CHƯƠNG 235: TỶ THÍ, TA CHỌN HẮN
Editor: Luna Huang
Cố Khuynh Thành ngốc lăng đứng ở trước bích hoạ, không biết đứng bao lâu, thẳng đến Đường Bao cảm ứng được bên ngoài có người đang gõ cửa nàng mới phản ứng được, trấn an Đường Bao một chút, nói: “Đường Bao, tỷ tỷ đi ra ngoài một chuyến trước, sau này lại đến trở lại thăm ngươi.”
Đường Bao cười híp mắt gật đầu: “Hảo, Đường Bao chờ tỷ tỷ.”
Cố Khuynh Thành véo khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Bao, lúc này mới lắc mình ra trấn yêu tháp, cũng phương pháp sử dụng của may loại này cùng không gian chứa đựng bảo vật đều không sai biệt lắm, Cố Khuynh Thành dễ dàng đi ra khỏi trấn yêu tháp.
“Biểu muội! Biểu muội! Ngươi có ở bên trong không?”
Cố Khuynh Thành vừa ra tới, chợt nghe tiếng đập cửa phanh phanh, cùng với tiếng gọi ầm ĩ của Minh Trường Phong. Cố Khuynh Thành thở một hơi dài nhẹ nhõm, bình phục lại, thẳng đến sắc mặt khôi phục đạm nhiên, lúc này mới đi tới cửa, mở cửa ra, “Làm sao vậy?”
“Không có gì.” Vẻ mặt Minh Trường Phong sốt ruột, thấy Cố Khuynh Thành bình yên vô sự mở cửa ra, thở dài một hơi: “Ta còn tưởng rằng, ngươi đã xảy ra chuyện. Đều quá nửa đêm, chúng ta trở về đi.”
“Ân.” Cố Khuynh Thành nhàn nhạt lên tiếng, xoay người trở lại trước án thư, đem hai cuốn sách còn chưa kịp xem thả lại chỗ cũ, cùng Minh Trường Phong về tới Hoa uyển.
Đã nửa đêm, Hoa Huyên sớm ngủ, nhưng để lại một ngọn đèn cho hai người bọn họ.
Cố Khuynh Thành cùng Minh Trường Phong chào hỏi một tiếng, liền lên lầu, trong phòng ngủ lầu hai, một mảnh thanh lãnh, không có một tia nhân khí, xem ra trong thời gian nàng đi ra ngoài, Mộ Quân Tà vẫn chưa trở về.
“Cũng không biết người này đã chạy đi đâu, thật là, hơn nửa đêm vẫn chưa trở về!” Cố Khuynh Thành lẩm bẩm, đi tới trong phòng tắm, đơn giản tắm rửa một phen, liền nằm ở trên giường ngủ.
Ngày mai.
Sáng sớm, Cố Khuynh Thành vẫn là trong ngủ mơ liền nghe được Minh Trường Phong phá cửa: “Biểu muội, mau thức dậy, tỷ thí sắp khai mạc rồi!”
“Tới đây!” Bị người quấy rầy thanh mộng, Cố Khuynh Thành rất bất mãn, nhưng nghĩ tới hôm nay là ngày tỷ thí, cũng không có ma thặng lẹp xẹp xuống giường, trước khi vào phòng tấm nàng còn quay đầu lại giường chiếu rỗng tuếch một mắt.
Suốt cả đêm, Mộ Quân Tà đều không về, cũng không biết đi đâu rồi.
Chân mày của Cố Khuynh Thành nhíu chặt, đi vào phòng tắm, sau khi rửa mặt, lấy ra một kiện hắc sắc luyện công phục mặc vào liền mở cửa xuống lầu, chỉ là Cố Khuynh Thành thật không ngờ, ở dưới lầu dĩ nhiên thấy được thiếp thân không rời của Mộ Quân Tà, Ảnh Nhất.
Ảnh Nhất vừa nhìn thấy Cố Khuynh Thành xuống lầu, ôm quyền hơi khuất thân nói: “Chủ mẫu, ngày hôm nay chủ tử có việc, sợ là là không thể quan khán mẫu tỷ thí với những người khác, đặc biệt để thuộc hạ đến báo cho chủ mẫu biết một tiếng.”
