Phế Vật Cuồng Thê: Cực Phẩm Thất Tiểu Thư

Chương 231: CHƯƠNG 232: TRAO ĐỔI, CHÂN CHÍNH KẾT MINH




CHƯƠNG 232: TRAO ĐỔI, CHÂN CHÍNH KẾT MINH
Editor: Luna Huang
“Trở lại bộ tộc giao nhân, đối với ngươi đối với bộ tộc giao nhân, đều tốt.”
Cố Khuynh Thành đi về phía trước một bước, cách Ngọc Vô Thương gần hơn, giọng nói không tự chủ mang theo một tia đạm mạc, một đôi con ngươi đen lại sáng, vô hình trung thấu nghĩ cách của Ngọc Vô Thương.
Thần sắc của Ngọc Vô Thương đại biến, sắc mặt càng ngày càng âm trầm. Không sai, nương của hắn quả thực muốn hắn trở về bộ tộc giao nhân, bởi vì chỉ có như vậy, mới có thể bảo đảm hắn sẽ không chết sớm, nhưng hắn không cho là Cố Khuynh Thành cũng nghĩ như vậy.
“Nguyên nhân ngươi muốn ta trở lại bộ tộc giao nhân rốt cuộc là cái gì?” Ngọc Vô Thương mắt lộ mũi nhọn, lời mặc dù hỏi như vậy nhưng trong lòng hắn đã mơ hồ minh bạch, Cố Khuynh Thành có quyết định của nàng. Kỳ thực vừa nghĩ, Cố Khuynh Thành làm bất cứ thứ gì cũng đều có kế hoạch của chính mình.
Hắn có chút đã hiểu, nhưng vẫn là không nghĩ ra.
Nghe được nghi vấn của Ngọc Vô Thương, Cố Khuynh Thành cười không đáp phản vấn: “Ngươi nghe nói qua người tên Tu La Tà đế chưa?”
“Tu La Tà đế?” Ngọc Vô Thương lắc đầu, “Chưa từng nghe nói qua.” Bất quá, chuyện này cùng người kia có quan hệ gì?
Cố Khuynh Thành giải thích: “Tu La Tà đế là Thần Ma đại lục, vương giả của Chúng Thần chi đỉnh. Hắn cùng với ta định thời gian ba năm, tiến nhập Trung Châu đại lục đến Hắc Ám Chi Sâm, dù là ba năm, chênh lệch của ta và hắn vẫn rất lớn, muốn bảo mệnh dưới tay hắn không có vương bài khác tuyệt không khả năng.”
“Ngươi là muốn để ta trở lại bộ tộc giao nhân, hội tụ lực lượng của bộ tộc giao nhân giúp ngươi?” Ngọc Vô Thương không khỏi nhíu mày, “Khuynh Thành, ngươi phải biết rằng cho dù ta trở lại bộ tộc giao nhân, ta cũng là huyết mạch bán thú bán nhân, bọn họ sẽ không nghe lời của ta, bàn tính này của ngươi sợ là đánh phí công.”
“Ta chỉ hỏi ngươi, có nguyện ý giúp ta hay không.” Nếu Ngọc Vô Thương nguyện ý nàng tự có biện pháp tiễn Ngọc Vô Thương ngồi trên hoàng của bộ tộc giao nhân.
Ngọc Vô Thương cau mày, mỗi chữ mỗi câu nói: “Tuy rằng ta không giống ngươi mọi việc đều có chủ ý của mình. Nhưng nếu ngươi không thể cho ta điều kiện có lợi, ta dựa vào cái gì phải đáp ứng ngươi?”

“Nếu như ngươi đáp ứng, sau khi chuyện thành công ta thay ngươi đi ám ngục mang Cung Khanh Nguyệt về.” Cố Khuynh Thành biết Ngọc Vô Thương để ý nhất chỉ sợ sẽ là Cung Khanh Nguyệt, vì kế hoạch của nàng, nàng không ngại thả Cung Khanh Nguyệt tiêu dao một đoạn thời gian.
Quả nhiên…
Nghe được Cố Khuynh Thành có thể thả Cung Khanh Nguyệt ra, Ngọc Vô Thương do dự.
