Phế Vật Nhị Tiểu Thư

Chương 3: Công pháp nghịch thiên




Băng Tâm nắm chặt sợi dây chuyền trong tay, trong ánh mắt lộ ra một luồng phức tạp. 

Từ đêm qua, lúc phát hiện ra sợi dây này đột ngột xuất hiện trên cổ nàng,thì nó luôn phát ra ánh sáng xanh nhàn nhạt. Còn có âm thanh như đến từ xa xưa đang kêu gọi nàng, đưa tay xoa nhẹ các cánh hoa trên mặt dây chuyền. 

Ngay lúc này, dị biến lại xuất hiện. Một cỗ hào quang màu vàng xanh nhạt, mang theo hơi thở cường đại đến từ thời viễn cổ ập tới. Tiếng rồng ngâm vang vọng tận mây xanh. 

Ở một nơi nào đó trên Đại Lục Xích Long, một lão giả đang nhắm mắt ngồi xếp bằng. Chợt lão mở to đôi mắt ra, khẽ nhoẻn miệng cười: "Nàng,quay về rồi, xem ra đại lục này sắp không còn yên bình nữa." Nói đoạn, lại khép mắt, chìm vào tu luyện, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra. 

Nếu bây giờ mà có ai ở đây, nhất định sẽ nhìn thấy, luồng ánh sáng xanh đang bao quanh toàn bộ cơ thể Băng Tâm. Làn da vốn nhợt nhạt xanh xao thoát cái đã trở nên hồng hào, trắng mịn. 

Dị biến qua đi, đập vào mắt nàng là hình ảnh một tiểu mao cầu,toàn thân lông trắng như tuyết, nhúm lông trên trán như ẩn,như hiện hình một đóa hoa sen. Khảm nạm trên thân thể nhỏ bé cỡ bằng nắm tay kia là đôi mắt to ngập nước. Dường như còn có thể thấy được hơi nước mông lung. Đang uất ức nhìn nàng. 

Sao có thể không uất ức? Bị nhốt suốt ba ngàn năm, vừa được tự do lại bị sợi dây Cửu Liên Hoa chết tiệt kia bắt lập khế ước chủ tớ. 

Nhưng nó biết, đây chính là chủ nhân mà Cửu Liên Hoa chọn. Nên không thể làm gì khác hơn là tuyệt đối phục tùng. 

Giọng nói nhu nhu mềm mềm vang lên bên tai gọi: "Chủ nhân".

Băng Tâm giật mình, đưa tay chỉ vào mũi mình: "Ngươi gọi ta."

Tiểu thú gật gật cái đầu nhỏ. 

Nhìn hành động đáng yêu này, gương mặt như băng sơn ngàn năm của nàng cũng khe khẽ cười. Vươn tay ôm tiểu mao cầu lên,nhéo nhéo thân thể mềm mại co dãn của tiểu thú. 

Đáng yêu thế này thật rất muốn hung hăng chà đạp một phen a. 

Chợt nhớ ra một chuyện, Băng Tâm chỉ tay vào sợi dây trên cổ mình: "Ngươi chui ra từ trong này? Vì sao lại gọi ta là chủ nhân?"

Nghe câu hỏi của nàng, đôi mắt trong trẻo, ngập nước của tiểu thú chợt ảm đạm, tròng mắt thoáng hiện lên nét bi thương. 

"Từ xa xưa khi Thần Sáng Thế tạo ra tam giới, nhưng qua một khoảng thời gian, với tác động bên ngoài của khoảng không vô tận (Vũ trụ) tam giới có nguy cơ bị sụp đổ. Vì không đành lòng nhìn những đứa con do mình tạo ra biến mất hết, nên Thần Sáng Thế quyết lấy thân mình dung hợp vào vũ trụ để cứu lấy tam giới. Trước khi đi, ngài viết lại một bản công pháp,chỉ mong hậu thế sau này sẽ ngày càng mạnh mẽ giúp trụ vững tam giới hơn nữa. 

Nhưng có lẽ ngài chưa từng nghĩ đến, lòng người nham hiểm, tham lam. Ai cũng muốn mình là người mạnh nhất để thống lĩnh tam giới, nên quyết giành cho được quyển công pháp nghịch thiên đó. Kết quả lại xảy ra đại chiến. 

Chỉ có nhân loại mới có thể tu luyện được, trân thú thì không,nhưng không phải ai cũng có thể luyện thành, vì công pháp do Thần Sáng Thế viết ra nên nó có linh tính, có thể tự nhận thức chủ nhân. 

Mặc dù vậy, bọn họ vẫn tranh giành rất khốc liệt. 

Trải qua hàng nghìn năm, quyển công pháp đó lại không biết vì lý do gì lại rơi vào tay của Gia Gia ta. Cả gia tộc Cửu Vĩ Thiên Hồ của ta cứ như thế bị người ta tru diệt. Trước khi Gia Gia qua đời, đã đưa quyển công pháp này cho ta." Nói đoạn, tiểu mao cầu đưa móng vuốt nhỏ của mình ra, một quyển sách cổ mạ vàng xuất hiện. 

"Nói vậy ngươi là thuộc tộc Hồ Ly???" Băng Tâm tò tò nhìn chằm chằm tiểu thú. "Nhưng ta thấy ngươi giống cục bột nhỏ hơn a."