Phép Tắc Thượng Vị - Lạc Bút Thanh Hoan

Chương 174




 

Tiêu rồi, tiêu rồi, tiêu rồi.

 

Nhiễm Nhất Bạch luống cuống tay chân lau đi phần nước trên mặt cô nhóc, nhưng vẫn là chậm một bước, chỉ thấy vừa rồi cô bé vẫn đang cười hi ha thì dần dần bắt đầu chậm rãi hạ khoé miệng, chóp mũi đỏ bừng bắt đầu nức nở, tiếp đó đó là “oa” một tiếng khóc rống lên.

 

Giản Đông Thần và Giang Dĩ Thành hai người vội vàng tháo chiếc khăn trùm ultraman trên đầu, xuống bể bơi xách hai thằng nhóc bướng bỉnh lên bờ.

 

“Ai làm?”

 

Giang Dĩ Thành nghiêm mặt nhìn con trai của mình, quanh thân tản ra khí tràng lạnh lẽo khiến cho bất kỳ nhân viên nào của tập đoàn Giang Thị cũng phải cảm thấy sợ hãi.

 

Đáng tiếc khí tràng này của hắn hoàn toàn không có chút ảnh hưởng nào tới Tiểu Lý Khải, cậu nhóc không hề để ý đến câu hỏi bố mình, cậu còn nhún nhún lên cố giành lại cây súng nước của mình, kết quả vì chân quá ngắn, nhảy i tự té xuống đất.

 

“Oa oa! Bố muốn đánh con! Oa! bố muốn đánh con!”

 

Giang Dĩ Thành, “...Nhanh đứng lên!”

 

Giang Lý Khải, “Không đứng dậy, không đứng đậy! Bố muốn đánh con, con phải đi nói với ông bà nội!”

 

Giang Dĩ Thành “......’’

 

Sao hắn có thể có một đứa con tâm cơ như thế này cơ chứ!?

 

Ngày thường chỉ cần hắn hơi nghiêm mặt một chút thôi, còn chưa kịp nói lời dạy dỗ, thì thằng nhóc thối này liền kêu trời kêu đất chạy tới trước mặt Tạ Lan và Giang Chấn Sơn mách lẻo, trực tiếp dẫn đến việc chủ tịch tập đoàn Giang Thị, một đàn ông hơn 30 tuổi, còn phải bị bố mẹ của chính mình chỉ bảo vào đầu dạy bảo.

 

Thằng nhóc con này có phải là sinh ra để khắc hắn không vậy? Còn không bằng lúc trước hắn nhận nuôi một đứa trẻ còn tốt hơn.

 

Bên kia tình trạng của Giản Đông Thần thì có vẻ tốt hơn Giang Dĩ Thành một chút, Tiểu Thừa Phàm tuy không có ông bà nội chống lưng, nhưng cái tình cứng đầu của cậu nhóc thì giống bố mình như đúc.

 

“Lấy ra.”

Giản Đông Thần đưa tay lấy cây súng nước mà Tiểu Thừa Phàm đang ôm gắt gao trong ngực, nhưng hắn lại không cách nào rút ra được.

 

Cậu nhóc còn nhỏ nhưng sức lực rất lớn đấy!

 

Tiểu Thừa Phàm không rên lên một tiếng, hai tay vẫn ôm chặt súng nước không buông, biểu tình lạnh lùng quả thật không chút khác biệt nào với Giản Đông Thần.

 

Cậu nhóc hiểu rõ ràng, bố cậu chỉ là trưng cái mặt vậy thôi, biểu tình có vẻ dọa người nhưng trước nay chưa bao giờ động thủ với cậu, nhưng thật ra mẹ cậu nhìn có vẻ là người dịu dàng nhẹ nhàng, đến khi nổi giận lên thì sẽ đem mông cậu đánh cho nở hoa.

 

Đến khi Quý Du Nhiên về tới nhà, bày trước mắt chính là tình cảnh như vậy.

 

Nhiễm Nhất Bạch ướt dầm dề, đang dỗ dành Tiểu Thấm Thấm khóc hu hu cũng ướt dầm dề không kém.