Mấy ngày này, hắn cũng nghĩ tới biện pháp muốn cứu Cung Khanh Nguyệt từ ám ngục ra, dù sao ám ngục tính nguy hiểm thế nhân đều biết, hắn không muốn để cho Cung Khanh Nguyệt chịu khổ ở đó, nhưng ám ngục của Ám Dạ thần điện không có mấy người dám đến, bởi vì đây chẳng khác nào đắc tội Mộ Quân Tà.
Vọng Thư Uyển
Nên, Ngọc Vô Thương cũng chỉ là suy nghĩ một chút mà thôi, không có cách nào có thể bảo chứng bản thân tiến nhập ám ngục có thể mang theo Cung Khanh Nguyệt sống đi ra.
Thở dài, Ngọc Vô Thương vẫn là thua ở trên tay Cố Khuynh Thành, “Ta đáp ứng ngươi, ta hồi bộ tộc giao nhân, nhưng ta chưa nắm chắc có thể sai khiến bộ tộc giao nhân.”
“Yên tâm, ta tự có biện pháp.” Cố Khuynh Thành thần bí cười. Ngọc Vô Thương cùng nàng cũng không có cách nào, nhưng Mộ Quân Tà có, lúc này, cũng nên mượn một chút lực lượng của Mộ Quân Tà.
Ngọc Vô Thương có thể ẩn dấu thân phận của mình mấy năm nay, không bị phát hiện cũng là thông minh thấy Cố Khuynh Thành cười đến như tiểu hồ ly nhất thời hiểu được, cười nói: “Ngươi lại đang đánh chủ ý Mộ Quân Tà?”
Trên Linh Huyễn đại lục người có thể vươn tay đến bộ tộc giao nhân chỉ sợ cũng chỉ có một mình Mộ Quân Tà, mà người có thể sai sử Mộ Quân Tà cũng chỉ có Cố Khuynh Thành.
“Phế thoại!” Nam nhân nhà mình, không dùng lãng phí!
Cố Khuynh Thành liếc mắt sau đó cũng nhịn không được cùng Ngọc Vô Thương ly khai Lư Diêm sơn mạch.

Trở lại học viện Thanh Minh, Ngọc Vô Thương đi nói với Tu Văn trước, dù sao Tu Văn cũng là sư phụ của hắn, rồi thôi học, đương nhiên phải nói rõ với Tu Văn, chỉ bất quá nói rõ này cũng có hạn chế.
Cố Khuynh Thành cùng Ngọc Vô Thương mỗi người đi một ngả, trực tiếp về tới Hoa uyển.
Nàng vừa tiến vào đại sảnh, chỉ thấy Minh Trường Phong cùng Hoa Huyên ngồi ở đại sảnh, nhưng không thấy thân ảnh của Hoa Uy cùng Hoa Dương.
Nghe được động tĩnh, Minh Trường Phong ngẩng đầu lên, thấy là Cố Khuynh Thành , Minh Trường Phong đứng lên, lộ ra một tiếu ý so với khóc còn khó coi hơn: “Biểu muội, ngươi đã trở về, ta chính có chuyện muốn tìm ngươi.”
“Chuyện gì? Sẽ không phải là nghĩ thông muốn về Hoa gia?” Cố Khuynh Thành nhíu mày, đi tới trước bàn, rót ly trà, ừng ực uống một hơi cạn.
Minh Trường Phong liếc Hoa Huyên một mắt, ngượng ngùng nói: “Không phải. Huyên nhi là muốn rời đi một đoạn thời gian.”
Ly khai…
“Đi đâu?” Cố Khuynh Thành ôm ly trà, ánh mắt nhìn về phía Hoa Huyên đang ngồi một bên. Hoa Huyên vẫn cúi đầu, thấy không rõ đang suy nghĩ gì, nhưng cả người tràn ngập đau thương, Cố Khuynh Thành vẫn là nhìn ra được.
Xem ra, tâm kết của Hoa Huyên cùng Hoa gia không phải là sâu thông thường a!
Ai, cũng phải. Sinh sống nhiều năm như vậy đột nhiên không lo đến sinh tử của mình, đổi lại là ai, đều sẽ không dễ dàng tha thứ đi.
“Chúng ta muốn đi tây đại lục.”

