nhỡ may nàng gặp phải Nguyên Soái, Vương Gia, hay Thượng Thư Đại Nhân thì sao? Tóm lại là những nam tử mà Người từng biết thư tình cho, nếu bọn họ xin Hoàng Thượng...đuổi Nương nương về Hậu cung thì phải làm sao?” Tiểu Liên ấp a ấp úng nói.

Đuổi về Hậu cung? Tên Hoàng Đế kia nhất định sẽ đồng ý, nếu nàng đi, hắn nhất định sẽ cảm thấy rất mất mặt, nghe nói Hoàng Đế hai nước kia đều đem theo Hoàng hậu xinh đẹp đến, mà nàng lại xấu thế này, sao nàng lại không sợ bị người ta chê cười kia chứ? Nhưng không sao, binh đến thì tướng ngăn.