Cố Dực sống tại một căn nhà có bốn phòng ngủ lớn ở ven biển, phong cách châu Âu đơn giản, nhà cửa tiện nghi, hàng ngày đều có người phụ trách đến dọn dẹp, cả ngôi nhà sạch sẽ không có lấy một vết bẩn.
Lúc đi ra khỏi bệnh viện đã gần chạng vạng tối, khi về đến nhà bầu trời đã hoàn toàn là một màu đen.
Hai người một trước một sau bước vào nhà, người đàn ông lấy một đôi dép lê của nam từ trong tủ giày ra để xuống mặt đất, bản thân mình thì đi chân trần vào trong.
Hạ Hữu Thất nhìn chằm chằm vào đôi dép lê màu xanh lam mang ở nhà có chút đăm chiêu, đột nhiên hé miệng cười, ngoan ngoãn đổi giày đuổi theo anh.
“Căn nhà lớn như vậy mà chỉ có một đôi dép sao?” Cô thân mật ôm lấy cánh tay anh, nghiêng đầu cười khanh khách hỏi.
Cố Dực liếc mắt, cười như không cười: “Muốn hỏi anh đã đưa bao nhiêu người phụ nữ đến đây?”
“A… bao nhiêu?”
Người đàn ông cố ý trêu chọc cô: “Nhiều quá, nhớ không nổi.”
“Như thế này là…”
Ma nữ nhỏ liếm liếm môi, hai gò bồng mềm mại trước ngực không biết là vô tình hay cố ý cọ cọ lên cánh tay anh: “Cho nên đều anh trực tiếp ôm người ta vào nhà, ngay cả dép cũng không cần…”
Người đàn ông khẽ cười, kéo người đến trước mặt mình, từ trên cao nhìn xuống đánh giá cô.
“Trước đây không biết, em lại có thể chua như vậy…”
Cô gái nhỏ dùng ngón tay đẩy trán anh ra phía sau, người đàn ông thuận theo lùi lại một bước, đợi đến khi cô tức giận xoay người, lập tức ôm lấy cô từ phía sau.
Anh vùi đầu vào cổ cô, hít một hơi thật sâu, hương thơm trên người cô gái lập tức tràn ngập vào trong khoang mũi, ngay cả hô hấp cũng trở nên thông thuận.
“Không tin anh à?” Anh hạ giọng hỏi.
“Hửm?”
“Ngoại trừ em ra, anh chưa từng có ai khác…”
Cô im lặng mấy giây, khẽ mở miệng: “Em biết.”
Ma nữ nhỏ ở trong lòng anh xoay người lại, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của anh, con ngươi trong veo lấp lánh: “Em chỉ là trêu chọc anh, không phải không tin anh.”
Khóe môi của người đàn ông cong lên, mở miệng nhưng lại không nói nên lời. Anh bị bệnh nặng mới khỏi, thuốc uống lại có công dụng hỗ trợ giấc ngủ, trong ánh mắt mơ hồ lộ ra tia mệt mỏi, lười biếng tựa trán mình lên trán cô, chóp mũi khẽ cọ cọ.
“Anh có mệt không?” Cô gái nhỏ dịu dàng hỏi.
Anh chậm rãi lắc đầu, tựa như giống một thiếu niên không biết xấu hổ mà treo toàn bộ cơ thể gần như xụi lơ lên trên người cô.
“Muốn vào trong phòng ngủ một lát không?”
Giọng anh trầm ấm: “Em ở lại với anh.”
Hạ Hữu Thất nhếch môi cười, đột nhiên có cảm giác đang dỗ dành một đứa trẻ đi ngủ: “Anh đi trước đi, em đi rót cho anh một ly nước, được không?”
“Không.”
Cô gái không biết nên cười hay khóc: “Này.”
Đầu ngón tay của Cố Dực khẽ ma sát với phần gáy của cô: “Đang học làm hiền thê lương mẫu sao?”