Minh Trường Phong thấp thỏm nói xong một câu, ngay sau đó lạch cạch một tiếng, ly trà trong tay Cố Khuynh Thành trọng trọng rơi xuống mặt bàn.
Cố Khuynh Thành nhíu mi lại, thu hồi tay dính đầy nước trà móc ra một cái khăn, mạn bất kinh tâm lau chùi, giọng nói mang theo một tia lạnh lùng: “Là ai để các ngươi đến tây đại lục? Là tự các ngươi hay có người khác?”
Tây đại lục, cái danh từ này, đối với nàng mà nói quá nhạy cảm.
Mẫu thân Minh Ngọc của nàng, hiện tại rất có thể ở tây đại lục, mà tây đại lục cũng là nơi nàng nhất định phải đến, thế nhưng Minh Trường Phong lại vào lúc này chọn cùng Hoa Huyên đến tây đại lục, có chuyện trùng hợp như vậy sao?
Huống hồ, tây đại lục sớm quy định không phải là thời gian tranh phách không cho phép những người khác tiến nhập tây đại lục, dù cho Minh Trường Phong muốn đi cũng không phải chọn vào lúc này.
“Không, không phải.” Minh Trường Phong chột dạ, không dám nhìn Cố Khuynh Thành, nói liên tục, cũng biến thành có chút nói lắp.
Cố Khuynh Thành hơi hé mắt, nhìn về phía Minh Trường Phong mâu quang thật giống như lợi kiếm, “Ta nghe nói, thân nương ta hiện tại rất có thể ở tây đại lục trong Thiên Không chi thành, nguyên nhân ngươi lần này đến tây đại lục có phải vì nó hay không?”
“A?” Minh Trường Phong mạnh ngẩng đầu, kinh ngạc nói: “Ngươi, ngươi đều biết rồi?” Hắn còn tưởng rằng giấu giếm rất tốt, lại không nghĩ rằng, Cố Khuynh Thành đã sớm biết hạ lạc của Minh Ngọc.
“Ngươi phản ứng như thế, sẽ làm ta cho rằng ta đã đoán đúng.” Cố Khuynh Thành đi tới một bên trên ghế sa lon ngồi xuống, thần sắc khó lường nhìn Minh Trường Phong trong lòng một trận khẩn trương.
Quên đi, đưa đầu là một đao rụt đầu cũng là một đao, dù sao đều là chết không khác biệt!
Minh Trường Phong âm thầm đánh bơm hơi cho mình, chọn nói thẳng ra: “Biểu muội, chuyện cho tới bây giờ, ta sẽ nói lời thật cho ngươi biết. Kỳ thực, hai ngày trước, trong nhà truyền tin tức cho ta, trong thư nói, cô cô bây giờ đang ở Thiên Không chi thành, một mình gia gia ở Thiên Không chi thành, thế đơn lực bạc, hy vọng ta đi trợ giúp hắn.
Nhưng ta quải niệm thân thể của Huyên nhi không có lập tức xuất phát. Ngày hôm nay trùng hợp, đụng phải người của Hoa gia tìm đến đây. Nên, ta và Huyên nhi thương lượng một chút, dự định chính thức xuất phát đến tây đại lục.”
Nghe xong giải thích của Minh Trường Phong, Cố Khuynh Thành liếc mắt không lưu tình chút nào mắng: “Ngu ngốc! Tây đại lục là địa phương nào? Nơi đó là các ngươi nói tiến nhập là có thể tiến nhập? A, ta thật không biết nên nói nói các ngươi dị tưởng thiên khai hay lá gan đủ mập nữa.”
“Biểu muội, lời này của ngươi là có ý gì? Lẽ nào chúng ta sẽ không đi cứu cô cô sao?” Vẻ mặt Minh Trường Phong không giải thích được, giọng tức giận tự nhiên cũng không khá hơn chút nào.

