CHƯƠNG 207: CUỐI CÙNG, MỘ QUÂN TÀ ĐẾN RỒI
Editor: Luna Huang
Giọng nam thanh liệt, hình như một đạo kình phong lãnh lệ, xen lẫn tôn quý khí không thể nhận ra, thẳng tắp quát đến.
Lôi long mơ hồ cảm giác được, có một cổ lực lượng cường đại, chính rất nhanh kéo tới, cổ lực lượng kia, mặc dù là hắn, cũng không khỏi kinh hãi, nhất là nghe được thanh âm này, giấu ở trong huyết mạch hắn không ai bì nổi, trong nháy mắt bị sợ hãi thay thế.
“Ngươi, ngươi là ai, mau ra đây cho bổn tọa!” Rốt cuộc là ai, có lực lượng kinh khủng như vậy, để hắn đều không khỏi muốn thần phục.
Lôi long nín một khẩu khí, nhìn giữa không trung, nơi phát ra thanh âm kia, mắt không nháy một cái, rất sợ bỏ lỡ chút gì.
Dạ Thương Lan cùng Ngọc Vô Thương hai người, cũng cảm nhận được cổ lực lượng cường đại kia, cứng rắn chống từ dưới đất bò dậy, cùng lôi long một dạng, đợi chủ nhân phía sau cổ lực lượng kia xuất hiện.
Bỗng nhiênm giữa không trung xuất hiện một đạo đạo thân ảnh, cẩm bào giáng tử sắc bay lượn trên không trung, tóc dài mặc sắc ngang thắt lưng, coi như ma trảo, vũ điệu đạo thân ảnh, lại không ảnh hưởng chút nào đến tuấn mỹ của hắn, áo choàng rộng lớn, bọc cả người hắn bên trong, càng lộ ra quang hoa liễm diễm, khí tức tôn quý ưu nhã quanh thân, không giảm mà lại tăng.
Nam nhân như vậy, vừa xuất hiện, nhất định cướp đi toàn bộ ánh mắt người, cũng nhất định là người bễ nghễ thiên hạ.
“Ám, Ám Dạ Ma tôn…” Thấy Mộ Quân Tà xuất hiện, Ngọc Vô Thương suýt nữa cắn rớt đầu lưỡi của mình, Mộ Quân Tà không phải là đi rồi sao, thế nào vào lúc này trở về, mà thời cơ quay trở lại, còn cấp lực như thế?
Ai, nếu như Khuynh Thành, Mộ Quân Tà vào lúc này, sợ rằng thực sự hài lòng chết.
Ám Dạ Ma tôn… Mộ Quân Tà?
Nghe được cái danh hiệu này, Dạ Thương Lan nhíu mày một cái, trong con ngươi lướt qua một lưu quang lưu quang, nhìn thẳng Mộ Quân Tà. Trong trí nhớ của Dạ Thương Lan, truyện về Mộ Quân Tà rất nhiều, toàn bộ Linh Huyễn đại lục, có rất nhiều phiên bản.
Nhưng nhiều nhất, chính là, Mộ Quân Tà trời sinh tính âm tình bất định, hút máu thành tính, phàm là đắc tội hắn, không có kết cục tốt, nhưng Mộ Quân Tà rất ít tự mình động thủ sát nhân, bởi vì bên người hắn luôn luôn có một đám người, mà những người này, chính là ám vệ của Ám Dạ thần điện.
Một đám ám vệ tất cả đều là linh tông cảnh, từ lúc Ám Dạ thần điện xuất hiện tới nay, hoàn thành vô số thần thoại, Dạ Thương Lan ở Bạch Hổ quốc nhiều năm như vậy, nghe được đồn đãi thiên hoa bách dạng, nhưng đều là nhuộm đẫm ám vệ, đến bất kỳ địa phương nào, chỉ cần bọn họ muốn làm, sẽ không có chuyện không làm được.
Mà hết thảy này, toàn bộ là bởi vì chủ tử của bọn họ… Mộ Quân Tà!
Có người nói, đã hạ thủ huấn luyện thủ hạ của Mộ Quân Tà, cực kỳ tàn nhẫn, ám vệ bên người càng như nước chảy bởi vì qua một đoạn thời gian, một nhóm ám vệ đều phải tiến hành huấn luyện một lần nữa, đi qua thì sống, không qua sẽ chết.