 

Giang Dĩ Thành thì tay giơ cao cái súng nước, mím môi trừng mắt nhìn Tiểu Lý Khải đang lăn lộn khóc lóc trên mặt đất.

 

Đồng dạng chật vật như vậy chính là Giản Đông Thần, hắn đang phân cao thấp với Tiểu Thừa Phàm chỉ cao đến bắp đùi hắn, hai người mắt to trừng mắt nhỏ giằng co.

 

Còn Hàn Đình hình như mới vừa từ biệt thự đi ra, còn có chút không hiểu tình hình ra sao, theo sau hắn là Tiểu Cảnh Dục và Tiểu Sơ Dư cũng không hiểu mô tê gì hết.

 

“Đừng làm loạn nữa, mẹ đã về rồi.” Tiểu Cảnh Dục thình lình nói ra một câu.

 

Nói cùng kỳ lạ, mấy vị bạn nhỏ vừa rồi còn đang khóc lóc ầm ĩ đột nhiên đều im bặt.

 

Tiểu Thấm Thấm nhìn Quý Du Nhiên, khóe miệng vốn đang bẹp xuống thì đột nhiên nín khóc mà bật cười lên, cô bé nỗ lực vươn cánh tay béo núc ních ra khỏi người Nhiễm Nhất Bạch để hướng về phía Quý Du Nhiên.

 

Tiểu Thừa Phàm nhìn thấy Quý Du Nhiên, bỗng nhiên buông lỏng tay thả cây súng nước trong lòng xuống, ngoan ngoãn đứng bên cạnh Giản Đông Thần, còn khẩn trương sờ soạng đầu tóc ướt lộc cộc của mình.

 



Còn Tiểu Lý Khải vốn đang lăn lộn trên mặt đất, thấy Quý Du Nhiên, cơ thể như lập tức ấn dừng cơ chế làm loạn, tự mình đứng lên, còn vươn ra chân nhỏ vui vẻ chạy về phía Quý Du Nhiên, kết quả lòng bàn chân bị trượt, “thịch” một tiếng, té ngay trước mặt cô.

 

Giang Dĩ Thành hạ mí mắt, cú ngã này của cậu nhóc không nhẹ, hắn đang do dự có nên tiến đến hỏi thăm không, kết quả liền nghe được chất giọng ngọt ngào của Quý Du Nhiên vang lên, “Giang Lý Khải, tự mình đứng lên.” Cậu nhóc khi nãy còn chơi xấu lăn lộn trước mặt Giang Dĩ Thành, dường như đã thay đổi thành một người rất khác, gần như là ngay khi Quý Du Nhiên kết thúc câu nói là cậu bé đã nhanh chóng bò dậy, thành thành thật thật đứng thẳng tắp.

 

Quý Du Nhiên vừa lòng gật đầu, cười nói, “Các bảo bối! Mau đến đây nhận quà nào!”

 

Vừa nói xong, mấy bé con nháy mắt phát ra tiếng hoan hô, rầm rầm chạy tới, Tiểu Thấm Thấm cùng ê ê a a vùng vẫy trong ngực của Nhiễm Nhất Bạch, kêu lên, “Muốn quà! Muốn quà!”

 

Cảnh Tông và Cảnh Hách Phàm, hai người đi đến nhà Hồ Mộc Mộc để đón Quý Du Nhiên, sau đó cùng cô đi trung tâm thương mại để mua một đống quà cáp lớn rồi mới trở về. Hai người họ nâng mấy thùng lớn từ trong cốp xe, bên trong có đầy đủ các món đồ chơi và sách truyện.

 

Tiểu Cảnh Dục phát huy tác dụng của anh lớn, lập trật tự để phát quà cho các em từ nhỏ đến lớn.

 

Cảnh Hách Phàm từ ngày lên chức bố thì đã rút đi bớt nét trẻ con, ngũ quan tinh xảo năm nào nay đã có ý nhị của đàn ông thành thục, nhưng mỗi cái giơ tay nhấc chân của cậu vẫn còn mang tính bất cần đời, cậu nhìn nhóm bé con chỉ bằng vài món quà Quý Du Nhiên mua cho thì đã hoan hỉ đến tận trời, nhịn không được phải chặc lưỡi.

