Phép Tắc Của Ma Nữ - Tiểu Hoa Miêu

Chương 29: Thuốc giảm đau




“Xin lỗi.” cô hơi cúi xuống, xin lỗi một cách chân thành.

“Xin lỗi thì có ích gì?”

Cố Linh Tê tức giận, không muốn tha thứ: “Những tổn thương mà nó đã từng chịu, cô có thể sẽ chịu một lần sao?”

Trong con ngươi trong suốt của cô chợt hiện lên một tia sáng, đột nhiên tiến từng bước lại gần, dùng sức kéo mạnh bàn tay lạnh như băng của Hạ Hữu Thất, đầu ngón tay của cô khẽ vuốt ve mạch máu nhỏ bé trên cổ tay, gằn từng chữ: “Nó đã từng cắt vào đây ba vết, vết sâu nhất chính là ranh giới của cái chết, chỉ cần 1cm nữa sẽ không cứu được. “

Cố Linh Tê nghẹn ngào, nói không nên lời: “Cố Dực là một người đơn thuần lại tốt bụng. Lúc đó nó tuyệt vọng đến mức nào mới thà vứt bỏ người nhà chứ cũng không muốn sống nữa.”

“Nó mất thời gian 8 năm, thật vất vả mới có thể đi ra khỏi con đường sai lầm này. Nhưng khi cô đột nhiên quay trở lại, nó vốn không có quyền lựa chọn mà nó chỉ có thể tự mình giẫm lên vết xe đổ, sau đó tự gây nên thương tích đầy mình.”

“Cô Hạ, đây là kết quả mà cô muốn sao?”

Đầu óc Hạ Hữu Thất trở nên trống rỗng, vừa nghĩ đến hình ảnh đó, cô liền đau đến tê tâm liệt phế, cúi thấp đầu, thì thào nói nhỏ: “Xin lỗi… Thật sự xin lỗi…”

Cố Linh Tê cúi đầu, nhìn thấy ánh sáng lấp lánh trên ngón tay của cô, cô đột nhiên bật cười thành tiếng, bất đắc dĩ lại cảm thấy trong lòng chua xót: “Chiếc nhẫn thật đẹp.”

Cô khẽ nói: “Cũng không uổng công Cố thiếu gia vốn sống an nhàn lại sung sướng đi sớm về khuya đến nhà hàng Tây rửa chén dĩa, còn tuyên bố muốn tự bản thân mình đi làm kiếm tiền mà mua quà tặng.”

Ánh mắt của Hạ Hữu Thất chuyển sang nơi đó, nhớ lại lúc anh nhướng mày cực kỳ đắc ý mà cất cao giọng nói “Bí mật”, cô cố gắng kìm nén nước mắt, bởi vì cô chợt nhận bản thân mình ngay cả tư cách rơi nước mắt cũng không có.

So với tất cả những gì Cố Dực đã trả giá vì cô, cái mà bản thân cô gọi là “nỗ lực” có thể tính là cái gì?

Quả thật buồn cười đến cực độ.

Lúc này, Tống Uyên vốn đang im lặng chậm rãi đi tới, anh xoay người về phía Cố Linh Tê, nói giọng nhỏ: “Chị à, Cố Dực bây giờ đang hôn mê bất tỉnh, có chuyện gì, đợi đến khi cậu ấy tỉnh lại rồi hẵng nói.”

Ý của anh là: “Cậu ấy cần nghỉ ngơi.”

Cố Linh Tê nhàn nhạt liếc anh một cái, bộ dáng kiêu ngạo hất tay cô ra: “Được rồi, tôi không nói nữa.”

Cô xoay người đi đến bên cạnh Chung Diễn, nắm tay anh: “Chúng ta đi thôi.”

Chung Diễn chậm rãi nắm chặt bàn tay nhỏ vào trong lòng bàn tay, hạ mắt nhìn cô: “Bây giờ?”

Cố Linh Tê hừ lạnh: “Cho dù nó tỉnh lại, cũng không phải muốn gặp chúng ta.”

“Thằng nhóc thối không có lương tâm, để cho nó tự sinh tự diệt đi, em mặc kệ.”

Chung Diễn lãnh đạm nhìn về phía sau cô, cùng người bạn tri kỷ Tống Uyên giao tiếp bằng ánh mắt, rồi sau đó dời tầm mắt, nắm tay Cố Quả Quả còn tức giận chưa bình tĩnh lại dẫn đi biến mất ở hành lang lạnh lẽo.

