Phép Tắc Của Ma Nữ - Tiểu Hoa Miêu

Chương 30: Ăn em




Trái tim của Hạ Hữu Thất quặn thắt lại, đau đớn ôm lấy ngực, bật khóc.

Giọt nước mắt trong suốt trào ra khỏi hốc mắt, rơi xuống như vỡ đê, tiếng nức nở bị kìm nén đến mức nhỏ nhất, cơ thể khẽ run lên.

Người đàn ông nắm ngược lấy tay cô, siết chặt, ngón tay cái thô ráp khẽ vuốt ve bàn tay cô, môi của anh ghé vào tai cô, hôn lên vành tai đang ửng đỏ.

Giọng nói của anh khàn khàn, thanh âm lại rất khẽ: “Em không lên máy bay, tức là biểu thị cho việc em sẽ không rời đi nữa có đúng không?”

Âm thanh nức nở nghẹn ngào ngừng lại vài giây, cô gái nhỏ chợt bật khóc thành tiếng, đưa tay che khuất đôi mắt, nước mắt tràn ra chảy qua kẽ tay, ướt nhẹp cả mu bàn tay.

“Em thực sự không muốn rời đi.”

Cô xoay người nhào vào trong lồng ngực của anh, vùi đầu vào ngực anh, khóc nức nở: “Em không dám nghe điện thoại của anh bởi vì em sợ khi bản thân mình sẽ dao động khi nghe thấy giọng nói của anh. Em lo lắng cho Brie, muốn quay trở về xem anh ấy, chỉ cần xác định anh ấy bình an, em sẽ lập tức quay trở lại.”

Ma nữ nhỏ ngẩng đầu, nước mắt nóng hổi chảy xuống, ướt đẫm quai hàm dưới của cô, ánh lên ánh sáng: “Khi anh đưa nhẫn cho em, em đã hối hận, Cố Dực, em muốn ở bên cạnh anh, cho dù có là một người phụ nữ ích kỷ xấu xa, em vẫn muốn ở bên cạnh anh.”

Hốc mắt của Cố Dực cũng đỏ hoe, dịu dàng lau nước mắt cho cô, nhìn thấy bộ dạng nước mắt nước mũi của cô, anh cong môi, không kìm được mà khẽ cười thành tiếng.

Hạ Hữu Thất khóc đến ngốc, cơ thể co quắp lại: “Anh cười… cái gì?”

“Anh chưa thấy em khóc như vậy, cảm thấy kinh ngạc.”

Đầu ngón tay của anh chạm vào nước mắt của cô, đưa vào miệng nhấm nháp, nhướng mày: “Rất ngọt.”

Nước mắt của cô vẫn còn đang rơi, giống như một khinh khí cầu lớn bị đâm thủng, chỉ cần một áp lực rất nhỏ từ bên ngoài đều có thể tác động đến trái tim vô cùng nhạy cảm của cô.

Cố Dực cụp mắt xuống nhìn cô, ánh mắt kia không thể phân biệt được là bất đắc dĩ hay là cưng chiều: “Nói đi, có phải em chắc chắn rằng anh sẽ đợi em đúng không?”

Cô không phủ nhận, nhỏ giọng nức nở: “Xin lỗi…”

“Em có bao giờ nghĩ đến chuyện em sẽ làm như thế nào nếu như anh đã lấy người khác trước khi em trở về rồi không?”

Hạ Hữu Thất chớp mắt, dè dặt hỏi: “Anh sẽ sao?”

Cố Dực mỉm cười, bộ dạng giống như bị cô đánh bại, nhéo nhéo khuôn mặt của cô, ánh mắt cưng chiều: “Là do anh chiều hư em rồi.”

“Em biết rõ rằng anh yêu em, đây chính là lợi thế của em, cho nên em có thể tùy ý mà làm loạn, cho dù trái tim của anh tan vỡ, em cũng sẽ không lo lắng anh sẽ rời đi.”

“Không phải như thế.”

