CHƯƠNG 237: DỊ BIẾN, XÚ NỮ NHÂN LÀM SAO VẬY
Editor: Luna Huang
Chật vật chạy thục mạng, cuối cùng Dạ Thương Lan không thể tránh được chém ra một đạo tường đất, chắn hỏa diễm bên ngoài, khí cấp bại phôi quay Cố Khuynh Thành bên kia, phẫn nộ quát: “Xú nữ nhân, bổn vương dầu gì cũng là đang giúp ngươi, ngươi cư nhiên hại bổn vương như thế?”
“Không phải là hại ngươi, mà là lấy người làm vật thí nghiệm.” Cố Khuynh Thành rất vô lương cười, nhưng đồng thời thu hồi hỏa linh lực, dù sao Dạ Thương Lan đang giúp nàng, nếu thực sự thương tổn tới hắn, nàng chẳng phải là vong ân phụ nghĩa sao?
Cảm giác được hỏa diễm cực nóng tiêu tán, Dạ Thương Lan phất tay đánh tan tường đất, mặt đen lại nhìn về phía Cố Khuynh Thành, “Xú nha đầu, bổn vương nhớ kỹ ngươi!”
“Nếu nhớ kỹ, vậy động thủ thật đi.” Cố Khuynh Thành biết, Dạ Thương Lan cũng vì hạ ngoan thủ, chỉ là cho tới bây giờ, hai người bọn họ phải quyết một thắng bại, hơn nữa nàng từ Dạ Thương Lan thật vất vả học được hai loại linh kỹ, thế nào cũng phải thử tay, đối tượng thực nghiệm tốt nhất dĩ nhiên chính là Dạ Thương Lan.
Dạ Thương Lan nghe được ý tứ trong lời nói của Cố Khuynh Thành, tức giận đến liếc mắt: “Ngươi…”
“Đến đây!” Cố Khuynh Thành khẽ quát một tiếng, gân thú tiên trong tay chẳng biết lúc nào đổi thành một thanh kiếm, không nói hai lời giơ kiếm, bổ tới chỗ Dạ Thương Lan.
Thanh kiếm trong tay Cố Khuynh Thành, là ở phát hiện trong trấn yêu tháp, lúc đó tưởng sắt vụn nàng sẽ không chú ý, thế nhưng ban nãy, đang cùng Dạ Thương Lan nói chuyện, Đường Bao lại len lén đem thanh kiếm này từ trấn yêu tháp đã đánh ra, nói là nàng dùng thanh kiếm này tương đối khá, có người nói thanh kiếm này cũng là hỏa hệ, có thể đem uy lực của linh kỹ hỏa hệ mở rộng đến tối đa.
Đường Bao đều nói như vậy, Cố Khuynh Thành tự nhiên không có cự tuyệt, liền lấy thanh kiếm này đi thử một chút.
“Thanh kiếm này của ngươi…” Dạ Thương Lan thấy thanh kiếm màu lửa đỏ trong tay Cố Khuynh Thành, đầu mày càng túc càng chặt.
Thế nhưng Cố Khuynh Thành lại không nói cho hắn nói cùng cơ hội suy tính, đột nhiên ném kiếm lên một cái, kiều quát một tiếng: “Liệt diệm hỏa vũ!” Thân kiếm màu lửa đỏ, bỗng nhiên quang mang đại chấn, phảng phất hóa thành vô số tiểu kiếm mang theo hỏa diễm, phô thiên cái địa mà đến.
Liệt diệm hỏa vũ là Cố Khuynh Thành tùy ý đặt tên, trên cơ sở hỏa nhứ mãn thiên lấy kiếm khuếch đại uy lực của nó, để hỏa diễm có hình dạng kiếm, lực phá hoại lớn hơn nữa, nâng cao mức độ tổn thương.
“Xú nữ nhân!” Dạ Thương Lan nổi giận gầm lên một tiếng, vung trường kiếm trong tay chống đối, đáng chết! Những uy lực kiếm vũ này, so với hỏa vũ của hắn còn lớn hơn, bởi đầu kiếm rất lợi hại, có thể liên tục đánh vài lần, đánh vỡ lồng bảo hộ của hắn, phảng phất vô khổng bất nhập.
