Phế Vật Cuồng Thê: Cực Phẩm Thất Tiểu Thư

Chương 193: CHƯƠNG 193: HỖN ĐẢN, GIỮ KHÔNG NỖI CÁI MẠNG NÀY




CHƯƠNG 193: HỖN ĐẢN, GIỮ KHÔNG NỖI CÁI MẠNG NÀY
Editor: Luna Huang
Tu La Tà đế sau khi ra ngoài phòng, đi tới trong viện trống trải, gọi ám vệ của mình ra, phân phó nói: “Ngươi đi thông báo Cung Khanh Nguyệt một tiếng, để cho nàng trở về, sau này nhiệm vụ bảo hộ người kia, liền giao cho ngươi và Ảnh Nhất.”
“Vâng, thuộc hạ minh bạch.” Ám vệ lên tiếng, bay nhanh ly khai.
Nhìn viện lạc trống trải, biểu tình của Tu La Tà đế có chút ngưng trọng, mạng của Cố Khuynh Thành hiện nay, không chỉ có là mạng của một mình nàng, còn liên quan đến tính mạng của Mộ Quân Tà, chỉ mong Cung Khanh Nguyệt, còn không có làm ra bất cứ thương tổn gì cho Cố Khuynh Thành.
Bằng không, coi như là hắn, cũng không giữ được cái mạng này của Cung Khanh Nguyệt.
Bởi vì, khởi xướng điên của Mộ Quân Tà, không phải hắn hoặc Cung Khanh Nguyệt, có thể tưởng tượng được.
Cùng lúc đó, Cố Khuynh Thành đã đem dược liệu vòng ngoài Tử Vong sơn mạch, toàn bộ hái hết, bất quá, nàng có thể nói, hoàn toàn là bởi vì Dạ Thương Lan theo ở sau lưng nàng, như âm hồn không tiêu tan mới đưa đến sao?
(Luna: Bà này làm việc không chừa cho ai thứ gì. . .)
Suy nghĩ một chút cục diện của mình bây giờ, Cố Khuynh Thành quả thực lệ chảy như bay.
Đây chính là hạ tràng của không có thực lực a, đây là hạ tràng khổ ép, Cố Khuynh Thành xem như là hoàn toàn hiểu, sau này còn phải càng thêm nỗ lực, tranh thủ sớm ngày tấn chức lên trên linh tông, hoàn bại Dạ Thương Lan mới được, bằng không chẳng phải là nàng phải mỗi ngày thụ người chế trụ sao?
Ai. . . Tràng diện kia vừa nghĩ tới, cũng rất kinh khủng được không?
“Ngươi còn không dự định trở về?”
Giữa lúc Cố Khuynh Thành nhíu mi lại, nghĩ xem phải làm thế nào mới đuổi được Dạ Thương Lan, Dạ Thương Lan bỗng nhiên mở miệng.

Nghe vậy, Cố Khuynh Thành quay đầu lại, mặt không thay đổi nhìn hắn, “Chiến vương gia, ngươi rất rỗi rãnh sao?”
“Bổn vương bề bộn nhiều việc.” Nếu không, có chuyện gì cần cần Cố Khuynh Thành nghiệm chứng, hắn mới lười đi theo bên người Cố Khuynh Thành. Muốn Dạ Thương Lan hắn, coi như là người đã từng phong quang vô hạn, vẫn là lần đầu tiên té ngã trên người một nữ nhân, hắn thấy, nếu té ngã, vậy sẽ phải tìm lại mặt mũi.
Về phần làm sao tìm được, vậy phải xem tâm tình của hắn.
Cố Khuynh Thành liếc mắt, tức giận nói: “Chiến vương gia, ngươi bận rộn như vậy, còn theo sau lưng một tôm tép nhỏ như ta đến nơi này, không cảm thấy rất lãng phí thời gian sao?” Tuy nói lời như vậy, kéo độ cao của mình xuống, nhưng vì đuổi Dạ Thương Lan đi, Cố Khuynh Thành đã quyết định, mặt mũi và vân vân, đều có thể không cần.
Chỉ cần Dạ Thương Lan cút đi là được.
Nhưng Dạ Thương Lan nghe được lời của nàng, hoàn toàn không phản ứng, chỉ là nhàn nhạt nói: “Bổn vương cam tâm tình nguyện.”
(Luna: Ổng nói như thiệt haha)
A, thối nam nhân, nam nhân có bệnh!
Cái gì Chiến vương mặt lạnh, rõ ràng chính là rối loạn bên trong!
Khóe miệng hơi co rút, ở trong lòng Cố Khuynh Thành chỉ có mắng Dạ Thương Lan hơn mười lần, hận không thể một quyền đánh người này đến tử vong chi vực, tốt nhất là bị một nhóm ma thú, cắn chết hắn mới thôi!
