Phế Vật Triệu Hồi Sư

Chương 2: 2: Muốn Làm Triệu Hồi Sư Không





"Ta thành công rồi.

"
Một tiếng reo lên vui vẻ, trên tay của một người xuất hiện một cuốn sách.

"Chúc mừng ngươi.

" Mala gật đầu tán thưởng, đây là một người có ngộ tính khá cao.

Ba người khác thấy vậy liền sốt ruột, Mala ra hiệu cho người kia im lặng rồi tiếp tục theo dõi.

Thời gian từng chút từng chút trôi qua, ba người kia cuối cùng cũng hoàn thành, bọn họ vui mừng cầm cuốn sách trên tay.

Mala nhìn bốn người đang vui vẻ ở một bên sau đó nhìn người cuối cùng vẫn chưa lấy được quyển sách không khỏi lắc đầu thở dài.

Trần Vũ Phong cũng không biết rốt cuộc như thế nào, từ lúc bắt đầu liền đau đớn như muốn chết đi, cả trái tim đều co rút như muốn ngừng đập cho đến hiện tại liền trở nên bình thường nhưng quyển sách vẫn không xuất hiện.

"Được rồi, mọi người nghỉ ngơi đi.

" Mala nhìn sắc trời không còn sớm liền hô ngừng, sau đó để lại một câu rồi đi vào nhà "Ngày mai sáu giờ tập hợp.

"
Bốn người cầm cuốn sách trong tay nhìn Trần Vũ Phong cả người đầy mồ hôi, tuy không ai nói gì nhưng bọn họ đều có chung một suy nghĩ tránh xa cậu.

Trần Vũ Phong thở dài nhìn mọi người đã đi vào nhà "Rốt cuộc là tại sao nhỉ.

"
"Chẳng lẽ sức lực là tiền đề cho sức mạnh.

"
Trần Vũ Phong nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng đưa ra kết luận này, một người tối ngày chỉ đắm chìm trong tranh ảnh như cậu thì lấy đâu ra thể lực, cũng vì vậy mà trực tiếp ảnh hưởng đến sức mạnh.

Chẳng lẽ sau này cậu chỉ có thể làm phế vật ở đây sao.

Trần Vũ Phong u thương nhìn trời, sau đó cũng đi vào nhà.

Bên ngoài chỉ là căn nhà gỗ bình thường, nhưng khi Trần Vũ Phong đi vào trong thì khá ngạc nhiên.

Từ cửa đi vào là nhà khách khá rộng, ghế gỗ đặt ở giữa nhà cùng bàn trà theo phong cách độc đáo, đi sâu vào trong sẽ thấy cầu thang lên tầng, đối diện cầu thang là phòng bếp, bên trong khá đầy đủ dụng cụ, nhưng tất cả đều đã bám bụi giống như không có ai sử dụng vậy.

Đi lên tầng một gồm ba phòng ngủ cùng một phòng sách, cửa của ba căn phòng ngủ đều được treo bảng, đại diện cho đã có người sử dụng.

Trần Vũ Phong chỉ có thể lên tầng hai, trên đây cũng chỉ có ba phòng cùng một phòng sách, trong ba căn phòng ngủ thì có một căn không treo bảng, cậu liền mở cửa đi vào.

Bên trong phòng ngủ có một cái giường, một bộ bàn ghế, nhà vệ sinh nằm trong góc khuất của căn phòng.


Căn phòng ngủ được xây dựng khá kỳ lạ, nhưng cũng rất độc đáo, được kết hợp rất nhiều thứ từ các thế giới khác nhau.

Arasina đúng là thế giới tập trung những con người của các thế giới khác nhau.

Tham quan xong căn nhà Trần Vũ Phong liền cảm thấy mệt mỏi, hôm nay tinh thần cậu đã phải chịu nhiều đả kích, cùng với sự đau đớn thể xác mang lại khiến mí mắt trĩu nặng.