Vọng Thư Uyển
Mấy phen đở được, Dạ Thương Lan không thể làm gì khác hơn là gọi tuyệt chiêu phòng hộ của mình ra, chỉ thấy một trận quang mang qua đi, trên người Dạ Thương Lan xuất hiện một kiện áo choàng hắc sắc, mặt trên tú bàn long kim tuyến trông rất sống động, mà tia sáng từ thân rồng vọng lại, tất cả tiểu kiếm đụng tới tia sáng kia, trong nháy mắt đã bị hòa tan, thôn phệ, đến nửa điểm vết tích cũng không chừa.
Đây là cái quỷ gì?
Cố Khuynh Thành vặn mi tâm một cái, nhìn kiện áo choàng kia, trong mắt hơi nghi hoặc, nàng chưa từng nghe nói qua trên đời này lại có áo choàng có thể đưa đến tác dụng phòng hộ, nói chung, khôi giáp phòng hộ của tất cả mọi người đều là vậy tướng quân trên chiến trường dùng, chỉ là cái loại khôi giáp phòng hộ này vừa nặng lại rườm rà, có rất ít người sử dụng trong đối chiến một vs một, chớ nói chi là thực lực của nàng kém Dạ Thương Lan lớn như vậy, tự nhiên cũng sẽ không sử dụng.
Thế nhưng, áo choàng trên người Dạ Thương Lan, xác xác thật thật đưa đến tác dụng phòng hộ, chẳng lẽ còn là thần khí gì sao?
“Xú nữ nhân, bổn vương muốn nhìn linh kỹ của ngươi lợi hại, hay đấu đấu thần vũ của bổn vương lợi hại!” Dạ Thương Lan dương dương đắc ý nhìn về phía Cố Khuynh Thành, trong mắt tràn đầy khiêu khích.
Cố Khuynh Thành câu thần cười cười, tay phải vừa nhấc, trường kiếm hỏa hồng sắc tự nhiên mà rơi vào trong tay.
“Được a, ta cũng muốn nhìn một chút.” Cố Khuynh Thành ngoạn vị mà cười, cổ tay chuyển động, trường kiếm cũng theo phát sinh từng đợt quang mang, trong nháy, quang mang cực nóng, ngưng kết thành từng đạo tiễn uy lực càng hơn trước.
Suy một ra ba, Cố Khuynh Thành biết một loại linh kỹ Dạ Thương Lan giao cho nàng, nàng lại luyện ra nhiều loại để Dạ Thương Lan xem, đến cùng linh kỹ của người nào tốt hơn!
“Dựa vào, ngươi thực sự?” Dạ Thương Lan đều sắp hôn mê, căn bản không nghĩ tới Cố Khuynh Thành thực sự hạ tử thủ, hơn nữa một lần so với một lần ngoan, càng không có nghĩ tới, tốc độ Cố Khuynh Thành nắm giữ linh kỹ nhanh như vậy, trong khoảng thời gian ngắn, có thể thay đổi linh kỹ, khiến cho uy lực của linh kỹ càng lợi hại.
Ai… Dạ Thương Lan nghĩ thầm, bản thân thật là nợ Cố Khuynh Thành, hảo hảo dạy người ta một lần, kết quả bị trở thành vật thí nghiệm, trốn cũng trốn không thoát, trên đời này đại khái có ai làm sư phụ mà chật vật như hắn vậy không?
Dạ Thương Lan một bên phúc phỉ, một bên ứng đối tiễn sắp hạ xuống.
Bởi số lượng tiễn ngưng tụ càng nhiều, khí thế phá không cũng càng mạnh, cho dù là Dạ Thương Lan cũng không khỏi không cẩn thận đối phó. Vì hỏa vũ lúc nãy của Cố Khuynh Thành, phá vỡ cái chắn, người xem cuộc chiến bên ngoài có thể thấy rõ ràng trên lôi đài phát sinh cái gì.
