Tại nước Mỹ.
Khu ngoại ô dành cho giới nhà giàu thuộc quận Detroit.
Giữa sườn núi chỉ có duy nhất một căn biệt thự to lớn, đèn đuốc sáng trưng, một loạt các trang thiết bị theo dõi được lắp đặt xung quanh biệt thự, cứ cách 10 mét sẽ có một người cao to cầm súng đứng bảo vệ.
Tại cửa chính, một cậu trai trẻ với mái tóc nâu, dáng người rất cao, trên trán quấn một vòng băng gạc, một tay thì bó bột, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy nét không kiên nhẫn, đang giằng co với thủ vệ ở cửa.
“Cút ngay! Tôi muốn đi ra ngoài!”
Bên cạnh hắn là người quản gia độ tuổi trung niên, ông ta liên tục khuyên nhủ: “Cậu chủ, trước khi vết thương tốt lên thì cậu tạm thời không thể ra ngoài được, vẫn là nên trở về phòng thôi.”
Cảnh Hách Phàm phẫn nộ đến mức nói lời thô tục.
“Mẹ nó, tôi không phải là phạm nhân.”
Quản gia có chút bất đắc dĩ nói: “Ngài Cảnh đã nói rồi, trước khi nguy cơ được giải trừ, cho dù thế nào thì cũng không thể để cậu đi ra ngoài được, cậu chủ, mời cậu trở về thôi!”
“Ngài Cảnh? Chẳng lẽ tôi không phải họ Cảnh? Tôi hỏi các người có biết tôi họ gì không hả? Hả?”
Quản gia cùng nhóm thủ vệ hai bên nhìn mặt nhau, vừa không thể nói được lời thuyết phục hắn, nhưng cũng càng không thể để hắn đi ra ngoài, tóm lại chỉ có thể trầm mặc.
Cảnh Hách Phàm dùng ngón tay chỉ vào bọn họ, cuối cùng bất đắc dĩ lùi một bước.
“Vậy được rồi! Không cho đi ra ngoài đúng không, vậy đưa di động cho tôi.”
“Xin lỗi, cậu chủ, cái này Cảnh tiên sinh cũng không cho phép.”
"Shit!!"
Cảnh Hách Phàm tức giận đến mức đưa chân đá lăn một bình sứ men hoa dùng để trang trí, quản gia mang theo vẻ mặt không biểu cảm sai người hầu lên lau dọn, dù sao chuyện như vậy mỗi ngày đều xảy ra một hai lần, đã sớm quen thuộc rồi.
Cảnh Hách Phàm ủ rũ cụp đuôi đi vào lại biệt thự, mãi đến cửa thư phòng ở lầu hai, quản gia vẫn không xa không gần đi theo phía sau hắn.
Hắn ở trong thư phòng tìm kiếm nửa ngày, không buông tha bất kỳ chỗ nào, cũng không thể tìm thấy di động của mình đang bị giấu ở đâu, tuy rằng hắn đã tìm khắp nơi trong căn biệt thự, nhưng hắn vẫn quyết không bỏ cuộc.
Điện thoại bàn cũng bị cắt đứt, căn biệt thự dường như đã cắt đứt với thế giới bên ngoài, không có bất kỳ cách nào để liên lạc với bên ngoài.
Cơn tức giận nổi lên, Cảnh Hách Phàm cầm lấy cái đồng hồ quả lắc được đặt trên kệ sách nện xuống mặt đất.
Khóe mắt quản gia run lên, nhưng cũng không dám tiến lên ngăn cản.
Cái đồng hồ đó có từ thế kỷ mười tám, trong lần Cảnh tiên sinh đi Tây Ban Nha đã mua về.
“Bao giờ thì anh trai tôi về?”
Có vẻ là vụ đập đi một bảo bối đáng giá đã bình ổn phần nào cơn giận, ngữ khí của Cảnh Hách Phàm cũng bình tĩnh trở lại.
“Tiên sinh chắc là…”
Quản gia còn chưa nói xong, bên ngoài liền truyền đến tiếng xe ô tô, sau đó liền có tiếng bước chân đi lên lầu hai. “Ông chủ, ngài đã trở lại rồi ạ.”
"Ừm."
Quản gia cung kính tiếp nhận áo khoác tây trang trong tay người đàn ông: “Cậu chủ đang ở thư phòng.”
