TTTCTCĐ - Chương 56
(dreamhouse2255)
Chương 56:
Du Việt từng trải qua cảm giác bị Đào tiên sinh quên đi, không lo lắng chút nào, "Cái gì gọi là không nhận ra cháu chứ, chú yên tâm, cháu đi, cậu ấy khẳng định có thể nhận ra."
Du Liên biết, Du Việt trước nay tự tin, đến lúc đó gặp mặt bị Vạn Dương Trạch không nhận ra, đứa nhỏ này nhất định sẽ rất thương tâm, y chỉ có thể an ủi: "Có mấy người trước khi mất ký ức đã bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ nhiều lần, bị tổn thương sẽ quên đi người hoặc là chuyện quan trọng nhất, đây là chuyện bình thường, nó sớm muộn gì cũng sẽ nhớ lại thôi, cháu cũng không cần lo lắng, dù sao thằng bé cũng chỉ quên có một mình cháu, nó khi mất trí nhớ không phải là nó bình thường, cháu ngoan ngoãn đi làm thực nghiệm của cháu đi."
Du Việt không thể nào tiếp thu chuyện này, "Chỉ quên một mình cháu, cháu nên mừng cho cậu ta hay sao? Dựa vào cái gì chỉ quên một mình cháu, cháu nhất định phải đi chất vấn cậu ta, Ô Phi Trần quên chú, chú có thể chịu được không?"
Du Việt: "Sao chú không nói là bởi vì cháu là người quan trọng nhất với cậu ấy, cho nên mới quên cháu?"
Du Liên không muốn bị y vòng vào, "Khi làm nhiệm vụ ở Mã Tát chỉ có hai người các cháu, ấn tượng về cháu với thằng bé là sâu sắc nhất, cho nên thằng bé mới quên cháu, mà trước đó phần đầu của thằng bé cũng từng bị thương, lại không có cấp cứu kịp thời, hiện tại đang điều trị ở bệnh viện, hẳn là sẽ khôi phục lại rất nhanh, thời gian này cháu đừng có chấp nhất ở chung một phòng với nó nữa, dù sao cũng không có chủ đề chung gì để nói, một Omega như cháu, người mà cháu nên cách xa nhất chính là Vạn Dương Trạch."
(dreamhouse2255)
Du Việt có thể hiểu được lo lắng của Du Liên, nhưng Vạn Dương Trạch cùng y đã không còn là quan hệ đối thủ một mất một còn như trước kia, cho dù vẫn còn, Du Việt cũng sẽ không mặc kệ.
Du Việt: "Mất đi người quan trọng nhất trong cuộc đời, vậy hắn không còn là một người hoàn chỉnh nữa, cháu cũng chỉ muốn đi cười nhạo cậu ta một chút, chẳng lẽ như vậy cũng không được sao?"
"Chú nói không thể chính là không thể......"
Nhân lúc Du Liên không chú ý, Du Việt trực tiếp lao ra phòng thí nghiệm.
Du Liên tức giận thở hồng học ở phía sau, chỉ có thể lớn tiếng kêu, "Vô cớ trốn học, khấu trừ năm điểm!"
Du Liên tức giận đuổi hắn ra khỏi phòng thí nghiệm, "Tôi làm sao biết được, cậu chính là giáo viên trực hệ của thằng bé, chính cậu đi tìm hiểu đi."
"Du Việt là học sinh của tôi, Vạn Dương cũng là học sinh của cậu, đừng đối xử đặc thù như vậy." Ô Phi Trần tới tìm Du Việt để dò hỏi, "Du Việt đâu?"
Du Liên: "Người mất trí nhớ là Vạn Dương Trạch, cậu không đi tìm Vạn Dương Trạch, tìm Du Việt làm gì."
(dreamhouse2255)
Ô Phi Trần: "Lúc trước Vạn Dương Trạch không phải đã từng mất trí nhớ ở Mã Tát sao, lúc ấy bên cạnh thằng bé chỉ có Du Việt, tôi muốn hỏi xem tình huống cụ thể."