Dạ Thương Lan rất thưởng thức loại thủ đoạn này, thậm chí đã từng bắt chước, nhưng bởi vì không biết phương thức huấn luyện cụ thể của Mộ Quân Tà, nên không công lại không thu được kết quả gì.
Vọng Thư Uyển
Có thể nói, trình độ, Dạ Thương Lan kính nể Mộ Quân Tà.
Nhưng loại cục diện này, gặp được Mộ Quân Tà, người trong lòng Dạ Thương Lan đã từng kính nể bỗng nhiên trở nên không có tư vị, Mộ Quân Tà, Mộ Quân Tà, Quân Tà… Hắn sớm nên nghĩ tới!
Dạ Thương Lan âm thầm cáu giận, nhưng Mộ Quân Tà lại như không nhìn thấy hắn.
“Lôi long, giao phu nhân của bổn tôn ra, bổn tôn tha cho ngươi khỏi chết.” Khi nói chuyện, chậm rãi chậm rãi hạ xuống mặt đất, vạt áo hơi nâng, lúc rơi xuống đất, vẽ độ cung xinh đẹp, thật giống như một thanh đao đại biểu cho cái chết, hung hăng rạch một đạo trong tim của lôi long.
Trong lòng lôi long run lên, không cầm được run, không còn thối nữa, lắp bắp nói một câu: “Ngươi, phu nhân ngươi là ai? Ngươi lại là ai?”
Kỳ thực, trong lòng lôi long biết, người nam nhân trước mắt này, tám phần mười là tới tìm xú nữ nhân Cố Khuynh Thành, nhưng đến lúc này, hắn làm sao có thể giao được người ra, trơ mắt nhìn, khế ước bị người cắt đứt?
Không, không được! Tuyệt đối không được!
Cho dù là chết, hắn cũng không thể để bất luận kẻ nào, cắt đứt khế ước!
“Muốn chết.”
Thanh âm của Mộ Quân Tà trầm thấp bình ổn, lại lộ ra một lực lượng rung động lòng người, tứ chi của lôi long như nhũn ra, máu cả người đều khiếu hiêu thần phục, nhất là chống lại hai mắt đen lại sáng của Mộ Quân Tà, lôi long càng thêm sợ, trong lòng thấp thỏm không ngớt.
“Bổn, bổn tọa căn bản không biết phu nhân ngươi là ai, như thế nào sẽ bắt phu nhân ngươi, ngươi không nên ở không đi gây sự!” Lôi long vẫn còn cứng rắn chống.
Nhưng Ngọc Vô Thương cũng không cho hắn cơ hội, không để cho Mộ Quân Tà tự mình mở miệng, Ngọc Vô Thương nhân tiện nói: “Ở không đi gây sự là ngươi. Lôi long, phu nhân của hắn, chính là Cố Khuynh Thành bị ngươi bắt đi, hôm nay đường đường Ma tôn của Ám Dạ thần điện đều tới, ngươi còn không mau thả Khuynh Thành ra?”
Lúc nói lời này, trong lòng Ngọc Vô Thương cũng không có đáy, dù sao Mộ Quân Tà chỉ là Ma tôn của Ám Dạ thần điện, nhưng lôi long là thần thú thượng cổ chưởng quản lôi phạt chi kiếp, hai người tương đối nói, ai thua ai thắng thật không biết chừng, tối thiểu hắn lý giải, Mộ Quân Tà muốn chiến thắng lôi long có khả năng rất nhỏ.
Bởi vì, Ngọc Vô Thương từng nghe nói qua, thực lực của Mộ Quân Tà, tầm linh tôn, chống lại thần thú cao giai như lôi long vậy, quả thực thắng bại khó liệu.
Ngọc Vô Thương hiện tại, chỉ có thể gửi hy vọng vào Mộ Quân Tà có thể thuận lợi đánh bại lôi long, bất quá hắn không biết, lôi long vì trấn hồn huyết thạch chưa tìm được chủ, thực lực giảm mạnh, chỉ có một phần mười thời kỳ huy hoàng.
Không nói đến thực lực của Mộ Quân Tà đến tột cùng bao nhiêu, dù cho hắn thật là linh tôn cảnh, chống lại lôi long thực lực chỉ còn một phần mười, đơn giản là nắm chắc phần thắng.