“Cũng không phải là…”
Cô dùng sức lực từ khi còn bú sữa của mình đẩy người đàn ông vào phòng ngủ chính, thuận tay giúp anh thay đồ ngủ, rồi lại để anh nằm xuống ngay ngắn, lúc này mới xoay người đi về phía phòng bếp.
Anh ít ăn cơm ở nhà, vì vậy trong phòng bếp cái gì cũng không có.
Cô mở cửa tủ lạnh ra, khó khăn lắm mới lôi ra được một chai nước khoáng từ trong đống bia được xếp ngăn nắp gọn gàng.
Ra khỏi phòng bếp, cô vừa đi vừa cởi áo khoác ngoài, bên trong là một chiếc váy ngắn màu đen, ôm lấy khuôn ngực no đủ cùng cặp mông đẫy đà.
Chiếc giường rộng hai mét, khăn trải giường tơ tằm màu xanh lam đậm, người đàn ông khẽ tựa vào đầu giường, mái tóc đen nhánh che khuất mí mắt màu đen.
Co vừa mới bước đến gần, liền bị người đàn ông nằm lấy cổ tay dùng sức kéo lại, cơ thể cô ngã xuống giường, rơi vào trong vòng tay ấm áp của anh.
Người đàn ông đang nằm nghiêng thuần thế liền siết chặt lấy cô, ôm nhau trong tư thế ngủ ngọt ngào.
Con người của cô lấp lánh, khẽ mở miệng luyên thuyên: “Anh đắp chăn đàng hoàng lại đi, ngủ như thế này nhất định sẽ bị cảm lạnh, nếu bệnh tình nặng thêm sẽ… ưm ưm…”
Nửa câu sau đã bị người đàn ông thiếu kiên nhẫn chặn lại, quấn lấy đầu lưỡi mà cướp đi hô hấp của cô trong nháy mắt.
Nụ hôn sâu cực kỳ nóng bỏng khiến đôi mắt cô mê ly mờ mịt, đôi môi đỏ mọng nước lại mềm mại, người đàn ông có vẻ vui vẻ, thấp giọng nói đùa: “Trêu chọc một chút đã không chịu được?”
Ma nữ nhỏ liếc anh một cái: “Anh có nghe thấy em nói gì không?”
“Không.”
Anh cúi đầu vùi vào cổ cô, cọ cọ, nhẹ giọng nói: “Ngủ như thế này còn ấm hơn so với đắp cái chăn bông hỏng kia.”
“Cố Dực…”
“Suỵt.”
Hai tay bị giữ chặt, cúi đầu mổ lên môi cô, đôi mắt đen láy sáng rực, cực kỳ xấu xa nói: “Ngày hôm qua, anh trai đây suýt chút nữa đã bị em ép khô, chờ anh trai hồi phục lại huyết chiến, có được không?”
Hơi thở của cô gái dần nóng lên, trong đầu đều là hình ảnh làm cho người ta đỏ mặt tía tai vào tối hôm qua, cô bị người đàn ông ép lên tường trong phòng tắm, ép cô nói những câu “nội dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu”, đầu óc choáng váng đáp lại những lời xấu xa, thô tục của anh.
Đương nhiên, còn có câu hỏi thâm tình kia của anh: “Em có muốn, cùng anh sống cả một đời không?”
Khi nghĩ đến điều này, khuôn mặt Hạ Hữu Thất đỏ lên không hề báo trước, chữ “ngượng ngùng” này thực sự đã cách cô rất xa, chân tay cô luống cuống đến nỗi hận không thể giấu chính mình đi, để không ai có thể nhìn thấy được.
Cố Dực nhìn chằm chằm hai mảng ửng hồng khả nghi trên mặt cô, lập tức nhìn thấu tâm tư của cô trong một giây, đôi mắt chứa ý cười: “Đỏ mặt cái gì?”
Ma nữ nhỏ im lặng, hơn nửa ngày sau mới phun ra một chữ: “Ngủ.”
Người đàn ông bật cười, vuốt ve mái tóc dài sau đầu của cô, tâm trạng tốt lên không ít, trước khi ngủ cũng không quên đi ý đồ xấu xa mà trêu chọc cô: “Không cân nhắc thật sao, thực sự không muốn sống cùng anh?”