Trái tim của cô tựa như bị một thanh kiếm sắc bén đâm xuyên khiến máu nóng chảy ra, cô nhẹ nhàng kéo lấy góc áo của anh, đôi mắt ươn ướt long lanh: “Cố Dực, anh hãy tin tưởng em một lần nữa, cho em… một cơ hội nữa… có được không? “

Ma nữ nhỏ cúi đầu, cất giọng thì thào: “Em thật sự biết lỗi rồi.”

Người đàn ông nhìn chằm chằm cô một lúc, duỗi tay ôm cô vào trong lòng, ở bên tai cô cười nói: “Nếu anh nói không thì sao?”

“Vậy thì em đây sẽ sống chết mà quấn lấy anh, mãi cho đến khi anh khó chịu mới thôi.”

“Ah.”

Anh khịt mũi, khẽ cười thành tiếng: “Nói nửa ngày, vẫn là muốn ăn anh nha.”

Giọng điệu của ma nữ nhỏ dịu xuống: “Cùng lắm thì… Từ nay về sau em sẽ nghe lời anh, như vậy có được không?”

Cố thiếu gia ho khan hai tiếng, ra vẻ kiêu ngạo: “Tùy tâm trạng của anh.”

Hạ Hữu Thất mím môi cười trộm, trái tim dường như được cái gì đó lấp đầy, dùng sức ôm chặt lấy eo của anh.

“Vậy anh hứa với em trước, sau này anh không được làm tổn thương chính mình nữa, trong lòng anh khó chịu thì có thể giày vò em như thế nào cũng được, là em nên chịu.”

“Cố Dực, em chỉ muốn anh sống thật tốt mà thôi.”

Người đàn ông vỗ nhẹ lưng cô, đầu ngón tay lướt dọc theo tấm lưng mảnh mai đến hông lại nhẹ nhàng trượt thẳng xuống cặp mông vểnh, cất giọng mơ hồ: “Em ở bên cạnh anh, anh mới có thể sống thật tốt được.”

Cô bị sự vuốt ve chầm chậm này của anh làm cho toàn bộ cơ thể nóng lên, vội vàng giữ chặt tay anh, ngẩng đầu nhìn anh, con ngươi trong veo như nước: “Anh còn đang bệnh…”

Trong đôi mắt của Cố thiếu gia ánh lên ánh sáng màu đỏ, từng chút một lan tràn vào sâu bên trong, giọng nói mang theo vài phần trẻ con đã mất từ ​​lâu: “Em vừa mới nói, nếu như anh khó chịu thì có thể giày vò em nha…”

Hạ Hữu Thất thật sự lo lắng cho cơ thể của anh, dùng sức đẩy anh ra, lùi về phía sau một tấc, hai má đỏ bừng: “Anh nhịn một chút… Đừng có lộn xộn…”

Anh cong môi, nở nụ cười xấu xa, duỗi tay qua kéo cô vào trong lồng ngực, cô không thuận theo, người đàn ông đang cười cố ý nhíu mày lại.

Cô gái nhỏ quả nhiên bị lừa, cẩn thận lại gần anh một chút dò xét, nhỏ giọng hỏi: “Anh cảm thấy cơ thể khó chịu sao?”

“Ừm.”

Cô cúi người gần hơn một chút, cụp mắt xuống quan sát anh: “Ở đâu?”

Anh nhanh chóng ôm lấy thắt lưng mềm mại của cô, ấn người vào trong ngực, cúi đầu hôn một cái lên mặt cô: “Không thể làm, vậy thì vọng mai chi khát* đi?”

*Vọng mai chi khát/ trông mơ giải khát: dùng ảo tưởng để tự an ủi. Xuất phát từ tích sau: Quân lính trên đường hành quân rất khát. Thấy vậy Tào Tháo liền bảo rằng, họ sắp sửa hành quân qua rừng mơ. Nghe vậy, ai nấy đều ứa nước miếng và cảm thấy đỡ khát hẳn.