Lôi long nghe được Ngọc Vô Thương nói, nói thẳng ra Cố Khuynh Thành, trong lòng tức giận, hung tợn quay đầu lại, trừng Ngọc Vô Thương một mắt, người này quá ti tiện, nếu lần này hắn có thể chạy trốn, lần sau nhất định phải đem nhân loại này, đến điền trì!
Tức giận về tức giận, lôi long cũng biết, hôm nay Ngọc Vô Thương nói đến phân thượng này, trốn là trốn không thoát, liền thành thật nói: “Không sai, xú nữ nhân kia là ở trong tay bổn tọa, nhưng bổn tọa dựa vào cái gì, phải…”
“Phu nhân của bổn tôn, dám chạm chỉ một chút, chết.” Mộ Quân Tà cắt đứt lời của lôi long, thanh âm trầm thấp, không có một chút xíu bốn bề sóng dậy, lại vô hình trung dành gây áp lực cho người bên ngoài, thẳng để người khác hít thở không thông.
Theo những lời này, một chữ cuối cùng trần ai lạc định, lòng của lôi long bắt đầu kinh hoàng không ngừng, trực giác nhạy cảm thuộc về ma thú, nói cho hắn biết, người nam nhân trước mắt này, không phải là nhân loại bình thường, nhất là vị đạo trên người của hắn, thực sự rất quen thuộc…
Lôi long hình như ở nơi nào tiếp xúc qua, có thể tưởng tượng một hồi, vẫn là không có nghĩ ra.
Không có biện pháp, ai bảo trí nhớ của hắn, lúc thực lực biến mất cũng dần dần tiêu thất. Không có gì ngoài chuyện đã xảy ra mấy năm gần đây, lôi long sớm đã đem trí nhớ lúc trước, toàn bộ quên mất, lúc này tự nhiên cũng tìm không được, ký ức về Mộ Quân Tà.
Bất quá, Mộ Quân Tà không có cho hắn thời gian nghĩ nữa, “Giao A Thất ra, tổn tôn tha cho ngươi khỏi chết.”
Lúc này, lòng của Mộ Quân Tà cũng là thấp thỏm, từ lúc trong cảnh tượng, hắn liền phát hiện Cố Khuynh Thành dĩ nhiên tiến nhập tử vong chi vực, liền lập tức đến, nhưng vẫn là chậm, để A Thất đụng phải lôi long, đồng thời bị lôi long bắt được.
Không biết tình huống của A Thất thấ nào, trong lòng Mộ Quân Tà tự nhiên có chút bận tâm, nhưng hắn càng tin tưởng, A Thất là một nữ nhân thông minh, thời gian này không nên cứng đối cứng với lôi long, nàng tuyệt đối sẽ không dĩ thân phạm hiểm, bởi vì nàng nhìn lại, không có gì quan trọng hơn mạng.
Chỉ cần còn có mạng, hết thảy đều có thể lật ngược!
vongthuuyen.com
Đây là Cố Khuynh Thành đã từng nói, Mộ Quân Tà nhớ kỹ trong lòng.
Nhất là khi nhìn đến phản ứng của lôi long, Mộ Quân Tà càng thêm xác định, lúc này, A Thất nhất định không có ngoài ý muốn, ít nhất không có nguy hiểm đến tính mạng.
Lúc này, Cố Khuynh Thành mà Mộ Quân Tà tâm tâm niệm niệm đang ở kinh lịch thống khổ lớn lao.
Chính như lôi long suy nghĩ, đau đớn của niết bàn kim hỏa xa không có người thường như không có người thường có thể tưởng tượng, nhưng trước khi kích thích ra phượng hoàng kim hỏa, Cố Khuynh Thành đã sắp bị lực lượng của trấn hồn huyết thạch cùng trấn yêu tháp, mài cho chết.
Hai cổ lực lượng bất đồng, từ hai kiện bảo vật, mỗi loại lực lượng, đều đang không ngừng chạy vào trong cơ thể nàng, chui vào gân mạch của nàng, chui vào Linh Hải của nàng, loại đau khổ này, quả thực không phải là thường nhân có thể chịu được.
May là ý chí lực kiên định như Cố Khuynh Thành, nhưng vẫn là bị dằn vặt sắp tan vỡ.
Chẳng biết lúc nào, Cố Khuynh Thành đã từ đứng, chuyển sang ngồi xếp bằng, da toàn thân, đều nổ tung, chảy ra máu đạm kim sắc.
