Phế Vật Sinh Tồn Ở Tận Thế

Chương 2: A Bảo




Liễu Sắt ngồi dưới đất, trông thấy một loài côn trùng có cơ thể trong suốt tụ thành đàn chui ra chui vào đống lá cây mục rữa và đất bùn.

Đói quá, đói sắp thủng dạ dày rồi.

Học múa gần hai mươi năm, vì giữ dáng nên không bao giờ được đụng tới đồ ăn ngon dù để ở ngay trước mắt. Hiện giờ nhớ lại, cô không nhịn được tự khinh bỉ bản thân, không giảm béo gì sất, bây giờ cô có thể ăn hết một con heo! Nếu như ông trời có mắt để cô được xuyên lại, cô nhất định phải làm một con sâu tham ăn!

Liễu Sắt ngẩng đầu nhìn phía trên, lâu như vậy rồi anh ta còn không ra.

Nửa người thú cứu cô hai lần, lại có sức mạnh vô địch, Liễu Sắt theo bản năng coi anh ta như chỗ dựa, nhưng hiển nhiên là nửa người thú kia không có hứng thú với Liễu Sắt.

Chẳng lẽ bởi vì cô không có đuôi, không được anh ta coi là đồng loại? Cứ tưởng rằng tìm được chỗ dựa rồi, hiện giờ một thân một mình biết sống thế nào? Cô sờ sờ cái bụng kẹp lép, thôi, đến đâu hay đến đó.

Cô bắt đầu tìm trên cây, trên mặt đất, xem có gì ăn được không. Cô không đi quá xa cây đại thụ, dựa vào khí thế mạnh mẽ của anh ta thì phạm vi vài mét chắc đều an toàn.

Ơ. . . . Cái gì kia?

Liễu Sắt phát hiện phía trước cách đó không xa có một sườn cỏ, cao tầm hai tầng nhà, sau lưng nó có một thứ hình ô xòe đứng trên mặt đất, màu xám trắng, từng đám từng đám gần như rậm rạp khắp bãi cỏ xanh, nhỏ nhắn đáng yêu. Cô nhìn chăm chú, trời ạ, đó là. . . Nấm, có thể dùng để nấu cháo, xào rau!

Liễu Sắt vui phát điên rồi, lập tức chạy tới, nhìn đám nấm non rậm rạp trước mặt, cô vui vẻ muốn ngửa mặt lên trời cười to. Đây là nấm mà các siêu thị trong thế giới văn minh có bán, cô sẽ không nhận nhầm. Cô nhấc vạt áo trước làm túi, tay không ngừng hái, thoáng cái đã đầy.

Nhưng ăn thế nào đây? Cô rầu rĩ cầm một cây nấm. Không có lửa, không có nồi, không có nước, ăn sống sao? Được rồi, cô lật qua lật lại nhìn cây nấm trong tay, quyết định ‘tráng sĩ chặt tay’, sống thì kệ sống dù sao cũng hơn là chết đói!

Liễu Sắt cầm cây nấm nhỏ vừa định bỏ vào trong miệng, trên đỉnh đầu đột nhiên tối sầm, chỉ nghe thấy bốp một tiếng giòn vang, tay đau rát.

“Ai ui. . . Anh. . .” Cô thấy người đàn ông nửa người thú từ trên trời đáp xuống nhìn mình chằm chằm, khí thế chất vấn anh ta sao có thể tùy tiện đánh người lập tức tụt xuống. Đối mặt với nửa người thú này, tâm tình Liễu Sắt rất phức tạp. Cô cảm thấy anh ta sẽ không làm hại mình nhưng đồng thời vẻ ngoài của anh ta lại không phải cùng một chủng tộc với cô, ai biết tính tình thế nào?

Liễu Sắt không dám hé răng, lặng lẽ kéo giãn khoảng cách với anh ta. Cô không biết có phải do mình hái nhầm nấm của anh ta không, vậy nên cô thấy mình cần phải giải thích: “Đây là tôi tự tìm, anh xem, nơi này cách nhà anh. . .” Cô nhìn khoảng cách hai nơi, phát hiện cũng không quá xa: “À. . . Cũng có một đoạn, cái này, không thể coi là của anh được, đúng không?”