"Vậy cậu đi hỏi Vạn Dương Trạch đi, thằng bé không phải chỉ quên Du Việt thôi sao?"
Ô Phi Trần lắc đầu, "Không phải, chỉ cần là chuyện có liên quan tới Du Việt thằng bé đều quên, nó thậm chí quên mất mình từng đi Mã Lai làm nhiệm vụ."
Du Liên rất là không hiểu, "Đầu óc của thằng bé không có vấn đề gì, nó rất nhanh sẽ nhớ lại, cậu phải tin tưởng kỹ thuật chữa bệnh của chúng ta, vội cái gì?"
Ô Phi Trần đương nhiên biết, bằng không cũng sẽ không bình tĩnh như vậy, "Chỉ là tôi cảm thấy...... cũng không biết có thâm cừu đại hần gì, vì sao thằng bé lại quên mất Du Việt sạch sẽ như vậy."
Tò mò.
Du Liên không nói chuyện.
"Cậu nói xem, có phải bởi vì chấp nhiệm quá sâu hay không?" Ô Phi Trần ý bảo.
Du Liên: "Cậu cho rằng mọi người đều giống nhau hay sao?"
Ô Phi Trần: "Tôi không có chấp nhiệm, nếu tôi mất trí nhớ, người đầu tiên mà tôi quên nhất định là cậu, cậu quá phiền."
Nói xong Ô Phi Trần liền đi.
(dreamhouse2255)
Du Liên: ? Tôi quá phiền?
Tôi thành thành thật thật đi làm, chiêu ai chọc ai?
Du Việt vừa đến bệnh viện nơi Vạn Dương Trạch nằm, thở hổn hển miệng lẩm bẩm, "Vạn Dương Trạch cậu cái thứ rác rưởi, mới thổ lộ với lão tử có mấy ngày, ở bên nhau có mấy ngày, chỉ biết mất trí nhớ làm tôi lo lắng, hôm nay cậu nhất định phải chết......"
Nói xong liền đi phòng vệ sinh chỉnh sửa lại dung nhan, Du Việt đẹp trai nhất.
Tranh thủ ra một chiêu đúng chỗ đánh thức ký ức của bạn học Vạn đầu óc tàn tật.
Tìm được phòng bệnh, cửa cũng chưa gõ, Du Việt liền vọt vào.
Vạn Dương Trạch đang ngồi trên giường đọc sách bị hoảng sợ, tức giận nhìn về phía Du Việt, sau đó ánh mắt lóe lên một tia kinh diễm.
Du Việt chính xác bắt được tia kinh diễm kia, hai bước chạy tới đè ở trước ngực Vạn Dương Trạch, đâm cho bốn cái chân thiếu chút nữa thì rời khỏi ván giường.
Vạn Dương Trạch: "!"
Du Việt: "Cậu lại quên mất lão tử?"
(dreamhouse2255)
Vạn Dương Trạch chưa từng tiếp xúc với người nào gần như vậy, rất là kháng cự dịch ra sau.
Nhưng phía sau là gối, hắn không có chỗ thối lui, chỉ có thể nhẫn nại hỏi, "Cậu chính là Du Việt?"
Du Việt ngẩng đầu nhìn hắn, "Phải."
"Làm phiền cậu đứng lên một chút, quá nặng." Vạn Dương Trạch hơi hơi khẩn trương.
Du Việt trực tiếp cởi giày ra, tùy tiện cưỡi lên trên đùi Vạn Dương Trạch.
Vạn Dương Trạch cảm thấy cho dù cách một lớp chăn, nhưng vẫn có thể cảm nhận được độ ấm thân mật giữa hai người.
Vạn Dương Trạch không dám nhìn thẳng vào mắt Du Việt, "Tôi, tôi cảm thấy như vậy không tốt lắm."
Vạn Dương Trạch trước nay chưa từng tức giận với ai, khi tỉnh lại cảm thấy mọi chuyện rất bình thường, nhưng mọi người đều nói cho hắn, hắn đã quên mất một người là Du Việt.