Hạ Hữu Thất hoàn toàn sững sờ, quỷ mới biết được tại sao anh lại có thể hào hứng như vậy, quan trọng là cái bản mặt tuấn tú, giọng điệu lạnh lùng lại đàn ông này cùng với cử chỉ giữa hai chân mày thật giống như vị thiếu gia cà lơ phất phơ trong giấc mơ quay về thời trung học.

Cô chạm nhẹ vào trán anh, có chút lo lắng hỏi: “Anh có phải là bị thiêu đốt đến hồ đồ rồi không?”

Người đàn ông mặc bộ đồ bệnh nhân màu xanh lam, lộ ra khuôn mặt tuấn tú lại tái nhợt, nói chuyện có chút yếu ớt, nhưng bàn tay lớn đang không ngừng sờ soạng, đầu ngón tay trượt ra sau lưng cô nhẹ nhàng ma sát với khóa váy.

Cô khẽ híp mắt anh, lại không thực sự đẩy anh ra, cắn chặt đôi môi đỏ mọng nói: “Để em tự làm.”

Sau đó, anh nghiêm túc thưởng thức ma nữ nhỏ nào đó có đôi mắt tràn ngập mùa xuân đang từ từ kéo khóa váy, cởi váy ra, mở móc khóa của áo lót, lớp vải trước ngực lỏng lẻo, qua ánh sáng mờ ảo, một đôi nhũ hoa no đủ mềm mại lộ ra ngoài, đầu vú hơi lồi lên khẽ cọ cọ lên ngực anh.

Đôi mắt của người đàn ông đỏ lên, hô hấp dồn dập.

Ngón tay mảnh khảnh trượt đến thắt lưng, vừa định cởi tiếp, người đàn ông đã đè tay cô lại, có chút khó khăn mà dời tầm mắt: “Như vậy là được rồi.”

Cô cũng không xấu hổ, vòng tay ôm lấy cổ anh, cơ thể trắng như tuyết dán sát lên người anh, hai đầu vú áp sát vào lồng ngực của anh, hơi thở anh trầm xuống, bàn tay to nhào nặn vòng eo mềm mại của cô như trút giận.

Người đàn ông cúi đầu, nhìn khuôn mặt ửng đỏ mê người của cô, khó chịu nói: “Tên Brie đó, anh ta cũng từng nhìn qua bộ dạng này của em sao?”

Hạ Hữu Thất sửng sốt một giây, “Phì” một tiếng bật cười.

Cố thiếu gia lại càng khó chịu: “Lời của anh buồn cười lắm sao?”

Ma nữ nhỏ không trả lời, đầu ngón tay xoa nhẹ phần xương sụn trên cổ họng của anh, lắng nghe anh nuốt nước miếng “ừng ực”.

Cô cong môi mỉm cười: “Làm sao có thể, anh ấy là người nhà, là người nhà duy nhất của em.”

Cố Dực nhướng mày, tỏ vẻ không tin.

Cô dùng tay ra dấu ở trước mắt anh: “Ừm… anh ấy thực ra là… cái này.”

Ngón tay thẳng gấp khúc tạo thành ký hiệu số 7.

Người đàn ông không hiểu, mờ mịt “Hửm?” một tiếng.

Cô ghé vào bên tai anh, thấp giọng nói khẽ: “Nếu chúng ta cùng nằm ở trên giường, em nghĩ, hẳn là anh ấy sẽ có hứng thú với anh hơn…”

Cố thiếu gia suy tư một lúc, vẻ khó hiểu giữa hai đầu lông mày dần dần tản đi, trên khóe miệng cũng bất giác mà nở nụ cười: “Cong?”

“Ừm.”

Ma nữ nhỏ âm dương quái khí* mở miệng: “Nam sủng trong hậu cung của anh ấy cũng không kém so với anh.”

*Âm dương quái khí: chỉ những người lời lẽ, cử chỉ quái đản, kỳ lạ hoặc lời nói, thái độ không chân thành, khiến người ta đoán không ra.

Giọng điệu kỳ quái lại chua chua, nhưng khi lọt vào tai của người đàn ông lại sảng khoái không thể giải thích được.