Ngạch. . .
Chủ mẫu?
Vọng Thư Uyển
Thật đúng là không xem nàng là người ngoài!
Khóe miệng của Cố Khuynh Thành giật một cái, “Được, ta đã biết.” Miệng nàng nói phong khinh vân đạm, nhưng trong lòng sớm cắn răng nghiến lợi.
Chờ Mộ Quân Tà trở về, nàng nhất định để hắn đẹp mặt!
Giận nghĩ, Cố Khuynh Thành không để ý đến Ảnh Nhất, thẳng đi tới trước bàn ăn ngồi xuống, bắt đầu ăn.
Thế nhưng Ảnh Nhất tựa hồ cố ý đối nghịch với nàng, lúc nàng ăn cơm, nói rằng: “Chủ mẫu, chủ tử còn có lời khác, để thuộc hạ thay chuyển đạt cho chủ mẫu.”
“Chủ tử nhà ngươi nói cái gì?” Cố Khuynh Thành một bên ăn bánh bao, một bên mơ hồ không rõ hỏi.
“Chủ tử nói, cứ thẳng ta mà đánh, mọi chuyển có hắn lo.” Ảnh Nhất nói xong lời của Mộ Quân Tà cần truyền cũng không nhiều lời nữa, hướng Cố Khuynh Thành tố cáo, xoay người tiêu thất trong Hoa uyển.
Ảnh Nhất mới vừa đi, Minh Trường Phong mở miệng trêu ghẹo: “U, ta đã nói rồi, tôn thượng đại nhân làm sao nỡ biểu muội xinh đẹp như hoa của chúng ta, không ngờ còn có hậu chiêu như thế!”
“Đúng vậy, Khuynh Thành, tôn thượng đại nhân đối với ngươi thật tốt.” Hoa Huyên cũng ở một bên phụ họa nói.
Cố Khuynh Thành ngước mắt, liếc hai người bọn họ một mắt, “Thế nào, Minh Trường Phong, ý của ngươi là Hoa Huyên chưa đến mức xinh đẹp như hoa ? Còn có, Hoa Huyên, ý của ngươi là biểu ca ta không tốt với ngươi?”
Một câu nói, Cố Khuynh Thành gài bẫy Hoa Huyên cùng Minh Trường Phong.
Hai người liếc nhau ăn ý không lên tiếng nữa.
Sau khi ăn xong, Cố Văn Mãn cùng Cố Thiếu Dương Cố Lâm An ba người cũng đến. Có lẽ là biết ngày hôm nay Cố Khuynh Thành phải đánh một hồi ác chiến, ba người Cố gia tối hôm qua cũng không có tới quấy rối Cố Khuynh Thành, nhưng Cố Khuynh Thành lại vẫn ngủ không ngon.
Giằng co hơn nửa đêm, sáng sớm lại bị Minh Trường Phong gọi dậy, Cố Khuynh Thành mang gương mặt buồn ngủ, ngáp nhiều lần.
Mấy người khác nhìn, đều lo lắng không thôi.
“Khuynh Thành, ngươi bộ dáng này, thật có thể đi tham gia tỷ thí sao?” Minh Trường Phong thấp thỏm hỏi, ngày hôm qua hắn và Cố Khuynh Thành cùng nhau trở về, cũng chưa cảm thấy có bao nhiêu mệt, có thể nhìn cái dạng này của Cố Khuynh Thành rất giống mấy ngày mấy đêm không ngủ.
Cố Khuynh Thành đánh một cái ngáp dài, mạn bất kinh tâm nói: “Lo lắng cái gì? Nếu lo lắng, cũng có thể những người đó lo lắng.”
“Ngươi có nắm chắc như vậy?” Cố Thiếu Dương lo lắng nói.
“Đúng vậy, thất tỷ tỷ, trận chiến này sợ là không dễ đánh.” Cố Lâm An đi ở bên người Cố Thiếu Dương, nhỏ giọng nói thầm.
Cố Khuynh Thành không thèm để ý phất tay một cái: “Đừng lo lắng, ta sẽ không thua.” Mặc kệ thế nào, nàng cũng sẽ không thua, cũng tuyệt đối không thể thua!
