CHƯƠNG 195: LỪA GẠT, NGƯỜI NÀO THIẾT KẾ
Editor: Luna Huang
“Khuynh Thành ngươi làm gì thế? Mau trở về, bên trong nguy hiểm!” Cố Thiếu Dương thấy Cố Khuynh Thành thẳng vọt vào trong rừng rậm, vội vã hướng về phía bóng lưng của nàng hô to, thoáng cái, đưa tới rất nhiều ánh mắt, Tu Văn cũng xoay đầu lại, lại thân ảnh của Cố Khuynh Thành, đã tiêu thất ở tại rừng rậm, tốc độ cực nhanh, chỉ hắn thấy được một vạt áo.
Nhưng lại đủ để cho hắn nhận ra, người vọt vào, thật là Cố Khuynh Thành.
Bạch Tuyết thấy thế, cũng bỗng nhiên nghĩ tới, kinh hô: “Không tốt, Dạ ca ca còn ở bên trong!” Nói, Bạch Tuyết cũng vọt vào.
Dạ Thương Lan là người tốt nhất ở hoàng cung Bạch Hổ quốc của Bạch Tuyết, có lẽ là bởi vì hai người đều là bị nữ hoàng cướp đi, nên Dạ Thương Lan luôn luôn tốt với nàng, tuy nói lúc Dạ Thương Lan nhận ra nàng, không có vạch trần, nhưng Bạch Tuyết biết, Dạ Thương Lan hiểu nàng, nên mới không có vạch trần nàng.
“Bạch Tuyết, ngươi muốn đi đâu?” Cố Thiếu Dương kéo cổ tay của Bạch Tuyết, lôi nàng trở về.
Nhưng trong lòng Bạch Tuyết lo lắng Dạ Thương Lan, căn bản không có thời gian giải thích với Cố Thiếu Dương, chỉ có thể nói một câu: “Buông ta ra!” Liền nắm chặt nắm tay, bộc phát ra một trận chân khí mãnh liệt, thẳng để Cố Thiếu Dương buông tay ra, đảo lui lại mấy bước.
Sau đó, vọt tới hướng rừng rậm.
Cố Thiếu Dương kinh ngạc nhìn bóng lưng của Bạch Tuyết, thật không ngờ, Bạch Tuyết sẽ xuất thủ với hắn, hắn đến một chút phòng bị cũng không có, đã bị Bạch Tuyết lấy lực lượng của một vũ sư, đẩy ra.
Đây…
Trong lòng Cố Thiếu Dương buồn buồn, không biết nên nói như thế nào, hình như tất cả lời nói, đều ngăn ở trong cổ họng, vô pháp phun ra, một bên Cố Văn Mãn thập phần lo lắng tình huống của Cố Khuynh Thành, liền lôi Cố Thiếu Dương, “Thiếu Dương, chúng ta nhanh lên đi vào tìm thất tiểu thư đi.”
Nhưng nói xong, Cố Thiếu Dương cũng không có một chút xíu phản ứng, cả người hình như choáng váng.
Cố Văn Mãn thấy thế, vò đầu bứt tai, quên đi, tự hắn đi!
Không đợi Cố Thiếu Dương phản ứng kịp, Cố Văn Mãn liền vọt vào trong rừng rậm, Tu Văn đứng nơi xa, thấy vài người, liên tiếp chạy vào trong rừng rậm, sắc mặt đen như đáy nồi, quay đầu dặn dò đại trưởng lão một tiếng, “Ngươi mang những học sinh khác ly khai trước, ta và Hạo Văn vào tìm mấy người kia, chờ một chút hội hợp ở Thanh Minh thành.”
Nói xong, Tu Văn kéo Hạo Văn, bước nhanh hướng về rừng rậm vài người biến mất.
Đại trưởng lão nhìn bóng lưng của hai người, thở dài, đều đâu vào đấy chủ trì đại cục, tổ chức các học sinh, ngồi trên ma thú phi hành trước, trở lại Thanh Minh thành, nhưng Ngọc Vô Thương vẫn bất động.
Tại chỗ đứng một hồi, Ngọc Vô Thương cùng đại trưởng lão nói chút gì, sau đó xoay người đi vào rừng rậm, rất rõ ràng cho thấy đi tìm người.
Cố Thiếu Dương thấy thế, cũng phục hồi tinh thần lại, đi theo phía sau của Ngọc Vô Thương, vọt vào.
Những người khác thấy thế, trong lúc nhất thời cũng không biết là nên đi hay là nên ở lại, dù sao mọi người đều là cùng đi, hiện tại tổng phó viện trưởng đã ở trong rừng rậm, bọn họ cứ đi như vậy, hình như rất không đạo nghĩa, nhưng bọn họ tự thân thực lực hữu hạn, không có biện pháp đi mạo hiểm.
