Phế Vật Hay Quái Vật

Quyển 2 - Chương 56: Nghênh chiến




Vân Lãng vừa chấm dứt bàn kế hoạch, ai về phòng đấy. Cô lẽo đẽo theo sau Lam Dạ không hó hé một câu chỉ sợ nói câu nào sẽ bị bắt bẻ câu đó. Thực đáng sợ.

Cô giật mình lùi lại, hổn hển vuốt ngực. Cũng may phản xạ nhanh nếu không cả cánh cửa đã đập lên mặt tiền cô rồi. Vân Lãng úp mặt vào cửa ỉ ôi:

- Dạ nhi ơi cho ta vào đi mà. Dạ nhi à, bảo bối ơi, công chúa đại nhân ớ! Vi phu biết lỗi rồi a~ Nương tử đại nhân~~

"Cạch"

Cửa phòng mở đột ngột, cô mất đà ngã nhào ra trước tưởng hôn nền đất lạnh ai ngờ mặt úp phải cặp bánh bao mềm mềm. Phút chốc cả người Vân Lãng cứng đờ, mồ hôi tuôn ra như suối. Lam Dạ đen mặt tay giơ lên cao hạ xuống nhanh như chớp lên tai cô nhéo.

Vân Lãng kêu đau inh ỏi xin tha nhưng vô dụng, đợi đến lúc tai cô đỏ lừ như muốn lìa ra nàng mới buông.

Vừa được tha, Vân Lãng vòng ra sau nàng bóp vai, thủ thỉ:

- Dạ nhi, đừng sinh khí. Lần sau sẽ không giấu ngươi, ta sẽ thành thật khai báo.

Nàng hừ lạnh hất vai đứng dậy ra chỗ khác. Nàng đi đến đâu cô đều khom lưng đi theo bóp vai xin lỗi. Ai nhìn thấy cảnh này sẽ nghi ngờ người ban nãy trên võ đài bẻ cổ hắc y nhân không do dự với người hiện tại có phải hai người khác nhau hay không.

Chợt Lam Dạ dựng đột ngột, mặt cô va phải lưng nàng, cô vội vàng xuýt xoa cuống cuồng xin lỗi.

Lam Dạ chỉ tay xuống đất:

- Tối nay ngươi ngủ đây.

Cô mặt méo xệch:

- Đừng mà, dưới đó rất lạnh.

Nàng mặc cô phản kháng, ra sau tấm bình phong tắm rửa. Vân Lãng ngồi phịch xuống ghế đỡ trán thở dài. Số cô khổ quá mà.

Lam Dạ nhanh chóng bước ra. Vân Lãng thấy hình như nàng đang trêu tức cô. Áo mỏng khoác hờ hững để lộ vùng cổ trắng ngần. Máu nóng dâng cao, Vân Lãng ôm trầm Lam Dạ từ phía sau hít lấy hít để hương thơm tỏa ra. Xoay nàng lại, môi cô dần chạm môi nàng thì bị ngăn cản. Vân Lãng đáng thương nhìn lòng bàn tay ngăn cách.

- Dạ nhi~ nàng châm lửa rồi, cháy rồi phải có trách nhiệm dập a~

Lam Dạ đẩy cô ra hờ hững nói:

- Tự ngươi dập. Bổn công chúa mệt.

Lệnh vừa ban xuống, nàng lên giường nằm trùm kín chăn bỏ mặc gương mặt đáng thương phía sau.

Dù nói vậy nhưng lúc Vân Lãng leo lên giường lật chăn ra ôm nàng vào lòng thì ai đó đang mơ ngủ theo thói quen rúc vào nơi ấm áp, tay vòng qua kéo xích hai thân ảnh lại. Vân Lãng khẽ cười, lẩm bẩm:

- Mèo ngốc, rõ ràng thích ta nằm cùng như vậy mà bày đặt.

*Bốp*

Vân Lãng mở to mắt nhìn cái tay đang ịn lên mông mình rồi đến ai kia, miệng nhỏ chu chu nói mớ:

- Tên hỗn đản dám lừa ta, hỗn đản, đáng ghét.

Càng về sau nàng nói càng nhỏ. Nói xong còn hừ hừ mấy tiếng trong cổ họng làm cô khóc cười không rõ.

Vân Lãng nhấc tay Lam Dạ đặt lên eo mình, đắp chăn cho cả hai, hôn phớt lên miệng nhỏ đang chu chu. Mãn nguyện, cô chìm vào giấc ngủ.

.

.

.

.

Sớm hôm sau, 4 người nhóm Trí Tú, 3 người Đào Thế, Tiểu Cẩm, Tiểu Thúy cùng Vân Doãn, Tử Dạ đang đứng dưới sảnh đợi Vân Lãng, Lam Dạ.

Hai người vừa ra cả nhóm lập tức ra sau học viện, hiện các học viên phân nửa tập trung tại đó chuẩn bị lên đại ưng đến kinh thành.

Bốn người ngồi cùng một con, do vừa bay vừa che tung tích nên mất gần tuần trăng mới trở về.

Vừa trở về, bọn họ lập tức đến hoàng cung yết kiến Thân Vương. Nghi lễ làm xong, các quan lui hết, Thân Vương dẫn tất cả đến mật thất. Vân Vũ ở từ bên trong bước ra, trên tay trao mỗi người một chiếc áo:

- Cái này kim giáp ta mới tạo, với ma pháp cùng chiến kỹ dưới Tôn Vương ắt không đáng ngại. Cuộc chiến tới không đơn giản.

Vân Lãng giúp Lam Dạ mặc vào xong xuôi mới tới lượt bản thân. Đợi hết thảy 11 người họ mặc xong Vân Vũ lại đưa mỗi người một mảnh giấy:

- Trong đây ghi từng nhiệm vụ cụ thể của các ngươi. Việc ai người đó làm, không để lộ cho kẻ khác biết.

Chỉ cần nhìn hành động cùng lời lẽ của Vân Vũ, bọn họ cũng hiểu tầm quan trọng của vấn đề. Đây có khi nào cuộc chiến một mất một còn hay không.

Tối đó Vân Lãng theo Lam Dạ đến phòng nàng. Trong tình trạng này cô không muốn để nàng một mình. Lam Dạ vẫn không chủ động nói chuyện với cô, cô hỏi một nàng đáp một không khí ngột ngạt khó thở.

Vân Lãng nhìn tấm lưng xoay lại với mình thở dài, nhẹ nhàng nhích lại gần ôm nàng từ phía sau nhỏ giọng:

- Dạ nhi, nàng đừng giận nữa được hay không. Ta sợ nàng biết được kế hoạch sẽ phản đối, sẽ không để ta tham gia, không để thái tử tham gia hoặc nàng sẽ gặp nguy hiểm.

Cô nói lí nhí giống như muỗi kêu, càng về sau càng nhỏ cuối cùng im bặt. Thấy người kia không động tĩnh cô ảo não kéo chăn đắp kín cho nàng cẩn thận rời giường mở cửa ra ngoài không gây tiếng động.

Từng đợt gió lạnh cứ vậy phả vào thân ảnh bạc lãnh cô độc. Cô có dự cảm trận chiến này dường như chưa thực sự bắt đầu, nó không đơn giản chỉ là cuộc tạo phản. Bởi nếu chỉ là tạo phản, cô cô cùng Thân Vương hai người họ dư sức dẹp chứ không cần cất công như vậy.