Nghe được Cố Khuynh Thành đã nói như vậy, những người khác cũng chỉ hảo hảo đi theo phía sau của nàng, đi đến giáo hối viện.
Bởi mười người đầu tiên trong thiên tài bảng, có linh sư cũng có vũ sư, Tu Văn vẫn là chọn địa điểm tỷ thí ở tại giáo hối viện, để các vị trưởng lão cùng hắn làm giám khảo, Tu Vũ đã lâu không gặp, còn lại là tài phán của tỷ thí lần này.
Dù sao, võ lực của hắn cao, uy tín cũng cao, người của học viện Thanh Minh, vẫn có sợ hãi với hắn.
Đi tới giáo hối viện, Cố Khuynh Thành thẳng đi tới vị trí Tu Văn an bài tốt cho nàng ngồi xuống, những người còn lại cũng ngồi xuống sau lưng nàng, cảm giác kia thật giống như đội cổ động viên, mà ở đối diện Cố Khuynh Thành, chính là mười người đầu tiên trong thiên tài bảng.
Cố Khuynh Thành giống như lơ đãng nhìn lướt qua, đối diện tổng cộng chín người, trong chín người nàng chỉ nhận thức Ngọc Vô Thương, về phần người còn thiếu, chính là top 1 Dạ Thương Lan.
Minh Trường Phong cũng nhìn thấu thiếu một người, ghé vào bên tai Cố Khuynh Thành, nhỏ giọng ỏi: “Khuynh Thành, ngươi xem đối diện thiếu một người, ngươi biết là ai không?”
(Luna: Ức chế quá mợi, rõ ràng chương trước nói DTL không học tại học viện nên bị MQT chơi chiêu không cho vào, thế mà giờ đây nằm trên thiên tài bản của học viện, còn là hạng nhất nữa. Nếu đã tốt nghiệp làm ơn xóa cái hạng nhất kia đi. Lại nói, bảng này là mọi người đều biết thế mà MTP lại không biết)
“Chiến vương gia Bạch Hổ quốc, Dạ Thương Lan.” Cố Khuynh Thành tựa lưng vào ghế ngồi, giọng nói chậm rãi.
“Dạ Thương Lan?” Thanh âm của Minh Trường Phong có vẻ kinh ngạc, chẳng được bao lâu, lại nói: “Là hắn thì được rồi, lấy thực lực của hắn, ngồi trên top 1, coi như là đúng.”
“Ngươi biết Dạ Thương Lan?” Nghe Minh Trường Phong hiểu Dạ Thương Lan như thế, Cố Khuynh Thành tinh thần tỉnh táo, quay đầu lại hướng hắn hỏi thăm tình huống của Dạ Thương Lan.
Minh Trường Phong cười cười, nói: “Không tính là quen biết, nhiều nhất có duyên gặp mặt một lần mà thôi.”
“Cái gì!” Lời của Minh Trường Phong còn chưa dứt, Hoa Huyên nói: “Căn bản là bại tướng thủ hạ của người ta được không? Còn nói, gặp mặt một lần. Phong ca ca, gần đât da mặt của ngươi rất dầy a.”
“Huyên nhi!” Minh Trường Phong bất đắc dĩ trừng Hoa Huyên một mắt, xoa xoa tóc của nàng, gương mặt cưng chìu.
vongthuuyen.com
Cố Khuynh Thành thấy thế, sờ sờ mũi, xoay người lại, tiếp tục nhìn chằm chằm người đối diện, muốn thử xem có thể nhìn thấy thực lực của bọn họ hay không, nhưng kết quả. . .
Kinh qua tấn cấp ngày hôm qua, nàng đã trở thành nhất tinh linh vương, nhưng vẫn là nhìn không thấu thực lực của những người đối diện, cái này chứng minh, thực lực của những người này, đều ở trên nàng.
Ngoan ngoãn, xem ra cuộc tỷ thí này, thực sự phải toàn lực ứng phó.
Oanh. . .
Giữa lúc Cố Khuynh Thành chuẩn bị nói gì với Minh Trường Phong, một tiếng chói tai vang lên, theo tiếng chiêng, Dạ Thương Lan vẫn chưa đến cũng rốt cục xuất hiện.