 

“Sao mỗi lần chúng ta tặng quà cho mấy nhóc, thì có thấy tụi nó vui vẻ như thế này đâu nhỉ?”

 

Quý Du Nhiên liếc mắt nhìn cậu một cái, khuôn mặt thanh lệ tựa như thiếu nữ mỉm cười, “Tặng quà cho con trẻ thì phải tặng những món đồ phù hợp với độ tuổi của chúng, các anh không tặng xe ô tô thì là tặng cổ phần công ty, thì có lợi ích gì? Còn không bằng tặng một túi đồ ăn vặt.”

 

Cảnh Hách Phàm cười đến quyến rũ, “Baby, vẫn là em lợi hại.” Cậu tiến đến bên người Quý Du Nhiên, hạ giọng hỏi vào bên tai cô, “Đêm nay có phải là tới lượt anh hay không?”

 

Quý Du Nhiên mặt không đổi sắc, đi đến đứng bên cạnh Cảnh Tông, “Chờ thêm đi!”

 

Biểu tình Cảnh Hách Phàm liền suy sụp, “Không phải chứ? Sao lại là tới anh ấy thế?”

 

Tiểu Cảnh Dục ngẩng đầu nhìn vẻ mặt si mê đắm đuối của Cảnh Hách Phàm dành cho Quý Du Nhiên, cậu bé chỉ hận rèn sắt không thành thép, lắc lắc đầu.

 

“Mẹ ơi, bác ơi, con muốn theo chú Hàn học lái xe máy được không ạ?”

 

Quý Du Nhiên và Cảnh Tông đều cảm thấy bất ngờ.

 

“Tiểu Dục muốn học lái xe máy sao? Có thể được, nhưng bây giờ con còn nhỏ lắm, muốn học thì phải chờ thêm một thời gian nữa khi con lớn thì mới được!” Quý Du Nhiên ngồi xổm xuống nắm lấy tay Tiểu Cảnh Dục, cùng cậu mắt đối mắt, kiên nhẫn mà lại ôn nhu.

 

Sau khi làm mẹ, khí chất vốn thanh lãnh lạnh lùng của cô thỉnh thoảng sẽ lộ ra sự dịu dàng, khiến cô thoạt nhìn càng thêm mê người

 

Tiểu Cảnh Dục cũng tán đồng gật đầu, “Vậy con có thể lái xe cho trẻ em được không ạ?”

 

Cảnh Tông cũng ngồi xổm xuống, khí chất ôn nhuận cùng với Quý Du Nhiên và Tiểu Cảnh Dục, tổ hợp này khiến người khác nhìn vào có cảm giác họ mới là người một nhà.

 

“Đương nhiên có thể, nhưng mà nhất định phải chú ý an toàn, không thể luyện tập quá mức.”

 

Cậu nhóc suy cho cùng thì cũng chỉ mới 6 tuổi, nghe được Quý Du Nhiên và Cảnh Tông đều đã cho phép, trong đôi mắt của nhóc không tránh khỏi kích động, nhưng lại cố gắng khắc chế không biểu hiện, dáng vẻ này càng nhìn càng thấy giống Cảnh Tông.

 

“Con biết rồi bác ạ, con sẽ chú ý, sẽ không khiến cho bác và mẹ lo lắng đâu ạ!”

 

Cảnh Hách Phàm đứng bên cạnh bất mãn cau mày nói tiếp, “Này thằng nhóc kia! Bố của con cũng biết chạy xe máy, sao không tới tìm bố dạy cho con? Còn có, sao con lại không hỏi ý kiến của bố? Bố có đồng ý cho con học sao?”

 

Tiểu Cảnh Dục chớp chớp mắt, ngữ khí ngưng trọng nói, “Bố à, lần trước bố đưa ra lời thi thố đòi đua xe với chú Hàn, đến cuối cùng chiếc xe mới mua của bố vẫn thua chú Hàn đó thôi ạ.”

 

Cảnh Hách Phàm cứng họng, khuôn mặt đẹp trai hiếm khi cảm thấy nóng bừng.

 

Móa! Bị chính con trai mình xem thường kìa!