Vọng Thư Uyển
Trịch trục chỉ chốc lát, mọi người vẫn chọn ly khai, chỉ bất quá, đại trưởng lão chọn lưu lại, để các trưởng lão khác, mang theo các học sinh đi trước. Đợi sau khi mọi người rời khỏi, đại trưởng lão cũng bước nhanh đi vào.
Lúc này, Cố Khuynh Thành đã đi tới địa phương lúc trước khi rời đi, lại không nhìn thấy Dạ Thương Lan, giữa lúc Cố Khuynh Thành bốn mắt nhìn, đất ở dưới chân hoảng động càng lợi hại, tỉ mỉ nghe, tựa hồ còn có thể nghe được thanh chạy trốn nổ vang.
Vừa nghe, như là thiên quân vạn mã.
Mặt nhỏ của Cố Khuynh Thành mặt tối sầm, vận khí của hắn khó trách có chút quá tốt, ma thú cuồng triều sớm phát sinh, loại chuyện trăm năm khó có được này, đều bị nàng gặp, vận khí của hắn, quả thực nghịch thiên!
Đáng tiếc, bây giờ không phải là thời gian đùa giỡn!
Trong lòng Cố Khuynh Thành cảnh giác, rất nhanh xuyên trong rừng rậm, vừa chạy vừa hô: “Dạ Thương Lan, ngươi ở đâu?”
Trong rừng rậm, khắp nơi đều là tiếng vang của Cố Khuynh Thành, nhưng không có thanh âm của Dạ Thương Lan, Cố Khuynh Thành nghĩ thầm: Người này, chẳng lẽ đã chết đi?
Cái ý niệm này vừa ra, Cố Khuynh Thành lập tức phủ nhận.
Mê dược nàng hạ, cũng không phải độc dược, Dạ Thương Lan hẳn không có nguy hiểm tính mạng mới phải, lẽ nào Dạ Thương Lan trốn thoát?
Cố Khuynh Thành âm thầm thở dài, tiếp tục tìm kiếm trong rừng rậm, tiếng oanh minh bên tai tương tự với ô tô đinh tai nhức ốc, cũng càng ngày càng gần, Cố Khuynh Thành nóng ruột, càng sốt ruột, càng phải tỉnh táo lại, đây là hành vi chuẩn tắc nhất của Cố Khuynh Thành.
Ngay thời gian Cố Khuynh Thành tìm kiếm Dạ Thương Lan khắp nơi, Bạch Tuyết cũng chạy vào, một đường chạy chậm ở phía sau Cố Khuynh Thành, thở hồng hộc nói: “Khuynh Thành, tìm được Dạ ca ca chưa?”
“Vẫn chưa.” Cố Khuynh Thành cũng không quay đầu lại, ném ra hai chữ này, liền tiếp tục tìm kiếm, nhìn cũng chẳng buồn nhìn, càng không có đi hỏi Bạch Tuyết vì sao cũng tiến đến.
Bạch Tuyết có chút lo lắng nói: “Hai người các ngươi xa nhau ở địa phương nào, hắn như thế nào nửa ngày cũng chưa trở lại?”
“Ta hạ mê dược hắn.” Liều thuốc lớn như vậy, mê đảo được một đám cọp, huống chi Dạ Thương Lan bất quá là một người, dù cho thực lực cao tới đâu, vừa trúng, liền ngất mới phải, thế nào lại không thân ảnh?
Cố Khuynh Thành thầm nghĩ kỳ quái, không có giấu diếm Bạch Tuyết, trực tiếp đem sự thực nói cho Bạch Tuyết biết.
Nhưng Bạch Tuyết nghe xong, hai mắt trừng như chuông đồng, “Ngươi, ngươi dĩ nhiên hạ mê dược Dạ ca ca? Ngươi có biết hay không, Dạ ca ca cái gì cũng còn không sợ, chỉ sợ mê dược!” Nàng thà rằng Cố Khuynh Thành hạ độc dược, cũng tốt hơn mê dược!
Phải biết rằng, Dạ Thương Lan có thân thể bách độc bất xâm, thưòng lui tới độc dược gì, đều không có cách nào với hắn, nhưng có một lần cung nhân hạ nhầm mê hương, làm hại Dạ Thương Lan thiếu chút nữa chết, thế Bạch Tuyết mới biết, Dạ Thương Lan không thể tiếp xúc mê hương, mê dược.
Nhưng hết lần này tới lần khác, Cố Khuynh Thành lần này dùng với Dạ Thương Lan, chính là mê dược, còn là cái loại dược hiệu rất mạnh!