Tu Văn Tu Vũ hai huynh đệ, thấy năng lực học tập của Cố Khuynh Thành đồng loạt bị dọa sợ, kinh hách qua đi, lại cảm thấy đây là chuyện đương nhiên. Năm đó năng lực học tập của Minh Ngọc xuất sắc nhất trong học viện Thanh Minh, phàm là lão sư đã dạy một lần, Minh Ngọc luôn có thể rất nhanh học được.
Tuy nói, Cố Khuynh Thành không có bản lĩnh đã gặp qua là không quên được, nhưng một thân thiên phú này, trái lại kế thừa từ Minh Ngọc.
Không chỉ có Tu Văn Tu Vũ hai người, các trưởng lão khác thấy hắn người có thể đánh ngang nhau đều hô to bất khả tư nghị, dù sao thực lực của Cố Khuynh Thành kém Dạ Thương Lan nhiều lắm, lấy thực lực của nàng có thể bảo trụ mệnh cũng không tệ rồi, chớ đừng nói chi là đấu ngang tay thế này, điều này thật sự là…
Phốc…
Giữa lúc mọi người không biết phải hình dung như thế nào, Cố Khuynh Thành bỗng nhiên lảo đảo một chút, hộc ra một ngụm máu tươi, nữa ngồi xổm trên lôi đài, loảng xoảng một tiếng, trường kiếm màu lửa đỏ cũng rơi xuống bên người Cố Khuynh Thành, quang mang thân kiếm từ từ tiêu thất.
Xảy ra chuyện gì, xảy ra chuyện gì?
Ban nãy tất cả mọi người không nhìn thấy xảy ra chuyện gì, bọn họ chỉ thấy Cố Khuynh Thành hình như thôi phát linh kỹ, trong lúc Dạ Thương Lan cũng không có động thủ, Cố Khuynh Thành hộc máu, đầu óc tất cả mọi người mơ hồ nhìn về phía Dạ Thương Lan, không biết có phải hắn len lén cái gì hay không.
Thế nhưng, Dạ Thương Lan cũng là gương mặt không giải thích được, hắn rõ ràng cũng không có làm gì.
“Cố Khuynh Thành, ngươi làm sao vậy?” Dạ Thương Lan muốn tiến lên, Cố Khuynh Thành lại cúi đầu, thấp giọng nói một câu: “Đừng tới đây.”
Thanh âm của nàng tận khả năng bảo trì bình ổn, thế nhưng Dạ Thương Lan vẫn là hay là từ thanh tuyến có chút run rẩy của nàng phát giác thống khổ của nàng, đến cùng là thế nào? Dạ Thương Lan rất nghi hoặc, thử đi tới trước hai bước, lại nghe được Cố Khuynh Thành nói: “Ta đã nói không nên tới!”
Cước bộ của Dạ Thương Lan bị kiềm hãm, đốn tại chỗ, thần sắc khó lường nhìn Cố Khuynh Thành.
Lúc này, Cố Khuynh Thành cúi đầu, người bên ngoài thấy không rõ dung mạo cùng tâm tình của nàng, có lẽ là sợ người bên ngoài thấy rõ Cố Khuynh Thành bỗng nhiên thi cái chắn, phong bế bản thân ở bên trong.
Thoát khỏi ánh mắt mọi người, Cố Khuynh Thành lần thứ hai phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt đáng sợ.
“Tỷ tỷ, tỷ tỷ!” Trong trấn yêu tháp, Đường Bao mang theo khóc nức nở gọi: “Tỷ tỷ, xin lỗi, Đường Bao thật không ngờ, phượng vũ kiếm phản phệ tỷ tỷ…”
“Không có việc gì, ta biết ngươi không phải cố ý.” Cố Khuynh Thành cố nén đau nhức, trấn an Đường Bao một câu, ngay ban nãy nàng chuẩn bị thôi phát linh kỹ, linh lực tụ tập trên thân kiếm bỗng nhiên đánh tới kết kết thật thật đánh vào trên người của nàng, hiện tại trong nội phủ của nàng một mảnh đau rát, ngũ tạng lục phủ tựa hồ cũng dời, ngay cả linh hải cũng là một mảnh hỗn loạn, các loại loạn đụng trong linh hải.
