Phế Vật Ta Thích Chơi Trò Biến Mất Các Ngươi Quản?

Chương 56: Nói chuyện




Để Hạ Tiểu Ninh một bên tu dưỡng, Hàn Nguyệt Xuyên đi tu luyện, thời gian ở nơi này so với bên ngoài rất khá biệt, nàng cũng chẳng quản đã trôi qua bao lâu, cứ ở trong nơi này tu luyện dưỡng thần cho đến khi linh lực của nàng đầy đủ thì thôi.

Càng tu luyện, Hàn Nguyệt Xuyên càng có cảm giác kỳ lạ, trong người nàng như có một cái hố đen, bao nhiêu linh khí hấp thụ vào người đều bị hố đen đó hút vào, có hấp thụ bao nhiêu cũng không đủ, đây là dấu hiệu gì?

Một lâu sau, cái hố đen không đáy đó tự nhiên biến mất, đã biến mất thì thôi, còn lập tức thả ra một phần linh khí do Hàn Nguyệt Xuyên hấp thụ, đây chỉ là một phần trong những linh khí nàng hấp thụ, nhưng linh khí được trả lại, có vấn đề!

Cái hố đen này muốn bạo nàng, nàng không rõ bản thân đã hấp thụ bao nhiêu, cứ hút linh khí cho đến cái hố đen biến mất, cùng lúc đó, linh lực hồi phục hơn phân nửa thì bất ngờ cái hố đen kia biến mất, dẫn ra một luồng linh khí thô bạo, vượt quá mức chịu đựng linh khí hiện tại của nàng rồi.

Linh khí quá nhiều, nàng muốn bạo thể rồi, giờ phải làm thế nào? Cưỡng ép tấn cấp? Có lẽ đây là cách duy nhất ở hiện tại, nếu không nàng thật sự sẽ bị bạo chết.

Cấp 9 cao cấp.

Nửa bước Thiên Không.

Thiên Không sơ cấp, nắm vững thiên thời, lĩnh hội nội thể, linh tính.

Đạt đến Thiên Không sơ cấp nàng liền cưỡng ép dừng lại ngay lập tức, không khí xung quanh phòng tu luyện có một chút dao động nhỏ, không quá lớn đến mức ảnh hưởng người khác tu luyện, nhưng không hiểu sao, Hạ Tiểu Ninh vừa phát hiện trong không khí có dao động liền bật dậy.

- Có chuyện gì?

Hắn chạy đến bên người Hàn Nguyệt Xuyên, lúc này Hạ Tiểu Ninh thấy mặt của Hàn Nguyệt Xuyên tái nhợt, hắn lo lắng quan sát nàng thật kỹ, rối thốt lên:

- Ngươi cư nhiên nhảy đến cấp Thiên Không, ngươi... rõ ràng ngươi ở cấp 8 cao cấp, sao giờ đã lên Thiên Không rồi? Ngươi cưỡng ép tăng cấp sao? Ngươi có biết như thế sẽ làm hỏng căn cơ không? Tu luyện tương lai sẽ chậm chạp rất nhiều so với người khác, chưa kể, ngươi là bát hệ, là bát hệ đó, gần chạm móc đến thập hệ rồi đó, tu luyện chậm chạp vô đối, vậy mà ngươi...

Hạ Tiểu Ninh như còn muốn quát tháo lên tiếp, Hàn Nguyệt Xuyên cơ hồ quát lên ngăn hắn lại:

- Im lặng. Ta không phải muốn tăng cấp nhanh như vậy.

Nàng thở dài một hơi, lấy lại một chút hồng sắc trên mặt, bình ổn kể lại chuyện nàng vừa trải qua, Hạ Tiểu Ninh ngồi đối diện với nàng chăm chú nghe nàng giải thích. Khi biết được đầu đuôi câu chuyện, Hạ Tiểu Ninh thở dài một hơi nhẹ:

- Ngươi cưỡng ép là tốt, nhưng một lúc tăng hai cấp như thế này rất có thể khiến căn cốt của ngươi mất ổn định. Để ta xem một chút.