Hạ Hữu Thất cắn môi, cúi đầu không nhìn anh, nhưng cơ thể cô lại không ngừng run nhẹ vì tiếng cười của anh, cô dứt khoát vùi mình vào trong lồng ngực của anh, nhắm mắt lại, buộc chính mình đi ngủ.
Nhắm mắt làm ngơ.
Cố Dực gần đây cực kỳ ham ngủ, dính giường một chút liền ngủ say không thể dậy nổi.
Bên ngoài phòng, những tia sáng dần dần ló dạng theo mặt trời đang mọc lên chân trời, ánh sáng vàng nhạt xuyên qua tấm kính thủy tinh trong suốt, hơn phân nửa ánh sáng chiếu lên trên người đàn ông, tựa như được dát một lớp vàng.
Con người ngủ quá lâu, cơn đau đầu dữ dội khiến đầu óc gần như nứt toạc ra, anh xoa trán rồi dần dần tỉnh dậy, duỗi cánh tay dài sang người bên cạnh.
Không có ai, khăn trải giường hơi lạnh lẽo.
Cố Dực gần như tỉnh táo trong nháy mắt.
Trên chiếc giường lớn chỉ có một mình anh, không nhìn thấy bóng dáng của cô gái nhỏ đâu.
Anh vội vàng xuống giường, chỉ với hai ba bước chân đã đi đến trước cửa, mở cửa phòng ra, trong phòng khách rộng lớn cùng giống như bên trong phòng, im lặng không có một chút nhân khí của sự sống.
Anh ngơ ngác đứng tại chỗ, ít nhất là vài phút, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
Chờ đến khi anh hậu tri hậu giác trở về phòng tìm điện thoại di động, ở cánh cửa nhà vang lên âm thanh nhập mật khẩu “tích tích tích”.
Cánh cửa hé ra một khe hở nhỏ, cô gái nhỏ cầm một chiếc túi giấy dần dần xuất hiện trước mắt anh.
Cũng không biết lấy đâu ra bộ quần áo mặc ở nhà của anh, mặc trên người rộng thùng thình, mái tóc dài buộc ở sau đầu, vừa nhìn thấy anh liền nở nụ cười.
Cô nhanh chóng thay dép lê bước về phía anh, nụ cười trên khuôn mặt dường như càng rạng rỡ hơn, thậm chí ngay cả trong không khí cũng mang theo hơi thở bình yên của năm tháng.
Cô đứng lại trước mặt anh, lông mày chau lại: “Sớm như vậy đã tỉnh rồi?”
Cố Dực nhíu mày, cảm nhận không khí lạnh lẽo theo cô từ bên ngoài trở về, hít sâu mấy lần, kìm nén cảm xúc đang ở ranh giới của sự sụp đổ: “Em đi đâu vậy?”
“Mua bữa sáng cho anh nha.”
Cô lắc lắc cái túi giấy đang cầm trong tay ở trước mặt anh, “Trời mới tờ mờ sáng, em đã đi một vòng lớn mới mua được bánh quẩy và sữa đậu nành vừa mới ra lò đấy, em đã nếm thử rồi, cực kỳ xốp giòn, sữa đậu nành cũng rất thơm nồng, là vị mà anh thích nha.”
Vẻ mặt của người đàn ông dần trở lại bình thường, nhưng nỗi lo lắng cùng sự ngột ngạt vẫn còn luẩn quẩn bên trong lồng ngực, anh nhàn nhạt đáp lại: “Ừ.”
Nói xong, vẻ mặt lạnh lùng lập tức đi vào trong phòng, Hạ Hữu Thất nhanh tay nhanh mắt giữ chặt tay anh lại, nhẹ giọng hỏi: “Anh sao vậy?”
Người đàn ông từ chối giải thích: “Không có gì…”
Anh bỏ tay cô ra đi về phía trước hai bước, ma nữ nhỏ lo lắng đi theo, túm chặt lấy vạt áo của anh không buông tay.
