Phế Vật Cuồng Thê: Cực Phẩm Thất Tiểu Thư

Chương 191: CHƯƠNG 191: KIÊU NGẠO, DẠ THƯƠNG LAN NGƯƠI ĐỦ GAN




CHƯƠNG 191: KIÊU NGẠO, DẠ THƯƠNG LAN NGƯƠI ĐỦ GAN
Editor: Luna Huang
Nếu như nói, thế nhân đối với Mộ Quân Tà, là kinh cụ càng là sợ hãi, như vậy đối với Dạ Thương Lan, đó là tôn sùng càng là kính ngưỡng.
Cái loại cảm giác này, như tín nhiệm mọc ra từ trong đầu óc, mà loại tín nhiệm này, không phải là kính trọng đối với cường giả, cũng không phải cái loại sợ hãi như đối với Mộ Quân Tà.
Tối thiểu, Dạ Thương Lan mặt lạnh nói, mọi người ở trước mặt hắn, vẫn là dám nói chuyện, nhưng nếu là Mộ Quân Tà mặt lạnh, vậy thế nhân chỉ sẽ một tiếng cũng không dám thở mạnh, đây là khác nhau, khác nhau một trời một vực.
Nghe được lời của Dạ Thương Lan, mi tâm của Cố Khuynh Thànhm không thể nhận ra khẽ ninh một chút, âm thanh động đất nhẹ nhàng chậm chạp, nói: “Quả thực như tổng phó viện trưởng nói, tràng cảnh nơi này, tuyệt đối không phải là sự kiện dị tộc xâm chiếm đơn giản.” Nói trắng ra là, căn bản không phải dị tộc gây nên.
Lo lắng mặt mũi của Dạ Thương Lan, chuyện này dù sao cũng là gia sự của Bạch Hổ quốc, Cố Khuynh Thành không có nói rõ, nhưng tất cả mọi người đã nghe rõ, bao quát Dạ Thương Lan.
Thấy Cố Khuynh Thành diện vô biểu tình, giọng nói chắc chắc, Dạ Thương Lan hơi mím môi, “Ngươi hãy nói xem, nguyên nhân tại sao ngươi lại nói như vậy.” Hắn cũng muốn nghe một chút, nha đầu này giải thích như thế nào!
Nói đến đây, Dạ Thương Lan lần thứ hai quét Bạch Tuyết một mắt, trong mắt đồng dạng không có bất kỳ tâm tình gì, nhưng mâu tử thâm sắc, nhan sắc tựa hồ lại sâu một ít.
Cố Khuynh Thành ngưng mi, uông thu đồng nhìn thẳng Dạ Thương Lan, khóe miệng cười, mỗi chữ mỗi câu nói: “Ta chỉ hỏi Chiến vương gia, thông thường dị tộc xâm phạm, quy mô tàn sát có lớn hay không, có cố ý hủy diệt thi thể hay không?”
Cố Khuynh Thành nói hủy diệt thi thể, là chỉ trên mỗi một cổ thi thể, bị thương trên diện rộng, dẫn đến diện mục không thể nhận rõ.
Người dị tộc, tuy rằng hung hãn, nhưng còn không đến mức tàn nhẫn như vậy, hơn nữa trên mỗi một cổ thi thể, mặt ngoài vết thương rất rộng, đều có bất đồng, căn bản không như là, nhân loại tiêu hủy thi thể tạo thành.
Dạ Thương Lan theo ánh mắt của Cố Khuynh Thành, nhìn về phía thi thể một bên, khi hắn thấy nữ thi hoàn toàn thay đổi, mày kiếm thoáng nhíu lên, môi nhỏ bé, nhẹ nhàng kéo, “Ý của ngươi là, ở đây cũng không phải là dị tộc tạo thành? Bổn vương nói cho ngươi biết, vô luận nói cái gì làm cái gì, đều cần lấy ra đầy đủ chứng cứ, bao quát hiện tại. Chỉ cần ngươi có thể nói ra đáp án lệnh bổn vương hài lòng, bổn vương liền tin ngươi.”

A, chuyện cười!
“Ngươi tin hay không, có mao tiền quan hệ gì với ta sao?” Cố Khuynh Thành thập phần khó chịu giọng nói lạnh lùng kia của Dạ Thương Lan, giống nhưng đang thẩm phạm nhân, nghe cả người cũng không tốt.