Dạ Thương Lan nhìn cũng không nhìn Cố Khuynh Thành, trực tiếp đi tới chỗ của mình, lập tức có ám vệ xách ghế dựa lớn mạ vàng xa xỉ hắc sắc đặt trên mặt đất, Dạ Thương Lan có chút thối thí ngồi lên, nhất phó bộ dáng coi trời bằng vung, ngay sau đó ám vệ lại ở trước mặt hắn đặt cái bàn hắc sắc mạ vàng, mặt trên bày các loại dưa và trái cây còn có trà ngon đỉnh cấp thập kim nhất lưỡng.
Cố Khuynh Thành bĩu môi thầm nghĩ: Quả nhiên là phong cách của Dạ Thương Lan, chính là thối thí như thế! Ngay cả tỷ thí, cũng tự chuẩn bị bàn ghế, thật đúng là. . . Say rồi!
“Dạ Thương Lan này, thật đúng là một chút cũng không có thay đổi.” Một bên Ngọc Vô Thương thấy diễn xuất của Dạ Thương Lan, cũng không khỏi lắc đầu cười.
Lúc đầu bởi vì cùng là học sinh của học viện Thanh Minh, lại theo thứ tự là đồ đệ của tổng phó viện trưởng cùng đại trưởng lão, Ngọc Vô Thương cùng Dạ Thương Lan tiếp xúc nhiều, không khỏi âm thầm đấu, nhưng đấu như vậy cũng để cho bọn họ lý giải đối phương, tiến thêm tiến thêm.
Trong ấn tượng của Ngọc Vô Thương, Dạ Thương Lan cũng không phải người quá thích xa xỉ, nhưng tuyệt đối cũng coi là người thối thí nhất, đến chỗ nào đều phô trương đại trận, trừ phi lên chiến trường, đối khang ma thú, hắn mới có thể hết sức chăm chú đối chiến, những thứ này hắn cũng liền không thèm để ý.
“Được rồi. Mọi người im lặng!”
Mọi người ở đây theo đuổi tâm tư của mình, Tu Văn đi tới trên lôi đài, cất cao giọng nói: “Ngày hôm nay tìm mọi người đến đây, nói vậy mọi người cũng biết. Hai ngày sau, chúng ta liền mở Đoạn Thiên tháp, vốn có ý của ta là để tân sinh mới đến một năm cũng cùng nhau vào Đoạn Thiên tháp tu luyện. Nhưng lo lắng thực lực của tân sinh, hơn nữa đối xử bình đẳng với mỗi một học sinh, ta cùng với trưởng lão hội sau khi thương nghị quyết định, do tân sinh phái một đại biểu, đánh với một người trên thiên tài bảng.”
“Lần này, đại biểu của tân sinh, chính là Cố Khuynh Thành. Chỉ cần nàng có thể trong đối chiến đạt được thắng lợi, có thể mang theo tân sinh khác, cùng nhau tiến nhập Đoạn Thiên tháp. Kế tiếp, lời vô ích ta cũng không nói thêm nữa, thỉnh Cố Khuynh Thành chọn một trong mười người tiến hành tỷ thí.”
Tu Văn nói xong, nhìn về phía Cố Khuynh Thành.
Lời này của hắn, xem như là tranh thủ lợi ích lớn nhất cho Cố Khuynh Thành, dù sao trong mười người đó, thực lực cũng là chết lệch không đều, tổng so với trực tiếp đối chiến với top 1 tốt hơn nhiều. Hơn nữa, hắn cảm thấy, chỉ cần Cố Khuynh Thành chọn lựa, lấy thực lực của nàng nói không chừng còn có cơ hội chiến thắng.
Các vị trưởng lão nghe được rõ ràng lời thiên vị của Tu Văn,, cũng không nói gì. Phải biết rằng, Tu Văn hoàn toàn có quyền lợi tự quyết định, bây giờ còn nguyện ý cho bọn hắn mặt mũi, tổ chức trận tỷ thí không công bằnh này, đã không tệ, còn trông cậy vào Tu Văn hoàn toàn thỏa hiệp?
Nằm mơ đi thôi!
Nên, đối với tất cả chuyện Tu Văn làm các vị các trưởng lão nhất tề lựa chọn mở một con mắt nhắm một con.
“Ta chọn hắn.”
(Luna: DTL hay NVT đây???)