Sân trước của biệt thự vẫn ồn ào náo nhiệt giống như một buổi lễ trao giải đầy những ngôi sao, nhưng phía bên này lại đối lập mà cực kỳ yên tĩnh, tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy rõ ràng tiếng hít thở dồn dập của anh, tựa như dầu nóng bị treo ngược giữa biển cả, mỗi một giọt rơi xuống đều có thể là nọc độc chết người.
Giữa hai đồng tử u ám của anh, cô nhìn thấy một Cố Dực mà chưa từng nhìn thấy trước đây.
Giống như anh đã xé toạc tất cả những vẻ đẹp đẽ ở bên ngoài ra, ảo ảnh của bóng ma như ẩn như hiện, vô hình tản ra trong không khí.
Cô lùi lại theo bản năng, nhưng khi lùi từng bước về phía sau lại như trở thành một con lạc đà liều chết đang túm lấy cọng rơm cuối cùng, trong khoảnh khắc ngọn lửa bùng cháy, bị thiếu đốt đến không thể nhận ra.
Người đàn ông nhìn cô, khẽ bật cười thành tiếng: “Em sợ tôi sao?”
Cố Dực từng bước tiến lại gần, cả người đều là sự lạnh lùng, bàn tay to đã ôm lấy thắt lưng của cô, nhẹ nhàng vuốt ve mảng da thịt trắng nõn, mịn màng. Anh tà mị nhếch môi: “Rất mịn màng, giống như trời sinh ra đã khiến người khác muốn đ* vậy.”
Khóe miệng Hạ Hữu Thất mím chặt, vẻ mặt vẫn vân đạm phong khinh* như cũ, nhưng bên trong không ngừng chấn động giống như núi lửa phun trào, hô hấp chợt run rẩy, không ổn định.
*Vân đạm phong khinh: thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hững trôi.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, giọng nói lạnh lùng: “Cố Dực, anh đừng có nổi điên.”
“Nổi điên?”
Nụ cười của anh càng sâu hơn, ánh mắt càng ngày càng khó hiểu, năm ngón tay thon dài dùng sức bóp chặt sau gáy của cô, cúi đầu ghé sát bên tai cô, thanh âm phát ra từ trong kẽ răng: “Vậy, tôi liền như em mong muốn. “
Hạ Hữu Thất nhíu mày: “Anh…”
“…….A!”
Người đàn ông đột nhiên ôm ngang eo cô, cánh tay thon dài khống chế khiến cô không thể động đậy, ngay lúc này sự chênh lệch về sức lực của nam nữ được biểu hiện một cách vô cùng sâu sắc, cô không an phận mà vặn vẹo, thở hổn hển nói: “Thả tôi xuống!”
Người đàn ông nhắm mắt làm ngơ, bước đi vừa nhanh lại vừa ổn định.
Cô không thể thoát ra, tức giận mở miệng nói mà không cần suy nghĩ: “Cố Dực, tôi đ* ông nội anh, mẹ nó, anh buông tay ra!”
Đường nét hàm dưới của người đàn ông hiện ra các góc cạnh rõ ràng của xương hàm, có thể cảm nhận được các cơ đang căng chặt, kìm nén sự bùng nổ sắp đến gần.
Cô ầm ĩ suốt đoạn đường, anh làm ra vẻ không nghe thấy, đi thẳng qua hành lang, hoàn toàn mặc kệ tốp năm tốp ba nhóm người ở trước mặt mà lướt qua, nhóm khách quý mặc quần áo sang trọng đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt vừa mới lạ vừa nghi hoặc.
Sau đó, anh thô bạo đá tung cánh cửa của một căn phòng thay đồ, hoàn toàn không để ý người khác đang quay đầu chăm chú quan sát.
Cánh cửa đóng lại, bên trong là một mảnh tối đen, anh không bật đèn, chỉ xoay người cô lại đẩy lên trên cửa, cơ thể anh đè lên, áp sát vào.
Hạ Hữu Thất quay mặt sang một bên, gần như hét lên: “Anh muốn làm gì?”
Giọng nói của anh vang lên bên tai cô: “Tôi muốn làm em, ngay bây giờ.”