Cố Khuynh Thành nàng làm một chuyện gì, lúc nào cần giải thích với ngoại nhân không chút quan hệ gì? Hơn nữa, chuyện nơi đây, vốn là chuyện của bản thân Bạch Hổ quốc, nàng không cần thiết nhảy vào nước đục này, quay đầu lại nếu như tìm không được đáp án, không chừng Bạch Hổ quốc có thể loạn cắn người hay không.
“Cái miệng thật lợi hại.” Giọng nói của Dạ Thương Lan như trước lạnh thấm tâm địa, giống như một trận gió lạnh, vây quanh Cố Khuynh Thành.
Cố Khuynh Thành ngẩng đầu, con ngươi đen nhánh, nhìn thẳng Dạ Thương Lan, lãnh ý trên mặt, không thua với Dạ Thương Lan, đã thấy Dạ Thương Lan bỗng nhiên giật cái miệng nhỏ, đáy mắt hiện lên một lãnh mang, tâm trạng của Cố Khuynh Thành rùng mình, tất cả đề phòng, trong nháy mắt, toàn bộ đảo lộn lên.
“Chiến vương gia, không thể!” Tu Văn sớm hiểu rõ cử động của Dạ Thương Lan, vội vã kinh hô một tiếng.
Vọng Thư Uyển
Nhưng mà, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, thân thể của Dạ Thương Lan nhoáng lên, lưu lại một cắt hình ở tại chỗ, cả người liền chuyển qua trước mặt Cố Khuynh Thành, nhưng tốc độ của Cố Khuynh Thành cũng không chậm, khi nàng nhìn thấy lãnh mang trong con ngươi của Dạ Thương Lan, đã nhanh chóng phản ứng, thân thể vội vã lui ra, đồng thời mấy cây ngân châm, từ lâu tuột ra khỏi tay, bắn thẳng đến Dạ Thương Lan.
Nhìn đến mấy cây ngân châm, cả người Dạ Thương Lan, đến một chút xíu biến hóa cũng không có, thời gian ngân châm tiếp cận mình, Dạ Thương Lan nhẹ nhàng phất tay, một đạo ngọn lửa màu đỏ, thoáng cái đem ngân châm của Cố Khuynh Thành bắn ra, toàn bộ thôn phệ, biến thành dịch thể tích tích, lạch cạch rơi trên mặt đất.
Đáng chết!
Cố Khuynh Thành âm thầm chửi bới một tiếng, nhưng lúc linh lực của Dạ Thương Lan chém ra, cấp tốc chạy về phía Dạ Thương Lan, không có cho Dạ Thương Lan có cơ hội thở dốc, dáng người thoăn thoắt, tựa như một đạo lưu quang, xông về phía hắn.
Thấy thế, Dạ Thương Lan nhướng mày, bàn tay mang theo cái bao tay hắc sắc, bày vẻ bẻ gãy cổ của Cố Khuynh Thành, nhưng Cố Khuynh Thành lại câu thần cười, thân thể linh xảo, như rắn không xương, lướt qua tay của Dạ Thương Lan, bất quá trong nháy mắt, đi tới phía sau của Dạ Thương Lan.
Sau lưng người, là tử huyệt nổi danh!

Cố Khuynh Thành nhìn hậu phương mở rộng của Dạ Thương Lan, lạnh lùng câu thần, một cây ngân châm hàn quang, đã gác trên động mạch chủ cổ của Dạ Thương Lan, thấy Dạ Thương Lan vẫn không nhúc nhích, Cố Khuynh Thành có chút không chắc hắn đang suy nghĩ gì, liền lạnh giọng cảnh cáo nói: “Chiến vương gia, ta có thể chịu trách nhiệm nói cho ngươi biết, trên ngân châm này, có độc tố rất lợi hại, chỉ cần ngươi khẽ động, ngân châm này, sẽ đâm vào động mạch của ngươi, sau đó toàn thân ngươi sẽ hư thối mà chết. Nên, Chiến vương gia, thỉnh thận trọng.”
Thấy Cố Khuynh Thành khống chế được Dạ Thương Lan, đám người Cố Thiếu Dương, nhất thời thở phào một hơi, may là Cố Khuynh Thành không có việc gì, bằng không bọn họ ăn nói với gia tộc thế nào?