Quăng cả người lên giường Trần Vũ Phong từ từ chìm vào giấc ngủ say.

"Chíp, chíp, chíp.

"
Ánh sáng mặt trời chiếu vào căn nhà gỗ hai tầng nằm trong rừng, những tiếng chim hót veo von chào đón ánh ban mai.

Trần Vũ Phong bị ánh sáng chiếu vào liền mơ màng thức dậy, nghe tiếng động của căn phòng bên cạnh liền nhanh chân chạy vào nhà vệ sinh.

Sau khi ăn mặc chỉnh tề liền chạy xuống nhà, nhìn những người còn lại đã tụ tập ngồi trên ghế, cậu liền xấu hổ.

Tuy may mắn cậu không trễ giờ nhưng nhìn bốn người lớn tuổi hơn ngồi chờ ở đó liền rất khó xử.

Trần Vũ Phong ão não nhìn bọn họ định lên tiếng chào hỏi, nhưng bọn họ vừa thấy cậu định nói chuyện liền xoay mặt ra chỗ khác.

Ý tứ rất rõ ràng đừng bắt chuyện với bọn tôi.

Trần Vũ Phong mở miệng rồi đóng miệng cuối cùng đành ngậm chặt miệng mà ngồi vào cái ghế còn lại trong nhà.

"Chào buổi sáng.

" Mala từ trên cầu thang đi xuống.

"Chào buổi sáng.

" Năm người đứng dậy khẽ cúi người.

"Ăn cái này vào.

"
Từ trong không trung Mala lấy một hộp thuốc ra, chúc năm viên tròn tròn ra rồi đưa qua.

Trần Vũ Phong cầm lấy sau khi nói cảm ơn liền không do dự ăn vào, Mala nhìn sự tự nhiên của cậu mà không khỏi kinh ngạc.

"Đây là thuốc no bụng do dược sư chế tạo, sau khi ăn một viên sẽ không bị đói trong một ngày.

"
Nghe Mala giải thí Trần Vũ Phong liền cảm khái trong lòng, đây cũng quá huyễn huyễn đi, từ lúc đi vào thế giới này là một chuyện không tưởng rồi, bây giờ cả thuốc chống đói cũng có luôn, có khi nào ở đây sẽ được trường sinh bất tử không.

Cậu cũng chỉ dám nghĩ mà không dám tơ tưởng.


Trần Vũ Phong rất biết nhìn nhận bản thân mình, cậu chỉ là củi mục, mãi mãi cũng là củi mục, nhưng nếu biết cố gắng thì cũng sẽ trở thành củi không mục.

"Hôm nay bốn người sẽ học thứ khác.

" Mala nhìn bốn người cầm cuốn sách nói, sau đó chỉ Trần Vũ Phong "Còn cậu, tiếp tục như hôm qua, chỉ có lấy được vũ khí ra khỏi cơ thể thì mới có thể học thứ khác.

"
"Vâng.

" Trần Vũ Phong gật gật đầu rồi đi đến một bên tiếp tục cảm nhận sau đó đẩy luồng sức mạnh trong tim ra.

Hôm nay trái tim cậu không thấy đau, tuy luồng sức mạnh cậu cảm nhận được khá kỳ quái nhưng cậu không tài nào đẩy nó ra được.

Từ sáng cho đến chiều cậu vẫn không thể đẩy cuốn sách ra khỏi cơ thể, bởi vì quá tập trung mà không hề thay biết mọi người đã về phòng.

Thời gian mười ngày rất nhanh đã trôi qua, bốn người khác đã nắm khá tốt về các bước cơ bản của Triệu Hồi Sư, còn Trần Vũ Phong vẫn không thể lấy được cuốn sách.

Mỗi lần cậu cảm nhận đều sẽ thấy luồng sức mạnh càng lúc càng rõ ràng nhưng làm bất kỳ cách gì nó vẫn không chịu ra.

Sau khi Mala cho mọi người nghỉ ngơi để ngày mai khảo sát, sau đó gọi Trần Vũ Phong lại.

