Phùng Phi chưa kịp phản ứng, Đường Cửu đã giơ tay chém xuống, con rắn nhỏ biến thành hai đoạn co rúm trên mặt đất, không còn sự sống.
Phùng Phi nhìn lưỡi kiếm mỏng trên ngón tay cô, nuốt nước bọt.
Lưỡi kiếm mỏng không bị dính máu nhưng Đường Cửu vẫn chau mày quay về bên người Dung Dư Dương, ai oán: “Có mùi hôi.”
Khoảnh khắc cô động thủ, Dung Dư Dương đã nhận ra, khi cô trở lại bèn đưa cô một chiếc khăn tay kẻ caro xanh trắng, còn thoảng mùi hương cơ thể anh.
Phùng Phi thấy Đường Cửu thỏa mãn cất chiếc khăn vào túi mình, sau đó cấp tốc thu hồi lưỡi kiếm mỏng vừa bị chính cô chê hôi thối.
Dung Dư Dương nói: “Bên trong sừng dê có khắc gì không?”
Lý Thanh Mặc lót lá bùa nhặt chiếc sừng dê, phát hiện bên trong khắc chi chít tên người, hơn nữa đều là người nhà họ Vương. Anh ta tùy tiện đọc mấy cái tên, sắc mặt gia chủ họ Vương đã trắng bệch, hai đứa trẻ đi theo không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng cũng hét lên vì bị ôm chặt quá.
Dung Dư Dương giống như đã sớm đoán được: “Mang trẻ con đi trước.”
Gia chủ họ Vương mau chóng bảo người dẫn hai đứa trẻ vào trong xe, ông ta nắm chặt bàn tay ở lại.
Dung Dư Dương cất tiếng: “Đào sâu thêm một mét tại chỗ phát hiện sừng dê.”
Vì sự việc vừa rồi mà người gia chủ họ Vương mang theo không dám hành động tiếp, vẫn là ông ta chi thêm tiền mới có hai người cầm dụng cụ tiếp tục đào bới.
Mặc dù ngay lập tức sẽ biết phía dưới có gì nhưng Phùng Phi vẫn không nén nổi tò mò, ghé vào tai Đường Cửu thì thầm: “Cô đoán bên dưới là gì?”
Đường Cửu liếc xéo Phùng Phi một cái: “Cốt người sống.”
Phùng Phi cũng nghĩ tới, anh ta nuốt nước bọt hỏi: “Thật sự là con gái ông ta sao?”
Đường Cửu lắc đầu.
Phùng Phi thở dài, không nói gì nữa.
Dung Dư Dương cảm giác bên cạnh có thêm một người, tay sờ soạng dưới tay vịn: “Rất nhanh sẽ biết có phải hay không thôi.”
Đường Cửu hỏi: “Sư phụ, anh nói đầu sỏ việc này sẽ xuất hiện ạ?”
Dung Dư Dương ‘ừ’ một tiếng: “Nơi này bị kinh động, ông ta sẽ có cảm ứng.”
Phùng Phi thoáng do dự, thấy Dung Dư Dương không giống lời đồn đãi bên ngoài mà rất ôn hòa, anh ta bèn đánh bạo hỏi: “Nhưng ông ta không sợ bị bắt sao?”
Đường Cửu nói: “Chính vì ông ta gây ra chuyện như vậy nên mới sợ bị người khác trả thù.”
Chung quy nếu chỗ này có cốt người sống, hẳn là có quan hệ huyết thống với ông ta.
Đang nói thì có người đào được một chiếc hộp gỗ, song màu sắc chiếc hộp quá mức quỷ dị, giống như từng bị thấm qua máu.
Đường Cửu xoay vòng ngọc của mình, môi cô hơi nhếch, gương mặt khó coi vô cùng.
Lý Thanh Mặc nghiến răng, biểu cảm hơi vặn vẹo, đôi khi đoán được và xem tận mắt vẫn có sự khác biệt, Phùng Phi chưa bao giờ thấy sư huynh nhà mình trông khó coi thế này.
Gia chủ họ Vương hỏi: “Thưa mấy vị tiên sinh, hộp này có thể mở ra không?”
Lý Thanh Mặc hít một hơi thật sâu: “Để tôi.”
Gia chủ họ Vương đồng ý.
Đường Cửu đẩy Dung Dư Dương đi qua.
Lý Thanh Mặc phân phó: “Phùng Phi, lấy hương mang theo ra đây.”
Phùng Phi đáp vâng, vội chạy ra xe xách túi trở lại, vì Đường Cửu đã đề cập qua điện thoại nên họ chuẩn bị rất nhiều thứ, không ngờ thực sự hữu dụng.
Lý Thanh Mặc đeo găng tay, cẩn thận lấy hộp gỗ khỏi hố, lau sạch một chút rồi đặt ở chỗ cao, Phùng Phi bày lư hương và trái cây cúng. Lý Thanh Mặc thắp ba nén hương, niệm một đoạn chú Vãng Sanh mới cắm hương xuống.
