Phế Vật Triệu Hồi Sư

Chương 56: 56: Chuyện Lạ





Cả bọn cười xong liền đi xuống dưới tần để đóng dấu, nhân viên đứng bên trong bàn khuất trong bóng tối cầm hai tờ giấy nhiệm vụ lên xem sau đó đóng dấu rồi để lên bàn đẩy về.

Năm người đi ra khỏi hiệp hội mà không để ý ở đằng sau có có một nhóm người ánh mắt đầy ác ý luôn nhìn theo bọn họ.

"À đúng rồi, Yuta em có nghe ngóng được gì không.

" Ra khỏi hiệp hội Trần Vũ Phong trực nhớ ra Yuta có đi nghe ngóng xung quanh liền hỏi.

"Có ạ, nhưng cũng chỉ vài chuyện.

" Yuta gật đầu rồi thuật lại những gì đã nghe được.

Dạo gần đây có rất nhiều tin đồn về sự trở lại của hai quái thú tự xưng là thần, tuy chúng đã bị anh hùng tiêu diệt nhưng mấy ngàn năm chúng sẽ trở lại, dù tiêu diệt thế nào cũng không thể diệt tận góc, nhưng lần trở lại này của chúng sớm hơn dự đoán.

Với sự trở lại của chúng thì đầu tiên chính là sự bạo loạn của quái thú, những con quái thú sẽ tăng cấp nhanh đến chóng mặt và hình thành thú triều trên diện rộng.

Sau khi thú triều ở thôn Thạch Hoa được báo cáo thì quốc vương đã ra lệnh điều tra và nhận được thông tin chính xác về quy mộ của thú triều.

Cùng với sự bạo loạn của quái thú thì sự đấu đá giữa các thế lực cũng trở nên căng thẳng, một tôn giáo thờ phụng quái thú tự xưng là thần cũng được lập nên ở khắp nơi, tuy khi biết tin quốc vương đã ra lệnh truy lùng cùng bắt giữ những kẻ thờ phụng quái thú nhưng số lượng khá nhiều chưa thể tìm ra hết được.

Trần Vũ Phong nghe xong cũng chỉ gật đầu, đối với một con người nhỏ bé như cậu thì những chuyện này đã vượt quá xa đối với khả năng, nhóm của cậu không cần thiết dính dáng quá nhiều.

"Còn về nhiệm vụ ở lãnh thổ Riudum thì sao.

" Như Yến hỏi, cái cô quan tâm chính là nhiệm vụ này.


"Bọn họ nói nhiệm vụ này đã có từ một tuần trước, những người nhận nhiệm vụ đều không có bất kỳ thông tin nào, đến cả một khe hở cũng chưa được lộ ra.

" Yuta lắc đầu.

"Một tuần, đến hiện tại không có tin tức gì cũng không rút lại nhiệm vụ, đúng là quá kỳ quái.

" Mạnh Kỳ nhìn cậu hỏi "Tính sao, đi không.

"
Trần Vũ Phong gật đầu sau đó lại lắc đầu "Nếu làm xong nhiệm vụ ở Ruta mà giấy nhiệm vụ vẫn còn thì chúng ta sẽ đi, dù sao việc nào cần ưu tiên thì làm việc đó trước.

"
"Cảm ơn, cảm ơn rất nhiều.

" Anna nghe vậy liền hết sức cảm động, cô không ngờ họ vì một người không quen biết mà làm đến như thế, mặc dù điều đó đối với họ không là gì nhưng chuyến đi này lại là tính mạng của cô.

"Không phải vì cô, chúng tôi có người cần tìm, Ruta chỉ là một trong những nơi chúng tôi cần đi đến mà thôi.

" Trần Vũ Phong xua tay cười nói.

"Vậy có cần mua thêm thú cưỡi không.

" Như Yến hỏi.

"Không cần, dù sao chúng ta đi rất chậm, hai người cưỡi một con cũng không sao.

" Mạnh Kỳ lắc đầu.

"Vậy ba người bọn tôi ra cổng trước, hai người về nhà dắt thú cưỡi ra sau nhé.

" Trần Vũ Phong nói sau đó dẫn theo Yuta cùng Anna ra ngoài cổng thành.

"Ôi, nhóm cậu có thêm hai người đấy à.

" Một binh sĩ gác cổng nhìn thấy cậu liền lên tiếng, bởi vì lúc nào bên người cũng có con thú triệu hồi to lớn màu trẳng nên những binh sĩ gác cổng rất nhớ rõ cậu.

"Cậu nhóc này thôi, còn quý cô này thì cùng đường nên hộ tống giúp.