Trước, sau khi Tu lão giải độc cho nàng, huyết dịch của nàng, cũng đã khôi phục bình thường, điều này làm cho Cố Khuynh Thành cho rằng, nhan sắc của huyết dịch lúc trước, sở dĩ sẽ bày biện ra đạm kim sắc, là bởi vì trúng độc, nhưng hiện tại xem ra, tựa hồ không có đơn giản như vậy.
Chỉ là, Cố Khuynh Thành bị đau đớn hành hạ, hoàn toàn không có nghĩ nhiều như vậy, chỉ có thể dựa vào phản ứng của bản năng, cường cắn răng, cứng rắn chống.
Phốc thử. . . Phốc thử. . .
Trên người lần lượt có thương tích, máu đạm kim sắc, dần dần chảy ra toàn thân, y phục cả người Cố Khuynh Thành bị ướt đẫm mồ hôi, sau lại càng trực tiếp bị máu loãng làm ướt, không biết qua bao lâu, Cố Khuynh Thành cho rằng, nàng sẽ chết ở chỗ này, nhưng thống khổ còn chưa có kết thúc.
Cố Khuynh Thành chết lặng, phản ứng đối với đau đớn, bỗng nhiên trở nên trì độn, nhưng loại trì độn này cũng không phải là không đau nữa, mà là tập trung đau nhức, một trận một trận, mỗi một quá trình phát đau, đau đến nàng chết đi sống lại, hình như thần kinh đều phải băng liệt.
Ngô. . .
Một tiếng đau kêu thấp thấp, từ môi Cố Khuynh Thành cắn chặt môi tràn ra, mi tâm của Cố Khuynh Thành vặn một cái, muốn cắn chặt một chút lại phát hiện môi của mình, đã bị cắn nát, tất cả thịt trên môi đều hư thối, căn bản không có biện pháp cắn chặt nữa.
A, Cố Khuynh Thành cười lạnh một tiếng, đau nhức trên thân thể. nhiều hơn đau trên môi, nàng chỉ lo đau nhức trên người, lại bỏ quên đau nhức trên môi, không nghĩ tới bất tri bất giác, môi đã phát ra kháng nghị, chỉ là kháng nghị này, thực sự một chút hiệu quả cũng không có.
Cũng không biết, hiện giờ là lúc nào, trấn hồn huyết thạch cùng trấn yêu tháp, còn muốn dằn vặt nàng bao lâu?
Cố Khuynh Thành mơ mơ màng màng nghĩ, lông mi mang theo giọt máu, hơi nảy, giọt máu theo lông mi chảy xuống, tiên huyết một tầng che lấp một tầng, Cố Khuynh Thành thực sự rất khó chịu, run rẩy mở hai mắt ra.
Mở mắt ra, đập vào mắt là huyết sắc.
Không phải là bởi vì quang mang trấn hồn huyết thạch phát ra, mà là bởi vì hiện tại trong ánh mắt nàng tràn đầy máu, toàn bộ con ngươi, đều bị máu che phủ, giọt máu xuất hiện trước đã khô, khiến cho nàng cũng không mở mắt nổi, máu lúc sau không ngừng nhỏ xuống, phủ lên, dẫn đến hai mắt của nàng, vẫn ngâm mình ở trong máu loãng.
Sợ rằng, lần này, thực sự hy sinh ở đây. . .
Cố Khuynh Thành kéo kéo khóe miệng, lộ ra nụ cười khổ sở, Mộ Quân Tà ngươi còn chưa đến, có thể thực sự không thấy được ta nữa.
Thân thể không còn chút sức lực nào cùng cảm nhận chết lặng sâu sắc, để Cố Khuynh Thành hôn mê, trong đầu hỗn độn thành một đoàn, dựa vào một chút ý niệm của nàng, đang chống đở, nhưng trong lòng Cố Khuynh Thành từ trước đến nay không có sợ hiện đã có rồi.
Nàng rất sợ, rất sợ thực sự chết ở ở đây, rất sợ sẽ không còn được gặp lại người nhà, rất sợ sẽ không còn được gặp lại. . . Mộ Quân Tà.
Quả nhiên, người một khi có quải niệm, sẽ trở nên sợ chết sao?
Cố Khuynh Thành tự giễu nở nụ cười, kiếp trước, từ sau khi ca ca chết, nàng thật lâu cũng không có xuất hiện loại cảm giác này. Người a, nói cường đại cũng cường đại, nhưng vì cái gì nói yếu ớt, lại cũng yếu ớt như vậy?