 

“Còn nữa nè bố.” Tiểu Cảnh Dục ưỡn ngực, ngữ khí vô cùng nghiêm túc nói, “Bố đừng nên tự cải tạo lại xe thể thao nữa, chú Hàn nói, tuy bố là người nước ngoài, nhưng nếu chạy loại xe cải tạo đó trên đường thì cũng sẽ bị xử phạt đó ạ”.

 

Cảnh Hách Phàm “.....”

 



Đây rốt cuộc là con trai của cậu hay con trai của Hàn Đình đây? Sao cả tính cách, thói quen và sở thích không có chút nào là giống cậu hết vậy? Nếu không phải là đôi mắt giống cậu, cộng thêm những đứa trẻ sinh ra đều làm xét nghiệm DNA, Cảnh Hách Phàm thật sự hoài nghi liệu đứa nhóc này có phải là con trai ruột của cậu hay không đấy.

 

Quý Du Nhiên và Cảnh Tông đưa mắt nhìn nhau, cố gắng không bật cười thành tiếng.

 

Thời gian giữa trưa, bố mẹ Giang Dĩ Thành gọi điện thoại tới, tha thiết dặn dò một phen với cháu trai bảo bối của họ, sau đó là bố của Nhiễm Nhất Bạch đang định cư ở Úc và hai vợ chồng Camila bên nước Anh cũng điện thoại đến chúc mừng một một phen.

 

Quý Du Nhiên gửi vài tấm hình thật dễ thương của Tiểu Thấm Thấm đến điện thoại của bà nội Hàn, sau đó triệu tập mấy đứa nhóc đến trước điện thoại để nói chuyện với mẹ Quý và bác sĩ Vương đang đi du lịch ở Italy, sau khi xong xuôi hết thì người một nhà mới ổn định ngồi xuống bàn thưởng thức bữa trưa một cách vui vẻ.

 

Sau khi ăn xong, cô đứng ở ban công lầu hai ngắm cảnh, Cảnh Tông cùng đứng với cô, hai người cùng nhau nhìn ngắm nhóm người lớn và mấy đứa trẻ ở phía dưới.

 

Tiểu Cảnh Dục và Tiểu Sơ Dư thì đang vây quanh Hàn Đình để nghe hắn kể chuyện, Cảnh Hách Phàm thì không biết đã mang từ đâu về một chiếc xe dành cho thiếu nhi, cậu đang mân mê lắp ráp xe, Nhiễm Nhất Bạch kiêm công tác bảo mẫu vụng về thay tã lót cho Tiểu Thấm Thấm.

 

Còn Tiểu Thừa Phàm và Tiểu Lý Khải, hai tiểu quỷ thích gây sự này rốt cuộc đã chịu an tĩnh lại, đang ngồi chơi mô hình xếp gỗ mà Quý Du Nhiên mới mua, bên cạnh hai đứa nhỏ là hai người cha đang nhíu mày nghiên cứu các mô hình phức tạp.

 

Cảnh Tông đột nhiên bật cười, hắn mở miệng nói, “Cái chức vụ làm mẹ này của em, xác thật là không có chút giá trị sử dụng nào.”

 

Quý Du Nhiên cũng bật cười.

 

Phương thức nuôi dưỡng của cô với con trẻ chính là theo kiểu Phật hệ, không quy định chúng phải là điều gì, không được làm điều gì, chỉ cần không phải là chuyện xấu, thì dù mấy đứa trẻ có nháo lên tận trời thì cô cũng thấy không sao cå.

 

Không còn cách nào cả, ai bảo chính cô cũng là một người tùy hứng, tùy tâm sở dục cơ chứ?

 

Ở phương diện học tập và sở thích cũng như vậy, cô sẽ cho phép bọn trẻ trải nghiệm mọi điều mà chúng muốn, chỉ cần là bọn trẻ cảm thấy hứng thú, chứ cô tuyệt đối không cưỡng ép chúng phải học cái này cái kia, cấp cho bọn trẻ đầy đủ không gian tự do phát huy.

