Phép Màu Của Tình Yêu Diệu Kỳ

Chương 19: Chuyến cắm trại rắc rối (P2)




Cả đám tụi nó và tụi hắn đang ngồi quanh một vị trí để nói chuyện với nhau, riêng nó thừ cứ chăm chăm vào cái laptop thôi, hắn thì nghe điện thoại

-Trời gần tối rồi đó, ai đi kiếm củi để tối đốt lửa ngồi ngoài đây nói chuyện không?- San

-Tôi không đi đâu- Min

-Ai bảo cô đi đâu chứ? Tôi biết cô không muốn rời xa tên Jon kia mà- Nhỏ

-Cô biết vậy thì tốt- Min nhếch mép cười

-Nhìn cái mặt khó ưa- Nhỏ

-Này, mặt cô ta giống mày đó, bảo mặt cô ta khó ưa chả khác nào bảo mặt mày khó ưa?- Senni

-Mày đừng đánh đồng tao với cô ta, ngoại hình thì giống nhưng tao khác một trời một vực với cô ta đó- Nhỏ quay qua gắt

-Phải đó- Min

-À vậy sorry, coi như tao chưa nói gì cả- Senni

Nó đột nhiên nhìn Min, ánh mắt khẽ nhíu lại

"Làm sao mà...có thể giống vậy chứ? Phẫu thuật thẫm mĩ thì mình sẽ biết ngay thôi nhưng không...vậy...cô ta là ai chứ?" Nó nghĩ

-Để tạo đi kiếm củi cho- Haru lên tiếng

-Ngồi đó đi, để tao đi kiếm cho- Nó gập cái laptop lại, bỏ vào túi

-Nhưng...- Haru

-Không sao- Nó ngắt lời Haru luôn

-Để em đi cùng chi- Nhỏ

-Không cần- Nó bỏ đi luôn







Hắn sau khi nghe điện thoại xong liền quay lại vị trí mà cả đám đang ngồi, quay lại nhưng không thấy nó đâu cả

-Ơ...Ice đâu?- Hắn

-Đi kiếm củi rồi- Kun

-Một mình?- Hắn

Kun gật đầu, không nói gì cả

-Sao mấy người không đi cùng cô ấy? Tại sao lại để cô ấy đi một mình chứ? Mấy người cũng biết cô ấy không giỏi về xác định phương hướng khi ở trong rừng mà- Hắn đột nhiên nổi đóa lên

Tất cả mọi người đều ngạc nhiên nhìn hắn

-Sao...?- Dezy

-Để tôi đi tìm cô ấy- Hắn ngắt lời Dezy rồi chạy đi luôn

Ai cũng ngạc nhiên nhìn hắn, chỉ có một đôi mắt đang chứa một sự thù hận thôi

"Lại là mày, Hàn Băng Băng, tao mà không trừ khử mày thì tao sẽ không là Hà Kim Hoa nữa" Ả chuẩn bị thực hiện kế hoạch cuối cùng rồi, ánh mắt ánh lên sự độc ác







Nó đang đi tìm hướng để ra khỏi khu rừng, nhìn xung quanh, bốn phía là cây

-Haizz...- Nó khẽ thở dài- Lại lạc à?

Nó định lấy điên thoại ra nhưng không có

-Gì thế này? Sao lại để quên vào lúc này chứ?- Nó bực dọc nhíu mày, cho tay vào túi tiếp tục bước đi

Đi được một lúc thì trước mặt nó hiện ra một cái vực sâu hun hút. Gió thổi làm mái tóc nó bay lên, nó khẽ nhíu mày. Đột nhiên đằng sau nó có năm con người mặc đồ đen

-Mày là Hàn Băng Băng?- Một tên trong đó lên tiếng

-Thì sao?- Nó quay lại nhìn năm người kia

-Tao được nhận lệnh đến giết mày đấy, có lời gì trăn trối trước khi chết không?- Tên bên cạnh nói

-Trăn trối?- Nó nhếch mép cười

"Vụt, vụt, vụt" Ba chiếc phi tiêu được phóng ra một cách vô cùng âm thầm và không có bất kì người nào biết hết

"Phập, phập, phập" Ba tên đã ngã xuống, hai tên kia hoàn toàn bàng hoàng không biết vì sao ba tên kia chết

Ánh mắt nó vẫn thế, một sự lạnh lẽo đến chết người

-Sao?- Nó lên tiếng, khuôn mặt vẫn lạnh như băng

-Giết nó cho tao