"
"Diễm phúc thế chứ.

" Binh sĩ trêu chọc sau đó hỏi "Thôn của cậu không sao chứ, nghe nói có quái thú cấp cao.

"
Trần Vũ Phong lắc đầu đáp "Không sao, may mắn có vài người từ chính thành đến giúp.

"

"Vậy thì tốt quá, chức nghiệp giả ở chính thành rất mạnh, một năm tôi cũng chỉ thấy được một hai người, không ngờ lần này họ lại đến đây giúp đỡ.

"
"Tiếc là không được nhìn thấy họ.

" Binh sĩ bên cạnh lắc đầu đầy tiếc nuối.

"Đúng rồi lần này các cậu định đi đâu thế.

"
"Ngoài thành Ruta, chúng tôi đi hái quả Pon.

" Trần Vũ Phong cũng chẳng giấu diếm.

"Nếu là ở đó thì nhớ cẩn thận nhé, nghe nói dạo này ở đó loạn lắm, có vài vụ mất đồ trong thôn sau đó đến trẻ em cũng bị mất tích.

" Binh sĩ nói tiếp "Không biết là thứ gì làm, nhưng nghe nói chúng rất khoẻ mạnh, có vài người vào rừng nhìn thấy đất ở một vài nơi bị xốc lên, tạo thành một cái lỗ to, giống như nơi đó từng có một cái cây vậy.

"
"Sao lại thế được.

" Yuta kinh ngạc.

"Bởi thế, không hề có một khúc rễ cây thừa nào giống như hoàn toàn bị một người lôi ra khỏi mặt đất vậy.

"
"Siêu thế, như vậy phải khoẻ như thế nào mới làm được vậy.

"
Cứ như vậy bọn họ cùng hai người binh sĩ nói chuyện với nhau rất vui vẻ cho đến khi Mạnh Kỳ cùng Như Yến dẫn theo hai con thú cưỡi đi đến.

"Chúng tôi đi đây, tạm biệt hai người.

" Trần Vũ Phong ngồi lên Đại Bạch sau đó phất tay với hai binh sĩ.


"Đi đường cẩn thận.

" Hai người nọ cũng cười phất tay lại.

Nhìn mọi người đều ngồi lên thú cưỡi Trần Vũ Phong mới vỗ nhẹ đầu Đại Bạch nói "Đi thôi.

"
Nhóm bọn họ từ từ đi xa cổng thành, trên đường đi Yuta thuật lại những lời binh sĩ vừa nói cho Mạnh Kỳ cùng Như Yến, hai người nghe xong cũng thấy khá kinh ngạc, dường như chuyện lạ càng ngày càng nhiều rồi.

Lúc bọn họ rời khỏi cổng thành thì đã hai ba giờ chiều, nên đi thêm một lúc là trời sụp tối, Trần Vũ Phong để nhóm mình dừng lại trên đường, bọn họ cũng không gấp gáp lên đường nên không cần đi xuyên đêm.

Trần Vũ Phong nhàn nhã lấy thịt cắt lát cùng thịt xiên sẵn ra, ướp chút gia vị rồi ngồi chờ Mạnh Kỳ dựng bếp, sau đó cậu lấy vỉ nướng để lên bếp cho nó nóng rồi mới để thịt lên.

Dùng xong bữa tối trước bao nhiêu ánh mắt đầy ghen tị cùng căm hận, bọn họ liền dựng liều sau đó vào lều đánh một giấc ngon lành.

Anna sau khi vào lều liền mỉm cười vui vẻ, lần đầu tiên trong đời cô được người khác nhìn bằng ánh mắt ghen tị, lúc đầu rất không biết phải làm sao nhưng nhìn bốn người bọn họ không một chút để ý mà vẫn ăn rất ngon lành cô liền yên tâm, lần đầu tiên cô ở chung với một nhóm người chẳng có kẻ đứng đầu cũng chẳng có người bị bắt nạt sai khiến, bọn họ ở với nhau một cách tự nhiên cùng thoải mái.

Lần đầu cô gặp bọn họ cứ tưởng Trần Vũ Phong là người đứng đầu, nhưng khi ở cùng bọn họ cô mới biết mình đã nhầm, trong nhóm này không có ai cầm đầu cả, chỉ là ba người kia rất tin tưởng cậu mà cậu cũng rất tôn trọng ý kiến của họ.

Có lẽ từ sau khi quen biết họ cô đều hưởng được rất nhiều lần đầu tiên, xong tất cả đều không bằng sự thoải mái và vui vẻ mà bọn họ mang lại cho cô.

Anna vừa nghĩ vừa từ từ chìm vào giấc ngủ sâu.