Nghĩ như vậy, trong lòng Cố Khuynh Thành xem như là dễ chịu chút, nhưng chỉ là nghĩ vô ích. Nàng phải trả giá hành động thực tế.
Vọng Thư Uyển
“Dạ Thương Lan, ngươi đừng tưởng rằng ta không động thủ, chính là nể mặt ngươi, ngươi có thể muốn làm gì thì làm.” Cố Khuynh Thành cười lạnh một tiếng, thúc thủ mà đứng, hai tay phía sau Dạ Thương Lan không thấy được, làm một ít cử động nho nhỏ.
Cố Khuynh Thành nha đầu này, từ trước đến nay có cừu báo cừu, có oán báo oán, đánh không lại thì ra ám chiêu, nên Dạ Thương Lan trúng chiêu là không thể tránh được.

“Bổn vương lớn như vậy, từ trước đến nay không người nào dám nói như vậy với bổn vương, ngươi là người đầu tiên.” Cũng sẽ là cuối cùng. Dạ Thương Lan bổ sung một câu ở trong lòng, nhưng Cố Khuynh Thành căn bản không có nghe được, đương nhiên cũng không muốn nghe.
“Không biết xấu hổ, đó chính là tìm đường chết.” Cố Khuynh Thành lên giọng mỉa mai phản kích một câu, tay phải rất nhanh từ phía sau lấy ra, khói mù màu vàng trong tay, hoàn toàn không có cho Dạ Thương Lan cơ hội phản ứng, cũng đã nhào tới bên cạnh hắn, chui vào trong xoang mũi hắn.
“Chết tiệt, ngươi đến cùng cái gì!” Dạ Thương Lan vội vàng che miệng mũi, nhưng vẫn là chậm một bước, đã có không ít bột phấn, bị hắn hút vào xoang mũi.
Hừ hừ, làm cái gì?
Đương nhiên là làm chuyện nên làm!
Cố Khuynh Thành vỗ tay một cái, tay cầm bột phấn đạm hoàng sắc, toàn bộ phủi hết, mạn điều tư lý nói: “Dạ Thương Lan, ta sớm đã nói với ngươi, không nên ép ta động thủ, nhưng ngươi vẫn không vâng lời, bây giờ tất cả, đều là tự ngươi tìm!”
Dù cho đánh không lại Dạ Thương Lan thì thế nào?
Cố Khuynh Thành nàng từ trước đến nay lợi hại nhất, không phải là linh lực, mà là điểm huyệt cùng y thuật.
Phải biết rằng, y thuật có thể cứu người, cũng có thể hại người, chỉ cần hơi chút cải biến y thuật, sẽ đem dược vật cứu người, biến thành độc vật, phân phút biết Dạ Thương Lan thành tra.
Dưới tình huống này, nàng có rất ít độc dược hại người, hơn nữa còn là loại phương thức đánh lén này.
Chỉ có thể trách lần này Dạ Thương Lan để nàng quá ác, để cho nàng không có năng lực phản kháng khác, chỉ có như vậy, mới có thể trong thời gian ngắn ngăn chặn Dạ Thương Lan.
Đương nhiên, nàng cũng sẽ không sỏa đến hạ độc dược kiến huyết phong hầu gì cho Dạ Thương Lan, bột phấn đạm hoàng sắc này, bất quá là một loại cây cỏ mê ban nãy nàng hái xuống, kinh qua linh lực nghiền ép, biến thành bột phấn, liều thuốc một ít, liền đủ để mê một con liệt diễm hùng sư, chớ đừng nói chi là hạ liều thuốc lớn như vậy, cho một người.
“Cố Khuynh Thành, ngươi giỏi!” Dạ Thương Lan cắn răng nghiến lợi nặn ra một câu, tỉ mỉ nghe, có thể nghe được khớp hàm của hắn đánh nhau, cùng một ít âm rung.

Xem ra là tạo nên tác dụng của mê dược tạo nên tác dụng!
Trước mắt Cố Khuynh Thành sáng ngời, cười một cách tự nhiên, “Ta giỏi hay không, tự nhiên không cần Chiến vương ngươi lo lắng. Ngươi bây giờ còn là tự lo lắng cho mình đi, nói thật cho ngươi biết, phân lượng của mê dược này cũng không nhẹ, bảo chứng ngươi lập tức sẽ ngất đi, nên ngươi vẫn là lo lắng bản thân ngươi làm sao trở về doanh địa đi.”