Chính khi bọn hắn đều lau mồ hôi lạnh, muốn thuyết phục Cố Khuynh Thành buông Dạ Thương Lan ra, chuyện này, thời gian lúc đó, Dạ Thương Lan bỗng nhiên đã mở miệng: “Ngươi đây là đang uy hiếp bổn vương?”
Ngữ điệu của Dạ Thương Lan bình ổn, tỉ mỉ nghe, thậm chí còn có một tia chẳng thèm.
Ghê tởm!
“Ta chính là uy hiếp ngươi, ngươi có thể thế nào?” Cố Khuynh Thành lạnh lùng thốt. Dạ Thương Lan nam nhân này, thực tại ghê tởm, phân minh cả người đã rơi vào trong tay của nàng, vẫn là lớn lối như vậy, thật tình hết thuốc cứu!
Nghe vậy, Dạ Thương Lan cười lạnh một tiếng, ngược lại nhanh chóng xuất thủ, lúc Cố Khuynh Thành không có phản ứng, liền đoạt ngân châm trong tay nàng, quay người lại, liền giam Cố Khuynh Thành trong lòng.
Sắc mặt của Cố Khuynh Thành trầm xuống, khúc khuỷu tay, cấp tốc đánh về phía bụng của Dạ Thương Lan, đợi được Dạ Thương Lan chế trụ khuỷu tay tay nàng, tay kia của nàng, đã điểm trúng huyệt đạo của Dạ Thương Lan, nhàn nhạt thu tay về, Cố Khuynh Thành mím môi cười, “Chiến vương gia, ngươi thua.”
“Phải không?” Dạ Thương Lan lạnh lùng cười, bỗng nhiên sắc mặt lạnh lẽo, ngay sau đó, cả người, liền bộc phát ra lực lượng cường đại, trực tiếp xông phá huyệt đạo bị Cố Khuynh Thành điểm trụ.
Đây, đây cũng quá nghịch thiên đi?
Đầu mày của Cố Khuynh Thành nhíu lên, đang nghĩ ngợi làm sao phản kích, Tu Văn đi tới giữa hai người, lần thứ hai làm người hoà giải: “Chiến vương gia, Khuynh Thành nàng là tính tình tiểu hài tử , ngươi vì sao tính toán với nàng? Theo ta thấy, Khuynh Thành nói cũng không phải không có lý, tình huống nơi này, rất rõ ràng không phải là những người dị tộc kia tạo thành. Nếu như Chiến vương có hứng thú, có thể cùng chúng ta, vào trong Vãng Sinh Sơn Mạch, xem tình huống. Không biết ý của Chiến vương gia như thế nào?”

Nghe được lời của Tu Văn, Dạ Thương Lan thu hồi lực lượng của chính mình, há miệng, vừa định không đi, khi nhìn đến vẻ mặt khinh thường của Cố Khuynh Thành, Dạ Thương Lan bỗng nhiên sửa lại, “Được, vậy bổn vương cùng các ngươi đi xem trước.” Thuận tiện xem, nha đầu này còn muốn đùa giỡn hoa chiêu gì.
Nhiều năm như vậy, Dạ Thương Lan vẫn sống trong vị trí được đang lúc mọi người, rất ít thua thiệt trong tay người khác, lần này, hắn không chỉ thiệt một lần, hơn nữa người để hắn thua thiệt này, còn là một nữ sinh mười mấy tuổi, điều này làm cho đáy lòng của Dạ Thương Lan có ngoạn vị hồi lâu chưa từng xuất hiện, lần thứ hai hiện lên.
Khuynh Thành phải không?
Dạ Thương Lan nghiêm túc nhìn Cố Khuynh Thành một mắt, trong lòng khẽ cười một tiếng, thực sự là dung mạo khuynh thành, chỉ là tính tình thối này thật là khó hầu hạ chút.
Bất quá, không quan hệ, càng là khó hầu hạ, Dạ Thương Lan hắn lại càng muốn chinh phục!
vongthuuyen.com
Khụ khụ. . . Nói trắng ra là, chính là Dạ Thương Lan hắn coi trọng nữ nhân có tướng mạo có tỳ khí này, chỉ là loại coi trọng này, cho tới bây giờ, chỉ là ở mức vui đùa mà thôi.