Thấy ba nén hương không xuất hiện bất cứ vấn đề gì, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Gia chủ họ Vương cảm thấy chuyện xảy ra hôm nay đã phá vỡ nhận thức trước kia của mình, thấy nhóm Lý Thanh Mặc đều đứng bất động, ông ta nhỏ giọng hỏi: “Tiếp theo phải làm gì? Gia đình tôi sẽ không sao chứ?”
Lý Thanh Mặc và Phùng Phi đều không nói gì.
Gia chủ họ Vương sửng sốt nhìn về phía Dung Dư Dương vẫn luôn ngồi trên trên xe lăn.
Dường như cảm giác được ánh mắt của gia chủ họ Vương, anh mở miệng nói: “Chờ.”
Gia chủ họ Vương ngẫm nghĩ: “Tức là cần đứng yên một lúc? Giữa trưa?”
Đường Cửu nhìn về phía xa xa, nói: “Đến rồi.”
Gia chủ họ Vương định hỏi cái gì đến rồi, chợt nghe thấy tiếng xe, chẳng bao lâu sau xe dừng lại, có một người xuống xe, đúng là gia chủ họ Triệu.
Gia chủ họ Triệu còn kém tuổi gia chủ Vương, nhưng bây giờ thoạt nhìn già hơn gia chủ họ Vương rất nhiều. Ông ta nhìn mộ tổ nhà họ Vương, nét mặt hết sức khó coi.
Gia chủ họ Vương cũng hiểu ra, cả giận nói: “Tiểu nhân, chính ông đã hại gia đình tôi…”
Đường Cửu nhìn ba nén hương gãy vụn vào thời khắc gia chủ họ Triệu xuất hiện, trong lòng thở dài.
Gia chủ họ Triệu đã nhìn thấy chiếc hộp gỗ, ông ta lui lại mấy bước theo phản xạ, trong ánh mắt mang theo sợ hãi.
Dung Dư Dương nói: “Gỗ thấm máu, nếu tôi đoán không sai, trong hộp gỗ còn khắc kinh Kim Cang, bên trong là đầu lâu con gái ông.”
Gia chủ họ Triệu nhìn Dung Dư Dương, sợ hãi và hận thù khiến cả người ông ta run rẩy: “Cậu, tại sao các người dám xen vào việc của người khác.”
Đường Cửu đẩy Dung Dư Dương đi qua.
Gia chủ họ Vương nhìn hộp gỗ rồi nhìn gia chủ họ Triệu, chỉ vào ông ta: “Ông thật điên rồ.”
Gia chủ họ Triệu cả giận: “Ông thì biết cái gì! Dựa vào đâu mà nhà ông có phong thuỷ tốt, mọi sự đều đè đầu tôi, là con gái tôi tự nguyện!”
Phùng Phi không biết nội tình cũng biết một số thường thức: “Nếu tự nguyện, sao phải dùng đến gỗ thấm máu và kinh Kim Cang trấn áp? Tự nguyện? Sợ rằng khi còn sống bị ông lấy đầu lâu mới đúng!”
Mặt mũi gia chủ họ Triệu dữ tợn: “Tôi nuôi nấng, yêu thương con bé bao năm nay, nó bị bệnh nan y, nói muốn báo đáp tôi. Hơn nữa nó vốn đã muốn chết, dù tôi không lấy cốt, con bé cũng sống không được.”
Phùng Phi giận không nói nên lời, anh ta muốn phản bác lại không biết phản bác từ đâu.
Lý Thanh Mặc nói: “Đó không phải cớ để ông dùng thi cốt cô ấy làm điều ác.”
Đường Cửu hừ lạnh: “Vậy sao ông không dùng xương ngón tay của chính mình? Không phải hiệu quả sẽ tốt hơn ư?”
Gia chủ họ Triệu biến sắc, đúng là có thể dùng xương ngón tay mình,không những phát huy tác dụng tốt, cho dù bị người ta biết rồi phá hỏng bố cục cũng không bị phản phệ, nhưng làm vậy… thì trọn đời không thể siêu sinh. Ông còn muốn chọn cho mình một mảnh đất tốt, kiếp sau tiếp tục hưởng thụ.
Dung Dư Dương không muốn nhiều lời cùng gia chủ họ Triệu: “Phần thi cốt còn lại đâu?”
Gia chủ họ Triệu mạnh miệng: “Các người có bản lĩnh lắm mà? Tự mình tìm đi.”
Dung Dư Dương lười phản ứng: “Bắt người.”
Anh Lâm đáp lời, tiến lên trực tiếp chế trụ gia chủ họ Triệu, Đường Cửu nói: “Báo án đi.”
Quốc gia có cơ quan đặc biệt xử lý những chuyện kiểu này, mà trong tay nhà phong thủy cũng có phương thức liên lạc. Lợi dụng phong thuỷ làm điều ác, đương nhiên phải giao cho cơ quan chuyên trách.