Lời mắng chửi của ma nữ nhỏ vẫn còn treo lại trên môi, một âm thanh xé rách quần áo vang lên chói tai, khuếch tán trong không gian u tối. Lễ phục của cô bị xé toạc từ phía sau lưng, đường cong duyên dáng từ thắt lưng đi xuống bờ mông, khiến cho một trận xuân tình chợt nảy sinh, dâng trào.
Tay anh móc lấy mép quần lót chữ T của cô, kéo xuống, nhẹ nhàng rơi xuống bên chân cô, bàn tay to của anh ấn mạnh vào sau eo của cô, ép cô phải ngoan ngoãn ngẩng đầu, chờ đợi sự sủng hạnh của anh.
“Đã sớm muốn xé rách nó ra từ lâu, tránh quấy nhiễu lòng người.”
Anh từ phía sau cắn lấy tai, tay kia lưu loát mở khóa thắt lưng, cô nghe rõ tiếng khóa kéo trượt xuống, sau đó một vật cứng rắn nóng bỏng phủ lên cặp mông cô, ngọn nguồn của tình dục đang bùng cháy hừng hực, ma sát lên xuống.
Cùng lúc đó, một tiếng chuông điện thoại di động vang lên trong túi xách nhỏ nhỏ rơi trên mặt đất.
Hạ Hữu Thất theo phản xạ có điều kiện cúi người nhặt nó lên, nhưng lại người đàn ông thuận thế bắt lấy thắt lưng của cô, côn thịt nóng bỏng trượt qua giữa bắp đùi, từng chút từng chút một chọc vào hoa huyệt khô khốc.
Cô không đủ ướt, hoặc là do cô từ đầu đến cuối chưa động tình.
Rõ ràng, người đàn ông không có chút kiên nhẫn nào, tự cầm lấy côn thịt to lớn của mình, đâm vào hoa môi mềm mại hai cái, đưa vào gần một tấc, thịt mềm như bị dao nhọn đâm rách, cô hơi cong lưng vì đau.
Tay của anh đi chuyển đến trước ngực nắm lấy con thỏ trắng đang nhấp nhô lên xuống, nghiến răng nghiến lợi gầm lên: “Chịu đựng!”
Lòng người có thể phức tạp, sâu thẳm khó dò nhưng cơ thể sẽ không nói dối. Từ tám năm trước cho đến bây giờ, cơ thể hai người tựa như một cặp trời sinh, cho dù trong lòng tự nhủ phải cứng rắn đi nữa, nhưng chỉ cần nhẹ nhàng chạm vào điểm nhạy cảm bên trong cũng sẽ bị làm cho mềm nhũn, dao động.
Anh im lặng mà di chuyển nhanh chóng, ngay khi cô quay đầu lại, một ánh mặt bén nhọn liền đánh đến, vật nóng bỏng đâm mạnh vào đường hầm, nước ở bên trong thịt mềm không ngừng tuôn ra vì động tình, không biết xấu hổ mà ra sức siết chặt, xoắn lấy nó.
Chua xót, đau đớn, căng trướng, bi thương, tê dại, ngũ vị tạp trần, lại giống như cây thuốc phiện đang ăn mòn lấy trái tim không kiên định của cô.
Anh mạnh mẽ siết chặt eo cô, thô bạo liên tục khuấy đảo ở bên trong, bịt khuôn miệng đang rên rỉ của cô, lắng nghe tiếng rên rỉ dâm đãng giữa ngón tay, sưck lực ra vào liên tục không thể kiểm soát được, tần suất nhanh đến mức làm cho người ta líu lưỡi.
Cả người ma nữ nhỏ mềm nhũn ra, trong cơ thể phun ra từng đợt mật dịch, nóng hổi sền sệt tưới lên ngọn nguồn kiêu ngạo, sự thoải mái khiến anh trầm giọng thở dốc.
Anh gạt mái tóc dài sau lưng của cô qua, liếm lên chiếc cổ thơm tho của cô.
“Tại sao lại trở về?”
Anh hỏi cô, nhưng không đợi cô trả lời, cười lạnh lên tiếng tự hỏi tự đáp lại: “Là vì ông đây có thể đ* em liên tục đến cao trào, còn người khác thì không được.”
Trong lòng Hạ Hữu Thất không thể nói ra là cảm xúc gì, chỉ biết rằng bản thân mình cực kỳ khó chịu, giọng nói như bị bóp nghẹt trong lòng bàn tay anh: “Anh đừng nói nữa…”
“Không thích nghe?”