"Cậu muốn làm Triệu Hồi Sư không.

"
"Không biết.

"
Trần Vũ Phong ngạc nhiên khi nghe Mala hỏi, nhưng vẫn thành thật trả lời.

"Tôi sẽ đọc một lần khẩu quyết cơ bản của thuật triệu hồi cho cậu xem, còn chuyện có thể thay không liền tuỳ duyên đi.

" Mala nói xong liền bắt đầu đọc cùng ấn khẩu quyết.

"Làm xong thì cắt máu, như vậy là xong.

"
Làm xong tất cả Mala liền xoay người vào nhà, mặc kệ Trần Vũ Phong có nhớ hay không, bởi vì chuyện này đối với Mala mà nói không quan trọng.

Một ngày lại trôi qua, sáng hôm sau mọi người trong căn nhà gỗ rất sớm đã thức dậy chuẩn bị, sau khi Mala bước xuống liền dẫn bọn họ rời đi.

Sáu người đi xuyên qua khu rừng, sau đó dừng lại ở một khu đất trống, ở đây đã tập hợp gần như đông đủ.

Khu đất trống này không có tế đàn, vậy có thể nghĩ bọn họ đã đi một đoạn đường khác hoàn toàn bên trong khu rừng.


"Trâu bò, vậy mà có thể phân biệt đường đi.

" Trần Vũ Phong nhìn Mala đang đứng cùng những hướng dẫn khác đầy khâm phục.

Sau khi những người chơi tập hợp đông đủ, bên trong khu rừng lại đi ra một nhóm người, dẫn đầu là một ông lão, tuy đã lớn tuổi nhưng chân nhanh nhẹn, hai tay linh hoạt, đôi mắt có thần.

Tứ tước Ales Masađơ đi phía dưới, kế bên là một chàng trai khá trẻ, còn đi cuối cùng là năm người mặc trang phục giống nhau.

"Hôm nay chúng ta sẽ bắt đầu khảo sát.

" Ales Masađơ sau khi ông lão cùng chàng trai trẻ ngồi xuống liền đứng ra nói.

"Không cần các ngươi phải trổ tài hết, vũ khí mà các ngươi có sẽ đại diện cho các ngươi, nhưng vài chức nghiệp khác không thể lấy vũ khí ra đông đếm.

"
"Những ai thuộc chức nghiệp Hộ Vệ, Cuồng Đao Sư, Đấu Sĩ Sư, Cuồng Cung Sư, Pháp Sư, Chế Tạo Sư, Dược Sư hãy đứng qua bên trái sau đó cầm vũ khí trên tay.

"
Đám đông nghe theo lời chỉ dẫn, những chức nghiệp được gọi lên đều đi về bên trái đứng, sau đó lấy vũ khí ra cầm trên tay.

Mười ngày trôi qua hi vọng được trở về nhà của những người chơi đã tắt ngủm, họ biết mọi thứ đang xảy ra đều là sự thật, bây giờ ai cũng cầu mong mình được ở một nơi tốt đẹp, có cuộc sống tốt đẹp thay vì lại mơ mộng mọi thứ chỉ là trò chơi.

Ông lão nãy giờ không nói tiếng nào đứng dậy nhìn những người chơi cầm vũ khí trên tay, ông nheo mắt lại nhìn qua một lượt rồi ngồi xuống trở lại.

Tứ tước Ales Masađơ nhìn qua ông lão rồi nói tiếp "Những người thuộc chức nghiệp Sát Thủ hãy đi về phía trước.

"
Chức nghiệp Sát Thủ có tổng cộng hai mươi người, một con số khá ít trong phần lớn các chức nghiệp.

"Hãy dùng kỹ năng ẩn thân của các ngươi.

"
Ales Masađơ vừa dứt lời hai mươi người chơi liền biến mất, những người chơi khác kinh ngạc, bọn họ không ai ngờ tới kỹ năng ẩn thân của Sát Thủ lại có thể là tàng hình
"Được rồi.