Gì?
Không phải chứ. . .
Khóe miệng của Cố Khuynh Thành cuồng rút, hạ mê dược, hoàn toàn là bởi vì nàng không muốn giết Dạ Thương Lan mà thôi, lại không nghĩ rằng, Dạ Thương Lan cái gì cũng còn không sợ, liền sợ mê dược, đây. . . Trên đời thật sự có chuyện trùng hợp như vậy?
Cố Khuynh Thành vỗ vỗ ót, quả thực không thể tiếp thu. Chết tiệt đầu tiên Dạ Thương Lan là trúng mê dược của nàng, lại gặp ma thú cuồng triều. . .
Khụ khụ. . . Nàng có thể nói, Dạ Thương Lan cùng vận khí của nàng, có tương đồng sao?
“Hiện tại không phải nói những thứ này, vẫn là nhanh lên tìm người đi.” Nói xong, Cố Khuynh Thành cứ tiếp tục tìm kiếm Dạ Thương Lan, Bạch Tuyết cũng không ngừng bận rộn tìm kiếm đại doanh.
Theo thời gian trôi qua, đại địa rung động càng cường liệt, nhưng các nàng vẫn là không có tìm được Dạ Thương Lan, cũng không biết Dạ Thương Lan đi đâu, thế nào hảo đoan đoan liền tiêu thất?
Cố Khuynh Thành cau mày thật chặt, liếc nhìn Bạch Tuyết khí tức bất ổn, viền mắt sưng đỏ, có chút không nói gì. Dạ Thương Lan này, nếu trúng thuốc mê, liền ngất ở một chỗ đi, còn chạy loạn làm gì, làm hại các nàng đến người cũng tìm không được, thực sự là phiền muộn.
“Phanh. . . Phanh. . .”
Giữa lúc Cố Khuynh Thành tức giận mắng Dạ Thương Lan ở trong lòng, một trận tiếng oanh minh chói tai cường liệt, thoáng cái đến gần nàng và Bạch Tuyết.
“Cẩn thận!” Cố Khuynh Thành khẽ hô một tiếng, vội vã kéo Bạch Tuyết, thật nhanh nhảy lên trên nhánh cây.
Bạch Tuyết ‘A’ một chút, chỉ chớp mắt, cũng đã bị Cố Khuynh Thành kéo lên ngồi trên nhánh cây, sợ đến sắc mặt nàng tái nhợt, “Khuynh Thành, có phải ma thú cuồng triều đã tới hay không?”
vongthuuyen.com
“Sớm đến rồi.” Đối với vấn đề nhìn như ngốc nghếch này của Bạch Tuyết, Cố Khuynh Thành liếc mắt, tức giận nói.
Lúc ờ bên ngoài, Tu Văn đã nói, ma thú cuồng triều đã tới, hiện tại hỏi vấn đề này, thật là một điểm sự tất yếu cũng không có, nàng không biết Bạch Tuyết, làm sao hỏi ra miệng được.
“Ngươi ngồi vững trước, ta đi lên xem một chút.” Cố Khuynh Thành dự định cùng Bạch Tuyết tính toán, mà bây giờ cũng không phải thời gian tính toán, cho nên nàng chọn trấn an Bạch Tuyết, xoay người dùng cả tay chân, bò đến trên nhánh cây cao nhất.
Bởi cành cây rất nhỏ, Cố Khuynh Thành chỉ có thể nín thở, lấy linh lực giảm bớt trọng lượng của bản thân trên nhánh cây, phóng xa mắt, đã thấy cách đó không xa, từ lâu một mảnh cuồng yên cuồn cuộn, sắc trời lờ mờ, gắn bó một màu với mặt đất, xem ra cũng biếtm ma thú cuồng triều lần nàym quá điên cuồngm so với ma thú cuồng triều năm trướcm số lượng nhiều lắm.
Cố Khuynh Thành chợt nhớ tới thảm trạng của trấn nhỏ biên thuỳ Bạch Hổ quốc, lẽ nào cảnh tượng nơi đó, cũng là bởi vì ma thú cuồng triều tạo thành?
Thế nhưng sai a, không nói đến hôm nay vẫn chưa tới kỳ ma thú cuồng triều bạo phát, dù cho ma thú cuồng triều thực sự đến trước, cũng không có đạo lý, vừa tập kích trấn nhỏ, hôm nay lại bạo phát một lần.