Bốn phía chợt im lặng.

Tống Uyên hạ mắt nhìn một thân bẩn thỉu của Hạ Hữu Thất, trong lòng không nhịn được thở dài.

Anh đang từng gặp cô vào 8 năm trước.

Đêm đó vừa qua 0 giờ, Tống Uyên đang nằm trên giường chợt nhận được một cuộc gọi, vội vàng đến đồn cảnh sát để chuộc người.

Cảnh sát nói rằng Cố Dực đánh nhau với vài tên côn đồ, đánh người ta đến mặt mũi bầm dập, bản thân mình cũng vinh quang mà bị thương.

Tống Uyên không đánh lại, vừa muốn giáo dục tư tưởng sâu sắc cho cậu ta thì giây tiếp theo, cậu ta đã đẩy một cô gái mặc đồng phục học sinh về phía mình, tay siết chặt bả vai cô, nhướng mày hướng về phía anh khoe khoang: “Anh, bạn gái của em, có đẹp không? “

Cô gái hiển nhiên không hùa theo, đẩy cậu ta một cái: “Da anh lại ngứa à?”

“Khụ khụ.”

Cậu cố ý đè thấp giọng nói, mở miệng thương lượng: “Trước mặt anh trai anh, cho anh chút mặt mũi đi?”

Cô gái khịt mũi: “Nếu em không cho thì sao?”

Anh ghé vào bên tai cô, cười tủm tỉm mà nói từng chữ: “Đêm nay ông đây liền cho em nghẹn chết, để em cầu xin anh làm em…”



Nữ sinh bực mình đá vào người anh, anh cười tươi như hoa, vội vàng che chở cho cô sợ té ngã.

Anh vẫn còn nhớ rõ một màn liếc mắt đưa tình của đôi trẻ, cho đến bây giờ, những ký ức đó như vẫn còn mới mẻ.

Dù sao, đó cũng là lần đầu tiên Tống Uyên nhìn thấy đôi mắt phát sáng của cậu, mà ngọn nguồn của ánh sáng đó chính là cô gái nhỏ có nụ cười xinh đẹp này.

Tống Uyên biết rõ, những khúc mắc trong chuyện tình cảm nam nữ không phải chỉ là một cái tát vào mặt, có lẽ làm người nhà của Cố Dực, anh cũng có đủ tư cách để chỉ trích cô thậm chí là chửi rủa, nhưng điều đó thực sự không có ý nghĩa.

Cho dù là quá khứ hay là hiện tại, điều anh thực sự quan tâm vẫn luôn là bản thân Cố Dực.

Nếu cậu cảm thấy tốt đẹp thì anh sẽ ủng hộ, còn nếu cậu đau lòng khổ sở thì anh sẽ ra tay, bảo vệ cậu chu toàn.

Là một người anh trai, điều anh làm cho Cố Dực cũng chỉ có như vậy.

Nghĩ vậy, mắt anh nhìn vào cửa phòng bệnh đang đóng chặt, tầm mắt chuyển qua trên người Hạ Hữu Thất, anh nói: “Cố Dực vẫn chưa tỉnh, cô đi lên phòng VIP trên lầu nghỉ ngơi một lát trước đi, cần cái gì thì có thể nói với y tá.”

Ánh mắt của cô trống rỗng, không có tiêu cự, lắc lắc đầu: “Em chỉ muốn đợi ở đây.”

“Nếu như cậu ấy nhìn thấy cô như bây giờ, không chừng lại hôn mê một lần nữa.”

Anh nói: “Nếu cô thật sự cảm thấy đau lòng vì cậu ấy, hãy học cách tự chăm sóc bản thâm mình trước.”

Hạ Hữu Thất cúi đầu im lặng, một lúc lâu sau, cô mới khẽ nói: “Cảm ơn.”

Vừa mới đi được hai bước, cô lại xoay người lại, mím môi, cúi người xin lỗi: “Xin lỗi.”

Tống Uyên nhếch khóe miệng, giọng nói đều đều: “Thành thật mà nói, tôi càng muốn nhìn thấy nụ cười của Cố Dực hơn là lời xin lỗi của cô, cô Hạ, nếu có thể, phiền cô hãy đối xử tử tế với cậu ấy.”

“Mấy năm nay, cậu ấy thực sự không được tốt lắm.”

Ánh mắt cô dại ra, gật đầu, giọng điệu chân thành: “Em sẽ.”