Chỉ là, giọng nói của hắn không tốt, giọng của Cố Khuynh Thành càng không dễ nghe: “Nói ngươi ngu ngốc, ngươi thật đúng là ngu ngốc! Các Vân Điên Tranh Phách hội cũng bất quá còn có một năm, đến lúc đó, chỉ cần là mười quốc gia đứng đấu đều có thể tiến nhập tây đại lục, các ngươi cần gì phải hiện tại đi mạo hiểm? Huống chi, mẫu thân ở tây đại lục, một chốc cũng ra không được, ít năm như vậy cũng chờ rồi còn một năm nửa năm cũng không nhờ được mà nóng lòng nhất thời? Là ngại chết không đủ nhanh sao?”
vongthuuyen.com
“Phong ca ca…” Hoa Huyên vẫn chưa mở miệng bỗng nhiên lôi kéo tay áo của Minh Trường Phong, thấp giọng gọi một câu: “Khuynh Thành nói đúng, chúng ta bây giờ xuất phát tây đại lục cũng chưa chắc có thể đi vào, lấy thực lực của ta ngươi nói không chừng còn chưa vào trong cũng đã bị mất mạng rồi. Ta thấy không bằng như vậy đi, theo như lời Khuynh Thành tạm thời lưu lại, đợi được Vân Điên Tranh Phách hội bắt đầu nhân cơ hội tiến nhập tây đại lục.”
Minh Trường Phong nghe vậy, chán chường ngồi xuống, vẻ mặt buồn nản nói: “Ta cũng biết lúc này tiến nhập tây đại lục rất nguy hiểm rất nguy hiểm, nhưng mười quốc gia đứng đầu phải là xuất từ học sinh của học viện Thanh Minh, ta chưa từng học ở học viện Thanh Minh, đến cơ hội tham gia thi đấu tranh phách trong quốc cũng không có còn nói gì Vân Điên Tranh Phách hội.”
“Cái này giản đơn.” Cố Khuynh Thành cười nếu như nói, chuyện khác nàng không nhất định làm được, nhưng để Minh Trường Phong có thể có tư cách tham gia thi đấu tranh phách nàng vẫn có thể làm được.
“Giản đơn? Biểu muội, ngươi sẽ không phải là bị bệnh chứ?” Minh Trường Phong kinh ngạc nhìn về phía Cố Khuynh Thành, hắn sớm đã quá tuổi nhập họcw, dù cho phù hợp yêu cầu thực lực của đệ tử nhập học học viện Thanh Minh nhưng tuổi cũng vô pháp thay đổi.
Lại không thể kéo tuổi hắn xuống hàng bốn tuổi.
Một bên Hoa Huyên cũng buồn bực hai tròng mắt phiếm hồng không giải thích được.
Cố Khuynh Thành liếc hai người bọn họ một mắt, nhàn nhạt nói: “Ta nói được là được, đem thông tin cá nhân của ngươi cùng Hoa Huyên viết xuống, đưa cho ta, ngày hôm nay ta giúp các ngươi làm tốt.”
Tuy rằng không biết Cố Khuynh Thành ở đâu ra tự tin lớn như vậy, nhưng Minh Trường Phong còn là dựa theo nàng nói đưa hắn thông tin cá nhân của đưa hắn cùng Hoa Huyên bao quát đẳng cấp thực lực, toàn bộ viết trên tờ giấy trắng, giao cho Cố Khuynh Thành.
Nhưng Minh Trường Phong vẫn là có chút không yên lòng, “Biểu muội, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?” Nói lý ra hắn cũng đã nghe nói qua quan hệ của Cố Khuynh Thành cùng tổng phó viện trưởng Tu Văn tựa hồ cũng không tệ lắm, nhưng loại chuyện này có thể lớn có thể nhỏ, một mình Tu Văn có thể định đoạt sao?
Dù sao lúc Cố Khuynh Thành tiến nhập Đoạn Thiên tháp, Tu Văn nói cũng không có chắc chắn, nên Minh Trường Phong nghiêm trọng hoài nghi tín dự của Tu Văn, đến cùng không đáng tin cậy hay không.
“Ta muốn làm gì ngươi chớ quá để ý. Bất quá, nếu như ngươi rỗi rãnh có thể đi làm cơm tối, chờ một chút ta trở về phải ăn cơm.” Tiếp nhận tư liệu của hai người, Cố Khuynh Thành cùng hai người bọn họ đánh câu ha ha liền đi ra ngoài.
Hoa Huyên cùng Minh Trường Phong nhìn bóng lưng nhẹ nhàng của Cố Khuynh Thành có chút không nghĩ ra, nhưng hai người cũng không có nghĩ sâu, một trước một sau vào trù phòng bắt đầu làm cơm tối.