 

“Mấy đứa vẫn còn nhỏ! Chỉ cần phẩm hạnh đoan chính, không đi vào con đường sai trái, tương lai chúng muốn làm gì thì cứ để chúng làm thôi! Lái xe máy cũng tốt, người mẫu luật sư cũng thế, cho dù chúng muốn trở thành nghệ sĩ đường phố thì em cũng không phản đối.”

 

Quý Du Nhiên chống cằm, thần thái thanh thản nói, “Cùng em có quan hệ gì đâu? Đó chính là cuộc sống của các con, em chỉ là mẹ của chúng, không phải là người chỉ huy trong cuộc đời của các con.”

 

Cảnh Tông nghe xong, cười cười bất đắc dĩ, lời này đích xác là thương hiệu của Quý Du Nhiên.

 

Ánh mặt trời ấm áp, gió nhẹ thoảng qua, cô gái trầm tĩnh đạm nhiên trên mặt tràn ngập sự dịu dàng, thật lâu sau, cô quay đầu nhìn về phía người đàn ông tuấn lãng dịu dàng, nhẹ giọng nói, “Hay là, chúng ta cũng sinh một đứa trẻ đi.” Cảnh Tông nhìn cô, trong đôi mắt sâu thẳm kia chợt lóe sáng, hắn nhàn nhạt lắc đầu.

 

“Cảnh gia có một Cảnh Dục là đủ, em đã cho chúng tôi rất nhiều rồi, nếu có thể, tôi hy vọng em có thể mãi mãi giữ được tâm ý ban đầu của mình, làm những điều mà em thích.”

 

Từ một cô gái luôn hướng tới sự tự do tự tại, thì nay cô đã trở thành mẹ của 5 đứa trẻ, đã trải qua bốn lần vất vả mang thai, điều này đã lệch khỏi quỹ đạo cuộc sống ban đầu của cô rất nhiều rồi.

 

“Tâm ý ban đầu sao?”

 

Ánh mắt dịu dàng của Quý Du Nhiên đảo qua những đứa nhỏ và mấy người đàn ông dưới lầu, cười nhạt nói, “Em là một phụ nữ ích kỷ, vẫn chỉ luôn theo đuổi hạnh phúc vui vẻ cho chính bản thân. Lúc trước em cảm thấy không kết hôn không sinh con, một người tự do tự tại chính là hạnh phúc. Nhưng hiện tại có sự cưng chiều của các anh, có bọn nhỏ làm bạn, em cảm thấy đây mới chính là hạnh phúc.”

 

Cô vén nhẹ một bên tóc, vẫn nở nụ cười tiêu sái tự tin như cũ, “Cho nên, em chưa từng bỏ rơi tâm ý ban đầu của mình nhé!”

 

Quý Du Nhiên biết Cảnh Tông không muốn cô phải trải qua một lần sinh sản đau đớn nữa, cũng biết sự băn khoăn của hắn nếu bọn họ thật sự có đứa con, vậy thì mối quan hệ giữa con họ và Tiểu Dục sẽ khá là xấu hổ, bởi vì hai đứa sẽ không biết bọn chúng là anh em cùng mẹ khác cha hay là anh em họ của nhau, bọn nhỏ sẽ kêu cô là mẹ? Hay là thím đây?

 

Cho nên cứ mỗi lần cô lên giường với Cảnh Tông, thì hắn sẽ làm đầy đủ bảo hộ, không để cô phải mang thai.

 

Nhưng mà…

 

Quý Du Nhiên nghiêng đầu chăm chú nhìn đàn ông trầm ổn đang đứng bên cạnh mình, có chút nghịch ngợm chỉ vào khung cảnh ấm áp dưới lầu, “Anh nhìn mấy người họ, không cảm thấy hâm mộ sao? Chẳng lẽ anh thật sự không muốn một người bạn nhỏ thuộc về huyết thống của chính mình sao?”

 

Cảnh Tông nhìn Quý Du Nhiên trong chốc lát, một phen bế cô lên, đi về hướng phòng ngủ, trong chất giọng dịu dàng trầm thấp của hắn không khỏi xen lẫn sự ôn nhu ấm áp.

 

“Ai nói là anh không có? Em vĩnh viễn là người bạn nhỏ của anh đó thôi.”

 

------oOo------