Tống Uyên thở phào nhẹ nhõm, lịch sự mỉm cười đáp lại.

Cô chậm rãi đi vào phòng VIP, sớm đã mất hồn mất vía, giống như một linh hồn phiêu đãng bị hút khô ra khỏi tâm trí.

Ngoài cửa sổ trời vẫn đang mưa, cơn mưa lớn kéo dài cả ngày, đè nén làm cho người ta không thở nổi.

Cô không nhớ rõ bản thân mình đã vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ như thế nào, sau đó mặc vào chiếc váy trắng do y tá đưa đến, cho đến khi nhìn vào trong gương lau tóc, cô mới đột nhiên nhớ ra mình chưa gọi điện thoại để nói chuyện với Kevin.

Qua điện thoại, tâm trạng của Kevin có vẻ tốt lên không ít, vui mừng nói với cô rằng tình trạng của Brie đã cơ bản kiểm soát được, cho nên cô đừng lo lắng.

Cô nói rõ nguyên nhân một cách dứt quãng, Kevin tỏ vẻ đã hiểu, cũng nói: “Chị, chị yên tâm, bên này có em rồi, khi nào anh ấy tỉnh lại em sẽ gọi điện cho chị trước tiên.”

Sau khi cúp điện thoại, Hạ Hữu Thất ngẩn ngơ ở trước gương, tưởng rằng bản thân mình có thể tạm thời thở phào nhẹ nhõm, nhưng cô không có, bởi vì những hình ảnh u ám kia vẫn quấn lấy trái tim cô, càng ngày càng siết chặt, đau đớn đến hít thở không thông.

Trong lòng cô rất lo lắng cho Cố Dực, không bao lâu liền rời khỏi phòng, người vừa đi đến trước phòng bệnh đã nhìn thấy Tống Uyên từ bên trong đi ra, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Trái tim cô chợt đập mạnh: “Cố Dực, anh ấy…”

Tống Uyên làm động tác “suỵt”, giọng nói hạ xuống rất nhỏ: “Người vừa mới tỉnh, vẫn còn rất yếu.”

Anh nhìn vẻ mặt xoắn xuýt lại buồn bã, muốn nói rồi lại thôi của cô, thở dài một tiếng: “Em vào đi, cố gắng đừng để cho cậu ta xúc động.”

Cô vội vàng gật đầu: “Vâng.”

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ châm kíp nổ, anh cũng không có hứng thú tiếp tục làm bóng đèn nữa nên nhanh chóng lướt qua người cô rời đi.

Hạ Hữu Thất hít sâu một hơi, từ từ đẩy cửa phòng ra, nhịp tim đập như sóng lớn cuồn cuộn, dường như không đánh vỡ lồng ngực thì sẽ không dừng lại.

Bên trong căn phòng, sự yên tĩnh phóng đại tiếng hít thở yếu ớt đến vô hạn.

Trên giường bệnh, người đàn ông nằm nghiêng, vẫn không nhúc nhích, cứng đờ như một cái xác lạnh như băng.

Cho đến giờ phút này, những giọt nước mắt kìm nén dưới đáy lòng chợt dâng lên, cô cắn chặt môi, đôi mắt ướt đẫm trong suốt như pha lê, ánh lên ánh sáng màu xanh lam.



Cô bước đến bên giường, nhìn chằm chằm bóng lưng anh, im lặng đứng một lúc lâu, ý nghĩ muốn đến gần anh liên tục bành trướng, nổ tung trong nháy mắt, cô xốc chăn lên, nhẹ chân nhẹ tay leo lên giường.

Người đàn ông không hề nhúc nhích, cô co người ở trong chăn, từng chút từng chút một, thật cẩn thận đến gần anh, bàn tay cô khẽ vuốt ve áo bệnh nhân màu xanh lam của anh, vừa mềm mại lại nhiễm nhiệt độ cơ thể anh.

Cô hơi do dự, thử thăm dò, cánh tay nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng của anh, lại tiến lại gần thêm một chút, áp ngực vào tấm lưng ấm áp của anh.

Thời gian như ngừng trôi ngay tại khoảnh khắc này.

Cho đến khi… bàn tay to của người đàn ông phủ lên mu bàn tay của cô, một luồng ấm áp truyền vào đáy lòng, cô cứng đờ người, ngay cả hô hấp cũng ngừng lại.