Người đàn ông cởi bỏ một nút áo sơ mi, nhẹ gật đầu, đi vào thư phòng.
Lọt vào trong tầm mắt chính là những văn kiện bị vứt tán loạn cùng chiếc đồng hồ cổ bị đập bể, Cảnh Tông nhìn thoáng qua, không nói gì đã đi đến phía sau bàn ngồi xuống.
“Xem ra vết thương khôi phục không tồi.”
Cảnh Hách Phàm thấy người tới nên hắn đã thu liễm vài phần tức giận vừa rồi, nhưng vẫn có thể nhìn ra được sự không cao hứng trên mặt hắn, hắn kéo ghế ngồi đối diện với Cảnh Tông.
“Cho em đi ra ngoài hoặc là trả di động lại cho em.”
Hơn nửa tháng trước, Cảnh Hách Phàm từ Trung Quốc bay trở lại nước Mỹ, mới vừa xuống phi cơ đã bị người theo dõi, tiếp đó là tiết mục đuổi giết trên xe, đã chết hai người bảo vệ, cũng may vết thương của hắn không quá nghiêm trọng.
Cảnh gia từ thời tổ tông đã bắt đầu lập nghiệp từ việc nghiên cứu chip kỹ thuật, ở nước Mỹ một nơi với tình trạng phân biệt chủng tộc vô cùng nghiêm trọng, thì người Hoa kiều cũng có địa vị không cao gì hơn so với người da đen, nhưng nhà hắn thì lại khác.
Vì Cảnh gia có những nghiên cứu kỹ thuật hạng nhất, ứng dụng phù hợp với quân đội, cho nên nhận được sự bảo hộ từ phía quân đội. Nhưng cũng chính vì nguyên nhân như thế, nên cũng sinh ra số lượng kẻ thù đối địch nhiều không kể xiết.
Cảnh Tông ngẩng đầu liếc nhìn Cảnh Hách Phàm một cái, sự nho nhã ôn nhuận trên mặt không hề thay đổi, vẫn rất kiên nhẫn.
Rõ ràng là anh em, nhưng có lẽ là do khác mẹ nên tướng mạo hai người lại không giống nhau.
Cảnh Tông lớn hơn Cảnh Hách Phàm mười một tuổi, ở trong mắt hắn, người em trai này chính là một đứa trẻ luôn khiến người khác phải lo lắng.
“Lần trước đưa em về nước, chính là để em có thể tránh đi nguy hiểm, kết quả em lại tự mình đi Seychelles, cũng may em còn biết đi bằng chuyên cơ, bằng không xảy ra chuyện, thì sao có thể kịp ứng cứu được.”
Ngữ điệu Cảnh Tông nhàn nhạt, trên khuôn mặt tuấn nhã là biểu tình ôn hòa.
“Lần này chuyện của em, anh còn không có nói cho Camilla, nếu em khăng khăng muốn đi, vậy thì anh chỉ còn cách mời bà ấy đến khuyên bảo em.”
Cảnh Hách Phàm vừa nghe đến cái tên “Camilla”, liền nói một chuỗi từ “No.”
“Anh, em không đi nữa, đừng nói với mẹ em, để bà ấy yên tâm sống với bố đi.”
Cảnh Hách Phàm nhớ đến cảnh bà mẹ của mình chỉ vì hắn trầy mấy mảnh da mà cứ nhắc đi nhắc lại suốt, liền không khỏi rùng mình.
Nếu bà ấy mà biết mình bị đụng trúng đầu, gãy tay, thì ắt hẳn là sẽ bay ngay từ Anh quốc về đây, nói dong nói dài bên tai hắn suốt một tháng trời.
Cảnh Tông nhàn nhạt cong môi.
Biết.ngay là có thể dùng biện pháp này mà.
“Vậy có thể trả lại di động cho em được không?”
Cảnh Hách Phàm dùng tay còn lại xoa xoa tóc, cấm túc thì không nói, nhưng ngay đến cả di động cũng bị tịch thu, lúc hắn về Mỹ đã nói rõ là sẽ gọi cho cô mỗi ngày, cô ấy liệu có tức giận không nhỉ?
Cảnh Tông nghĩ nghĩ, nói quản gia đi vào xe lấy di động của Cảnh Hách Phàm đem lên.