Cha mẹ Vạn Dương Trạch cũng cảm thấy hắn khó hiểu, nói Du Việt cùng hắn rất tốt, sao hắn lại quên người ta cơ chứ.
Vạn Dương Trạch muốn hỏi càng nhiều chuyện hơn, nhưng cha mẹ hắn giống như đang che giấu cái gì, không nói nhiều lời, chỉ dặn hắn nhớ xin lỗi Du Việt, bằng không chờ hắn khôi phục ký ức, có hối hận cũng không kịp.
(dreamhouse2255)
Cha Vạn mẹ Vạn không dám nói nhiều, tính cách của Vạn Dương Trạch hiện tại không giống trước kia thì thôi đi, còn quên mất Du Việt, mà khoảng thời gian này hắn cùng Du Việt ở chung thế nào, giữa hai người đã bày tỏ bao nhiêu tâm ý, Vạn Dương Trạch có thổ lộ hay không bọn họ đều không biết.
Càng không dám nhiều lời, chỉ sợ quấy rầy kế hoạch trước kia của Vạn Dương Trạch.
Vạn Dương Trạch cảm thấy trí nhớ của mình không có bất cứ lệch lạc gì, đối với người mà hắn đã quên cũng không có hứng thú.
Nhưng mà có quá nhiều người nhắc tới Du Việt, nói tên kia luôn cạnh tranh với hắn, biết hắn mất trí nhớ nhất định sẽ tới cười nhạo, thường xuyên qua lại, hắn ngược lại là càng có hứng thú.
Vạn Dương Trạch thông qua diễn đàn phát hiện quan hệ của hắn cùng với Du Việt thật sự là như nước với lửa.
Nhưng trên diễn đàn cho một chuyên mục giải trí, bởi vì bọn họ so đấu quá kịch liệt, cho nên có rất nhiều người hi vọng bọn họ yêu nhau.
Mấy thứ viết trên mục giải trí Vạn Dương Trạch hoàn toàn không tin.
Vạn Dương Trạch nghĩ, nếu như là túc địch, hắn nhất định sẽ không yêu người kia, cho nên...... rốt cuộc vì sao lại quên mất đối phương?
Bởi vì như nước với lửa quá lợi hại? Khẳng định là như thế.
(dreamhouse2255)
Nhưng Du Việt thật sự rất xinh đẹp, bản thân còn đẹp hơn ảnh chụp nhiều.
Du Việt lấy tay nâng cằm Vạn Dương Trạch, "Cậu xác định vẫn không nhớ ra tôi? Chê tôi nặng? Ngày thường cậu ôm tôi chưa từng cảm thấy tôi nặng mà."
Vạn Dương Trạch: "......" Mình từng ôm cậu ấy?
Nhưng ký ức của hắn có vẻ rất hoàn chỉnh, mấy năm nay làm từng bước thi vào Đế Đằng, trí nhớ lúc huấn luyện dã ngoại hơi đứt quãng, nhưng phần lớn đều nhớ rõ......
Cũng không có ảnh hưởng cái gì, có thể hắn đã quên mất thời gian ở chung với Du Việt.
Chỉ cần biết rằng ký ức mất đi không phải là không thể khôi phục, Vạn Dương Trạch liền cảm thấy không sao cả.
Vạn Dương Trạch: "Bọn họ đều nói hai chúng ta bất hòa, cho nên, cậu có phải nhớ lầm cái gì không?"
Du Việt cười ra tiếng, "Là cậu mất trí nhớ không phải tôi mất trí nhớ, tôi có thể lầm được?"
Vạn Dương Trạch vẫn không tin.
Du Việt cảm thấy chính mình có thể hiểu được suy nghĩ của Vạn Dương Trạch, "Có phải cậu cảm thấy tôi muốn nhân lúc cậu mất trí nhớ làm bộ quan hệ thân thiết để kéo gần tình cảm với cậu không?"
(dreamhouse2255)
"......" Cũng không phải không có khả năng này.
Vạn Dương Trạch còn từng nhìn thấy một ít blog phân tích nói mấy năm nay Du Việt thích hắn, cầu mà không được lại phân hóa thành Alpha mới vì yêu sinh hận.