Cố Khuynh Thành thử khống chế linh lực này, vài lần nàng phát hiện nàng căn bản không khống chế được.
vongthuuyen.com
Liếc nhìn phượng vũ kiếm trong miệng Đường Bao, mi tâm Cố Khuynh Thành khẩn túc, có thể thấy được nàng cũng đang suy tư đến cùng xảy ra chuyện gì, ngay từ đầu còn thật tốt tại sao đột nhiên phản phệ?
Có lẽ là cảm ứng được nghi vấn của Cố Khuynh Thành, phượng vũ kiếm bỗng nhiên giật giật, Đường Bao bên kia cũng kinh hô: “Tỷ tỷ, tỷ tỷ! Phượng vũ kiếm nói trước lực lượng của nó bị phong ấn, khi ngươi rót linh lực vào, nó theo bản năng hấp thu, cuối cùng càng hấp thu càng nhiều liền phản phệ bổn nguyên ngươi. Bất quá bây giờ, phong ấn của nó đã giải khai, sẽ không phản phệ ngươi nữa…”
Ý tứ này là nàng có thể chạm phượng vũ kiếm?
Vẻ mặt Cố Khuynh Thành sâu, biểu thị rất hoài nghi phượng vũ kiếm, nếu không phải phượng vũ kiếm đột nhiên phản phệ nàng cũng sẽ không biến thành như vậy, linh lực cùng bổn nguyên hôm nay của nàng đều bị tiêu hao hết, coi như là phượng vũ kiếm giải khai phong ấn, lấy thực lực bây giờ, cuộc tỷ thí này phải thua không thể nghi ngờ.
“Phốc!”
Linh lực trong linh hải chạm vào nhau, máu tươi từ trong miệng của Cố Khuynh Thành tuôn ra, thân thể Cố Khuynh Thành mềm nhũn suýt nữa té trên mặt đất, trước mắt cũng từng đợt mê muội kéo lên, đáng chết! Tiếp tục như vậy, nàng thực sự không biết mình có thể cầm cự bao lâu.
Giữa lúc Cố Khuynh Thành sắp hôn mê, phượng vũ kiếm phản ứng càng lúc càng lớn cà một chút lăng không đến trên đầu Cố Khuynh Thành, mũi kiếm cách đỉnh đầu của nàng chưa được mấy cm.
Khoảng cách như vậy, cho dù là Cố Khuynh Thành cũng sẽ cảm thấy nguy hiểm.
Cố Khuynh Thành muốn đưa tay lấy phượng vũ kiếm thế nhưng cả người vô lực, chính là nâng cánh tay một chút cũng không nâng nổi, chỉ có thể mặc cho phượng vũ kiếm muốn làm gì thì làm.
Phượng vũ kiếm hình như giật mình thật lâu không hề động, vào lúc này Cố Khuynh Thành một bên tụ tập một bộ phận linh lực có thể khống chế được, vừa nghĩ biện pháp thoát ly tình huống hiện tại, vô luận như thế nào nàng đều không thích ngồi chờ chết.
“Ông!” Ngay lúc Cố Khuynh Thành nghĩ biện pháp thoát khỏi khốn cục bây giờ phượng vũ kiếm bỗng nhiên phát ra một tiếng ông minh thanh, thân kiếm mạnh lay động.
“Chủ nhân, thả chúng ta đi ra ngoài, chúng ta bảo vệ ngươi!”
“Tỷ tỷ, ô ô… Ta muốn đi ra ngoài, thối Tử Đồng, không cho ngươi giành với ta!”
Mấy con tiểu thú trong túi càn khôn cảm ứng được Cố Khuynh Thành rất nguy hiểm, đều năn nỉ muốn đi ra giúp Cố Khuynh Thành.
Cố Khuynh Thành cũng biết, lúc này không phải là thời gian cậy mạnh, đang định thả Tử Đồng ra, kiếm phong sắc bén của phượng vũ kiếm đột nhiên rơi…
(Luna: Càng edit càng thấy chán bộ này =.= mọi người … cấp chút động lực cho ta đừng drop truyện với)