Lý Thanh Mặc lên tiếng, lấy di động bắt đầu gọi điện.
Dung Dư Dương nói: “Đẩy anh qua.”
Đường Cửu cắn môi dưới, nhỏ giọng nói: “Để em làm nhé sư phụ?”
Dung Dư Dương khẽ lắc đầu, nơi có anh sao có thể để cho Đường Cửu chảy máu.
Đường Cửu không nói nữa, đẩy xe lăn của Dung Dư Dương tới bên cạnh hộp gỗ.
Dung Dư Dương chìa tay, Đường Cửu rút một lá bùa vấn thần đặt vào tay anh, anh cắn nát ngón tay, in một vệt máu trên bùa vấn thần rồi đưa cho cô.
Đường Cửu nhận lấy, xoay người đặt lá bùa trên hộp gỗ. Không biết gió từ nơi nào thổi bay bùa vấn thần, lá bùa cuốn theo gió rồi đột nhiên nát vụn thành vô số mảnh nhỏ bay tán loạn.
Trầm mặc một hồi, Đường Cửu không nhịn được mà tức giận: “Đúng là không phải người.”
Dung Dư Dương thở dài, lòng người vĩnh viễn chẳng thể lường được.
Anh Lâm áp giải gia chủ họ Triệu đi tới.
Phùng Phi đã thấy chuyện vừa xảy ra, hỏi với vẻ không dám tin: “Ông ta, ông ta rắc thi cốt con gái mình khắp bốn phía?”
Lý Thanh Mặc nói: “Là tro cốt.”
Phùng Phi không kiềm chế được, đánh một quyền vào người gia chủ họ Triệu: “Ông điên rồi, ông điên thật rồi.”
Dung Dư Dương nói: “Bắt đầu đi.”
Lý Thanh Mặc lên tiếng, lấy ra chín lá bùa trừ tà dán chung quanh hộp gỗ, sau đó đốt lửa.
Gia chủ họ Vương xem chiếc hộp rõ ràng được làm bằng gỗ, nhưng bùa trừ tà cháy hết mà hộp gỗ không có tí ti ảnh hưởng, hơn nữa… Chẳng biết có phải cảm giác sai hay không, ông ta thấy màu sắc chiếc hộp đã nhạt bớt.
Dung Dư Dương nói: “Người đến rồi, giải thích với họ, họ sẽ xử lý.”
Lý Thanh Mặc: “Vâng.”
Gia chủ họ Vương hỏi: “Mộ tổ nhà chúng tôi…”
Dung Dư Dương: “Nếu ông lo lắng, về sau trồng thêm một ít cây cối xung quanh đây. Gia đình ông chăm làm việc thiện tích đức sẽ có phúc báo.”
Gia chủ họ Vương thở phào, nói: “Tôi sẽ dặn dò con cháu tiếp tục làm việc thiện.”
Dung Dư Dương gật đầu, anh Lâm trói người lại, giao cho gia chủ họ Vương, còn Đường Cửu đẩy Dung Dư Dương rời khỏi.
Phùng Phi chạy đến, nhỏ giọng hỏi: “Đường Cửu này, lần tới ra ngoài tôi lại gọi cô nhé?”
Dung Dư Dương mím môi, anh cũng muốn cùng Đường Cửu đi đây đi đó, đồng hành bên cô, chống đỡ giúp cô những khi cô mệt.
Cô thuận miệng đáp ứng, chỉnh quai balo: “Được rồi, không cần tiễn, anh mau đi đi.”
Phùng Phi cười ha ha: “Tôi đi trước nhé Dung tiên sinh.”
Anh gật đầu.
Có thế, Phùng Phi mới vẫy tay chào Đường Cửu, chạy về phía sư huynh mình.
Lên xe, Dung Dư Dương lơ đãng hỏi: “Em và Phùng Phi rất thân?”
Đường Cửu đang tìm kẹo trong balo, cô đưa anh một viên kẹo mới đáp: “Em đã cứu anh ta một mạng, anh ta quá ngu ngốc.”
Ngón tay Dung Dư Dương vuốt dải lụa che mắt bên cạnh: “Em đã đến nơi nguy hiểm?”
Đường Cửu thoải mái tựa vào anh: “Do anh ta quá đần, không phải nơi nguy hiểm. Phùng Phi cùng một giáo sư khảo cổ xuống mộ, bản thân chủ nhân ngôi mộ vốn giỏi ngũ hành bát quái, sau đó bị tên trộm mộ ‘gà mờ’ giày vò, anh ta mắc kẹt bên trong.”
Anh vừa nghe vừa cau mày. Dẫu cô kể đơn giản nhưng sự việc chắc chắn rất nguy hiểm. Suy cho cùng, những thứ bình thường đều an toàn ở một giới hạn nhất định, nhưng nếu bị biến thành bất thường thì tuyệt đối là nguy hiểm.
Đường Cửu nhìn anh, chợt hỏi: “Anh ơi, anh ghen rồi à?”