Nói rồi, Hạ Tiểu Ninh đặt tay của mình lên tay nàng, xâm nhập vào cơ thể của nàng một lúc rồi dừng lại:

- Không sao ngươi vẫn ổn, ta thấy ngươi thật lạ, căn cốt của ngươi không bị vấn đề gì, ngược lại càng rất dẻo dai và kiên cố như một tòa tháp. Lần này may mắn không bị sao hết rất có thể do linh hồn của ngươi đạt đến cấp Đại Địa.

Nghe hai từ "linh hồn" thì sắc mặt Hàn Nguyệt Xuyên trầm xuống, linh hồn tấn cấp, có liên quan đến thể xác sao? Hạ Tiểu Ninh nhìn sắc mặt của nàng hiện lên sự nghi hoặc liền giải thích:

- Linh hồn cũng là một phần của tu luyện, trên thượng giới, có một số người không thể bước thêm một bước nữa. Ngay vào lúc đó, họ chọn luyện hồn, chỉ cần linh hồn tăng lên cấp bậc nào thì tương lai gặp được cơ duyên, bọn họ có thể tấn cấp lên cấp bậc đó. Nhưng làm như thế này thì cần trải qua hai lần tu luyện khá là vất vả.

Dừng lại một chút, Hạ Tiểu Ninh nói tiếp:

- Cơ mà, ngươi có thể luyện hồn được là dùng vào cách gì? Những người muốn luyện hồn bọn họ cần có những bí kỹ đặc biệt về hồn thì mới luyện được, hoặc là nhờ vào sự trợ giúp của hồn sư, nhưng muốn nhờ vào trợ giúp của hồn sư, thì hồn sư đó phải là tà hồn sư hoặc vượt qua cấp Thần mới có thể giúp ngươi luyện hồn.

Trong những cách mà Hạ Tiểu Ninh nói, Hàn Nguyệt Xuyên không trúng cái nào cả, định lắc đầu hỏi hắn có cách khác không, thì hắn lại thao thao bất tuyệt giảng giải tiếp:

- Ngoài những thứ trên đó còn có những trường hợp đặc biệt hi hữu khác, như việc ngươi là hồn sư, luyện hồn ở trong thức hải có điều có thể. Hoặc, ngươi đoạt xác.

Hai lời này, hình như đều đúng được một nửa, nàng tu luyện trong thức hải, cũng là đoạt xác, nhưng không hoàn toàn là đoạt xác a. Ngẫm nghĩ một chút nàng lên tiếng:

- Ta không phải là hồn sư, nhưng ta có thể tu luyện ở trong thức hải.

Vừa mới đứng dậy rời đi thì Hàn Nguyệt Xuyên thốt lên một câu khiến cho Hạ Tiểu Ninh suýt té ngã. Hắn quay lại, giật giật khóe mặt:

- Ngươi...

Hắn thở dài lấy lại bình tĩnh nói:

- Nếu có thể tu luyện linh hồn trong thức hải thì chứng tỏ ngươi đạt được nửa bước hồn sư, còn thiếu nửa bước nữa a. Nửa bước đó đạt được không thì do cơ duyên của ngươi. Có được hồn linh tượng chưng. Cái hiện tại này của ngươi chỉ được gọi là luyện hồn.

- Lần sau nhớ chú ý hơn một chút là được rồi, tấn cấp quá nhanh, một lúc tấn quá nhiều cấp đều sẽ không ổn định căn cơ, vì ngươi là đệ tử của chủ nhân, vì thế, chỉ cần ta phát hiện ra căn cơ của ngươi có một điểm không ổn định hay vững chắc ta liền sẽ phế tu vi của ngươi, khiến ngươi phải tu luyện lại từ đầu.