"
Ales Masađơ hài lòng gật đầu sau khi hai mươi người trở về chỗ liền tiếp tục "Cuối cùng chức nghiệp Triệu Hồi Sư hãy bước lên phía trước.

"
Trần Vũ Phong cùng bốn người khác đi lên, năm người xếp thành hàng ngang đối diện với tứ tước.

"Sử dụng kỹ năng triệu hồi đi.

" Ales Masađơ nói xong liền lui về chỗ ngồi.

Kỹ năng triệu hồi cần một khoản thời gian mới có thể hoàn thành, sau khi bốn người khác thấy tứ tước ngồi xuống liền lấy cuốn sách ra cầm trên tay, một tay khác bắt đầu ấn cùng đọc khẩu quyết.

Trần Vũ Phong ngơ ngác nhìn qua nhìn lại sau đó cũng bắt đầu thực hiện, cậu nhớ lại cách đọc cùng ấn khẩu quyết mà Mala đã chỉ, tuy nó khá cơ bản nhưng lại tốn khá nhiều năng lượng.

Sau khi đọc cùng ấn khẩu quyết xong Trần Vũ Phong cảm thấy có thứ gì đó trào ra khỏi cơ thể, một phần lại dọc theo cánh tay ngưng tụ ở ngón tay.

Bùm.


Bùm.

Bùm.

Bùm.

Bốn tiếng nổ phát ra, sau khi nhỏ máu xuống đất một vòng tròn ma pháp xuất hiện xung quanh chân của họ.

Từ trong vòng tròn xuất hiện thứ gì đó bị một làn khói bao quanh.

Sau khi khói tan hết mọi người liền thấy rõ ràng, bốn người mỗi người đều triệu hồi được một con vật khá lớn.

Một con có hai cái sừng như trâu nhưng thân hình lại dài, nó không đứng bằng bốn chân mà là hai chân, một con có bộ lông khá dầy, hình thể to lớn giống gấu, một con giống như thằng lằng nhưng to hơn mấy lần, trên đầu có gai nhọn, con còn lại đầu giống như tê giác có hai cái sừng nhưng thân hình lại giống ngựa, bốn cái thân thon dài.

"Ồ, ồ những trợ thủ khá tốt á, đặc biệt là Tê giác chân thon, nó là một trong những loài chạy nhanh nhất lục địa.

" Chàng trai trẻ hứng thú nói.

Từ lúc bắt đầu tới giờ đều tỏ ra nhàm chán chỉ có lúc này chàng trai trẻ mới để mắt một chút.

Sau khi bốn người triệu hồi xong, tất cả ánh mắt đều tập trung về phía Trần Vũ Phong.

Cảm nhận rất nhiều ánh mắt nhìn, cậu liền rùng mình một cái, nhìn ngón tay trắng nõn nà của mình liền đau lòng.

Còn gì là bàn tay nghệ thuật nữa.

Nhưng không thể tiếp tục chần chờ nữa, Trần Vũ Phong quyết tâm cắn vào ngón tay giữa đến khi máu ứa ra rồi nhiễu máu xuống đất.

Một vòng tròn ma pháp bao quanh chân cậu, ánh sáng toả ra khá mạnh, dường như rực sáng cả khu rừng.

Những người có mặt ở đây đều kinh ngạc nhìn chằm chằm vòng ma pháp.

Hình thể bị làn khói bao quanh khá to lớn, to hơn bất kỳ con vật nào có ở đông đại lục này.

"To quá.

"
"Nó không thể nào là con vật ở đông đại lục.

"
"Chẳng lẽ là rồng.

"
"Không thể, rồng to hơn, với cả con người không thể nào điều khiển rồng.

"
Những tiếng xì xào vang lên kể cả ông lão ngồi ở vị trí trên cao cũng chờ mong xem đó là con gì.

Làn khói từ từ tan biến.

.