Tay anh từ thắt lưng đi một đường xuống dưới, luồn vào trong lớp quần lót mỏng, cảm giác mềm mại mười phần của da thịt làm cho người ta không thể dừng lại được khi chạm vào.

“Anh có tình nhân sao?”

Hạ Hữu Thất rũ mắt xuống nhìn anh: “Anh không có, nhưng anh có vợ chưa cưới.”

“Chua sao?”

Anh đắc ý, khẽ nói: “Là em không trở về, lại còn không cho phép người khác tự do yêu anh.”

Hạ Hữu Thất buồn bực trừng mắt liếc anh một cái, nhưng khi tính khí của cô vừa nổi lên đã bị cô đè ép xuống.

Cô có chút ủ rũ, tự hỏi chính mình có tư cách gì mà tức giận.

Anh cố ý trêu chọc cô: “Tức giận?”

Ma nữ nhỏ ngoan ngoãn nằm trong lồng ngực anh cọ cọ: “Em nào dám tức giận nha, bây giờ em lấy lòng anh còn không kịp…”

Cố Dực ôm lấy ôn hương nhuyễn ngọc* gần như trần trụi trong lồng ngực, trái tim anh cũng bình tĩnh lại.

*Ôn hương nhuyễn ngọc: miêu tả người con gái trẻ tuổi thân thể trắng nõn mềm mại, toát ra hơi thở thanh xuân ấm áp

Bàn tay to lại ôm trọn bầu ngực của cô xoa nắn hai cái, nơi nào đó đã sớm căng trướng, gốc rễ cứng rắn lại nóng bỏng đặt ở chân của cô.

Anh dùng đầu ngón tay gãi gãi đầu vú, không nhanh không chậm mà vẽ vài vòng, thấp giọng hỏi: “Nơi này, có ai chạm vào chưa?”

Cô rất tự nhiên lắc đầu: “Ngoại trừ anh ra, không ai có thể cho em ăn no.”

“Mẹ kiếp, đừng có câu dẫn anh.”

Người đàn ông hung ác bóp mạnh một cái, giọng nói có chút run rẩy: “Bây giờ muốn em, e rằng sẽ chết ở trên giường.”

Khi từ “chết” được nói ra, cả người Hạ Hữu Thất cứng đờ, vội vàng nhanh miệng của anh lại, hai mắt đỏ hoe: “Sau này không cho phép anh nói ra từ này.”

Giọng điệu của anh buông lỏng: “Sao vậy, thực sự sợ anh chết sao?”



Giọng mũi của cô càng khản đặc hơn, cảm xúc chợt bùng nổ: “Anh dám nói nữa!”

Cố Dực nhìn cô, thở dài, ngón tay cái xoa nhẹ trên môi cô: “Bọn họ đều là nói bừa, em cũng tin?”

Mắt Hạ Hữu Thất đã ươn ướt, tựa như sắp òa lên bật khóc một trận: “Nhưng anh chưa bao giờ nói sự thật cho em biết, anh tình nguyện để bản thân mình đau khổ cũng không chịu nói cho em biết nửa phần.”

“Vậy còn em?”

Anh vuốt ve khuôn mặt của cô, nhẹ giọng hỏi: “Anh muốn biết chuyện gì, em cũng sẽ trả lời thành thật sao?”

“Sẽ.”

Cô trả lời lại rất rõ ràng, trong ánh mắt không có một tia trốn tránh nào: “Chờ khi nào anh khỏi bệnh, em sẽ từ từ kể cho anh nghe.”

Cuối cùng Cố Dực cũng nở nụ cười thỏa mãn, cúi đầu mổ lên đôi môi của cô, cánh tay thon dài siết chặt, hai chân bá đạo cũng kẹp lấy đôi chân dài của cô, ép cô đến không thở nổi.

“Anh rất mệt, ngủ một lát, em đừng có lộn xộn.”

Cô rất ngoan ngoãn cũng rất nghe lời, áp mặt vào lồng ngực rắn chắc của anh, theo tiếng hít thở chậm rãi của anh mà chìm vào giấc ngủ.

