Phép Màu Của Tình Yêu Diệu Kỳ

Chương 2: Cuộc họp




Phòng họp...

"Cạch" Nó mở cửa bước vào, một căn phòng rộng lớn với một cái bàn rất lớn được đặt ở giữa phòng, xung quanh có rất nhiều người đang ngồi, có một màn hình to ở bên kia bức tường, đối diện với cái bàn. Nó lại chỗ còn trống duy nhất ở giữa đầu bàn

-Bắt đầu đi- Nó lên tiếng

-Vâng!- Một nhân viên đứng dậy, chiếu lên màn hình máy chiếu- Như mọi người đã biết, không chỉ tập đoàn TB của ta bị thiệt hại nặng nề do một công ty ma xâm nhập mà cả những tập đoàn hợp tác với TB như Nguyễn Hàn, Trần Hoàng, Trịnh Vũ,... cũng bị ảnh hưởng bởi công ty ma này

-Thiệt hại ước tính là bao nhiêu?- Nó lạnh lùng nói, dựa lưng vào ghế

-Các tập đoàn khác thiệt hại là gần 2 tỷ, còn riêng tập đoàn Nguyễn Hàn, Trần Hoàng và TB đều bị thiệt hại lên đến gần 3 tỷ, nặng nhất là Nguyễn Hàn- Nhân viên đó nói

"Thiệt hại lên tận 3 tỷ luôn sao?" Nó chống cằm, ra vẻ đăm chiêu

-Điều tra chưa?- Nó

-Rồi nhưng vẫn chưa tìm ra kẻ gây nên chuyện này- Papa San

-Vậy các vị chủ tịch đến đây để...- Nó bỏ lửng câu, nhìn quanh

-Hợp tác để tìm ra người đứng sau chuyện này- Cô nó

-Vì chuyện này nên hôm nay tất cả mới đến đây để bàn với chủ tịch Nguyễn xem có cách nào để giải quyết vấn đề này- Papa hắn

Nó suy nghĩ một lúc rồi cũng lên tiếng

-Được rồi, cháu sẽ giải quyết vấn đề này- Nó đứng dậy- Cuộc họp đến đây là kết thúc

Tất cả mọi người đứng dậy, đi ra ngoài

-Liệu cháu có giải quyết được không?- Mama Senni lại chỗ nó

-Cháu nghĩ là được- Nó ngồi xuống ghế, dựa lưng vào sau ghế rồi quay qua chị Kim- Chị về phòng làm việc trước đi, khi nào có quyết định gì tôi sẽ thông báo sau

-Vâng- Chị Kim cúi đầu rồi quay đi luôn

-Cô tưởng ở bên đó từng nấy năm cháu đã quên tiếng việt rồi chứ?- Mama Kin

-Chí ít ra cũng phải nhớ được vài câu chứ cô- Nó

-Cháu có nghĩ ra là ai làm chuyện này không?- Papa Kan

-Hệ thống bảo mật của ta vô cùng chắc chắn, không dễ để xâm nhập được huống chi là gây thiệt hại lên đến tận gần 3 tỷ mỗi tập đoàn chứ? Việc này chỉ có thể là ông ta thôi- Nó nói với ánh mắt đầy hận thù

-Ông ta? Ý cháu là...- Cô nó bỏ lửng câu

-Phải! Lâm Trung Dũng- Nó lạnh lùng nói nhưng rồi lại dựa lưng ra sau- Nếu mọi người chưa xử lí được thì cháu sẽ làm, cháu sẽ xử lí chuyện này, mọi người yên tâm đi

-Nếu cháu đã nói vậy thì bọn chú sẽ yên tâm giao chuyện này cho cháu vậy- Papa hắn

-Vâng- Nó khẽ gật đầu

-Giờ cháu tính làm gì?- Mama Haru

-Cháu còn một số việc bên London chưa giải quyết, vì việc này cấp bách hơn nên cháu về đây giải quyết trước rồi lại phải bay qua để giải quyết công việc bên đó- Nó

-Nghe nói cháu mới về đã đến tập đoàn ngay, chưa kịp nghỉ ngơi gì mà đã lại đi rồi sao?- Mama Key

-Công việc bắt buộc phải vậy mà cô, muốn nghỉ ngơi lắm mà đâu có thời gian đâu- Nó

-Gần 6 năm nay làm việc cật lực rồi, giờ cháu nên sống đúng với tuổi của cháu đi- Mama cậu

-Khi nào cháu chưa tìm ra thủ phạm giết hại pama cháu thì cháu chưa thể yên tâm được- Nó

-Pama cháu cũng là bạn của bọn chú thời xưa mà, cháu cứ yên tâm mà nghỉ ngơi đi, còn chuyện tìm hung thủ gây ra cái chết của hai người đó thì cứ để bọn chú lo- Papa Kun

-Không! Mối thù này cháu muốn tự giải quyết, các cô chú không cần...ơ...- Nó bỏ lửng câu

Đột nhiên một cơn đau lại ập đến, một tay nó ôm đầu, một tay lấy trong túi ra một lọ thuốc

-Cháu sao vậy?- Tất cả đồng thanh, vẻ mặt vô cùng lo lắng

Nó chỉ im lặng, bỏ viên thuốc trắng vào miệng, uống một chút nước, cuối cùng cơn đau mới hạ xuống. Nó dựa lưng ra sau ghế, tay đặt lên trán

-Cháu ổn chứ? Trông sắc mặt cháu nhợt nhạt quá- Mama Dezy hỏi

-Vâng...cháu không sao! Chắc do công việc hơi nhiều nên đau đầu một chút thôi- Nó khẽ cười chấn an mọi người

"Không gặp cơn ác mộng đó mà cũng đau đầu sao? Haizz~ chắc không có vấn đề gì đâu" Nó khẽ thở dài

-Vậy cháu nên nghỉ ngơi một thời gian đi- Mama San

-Vâng, có lẽ phải thế thôi, chờ cháu sắp xếp công việc bên Anh xong đã, còn mấy công việc bên các nước khác thì đã tạm ổn rồi- Nó nói với giọng hơi mệt mỏi

-Rồi sau đó?- Mama Kun

-Sau đó sẽ đến trường Royal nhập học để dễ dàng điều tra hơn- Nó

-Vừa hay thằng Ken nhà mình cũng học ở đó anh nhỉ?- Mama hắn qua qua papa hắn

-Ừ phải- Papa hắn gật đầu

-Ken? Con hai cô chú tên là Ken à?- Nó ngạc nhiên

-Cháu không nhớ à? Nó cũng bằng tuổi cháu đó- Mama Kan

-Cháu từng gặp cậu tên Ken đó sao?- Nó

-Hả?- Tất cả đồng thanh với vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên

-Chuyện này nói sau nha, đến giờ cháu phải đi rồi, tạm biệt các cô chú cháu đi- Nó nhìn đồng hồ rồi đứng dậy đi luôn

"Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra với nó vậy? Sao nó lại không nhớ thằng Ken chứ?" Đó là câu hỏi của tất cả các pama