Anh cười lạnh, ngón tay linh hoạt đi chuyển đến nhụy hoa ẩm ướt bên dưới, ngón giữa liền ra vào, trêu chọc chân tâm sưng tấy đang tuôn trào dịch mật: “Giả bộ cái gì, hoa huyệt dâm đãng nuốt sâu như vậy, không sướng sao?”
Người đàn ông càng đâm chọc mạnh hơn, đầu ngón tay dùng sức cọ xát, dưới sự kích thích được nhân đôi, Hạ Hữu Thất vốn không thể chống lại sự tấn công mạnh mẽ này, mềm nhũn thành một vũng nước dưới người anh, vươn đầu lưỡi nhỏ ra liếm láp lòng bàn tay anh.
Rất kích thích, mỗi một lần đâm vào đều có thể dễ dàng chạm vào điểm G của cô, kéo căng dây thần kinh của cô và từng chút một lên đỉnh.
Hạ Hữu Thất của ngày hôm nay đã bị lột bỏ lớp áo giáp bảo vệ, cơ thể bằng xương bằng thịt căn bản không thể chịu được sự giày vò của anh.
“Đoán xem hiện tại có bao nhiêu người đang nghe ở bên ngoài?”
Giọng nói của anh trầm thấp tựa như vừa rơi xuống địa ngục: “Kêu nó đi, để họ được nghe.”
Hô hấp của cô dồn dập, không khí trong cơ thể hoàn toàn bị rút cạn.
Tiếng chuông điện thoại vẫn còn đang reo, cực kỳ nhẫn nại mà reo liên tục vài lần, một bên Hạ Hữu Thất đang chịu đựng sự ra vào quá mức thô bạo của anh, một bên đang lo lắng cho Brie mà bị phân tâm.
Một cái đánh thật mạnh không kịp phòng bị ập đến, trong căn phòng tối đưa tay lên không thấy năm ngón vang dội tiếng đánh chợt có chút ngượng ngùng. Lập tức Hạ Hữu Thất bị anh đưa lên cao trào, trước mắt liên tục xuất hiện những tia sáng trắng kéo dài đến nửa phút, cái miệng nhỏ nhắn hé ra hít thở dồn dập, cơ thể mềm nhũn.
Người đàn ông thỏa mãn rút ngón tay đầy mật dịch ra, bôi đầy lên ngực của cô.
Anh bị đường hầm mềm mại xoắn chặt đến sung sướng cả người, đột nhiên rút ra, đè lên mông cô ma sát mấy chục cái, toàn bộ chất lỏng nóng hổi bắn lên chiếc váy bị xé rách, hiện lên vài vệt trắng đục.
Lúc này, anh mới bật đèn.
Hạ Hữu Thất ở trong lòng anh từ từ xoay người lại, dưới ngọn đèn sáng rực lô ra đôi mắt ươn ướt ửng đỏ, người đàn ông nhìn thấy, hô hấp liền trầm xuống.
“Bây giờ đã đủ chưa? Cố tổng.”
Sau khi người đàn ông phát tiết xong, cuối cùng cũng tìm được một tia sáng rõ ràng, anh cúi đầu nhìn nếp nhăn trên ngực cô do bị bàn tay to lớn nhào nặn, còn có dấu hôn trên cổ cô bị anh mút lấy, ánh mắt có chút lay động.
Cô thờ ơ sửa sang lại chiếc váy không còn nguyên vẹn, ngẩng đầu, gằn từng chữ: “Cảm ơn anh đã ban cho tôi sự cao trào này.”
“Tôi thực sự tội ác tày trời, tội này càng không thể tha thứ. Người như tôi nên xuống địa ngục để chuộc tội, không xứng đáng nhận sự tha thứ của anh.”
Cô nhặt chiếc áo vest anh vứt xuống đất, khoác hờ trên người mình, cô ngẩng đầu, trên mặt nở một nụ cười thoải mái: “Vì vậy, tôi chúc anh tiền đồ như gấm*, thê nữ thành đàn*.”
*Tiền đồ như gấm: Tiền đồ như gấm lụa, tương lai tươi sáng.
*Thê nữ thành đàn: Nó giống như câu “con cháu đầy đàn” á mọi người.