Vào giây cuối cùng trong lúc mơ màng, cô hình như nghe thấy người đàn ông nói bên tai: “Nếu anh ta thực sự quan trọng với em, anh sẽ cùng em quay lại nước Mỹ.”

Cô dường như đã ngủ, mơ mơ hồ hồ mà phát ra một tiếng “ừm”.

Một luồng hơi khí ấm áp khẽ lướt qua trán cô, xúc cảm mềm mại như bông, trái tim của cô từng chút từng chút chìm vào trong sự ấm áp này.

Cũng không biết đã ngủ bao lâu, khi Hạ Hữu Thất tỉnh dậy, bầu trời đã hoàn toàn tối đen.

Cô động đậy cơ thể, cơ thể khẽ nhúc nhích muốn lẻn xuống giường, nhưng bàn tay to bên hông cô đột ngột siết chặt, giọng nói khàn khàn: “Đi đâu?”

Hạ Hữu Thất ngẩng đầu, người đàn ông từ từ nhắm hai mắt lại, cũng không biết là đã tỉnh hay vẫn còn mơ màng, cô nhẹ giọng nói: “Toilet.”

“Ừm…”

Nếp nhăn giữa lông mày của anh từ từ giãn ra, cánh tay hơi buông lỏng.

Cô chúi ra khỏi vòng tay anh, mặc lại chiếc váy rồi đi về phía toilet.

Trong gương, hai má cô đỏ bừng, đôi mắt hơi sưng.

Cô rửa mặt, đầu óc cũng tỉnh táo không ít.

Cô đẩy cửa ra, người đàn ông vốn đang nằm nghiêng lại ngồi thẳng ở bên giường, đôi mắt khẽ híp lại, ánh mắt mơ hồ mà nhìn về phía cô thăm dò.

Mũi cô chợt đau xót, trong lòng gần như nổ tung vì đau đớn.

Cô không cho anh đủ cảm giác an toàn, cho nên dù cho đang chìm vào trong giấc ngủ, anh vẫn muốn xác định vị trí của cô trong vô thức, lo lắng cô lại biến mất mà không nói một lời.

Trong lòng Hạ Hữu Thất không thể nói rõ đang có tư vị gì, nhẹ nhàng đi đến gần anh.

Người đàn ông cảm nhận được hơi thở của cô, vươn tay nắm lấy cổ tay cô kéo lại, để cô ngồi lên trên đùi mình.

Cô quấn lấy cổ anh, môi dán bên tai anh: “Còn ngủ à?”

Anh vẫn chưa tỉnh táo hoàn toàn, chậm rãi lắc đầu.

Cô nhìn thấy nốt ruồi nhỏ trên mũi anh, trong lòng ngứa ngáy, không nhịn được liền cúi người hôn lên, người đàn ông híp mắt nhìn cô, liền thấy cô nở nụ cười quyến rũ, ánh mắt sáng rực.

“Có đói bụng không?”

“Khụ khụ.”

Anh ho khan vài tiếng, nói: “Có một chút.”

“Để em đi hỏi y tá xem hiện tại anh có thể ăn cái gì…”

Cô nói xong liền muốn đứng dậy đi ra ngoài, lại bị người đàn ông giữ chặt đến không thể cử động được, giọng của anh có chút khàn khàn: “Anh đã nói, tối nay muốn mời em cơm.”

Cô không nghe theo: “Nhưng bác sĩ nói anh cần nghỉ ngơi, không được chạy lung tung.”

Người đàn ông cong môi cười: “Chúng ta lén đi ra ngoài, không ai biết.”

Vẻ mặt Hạ Hữu Thất nghiêm túc: “Cố Dực.”

Người đàn ông ôm cô lên, xoay người đặt cô ở trên giường, tay chân thon dài lập tức đè xuống, nâng nửa người lên, nhìn thẳng vào mắt cô.

“Cho em hai lựa chọn.”

Cằm của anh gầy, đôi mắt đen sáng ngời, trong giọng nói lộ ra vài phần lười biếng.

“Đưa anh đi ra ngoài, hoặc là, để anh ăn em.”