Hạ Tiểu Ninh buông ra một lời đe dọa với Hàn Nguyệt Xuyên xong hắn lại ngó nhìn xung quanh một lần, hắn ngó nhìn xung quanh một hồi rồi hướng về phía nàng hỏi:

- Ngươi ngồi ở đây tu luyện?

Không hiểu lí do gì mà mặt của Hạ Tiểu Ninh hệt như Bao công tái thế hỏi nàng một câu.

- Phải.

Nghe nàng thừa nhận xong, Hạ Tiểu Ninh hít một hơi thật sâu, Hàn Nguyệt Xuyên thì làm một động tác đưa tay lên tai:

- Cô nãi nãi của ta, ngươi có biết nơi này linh khí đậm đặc bao nhiêu không hả? Gấp 100 lần đấy! Là gấp 100 lần đấy! Chỉ dành cho những trường hợp cần phục hồi linh khí cấp tốc không thể đi lên tầng trên mới dám ở đây tu luyện, ngươi coi ngươi, mới cấp mấy, cấp 8, vậy mà dám ngồi ở đây tu luyện, hay ngươi không cảm nhận được linh khí nơi này nồng độ bao nhiêu? Ở đây có rất nhiều gian phòng nhỏ, ngươi cứ việc vào đó tu luyện, khó khăn lắm à? Linh khí gấp 10 lần so với bên ngoài, sao không vào đó? Hay không biết đọc chữ?

Hắn quát cho một hồi liên tục không ngừng, khi dừng lại thì thở hồn hộc như bị siết cổ một thời gian mới được thả ra. Hạ tay xuống, Hàn Nguyệt Xuyên gật đầu:

- Quả thật, ta, không biết cảm nhận linh khí, hay đúng hơn là linh khí ở khu vực trung tâm này ta không cảm nhận được. Ta biết rõ trong những gian phòng kia linh khí nồng đậm hơn bên ngoài gấp 10 lần, đi lên một tầng thì gấp 100 lần, lên tầng nữa sẽ gấp 200 lần và tầng tiếp theo ta không thể lên được. Duy chỉ có trung tâm của các tầng ta không cảm nhận được linh khí của chúng.

- Vậy nên ngươi mới ngồi ở đây hấp thụ linh khí?

Nàng gật đầu. Hạ Tiểu Ninh tiếp tục thở dài như ông lão:

- Ta nghĩ là vì do ngươi không được học trận pháp đi.

Trận pháp? Hình như nàng từng nghe Tư Âm giảng giải về trận pháp một lần rồi thì phải? Tìm lại trong ký ức, Hàn Nguyệt Xuyên nhớ được trận pháp được dùng để làm rất nhiều thứ ví như bảo vệ, che dấu, tăng tốc độ tu luyện, ngưng tụ linh khí, giam cầm,... có rất nhiều loại, tất cả đều có một mục đích riêng của trận pháp.

- Dạy ta đi, trận pháp.

Dù được đề cập đến nhưng Tư Âm vốn không dạy nàng bất kỳ thứ gì về trận pháp cả, bây giờ nghe đến trận pháp nàng cứ như một con ngốc chẳng biết cái quái gì hết cả.

- Nè, ngươi hiện tại trước mắt đã là ma thuật sư cùng đấu sư chưa kể đến ngươi được chủ nhân dạy về luyện dược, ngươi cũng đã trở thành một luyện dược sư, còn có cả khế ước sư. Không chỉ vậy, bây giờ ngươi lại còn là nửa bước hồn sư, giờ ngươi còn muốn trở thành trận pháp sư?

Ý của Hạ Tiểu Ninh như muốn nói: Ngươi đã có năm chức nghiệp, giờ còn muốn có thêm nữa sao? Không sợ bạo chết à? Thấy có gì đó hơi thiếu, Hàn Nguyệt Xuyên bổ xung thêm:

- Ta còn là một luyện khí sư (rèn binh khí ấy), à chỉ có nửa bước mà thôi.