Khi mở cửa, cô quay lưng lại, khẽ nói: “Cố Dực, từ nay về sau, hai chúng ta không ai nợ ai.”
Cánh cửa mở toang, quả nhiên bên ngoài có một đám người vây thành một vòng xem náo nhiệt, vẻ mặt cô hờ hững, từ trước đến này chưa bao giờ quan tâm đến ánh mắt của người khác, kiêu ngạo, ánh mắt thẳng tắp đi ngang qua người đại tiểu thư nhà họ Ôn.
Trên người cô vẫn khoác chiếc áo của người đàn ông kia, vạt áo vừa vặn che ngang hông, hai chân thon dài thẳng tắp, trắng nõn đến chói mắt.
Theo sau tiếng của những bước chân nặng nề, cơ thể người đàn ông mang theo mùi hương của sóng tình chưa tản đi, không nhanh không chậm bước ra ngoài.
“Anh Cố Dực.” cô vợ nhỏ họ Ôn tiến đến, âm cuối có chút nghẹn ngào.
Vẻ mặt người đàn ông bình tĩnh, không muốn nói nhiều, chỉ hỏi cô: “Buổi ra mắt đã bắt đầu chưa?”
Ôn tiểu thư có chút ủy khuất, nhỏ giọng nghẹn ngào nói: “Tất cả đều đang chờ anh.”
“Ừ.”
Ánh mắt của anh nhìn về phía trước, nhìn chằm chằm bóng dáng mê người có chút xiêu vẹo kia, nhếch khóe môi: “Vậy đi thôi.”
Vẻ mặt của Hạ Hữu Thất hoảng hốt, không biết chính bản thân mình đã đi ra khỏi cửa lớn của hội trường kia như thế nào.
Đón xe, lên xe, nói địa điểm, chờ đến lúc cô lấy lại tinh thần, tay chân luống cuống lấy điện thoại di động từ trong túi ra.
20 cuộc gọi nhỡ, không phải của Brie, mà là đến từ trợ lý riêng của anh ấy.
Cô gọi lại, đầu dây bên kia nhanh chóng nhấc máy, sau tiếng”Alo” thì cậu nhóc ở đầu dây bên kia không chịu đựng được nữa mà che miệng, nhỏ giọng khóc nức nở.
Hạ Hữu Thất chỉ cảm thấy máu trong não chảy ngược, giọng nói không ngừng run rẩy: “Em đừng khóc, xảy ra chuyện gì?”
Kevin là người gốc Trung Quốc, đã đi theo bên cạnh Brie được hai ba năm, mối quan hệ của cậu ấy với Hạ Hữu Thất giống như chị em trong nhà.
“Chị Thất…”
Cậu càng khóc lớn hơn, có thể cảm nhận được sự suy sụp của cậu qua âm thanh run rẩy được phát ra: “Anh Brie xuất hiện khác thường, đã nhập viện từ vài ngày trước, anh ấy không cho em nói với chị, ngày hôm qua đột nhiên bị xơ cứng động mạch, hôm mê cả ngày, vừa mới tỉnh dậy.”
Đại não Hạ Hữu Thất có chút “ong ong”, khí tức đều bị nghẹn lại trong cổ họng, “Em, em để chị nói chuyện với anh ấy…”
Kevin im lặng một lúc rồi nhỏ giọng nói: “Anh ấy không muốn chị lo lắng, chỉ muốn chị ở trong nước thật tốt. Chị Thất, chị yên tâm, em sẽ ở lại đây với anh ấy… có chuyện gì em sẽ… “
“Kevin.”
Cô đánh gãy lời nói của cậu, cụp mắt ném chiếc áo khoác nam đang mặc ở trên người đi, đột nhiên cô cảm thấy bản thân mình rất mệt mỏi, cũng cực kỳ yếu ớt.
Hạ Hữu Thất cô đây là cái gì chứ? Ngây thơ nghĩ rằng bản thân mình có thể nắm trong tay toàn bộ thế giới, nhưng cuối cùng, ngày cả tình yêu là cái gì cũng không thể hiểu được, còn vọng tưởng nghĩ rằng sẽ dùng cách thức hèn hạ nhất để chuộc tại tội lỗi vô tận của mình.
“Đặt vé máy bay cho chị.”
Cô nói: “Chị sẽ trở về, càng sớm càng tốt.”