Nửa người thú không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào cây nấm trên tay cô, một lúc sau hơi nâng cằm, trong cổ họng khẽ gừ gừ hai tiếng.

Đây là lần đầu tiên Liễu Sắt nghe thấy giọng anh ta, rất trầm thấp, khác với giọng đàn ông trưởng thành mà càng thiên về động vật hơn.

Liễu Sắt nhìn động tác và vẻ mặt của anh ta, có thể hiểu là anh ta muốn cô ném cây nấm đi.

Cô nhìn nửa người thú, cầm một cây nấm ném xuống đất. Quả nhiên, anh ta hài lòng gật đầu, ánh mắt ý bảo cô tiếp tục.

Cô lại ném một cây, trong mắt anh ta hiện lên vẻ không kiên nhẫn, tiến lên kéo tay của cô ra, ném hết số nấm cô hái được xuống đất, sau đó đứng im nhìn Liễu Sắt, trên mặt vẫn không có cảm xúc gì, chỉ có cái đuôi rủ xuống đất khẽ lắc qua lắc lại, tiết lộ đắc ý trong lòng anh ta.

“Anh không cần chẳng lẽ cũng không cho tôi ăn sao?” Liễu Sắt hết chỗ nói rồi: “Tôi rất, đói, tôi muốn, cái kia, nấm, ăn.” Cô xoa xoa bụng, chỉ chỉ miệng, lại chỉ đống nấm trên mặt đất.

Anh ta nhìn cô, cái đuôi ngừng đong đưa, đôi tai giật giật, dường như không hiểu cô nói gì.

Liễu Sắt đói đến phát hỏa, nhưng xét thấy sức mạnh hai bên chênh lệch quá xa, đành phải nhịn xuống, nói: “Ngày hôm qua không phải anh còn có thể hiểu tôi nói gì đấy sao? Tôi muốn ăn, tôi đã nhịn đói mấy ngày rồi, đói, đói anh hiểu không?”

Anh ta vẫn đứng đờ ra đó, thờ ơ.

Liễu Sắt nổi giận, gào lên: “I’m hungry!”

Nửa người thú động đậy, thân thể anh ta như gió, chỉ vài bước đã trèo lên đại thụ, vào nhà. Lúc đi ra, trên tay cầm thêm một vài thứ, trong chớp mắt đã trở lại trước mặt Liễu Sắt, đưa cho cô ba quả trái cây màu xanh to như quả táo, hai quả màu nâu vỏ thô ráp như quả dừa đã gọt vỏ, còn có một miếng thịt tươi.

Liễu Sắt ngẩn ra.

Nhưng giờ cô không có sức quan tâm xem có phải nửa người thú hiểu tiếng Anh hay không, cô cầm lấy quả màu xanh trong tay anh ta, nhẹ nhàng bẻ một cái liền chia làm hai nửa. Vỏ trái cây màu xanh như quả táo nhưng bên trong lại là màu vàng đất, ban đầu ăn thì thấy giống khoai tây luộc, bột bột, hơi mặn, mùi vị không tệ, còn có thể chắc bụng. Liễu Sắt ăn như chết đói hết hai quả, ăn đến quả thứ ba thì bị nghẹn.

Liễu Sắt bị nghẹn liều mạng đấm ngực, hỏi xin anh ta nước. Anh nhìn cô một cái, dường như không hiểu sao cô có thể ăn thành như vậy, sau đó còn cầm lấy một quả trái cây màu nâu, dùng móng tay sắc nhọn nhẹ nhàng gọt sạch vỏ. Liễu Sắt vội nhận lấy, uống hết, lúc này mới hết nghẹn: “Cảm ơn anh!”

Bụng lấp đầy rồi, uống nước xong, Liễu Sắt lúc này mới cảm thấy mình thực sự sống lại. Nửa người thú cũng ngồi dựa lưng vào đại thụ giống cô, nhìn cô ăn không chớp mắt, thấy cô uống xong nước liền cầm lại vỏ, đồng thời đưa thịt tươi trên tay cho cô.