Nói như vậy, nhưng trong lòng Cố Khuynh Thành cũng không nhịn được oán thầm, phải biết rằng, dược hiệu của loại mê thảo này tốt, tình hình chung, liều thuốc lớn như vậy, mấy giây có thể mê đảo một đám người, nhưng Dạ Thương Lan lâu như vậy còn có thể nói chuyện với nàng.
Tuy rằng thanh âm lộ ra một tia vô lực, nhưng hắn quả thực không có bị mê đảo.
Chẳng lẽ, tình huống đặc biệt thiên niên khó gặp được nhất trong truyền thuyết, bị nàng gặp phải?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Khuynh Thành bình tĩnh, đôi mi thanh tú hơi nhíu lên, vẻ mặt bất mãn, đây là bất mãn với dược hiệu của mê thảo, cũng là bất mãn với phản ứng của Dạ Thương Lan.
Bất quá, Dạ Thương Lan dầu gì cũng là Chiến vương của một quốc gia, kỳ thực lực không cần phải nói, dược hiệu của mê thảo, bị lực lượng của hắn ngăn chặn, trong khoảng thời gian ngắn vô pháp hiệu, cũng là tình hữu khả nguyên, chỉ là Dạ Thương Lan trong thời gian ngắn vô pháp bị mê đảo, đối với Cố Khuynh Thành mà nói còn không phải chuyện gì tốt, nàng vẫn là mau chóng chuồn đi.
Cố Khuynh Thành còn gật đầu, đối với ý nghĩ của chính mình, biểu thị tán thành, nhìn thoáng qua Dạ Thương Lan bị bột phấn đạm hoàng sắc vây quanh, Cố Khuynh Thành hừ lạnh một tiếng, xoay người lựa chọn đi đến phía ngoài doanh địa của học viện Thanh Minh.
Dạ Thương Lan nhìn Cố Khuynh Thành nghênh ngang đi qua mình, muốn ngăn nàng lại, lại là không thể, hắn hiện tại toàn thân mềm nhũn vô lực, căn bản không thể động, bản thân đã là nê Bồ Tát qua sông (Luna: Thật không hiểu câu này), tự thân khó bảo toàn, tự nhiên là ngăn không được Cố Khuynh Thành, chỉ phải tùy ý Cố Khuynh Thành vứt bỏ mình trong rừng rậm.
Trở lại doanh địa, Cố Khuynh Thành liếc mắt liền thấy trướng bồng đã dựng xong, trướng bồng ở Linh Huyễn đại lục, tương tự với nhà bạt kiếp trước Cố Khuynh Thành được tiếp xúc, rộng mở lại nhẹ nhàng, dễ dàng mang theo, nên người nơi này, một khi có người cần đi ra ngoài lịch luyện, liền sẽ chọn trướng bồng như vậy.
vongthuuyen.com
Bạch Tuyết đứng bên lều, vừa nhìn thấy Cố Khuynh Thành trở về, lập tức nghênh đón, hai mắt hướng phía sau Cố Khuynh Thành nhìn xung quanh, nhân tiện nói: “Khuynh Thành, Chiến vương gia đâu? Hắn không phải là cùng ngươi một chỗ sao?”
Cố Khuynh Thành khươi mi một cái, nhàn nhạt nói: “Ngươi rất quan tâm hắn?”
Từ lúc Dạ Thương Lan xuất hiện, hành vi cử chỉ của Bạch Tuyết rất kỳ quái, Cố Khuynh Thành híp mắt, nhận nhận chân chân đánh giá Bạch Tuyết, tựa hồ muốn xem thấu Bạch Tuyết, nhưng Bạch Tuyết đối mặt ánh mắt của nàng, lại mạnh gục đầu xuống, buồn bực nói: “Không phải. Ta, ta chỉ là nghĩ, Chiến vương cùng ngươi đi ra ngoài, nên. . .”
“Vậy cũng sẽ cùng ta trở về phải không?” Cố Khuynh Thành cắt đứt lời của Bạch Tuyết, giọng nói nhẹ nhàng chậm chạp, nghe không ra tâm tình gì, “Bạch Tuyết, có rất nhiều chuyện, không có nên nhiều như vậy, cũng không có nhiều như ngươi nghĩ vậy. Còn có, Dạ Thương Lan cũng không phải cùng ta đi ra ngoài, hai chúng ta mặc dù là một trước một sau ly khai đội ngũ, nhưng không có nghĩa là hai chúng ta rời đi cùng nhau, hiểu không?”
Dứt lời, Cố Khuynh Thành nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn rũ xuống của Bạch Tuyết, nhìn một hồi, Bạch Tuyết cắn môi, nhưng không có trả lời nàng nữa.