Phải biết rằng, bình thường tới một lần ma thú cuồng triều, trung gian tổng cần khoảng cách rất dài, nhưng ma thú cuồng triều năm nay không chỉ bạo phát sớm, nhưng lại liên tiếp bạo phát hai lần, rõ ràng cho thấy xuất hiện dị thường gì. Thế nhân đều nói, sự xuất khác thường tất có yêu, nói không chừng trong tử vong chi vực này, xảy ra chuyện gì không muốn người biết.
Nghĩ như vậy, Cố Khuynh Thành đột nhiên cảm giác được, Dạ Thương Lan rất có thể thoát khỏi dược hiệu của mê dược, vào nội vây của tử vong chi vực.
Đáng chết!
Nếu quả thật là như nàng nghĩ, nàng chỉ có thể nói, Dạ Thương Lan chính là một người điên!
Ma thú cuồng triều nguy hiểm, Cố Khuynh Thành tuy rằng chưa thấy qua, nhưng cũng biết, thưòng lui tới hầu như đều phải khuynh nhất thành lực, mới có thể chống lại, ép ma thú hồi sơn, nhưng Dạ Thương Lan một mình chạy vào tử vong chi vực, mặc cho thực lực của hắn cao tới đâu, tóm lại là một người, làm sao có thể địch nổi ngàn vạn ma thú?
Đối với hành vi của Dạ Thương Lan, Cố Khuynh Thành chỉ có một câu nói để hình dung, rất rõ ràng cho thấy điển hình muốn chết!
Cố Khuynh Thành nhìn nơi xa một mắt, thấy bụi càng lúc càng lớn, phô thiên cái địa, hoàn toàn thấy không rõ có bao nhiêu ma thú, càng nhìn không thấy bất cứ thân ảnh nào, cũng vô pháp xác định, Dạ Thương Lan có ở trong hay không.
Ngay sau đó, Cố Khuynh Thành quay đầu, nhìn về phía sau, chỉ thấy đám người Tu Văn, cũng chạy tới, như là đi đường khác, nửa ngày, lúc này mới đến nơi đây, nhưng Cố Khuynh Thành không có chào hỏi ai, mà là thẳng ngồi ở trên nhánh cây.
Tình huống hiện tại, nhiều người nhiều nguy hiểm, Cố Khuynh Thành không có biện pháp để mấy người Cố Thiếu Dương, cùng nàng mạo hiểm.
Chỉ bất quá, có một người, phải tiến đến!
Đó chính là Ngọc Vô Thương.
Hắn không phải là luôn miệng nói, phải thật tốt bảo hộ nàng, có chuyện muốn nhờ cậy nàng sao? Vậy sẽ phải trả giá lớn một chút.
Cố Khuynh Thành nhìn thân ảnh màu lam, không tiếng động câu dẫn ra một tia tia cười lạnh, tay phải lật, một linh lực, biến ảo thành mộc đằng, quấy hông của Ngọc Vô Thương, trực tiếp lôi hắn cành cây. Có lẽ là biết, đây là Cố Khuynh Thành gây nên, Ngọc Vô Thương không có phản kháng, trái lại thuận theo, đạp không bay đến trên cành cây.
Tu Văn cùng Hạo Văn, tựa hồ đang tìm mấy người Cố Khuynh Thành, cũng không có phát hiện dị thường của Ngọc Vô Thương bên này.
Nhìn Cố Khuynh Thành mặt không thay đổi, Ngọc Vô Thương cau mày lại, “Cố sư muội, ở đây rất nguy hiểm, ngươi trước cùng ta trở lại trước cùng.”
“Ngọc Vô Thương, ngươi không phải là muốn kết minh với ta sao?” Cố Khuynh Thành không tiếp lời của Ngọc Vô Thương, mà là tự khơi mào một đề tài, “Ta nhớ kỹ, ngươi đã nói, ngươi muốn kết minh với ta, tra rõ một việc, hiện tại ngươi còn muốn kết minh với ta không?”
Ngọc Vô Thương chần chờ một giây, nói “Đương nhiên.”
“A, muốn kết minh với ta, nhưng lại hại ta, Ngọc Vô Thương, ngươi quả nhiên là hảo dạng!” Thanh âm của Cố Khuynh Thành băng lãnh, như từng cây băng trùy một, hung hăng ghim vào trong lòng của Ngọc Vô Thương.
“Ta cũng không phải muốn hại ngươim ta chỉ là muốn ép ngươi đi tìm chân tướng.” Mặc dù Ngọc Vô Thương không có khẳng định lời của Cố Khuynh Thành, nhưng là biến tướng thừa nhận.
Con ngươi chợt co rút lại một chút, con ngươi đen nhánh, càng sáng. Lặng im chỉ chốc lát, Cố Khuynh Thành bỗng nhiên cười, “Nói đi, ngươi cùng ai làm gì?”