Phân tích rất có đạo lý.
Lần này nhân lúc hắn mất trí nhớ Du Việt đơn độc chạy tới...... có phải là muốn cùng hắn......
Du Việt cúi đầu nhìn màn hình di động còn chưa kịp tắt của Vạn Dương Trạch một cái, hay cho một cái vì yêu sinh hận...... hận mà không được.
Du Việt xuống giường dẫm lên giày của mình, kéo một cái ghế gần đó ngồi xuống, vắt chéo chân giống như là đại gia, "Chậc, nói không quan tâm tôi, không phải là đang xem scandal của tôi đó sao?"
"Tôi chỉ đang muốn tìm lại một phần ký ức bị thiếu hụt." Vạn Dương Trạch tắt màn hình di động đi.
Du Việt: "Chậc chậc, rõ ràng là thấy ảnh chụp của tôi đẹp, cho nên mới xem mà, hiện tại tôi ngồi ở đây, cậu tùy tiện xem đi."
Vạn Dương Trạch không được tự nhiên dịch tầm mắt.
Du Việt vươn một chân đè lên trên giường của Vạn Dương Trạch, "Nhìn đi, xem xem chân tôi có dài không?"
(dreamhouse2255)
Vạn Dương Trạch: "......"
Chân của Du Việt chậm rãi di động, cuối cùng dịch đến chỗ bụng nhỏ của Vạn Dương Trạch, "Sao lại kháng cự như vậy, đối thủ một mất một còn của cậu thích cậu...... muốn làm với cậu, cậu không phải nên cảm thấy rất hưng phấn sao?"
Vạn Dương Trạch xấu hổ cực kỳ, cảm giác kỳ dị từ bụng nhỏ bốc lên.
Mặt hắn đỏ chót, bắt lấy cổ chân của Du Việt, muốn đẩy xuống giường, "Làm phiền đừng có đùa như vậy......"
Du Việt thu chân lại, rất có hứng thú nhìn Vạn Dương Trạch đột nhiên thẹn thùng hơn trước kia nhiều, cảm giác rửa được mối nhục xưa.
Sau khi đáp ứng Vạn Dương Trạch, lần nào cũng là y không dám nhìn vào mắt hắn, tình yêu ở nơi đó quá mãnh liệt.
Mỗi lần bị Vạn Dương Trạch nhìn thẳng, tên kia luôn cố ý phóng thích một ít pheromone, người khác không ngửi thấy nhưng y lại có thể, nháy mắt liền mềm chân, chỉ hận không thể để Vạn Dương Trạch kéo y vào trong ngực thân mật.
Nhưng Du Việt vẫn luôn cảm thấy rất thẹn, y chưa từng cảm thấy mình sẽ thích Vạn Dương Trạch, nhưng cho dù Vạn Dương Trạch không sử dụng pheromone, y cũng vẫn sẽ có cảm giác chân mềm.
Y lúc nào cũng trong trạng thái tim đập thình thịch.
(dreamhouse2255)
Hơn nữa sau khi yêu đương, Du Việt phát hiện y để ý Vạn Dương Trạch hơn trước đây nhiều, có thể là trước đây y cũng vẫn luôn để ý tên kia......
Đặc biệt là trước hay sau khi yêu đương cảm giác đều không khác nhau lắm, làm Du Việt cảm thấy bọn họ từ đầu tới cuối vẫn đang yêu đối phương.
Nghĩ vậy chút, trong lòng Du Việt liền cảm thấy không cân bằng, tương đương với cái tên Vạn Dương Trạch kia từ đầu tới đuôi vẫn luôn nắm giữ quyền chủ động.
Mấy năm nay tên kia vẫn luôn trong quá trình theo đuổi, tự cảm thấy thích thú.
Thấy Vạn Dương Trạch không còn bộ dáng định liệu trước như trước đây, Du Việt càng cảm thấy thú vị, y dùng đầu ngón tay lau khóe miệng, "Hì hì, đối thủ một mất một còn, dù sao cậu cũng đã quên tôi, làm quen lại lần nữa thế nào?"