Thịt là màu đỏ sậm, to tầm một miếng bánh mì nướng, hơi mỏng, giống thịt bán sẵn trong siêu thị, nhưng Liễu Sắt không có dũng khí ăn thịt sống: “Không cần, tôi ăn no rồi, cảm ơn.”

Anh ta cố chấp cầm thịt giơ trước mặt cô. Liễu Sắt dùng tiếng Anh nói một lần, anh ta không phản ứng. Cô lại dùng tiếng Anh thử trao đổi với anh ta, vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.

Chẳng lẽ vừa rồi là trùng hợp? Nhưng cũng đúng, tiếng Anh chắc chưa thông dụng đến mức vượt qua chủng tộc đâu.

Vì vậy cô sờ sờ bụng, chỉ chỉ thịt, lắc đầu, nói: “No rồi, no bụng, thịt, không cần.”

Nửa người thú cầm thịt, nhìn cô, xác định cô không ăn nữa mới tự mình ăn. Anh ta như ăn bánh mì vậy, từng miếng từng miếng, hai ba lần đã ăn xong rồi.

“Ở đây. . . Chỉ có mình anh sao?” Liễu Sắt không xác định rốt cuộc anh ta có thể nghe hiểu cô nói gì hay không, nhưng vẫn hy vọng có thể trao đổi với anh ta.

Nửa người thú hết sức tập trung liếm ngón tay.

“Vậy có thể nói cho tôi biết đây là đâu không? Ở đây có người sống không? Tôi. . . Tôi muốn về nhà, phải làm thế nào?”

Liếm hết tay trái, bắt đầu liếm tay phải.

Liễu Sắt hoàn toàn bị xem nhẹ. Không biết đây là nơi nào, không biết về nhà như thế nào, dựa vào khả năng của cô, tối đa cũng chỉ có thể ở trong khu rừng rậm này một ngày. Khu rừng rậm này rộng như vậy, có lẽ mười ngày nửa tháng cũng không đi ra được, ngoài rừng rậm như thế nào lại càng không rõ! Ai. . . Được đến đâu hay đến đó, hiện giờ quan trọng nhất là tạo quan hệ tốt với chỗ dựa!

Liễu Sắt vốn là một cô gái hoạt bát lạc quan trong bất cứ hoàn cảnh nào, nghĩ thông suốt rồi thì không phiền não nữa. Cô thả lỏng tâm trạng, nhếch miệng nở nụ cười ngọt ngào nhất với nửa người thú: “Tôi đoán anh giết con quái vật kia, thuận tay cứu tôi. Dù thế nào đi nữa cũng rất cảm ơn anh. Tôi nghĩ, tôi tạm thời không trở về được, có lẽ trong khoảng thời gian tới sẽ phải làm phiền anh. Tôi tên Liễu Sắt, Liễu trong cây liễu, Sắt trong ‘Cầm sắt hòa minh’, có thể nói cho tôi biết tên của anh không?”

Liễu Sắt đáng yêu, xinh đẹp, cô có làn da trắng nõn, mắt long lanh, trên đôi má hồng là hai cái lúm đồng tiền nho nhỏ càng tăng thêm vẻ ngọt ngào cho cô. Nụ cười của cô lúc nào cũng ngây thơ như vậy. Từ khi Liễu Sắt cười với nửa người thú, anh ta vẫn nhìn chằm chằm vào cô, đợi khi cô nói xong mới nhìn sang chỗ khác, miễn cưỡng gừ gừ hai tiếng.

“Gừ gừ? Tên của anh à?” Rõ ràng không giống!

Anh ta không để ý tới cô, thay đổi tư thế, nhắm mắt lại dựa vào thân cây, trong cổ họng tiếp tục phát ra tiếng gừ gừ giống con mèo nằm trên bệ cửa sổ phơi nắng, thoải mái phát ra tiếng gừ gừ thỏa mãn.