Những chuyện tiểu tử này làm ra trong thời gian về nước, hắn đều đã điều tra rõ ràng hết rồi, mới đầu hắn còn cho rằng cô gái kia tiếp cận Cảnh Hách Phàm với mục đích khác, hiện tại xem ra có vẻ như không có vấn đề gì, chẳng
qua…
Cảnh Hách Phàm thấy di động hai mắt lập tức sáng lên, cuống quýt mở máy, sắc mặt lại đột nhiên trở nên thất vọng. Hắn bỗng chốc ngẩng đầu nhìn về phía Cảnh Tông: “Anh có phải đã xóa tin nhắn trên máy em, đúng không?”
Bằng không sao một tin nhắn mà cô cũng không gửi cho hắn!?
Cảnh Tông không nói chuyện, thả một phong bì đến trước mặt Cảnh Hách Phàm.
“Mở ra nhìn xem.”
Cảnh Hách Phàm nghi hoặc mở ra, từ bên trong lấy ra một xấp ảnh chụp.
Trong nháy mắt khi nhìn thấy những ảnh chụp đó, hắn đột nhiên cứng đờ, vì phẫn nộ mà tay hơi hơi phát run.
“Em muốn lấy lại di động, đều là vì cô gái trên ảnh chụp à? Em biến mất hơn nửa tháng nay, vậy mà cô ta không gọi cho em một cú điện thoại, cũng không gửi được một tin nhắn.”
Cảnh Tông trần thuật một sự thật vô tình, không mang theo bất luận cảm tình gì.
“Lần này đi Hong Kong, anh phát hiện một chuyện thú vị, cô gái này, là tình nhân của một vị tổng tài thuộc một tập đoàn tiếng tăm trong nước.”
Cảnh Hách Phàm lạnh mặt lật xem từng tấm ảnh trong tay.
Trên ảnh chụp, cô gái bị một người đàn ông đè bên bể bơi, thao lộng với đa dạng các kiểu, nhưng quan trọng nhất là, cô cũng không có bộ dáng phản kháng, ngược lại còn đắm chìm trong đó.
Đôi tay của cô nắm chặt cánh tay người đàn ông, trên mặt vừa là thống khổ lại vừa sung sướng, đôi chân mày gắt gao nhãn lại, cánh môi đỏ bừng khẽ nhếch, âm thanh rên rỉ tựa như tiếng trời dường như có thể tràn ra từ ảnh chụp, dũng mãnh đánh vào bên tai Cảnh Hách Phàm.
Biểu tình như vậy hắn cũng đã gặp qua, đó là khi Quý Du Nhiên lên cao trào, hắn yêu cực kỳ biểu hiện này của cô, nhưng hiện tại, lại khiến mắt hắn cảm thấy đau đớn thật sâu.
Có một số việc không phải chỉ có bạn trai mới có thể làm.
Tuy rằng ngay từ lúc bắt đầu, cô đã thể hiện rõ là mình có người đàn ông khác, cũng chưa bao giờ đồng ý với hắn cái gì, nhưng khi thật sự thấy được điều này, Cảnh Hách Phàm vẫn khó chịu đến mức muốn vọt vào ảnh chụp, lôi tên đàn ông đang thao người phụ nữ mà hắn yêu thương kia ra đánh cho một trận!
Hắn thật sự không muốn thừa nhận người phụ nữ trong ảnh chụp là Quý Du Nhiên, nhưng những tấm ảnh này quá ư rõ ràng, rõ ràng đến mức có thể thấy được đầu vú hồng hào của cô đang bị người đàn ông kia nặng nề xoa nắn!
Đến cuối cùng không thể nhìn thêm được nữa, Cảnh Hách Phàm tức giận trực tiếp xé nát ảnh chụp, thậm chí đến cả cái di động đang nằm im trên bàn cũng khiến hắn cảm thấy không vừa mắt, trực tiếp đập bể.
Cảnh Tông xoa xoa giữa chân mày, thấy dáng vẻ này của em trai mình, hắn cũng cảm thấy có chút lo lắng. Nhưng không có cách nào, nếu không đem chân tướng này nói cho hắn, tiểu tử này nhất định sẽ không từ bỏ ý định, nháo loạn đòi về nước.
Cảnh Tông nghĩ một lát rồi cất giọng an ủi nói: “Em còn trẻ, còn có rất nhiều lựa chọn. Nếu thật cảm thấy buồn, vậy nói chú Tề gọi bạn bè trong trường của em đến nhà chơi đi.”
------oOo------