Giữa lúc Cố Khuynh Thành nhíu mày, muốn mở miệng hỏi, Cố Thiếu Dương đứng ở đằng xa, dường như rất sợ Bạch Tuyết bị ủy khuất bị ủy khuất, rất nhanh đã đi tới, liền vội vàng hỏi: “Khuynh Thành, làm sao vậy, có phải là đã xảy ra chuyện gì hay không
“Cố Thiếu Dương, chớ có trách ta không có nhắc nhở ngươi. Có rất nhiều chuyện, xa không phải là đơn giản như mặt ngoài ngươi thấy vậy. Có người, cũng là như vậy. Nhớ kỹ một câu nói, nhân tâm cách cái bụng, không nên quá tin tưởng bất luận kẻ nào, bao quát ta.” Dứt lời, Cố Khuynh Thành thật sâu nhìn Bạch Tuyết một mắt, cất bước ly khai.
Cố Thiếu Dương bị lời của Cố Khuynh Thành làm cho không hiểu ra sao, trong lúc nhất thời không nghĩ ra Cố Khuynh Thành vì sao nói như vậy, không thể làm gì khác hơn là quay đầu, nhìn về phía Bạch Tuyết, thân thiết nói: “Bạch Tuyết, ngươi không sao chứ?”
Bạch Tuyết nâng khuôn mặt nhỏ nhắn không có chút huyết sắc nào lên, kéo ra nụ cười hư nhược, lắc đầu, “Không có việc gì, ta trở về trướng bồng trước.”
Nói xong, Bạch Tuyết đuổi theo bóng lưng của Cố Khuynh Thành, chui vào trong lều của nàng và Cố Khuynh Thành.
Bởi ở trong đội người ngu ngốc, người quen Cố Khuynh Thành, chỉ có Bạch Tuyết cùng Cố Thiếu Dương, Cố Văn Mãn ba người, nhưng hai người Cố Thiếu Dương, lại là nam sinh, nên thời gian dựng trướng bồng, mọi người đương nhiên ghép Bạch Tuyết cùng Cố Khuynh Thành cùng nhau.
Bạch Tuyết đứng ở bên ngoài lều, dừng lại hồi lâu, lúc này mới chui vào bên trong.
Trong lều, Cố Khuynh Thành chiếm cứ giường mềm bên trái, cả người nằm ở trên giường, hai mắt nhắm nghiền, tựa hồ đang ngủ, nhưng Bạch Tuyết biết, Cố Khuynh Thành không có ngủ, nàng đang chờ mình.
Hít sâu vài lần, Bạch Tuyết đem hết khả năng bình phục nỗi lòng, tận lực để thanh âm của mình, nghe, không hoảng trương như vậy, “Khuynh Thành, ta, ta muốn nói chuyện với ngươi.”
Cố Khuynh Thành chưa mở hai mắt ra, chỉ là mang theo giọng mũi nồng đậm, phun ra một chữ: “Nói.”
“Kỳ, kỳ thực, ta không phải là bình dân. . .” Bạch Tuyết cục xúc bất an xoa xoa tay, đứt quảng nói, nhưng lại bị Cố Khuynh Thành cắt đứt.
“Ta biết.” Cố Khuynh Thành như trước nhắm hai mắt, hai tay gối dưới đầu, ngữ điệu chậm rãi, xen lẫn giọng chắc chắc, “Từ lúc Dạ Thương Lan xuất hiện, ta liền biết, ngươi không phải là bình dân.”
Bạch Tuyết trừng hai mắt, tràn đầy không thể tin nhìn Cố Khuynh Thành, lại nghe được Cố Khuynh Thành nói: “Ta còn biết, ngươi chắc là công chúa của Bạch Hổ quốc mới đúng, phải không?”
“Làm sao ngươi biết?” Bạch Tuyết khó có thể tin hỏi.
Cố Khuynh Thành bỗng nhiên cười khẽ một tiếng, “Ngươi không cần để ý ta làm sao mà biết được, hiện tại, ngươi nên đem chuyện của mình, toàn bộ nói ra mới phải.” Kỳ thực, ngay từ đầu, Cố Khuynh Thành hoài nghi hai điểm, một là, Bạch Tuyết là người yêu Dạ Thương Lan Dạ Thương Lan, hai là, Bạch Tuyết là muội muội của Dạ Thương Lan.
Nhưng trong mắt của Bạch Tuyết đối với Dạ Thương Lan, chỉ có sợ hãi cùng kính trọng, hoàn toàn không có một chút xíu yêu say đắm hoặc ỷ lại nào, mà Dạ Thương Lan nhìn về phía Bạch Tuyết, mâu càng bình tĩnh vô ba, chỉ là khi nhìn đến Bạch Tuyết cùng bọn họ một chỗ, có một giây đồng hồ nhíu mày.