Vạn Dương Trạch ngạo kiều xoay đầu đi, "Không cần thiết, dù sao cũng không có gì đáng ngại."
"Vậy cậu không cảm thấy tôi rất đẹp sao? Làm đối tượng với tôi cậu không lỗ đi?" Du Việt hỏi.
"Cậu tuy rằng đẹp......" Vạn Dương Trạch lại đỏ mặt, "Nhưng cậu là Alpha, tôi cũng là Alpha, Đế Đằng quy định không cho phép AA luyến trong trường, chúng ta nếu đã là đối thủ, người cạnh tranh, vậy nên có bộ dáng của người cạnh tranh......"
Du Việt rướn người tới, chớp chớp đôi mắt to phóng điện, hình như còn hơi liếm miệng mình, "Cậu rõ ràng không phải người để ý AA luyến, giả bộ với tôi làm cái gì, nhìn vào mắt lão tử nói rõ ràng, cậu thật sự không muốn tôi sao?"
(dreamhouse2255)
Vạn Dương Trạch nắm chặt góc chăn, tay hắn cứng rồi.
Cái gì kia cũng cứng rồi, nhưng miệng hắn càng cứng hơn, "Không muốn."
Du Việt che miệng cười hì hì, "Được thôi, là cậu nói đó."
Vạn Dương Trạch khó chịu, làm sao vậy...... Du Việt quả nhiên giống như trong truyền thuyết, cực kỳ đáng giận, làm người ta...... vừa yêu lại vừa hận.
Vạn Dương Trạch không xác định hỏi, "Tôi với cậu hẳn là không có chuyện gì đi?"
Du Việt cố ý đùa hắn, "Tôi không nói cho cậu, nhưng tôi cho cậu một cơ hội, để cậu có thể theo đuổi tôi, cậu có muốn hay không?"
Vạn Dương Trạch: "Vì sao tôi phải theo đuổi cậu, đã nói là đối thủ cạnh tranh."
Du Việt đứng lên vỗ vỗ tay, "Cậu nghĩ cho kỹ, chỉ lần này thôi, nếu cậu theo đuổi tôi, chờ cậu khôi phục ký ức, tôi liền không trách cậu, nếu như cậu cảm thấy không cần, vậy cơ hội mất rồi."
Vạn Dương Trạch trộm đánh giá Du Việt, đáy lòng ngứa ngứa.
Sao lại có nam hài tử dám yêu dám hận tính cách kiêu ngạo như thế?
Mới chỉ nói mấy câu liền khiến cho hắn đáng xấu hổ động tâm.
(dreamhouse2255)
Thật giống như đã thích rất lâu rất lâu.
Vạn Dương Trạch biết tính cách của mình, hắn cảm thấy mình không phải kiểu người dễ dàng thích người khác, Du Việt dám dõng dạc nói như vậy, chẳng lẽ là trước kia hắn cùng Du Việt thật sự có cái gì?
Người như Du Việt, thật sự chỉ làm đối thủ hình như rất đáng tiếc.
Du Việt biết cái cân nhỏ trong lòng Vạn Dương Trạch đã lệch, "Tiết lộ cho cậu một chút đi, trước kia chúng ta đúng là như nước với lửa, những gì trên mạng nói đều là thật, bởi vì tôi quá thích cậu cho nên mới cùng cậu đối nghịch, muốn chiếm được sự chú ý của cậu, hiện tại cậu đang mất trí nhớ, thật sự không muốn làm hòa với tôi sao? Tận dụng thời cơ......"
Vạn Dương Trạch hô hấp tăng thêm, cúi đầu nói, "Tôi cảm thấy không......"
Du Việt đột nhiên ghé vào bên tai hắn nói, "Vậy tôi lại nói cho cậu thêm một bí mật nữa đi, cậu không phải đã từng rất nhiều lần hỏi tôi thích tư thế nào sao, tôi vẫn luôn ngại nói ra, vậy hiện tại cậu, muốn nghe không?"
(dreamhouse2255)