Cơ mặt của Hạ Tiểu Ninh có phần giật giật:

- Còn gì nữa không, nói hết luôn đi. 

Nàng lắc đầu:

- Bí mật của ta có nhiêu đó thôi.

- Ngươi còn muốn học gì nữa không nói hết luôn đi.

Không chút suy nghĩ gì, nàng nói hết những thứ nàng muốn học:

- Giải ngữ, phù sư, thuật sĩ (là những người tạo ra ảo ảnh), thuần thú, à thuần thú sư chắc không cần đâu vì khế ước sư cũng gần giống với thuần thú sư rồi a. Ta còn muốn học nhạc khí sư, dịch dung sư, đoán tạo sư,... nhiều lắm, muốn học tất.

Đọc xong một loạt đó, Hạ Tiểu Ninh còn chưa kịp thay đổi sắc mặt thì Hàn Nguyệt Xuyên đã nói thêm một câu:

- Nói đùa, ta là con người, thời gian tu luyện còn không có thì học ba cái thứ đó làm gì? Học nhiều thì thế nào? Gọi là thiên tài, đa tài nhưng rồi sẽ có kết quả ra sao? Mọi người ganh ghét vì tài năng này của ta, để rồi, ta sống trong sự ganh ghét cùng thù hận để bản thân chết lúc nào không hay?

- Ta không ngờ ngươi còn biết thứ này đấy.

Hạ Tiểu Ninh thốt lên một câu, Hàn Nguyệt Xuyên vẫy vẫy tay:

- Ta muốn học, nhưng chỉ dùng để phòng thân khi cần thôi, không chuyên sâu, không muốn biết quá nhiều, càng không muốn nổi danh gì đó.

Có gì đó rất khác ở Hàn Nguyệt Xuyên, Hạ Tiểu Ninh nhìn nàng một hồi thật lâu, đôi mắt sói nheo lại:

- Ngươi, là ai?... Hàn Nguyệt Xuyên ta biết là một đứa trẻ mười tuổi nhưng tâm hồn lại như mười ba tuổi thích chơi bời, dễ bị dao động, còn ngươi, thân hình mười tuổi, nhưng tâm hồn của ngươi hơn hẳn những người khác, có khi lại hơn cả những lão bất tử sống hơn ngàn năm kia, rất hiểu biết.

Nàng cười đứng dậy rời đi, tìm cái nơi nào đó tắm rửa một phen, bên ngoài thì không ai thấy nhưng thực chất trong cơ thể của nàng đang muốn tiết ra thứ gì đó rất khó chịu. Tìm lấy một phòng tắm, Hàn Nguyệt Xuyên càng tắm thứ nhờn màu đen trên cơ thể của nàng càng nhiều hơn, ngay cả nước tắm cũng muốn biến thành màu đen.

Điều mà Hàn Nguyệt Xuyên bất ngờ là trong Hắc Giới này còn có nhà tắm công cộng, tắm dù thỏa mái thật nhưng thứ từ trên người nàng tiết ra lại không thỏa mái chút nào.

- Ồ ~ là tẩy kinh phạt tủy. Nếu tẩy rửa thứ này thì ngươi đến chỗ kia, có cánh cửa ở đó, ngươi đi tắm rửa nước thuốc trong đó là được rồi, thứ này rất tốt không hại lắm đâu, chỉ cần lên đến Thiên Không đều trải qua cảm giác tẩy kinh phạt tủy này, dựa vào mức độ đau nhức mà biết được sự tiến bộ sau này.

Ngồi ở trong bồn tắm, Hàn Nguyệt Xuyên quay đầu lại, thấy Hạ Tiểu Ninh hết sức "tỉnh" ở sau lưng nàng nhắc nhở nàng vài câu.

- Ngươi biến ra ngoài.

Hạ Tiểu Ninh tựa hồ quên mất con người không thích bị người khác giới nhìn thấy cơ thể, hắn mơ hồ đi ra ngoài để nàng tắm rửa thỏa mái bên trong...