Cô đi vòng qua đến trước mặt anh, nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của anh, khóe môi mím chặt, rõ ràng là đang tức giận với cô.
Anh vẫn luôn như thế, mỗi khi tức giận đều hận không thể gióng trống khua chiêng mà khắc hai chữ “tức giận” lên trên mặt, ngụ ý là “Em phải dỗ anh, phải dỗ cho đến khi không còn sức lực nữa thì anh đây mới bằng lòng bỏ qua.”
Ma nữ nhỏ đặt túi giấy xuống, vừa cười hì hì vừa tiến lên, hai tay nhéo nhéo khuôn mặt của anh: “Em sai rồi, em không nên đi ra ngoài một mình mà không nói với anh.”
Cố Dực hừ lạnh, không trả lời.
Cô tiếp tục nói: “Sau này, cho dù anh ngủ như một con heo, em cũng sẽ lay anh đến khi anh tỉnh dậy…”
Người đàn ông tiếp tục trầm mặc.
Hạ Hữu Thất lay lay cánh tay anh, nũng nịu gọi anh: “Anh trai Cố Dực… Anh đừng có không để ý đến em nữa mà…”
Một khi cô hạ mình xuống, một khi cô dỡ bỏ sự kiêu ngạo của mình, ít ai có thể chịu đựng được dáng vẻ làm nũng của ma nữ nhỏ này.
Người đàn ông tâm phiền ý loạn* một lúc, hạ mắt xuống liếc nhìn cô một cái, liền đối diện với đôi mắt màu xanh lam của cô.
*Tâm phiền ý loạn: phiền muộn trong lòng.
“Hạ Hữu Thất, anh phát hiện ra em chính là một người chơi xấu đến thiên hạ vô địch.”
Cô gái nhỏ thấy anh mềm lòng, nhanh chóng thừa thắng xông lên, hai tay ôm lấy cổ anh: “Anh có đói bụng không, nếu đói thì có thể ăn em trước cho đỡ thèm.”
Cố Dực híp mắt lại, khẽ xoa xoa thắt lưng của cô: “Sáng sớm đã có hứng?”
Hạ Hữu Thất ngượng ngùng cắn môi: “Không được sao?”
“Có thể.”
Anh ôm lấy thắt lưng cô, thực sự là muốn đi về phía phòng ngủ, ai ngờ cô gái nhỏ đã bị dọa đến kinh sợ trước.
Ngày hôm qua anh làm rất thô bạo, miệng huyệt mềm mại dường như bị xé rách một chút, vừa chạm vào lập tức đau đớn, ma nữ nhỏ ra sức giãy giụa cơ thể: “Em… Em chỉ nói đùa thôi.”
Người đàn ông nhếch môi: “Anh cho là thật.”
Cửa phòng bị anh kéo ra, ma nữ nhỏ bị anh dẫn dắt ngồi xổm xuống trước mặt anh, cô ngẩng đầu nhìn anh, người đàn ông dịu dàng vuốt ve khuôn mặt của cô, ngón tay dừng lại đặt trên môi đỏ mọng.
“Thích sữa đậu nành hay là bánh quẩy?”
Hạ Hữu Thất sửng sốt một lúc, lập tức bị chọc cười, cách lớp quần ngủ, bàn tay nhỏ bé vuốt ve hình dáng của côn thịt đang dần dần căng trướng, vật trong tay cô căng cứng như sắt thép.
“Chỉ cần là của anh, em đều thích.”
Đầu lưỡi ướt át của cô gái khẽ liếm khóe môi, giọng nói cực kỳ quyến rũ.
“Cho em ăn đi.”
Người đàn ông mỉm cười, một tay cầm lấy vật đang bị giam lỏng ra bên ngoài, quy đầu khẽ rỉ ra chất dịch hơi đục đặt tại cái miệng nhỏ nhắn đang hé ra của cô, tay còn lại chậm rãi luồn vào trên đầu cô, giọng nói khàn khàn.
“Ngoan, ăn hết tất cả vào đi…”