Chiếc giưỡng khẽ nhúc nhích, người đàn ông từ từ xoay người, đến khi tạo thành tư thế đối mặt, anh vươn tay ôm cô vào trong lồng ngực, gác cằm lên đỉnh đầu của cô, nhẹ nhàng cọ cọ.

Cái ôm đã lâu không có, ấm áp như mùa xuân, tựa như trong một giây đã trở lại thời thanh xuân ngọt ngào.

Cô áp vào ngực anh, lắng nghe âm thanh khẽ rung động bên trong lồng ngực anh.

Anh nặng nề ho khan vài tiếng.

Hạ Hữu Thất nhẹ nhàng đẩy anh ra, ngẩng đầu lên, nhìn xương quai hàm gầy như da bọc xương của anh, trong lòng đau đớn như bị kim đâm.

“Thật mất mặt.”

Bàn tay anh khẽ vuốt ve mái tóc đen của cô, nhẹ giọng nói: “Bị cùng một người vứt bỏ hai lần, anh nên làm một cú xoay người bước đi thật phóng khoáng để em không nỡ bỏ anh đi mới đúng…”

“Sao anh có thể nói ngất liền ngất đi như thế?”

Tim cô như bị đâm xuyên, hai tay giữ chặt quần áo của anh, không biết nên nói gì.

Người đàn ông cúi đầu, hốc mắt lõm sâu, đôi môi trắng bệch khô khốc, nhưng nụ cười bên khóe miệng lại chói lói, chiếu sáng cả người anh.

Khi nhìn rõ khuôn mặt cô, nụ cười của anh chợt tắt , đầu ngón tay khẽ chạm vào dấu tay rõ ràng kia, hô hấp trong nháy mắt trầm xuống, khó chịu nhăn mày.

“Chị của anh đánh?”

Cô vốn định thề thốt phủ nhận nhưng nhớ lại lúc nãy anh trai của anh đã đến đây, cô không thể đoán chính xác rằng anh ta đã nói gì với anh.

“Là em đáng bị.” cô nói.

Anh nhéo nhẹ vành tai của cô, nhẹ giọng dỗ dành: “Chị ấy chỉ là lo lắng cho anh, không có ác ý, em đừng để trong lòng.”

Cô ngoan ngoãn gật đầu: “Em hại anh thành ra như vậy, chị ấy tức giận muốn giết em thì cũng hợp tình hợp lý, em không có quyền tức giận.”

Người đàn ông dịu dàng xoa xoa đầu của cô, cơ thể anh vẫn còn rất yếu, nói hơn hai câu sau đó lại ho khan vài tiếng.

Cô gái nhỏ đau lòng đẩy nhẹ anh ra, tỏ vẻ muốn xuống giường: “Anh nghỉ ngơi trước đi, tối nay em lại…”

Nhưng lời chưa kịp nói xong, người cô đã bị anh giữ chặt rồi xoay lại, cánh tay vô lực ôm lấy thắt lưng của cô, siết chặt, nhẹ nhàng ôm cô từ phía sau.

“Lần trước thực sự ngủ ngon vẫn là ở nhà của em.”

Anh hôn lên vành tai trắng nõn của cô, khàn giọng nói: “Nếu em muốn anh nghỉ ngơi thật tốt thì đừng có lộn xộn.”

Giọng nói vừa dứt, cô thật sự ngoan ngoãn như con chim cút nhỏ, hai tay ôm lấy bàn tay to đang đặt trên eo mình.

Trong lúc vô tình, đầu ngón tay lướt qua vết sẹo gồ ghề trên cổ tay của anh, lồng ngực giống như bị búa tạ nặng đè nện lên, tan thành bột phấn trong giây lát.

Trước mắt hiện ra hình ảnh thê lương của thiếu niên mặc áo trắng, tuyệt vọng nằm trên vũng máu.

Cô khẽ nhắm mắt lại, nước mắt không thể khống chế được mà rơi xuống, giọng nói cũng run lên bần bật: “Cố Dực, người như em, đến tột cùng có cái gì đáng để anh thích chứ?”

Người đàn ông im lặng vài giây, khẽ áp vào tai cô, giọng nói vừa khe khẽ lại dịu dàng: “Vậy thì em nên tự hỏi chính mình, tại sao lại tát anh hai cái còn cho anh uống thuốc giảm đau.”

Anh cười khẽ: “Dược tính quá mạnh, sau khi nếm thử thì không bỏ được.”