“Này? Báo cũng là động vật họ mèo sao?” Liễu Sắt không hiểu, cô vốn mù động vật: “Tuy lúc này chỉ có hai chúng ta nhưng tôi không thể gọi anh là này này này mãi được, không bằng, tôi đặt tên cho anh nhé? Báo, A Báo, cũng không thể bởi vì anh có thuộc tính của báo mà gọi anh là A Báo được! ! A, đúng rồi, A Bảo, tên vừa dễ nhớ vừa dễ gọi. Này, A Bảo anh cảm thấy thế nào?”

Liễu Sắt hưng phấn nhìn A Bảo, anh ta lại dường như rất buồn ngủ, đôi mắt màu hổ phách lim dim lười biếng liếc cô một cái, giống như rất bất mãn vì cô cứ lải nhải bên tai vậy. Anh ta đứng dậy, phủi đất, trèo lên cây, nằm trên chạc cây trước nhà, cái đuôi rũ xuống, ngủ.

“Người này thật lạnh lùng quá đi!”

Liễu Sắt dựa lưng vào đại thụ, ngẩng đầu nhìn trời. Cây cối ở nơi này đều cao chọc trời, cành lá rậm rạp, từ dưới tàng cây nhìn lên trên, bầu trời xanh thẳm bị cành lá tua tủa chia thành từng khoảng nhỏ. Đàn chim buổi sáng đánh thức cô không biết bay đi đâu rồi, dưới đại thụ thật mát mẻ và yên tĩnh.

Cha mẹ nhất định đang lo lắng cho cô, ai ngờ đâu đi mua cái kéo thôi cũng sẽ xuyên không! Không biết nửa người thú. . . A Bảo này có chịu dẫn cô ra khỏi cánh rừng rậm này không? Dù thế nào cũng phải nhanh chóng tìm được đường về!

Trong lúc miên man suy nghĩ, Liễu Sắt cũng chầm chậm thiếp đi.

Không biết qua bao lâu, Liễu Sắt tỉnh vì nghẹn tiểu. Cô mở mắt ra, trong rừng đã tối, cây cối ở xa một chút đã không thể nhìn thấy rõ nữa rồi. Cô ngẩng đầu nhìn phía trên, trên cành cây không có bóng dáng A Bảo.

“A Bảo, A Bảo anh ở đâu?”

Không có ai đáp lại.

Liễu Sắt nhịn không nổi, chạy đến một chỗ khá kín lại cách đại thụ không quá xa giải quyết nỗi buồn, lại nhớ tới lúc ở dưới đại thụ không trông thấy A Bảo.

Liễu Sắt cũng không dám gọi, không biết tiếng kêu có thể dẫn động vật khác tới hay không, cũng không dám đi lung tung đành đi vòng quanh đại thụ.

Sắc trời càng tối, ban ngày là cây cối xanh mướt đáng yêu, buổi tối lại đen sì, xa xa truyền đến tiếng bầy chim vỗ cánh, hẳn là chim chóc ban ngày đi ra ngoài kiếm ăn trở về rồi. Trong rừng thỉnh thoảng truyền đến tiếng sột sột soạt soạt, không biết có phải có động vật nhỏ đang chạy qua hay không.

Liễu Sắt nhìn rừng rậm đang dần dần tối đi, trong lòng càng ngày càng sợ hãi.

Đột nhiên, cô nghe thấy phía trước cách đó không xa có tiếng cành khô bị giẫm gãy, rất nhỏ, nhưng mà Liễu Sắt lại cảm thấy không khác gì tiếng sấm.

Là cái gì?

Cô trốn ở phía sau cây, thân cây thô to hoàn toàn che lấp thân thể mảnh khảnh của cô. Cô len lén nhìn về phía phát ra tiếng động, chỉ thấy trong rừng rậm tối đen như mực có hai điểm sáng lấp lánh.

Cái kia. . . Là lửa ma trơi à? Hay là quái vật đáng sợ nào đó?

Liễu Sắt càng nghĩ càng sợ, khi hai điểm sáng càng ngày càng gần, cô không chịu được sợ hãi, nhảy dựng lên: “Cứu!”

Sau lưng truyền đến một luồng gió lạnh buốt, đột nhiên vồ cô ngã xuống đất. . .

***

p.s: Nói thật là tên A Bảo nghe như tên cún vậy =v=