Thấy ánh mắt của Dạ Thương Lan, đinh trên người mình, Cố Khuynh Thành liếc mắt, quay đầu đi, nhìn liền cũng lười nhìn Dạ Thương Lan một mắt. Hừ, nam nhân động thủ đánh người trước là không có nhân phẩm nhất, nhất là ỷ vào thực lực tự thân, người đánh nữ nhân, không có nhân phẩm nhất.
Huống hồ, chuyện này vẫn là Dạ Thương Lan thêu dệt chuyện trước đây!
Nhưng tên thêu dệt chuyện này, chẳng những không có một chút xíu hối ý, còn chỉ cao khí ngang, kiêu ngạo đến không được, thật tình không biết ngươi lớn lối như vậy, cha mẹ của ngươi tạo sao?
Giữa lúc trong lòng Cố Khuynh Thành phúc phỉ, người của học viện Thanh Minh lần thứ hai xuất phát, đếm Thương Mang. Vốn có chuẩn bị hành trình nghỉ ngơi, bởi vì trấn nhỏ biên thuỳ bị hủy, nên phải đi sớm, bất quá lần này dừng lại, lại mang đến một người siêu cấp phiền toái.
Về phần, người siêu cấp phiền toái này, đương nhiên là Dạ Thương Lan rồi.
Bởi vì, lúc tất cả mọi người ngồi trên phi điệt, chuẩn bị lên đường, Dạ Thương Lan gọi ám vệ của chính mình, hạ mệnh lệnh bảo hộ trấn nhỏ biên thuỳ, không nên để chuyện này xảy ra nữa, mà khi mọi người thấy số lượng ám vệ của Dạ Thương Lan, mỗi người đều trợn to hai mắt, dáng dấp khó có thể tin.
Một hai ba. . .chục trăm nghìn. . .
Hơn một nghìn người!

Cố Khuynh Thành nhìn lướt qua, thình lình phát hiện, số lượng ám vệ này, đều nhanh vượt qua một chi tiểu đội tinh nhuệ.
Dựa vào, lúc đầu Lâu Thiều Hàn thân là vương gia được sủng ái nhất, có thể nói là chuẩn hoàng trữ(Luna: người kế vị), ám vệ bên người, cũng chỉ có hơn mười người, nhưng đây một Chiến vương chó má gì đó, thoáng cái gọi đội ngũ hơn một nghìn ám vệ!
Đây, đây thật là cách biệt một trời a!
Khóe miệng của Cố Khuynh Thành cuồng rút, nàng rốt cuộc biết, cái gì gọi là người so với người tức chết người, người như Dạ Thương Lan vậy, từ lúc sinh ra chính là tới kéo cừu hận! Có chết hay không, người như vậy hầu như Cố Khuynh Thành đều biết.
Từ Mộ Quân Tà, Đế Thương Minh, Ngọc Vô Thương rồi đến Dạ Thương Lan, căn bản là đến kích thích nàng!
Ai. . Nhắc tới Mộ Quân Tà, tưởng niệm trong lòng Cố Khuynh Thành, trong nháy mắt này, như vỡ đê, thoáng cái cuốn tới.
Nếu như dưới tình huống vừa rồi, Mộ Quân Tà ở đây, một cái tát liền đập chết Dạ Thương Lan rồi, nàng cũng không đến mức, bị Dạ Thương Lan quản chế, cuối cùng còn phải Tu Văn xuất đầu, mới có thể bãi bình. Nghĩ vậy, Cố Khuynh Thành lần thứ hai cảm thán: Đây là thực lực chênh lệch a!
Nếu như thực lực của nàng và Dạ Thương Lan ngang hàng, lấy công phu điểm huyệt, Dạ Thương Lan căn bản không phải là đối thủ của nàng.
Thực lực, quả nhiên mới là đồ tốt nhất trên Linh Huyễn đại lục!
Cố Khuynh Thành cảm khái một tiếng, trong lòng âm thầm hạ quyết tâm, lần này sau khi từ Vãng Sinh Sơn Mạch trở về, nàng nhất định phải tiến nhập Đoạn Thiên tháp, mau chóng đề thăng thực lực của chính mình, nói như vậy, mới có thể ở lúc tứ quốc tranh phách hội, trổ hết tài năng, tiến nhập Vân Điên Tranh Phách hội.
Chỉ có tiến nhập Vân Điên Tranh Phách hội, nàng mới có thể tiến nhập Thiên Không chi thành. Nếu không nỗ lực, ở tại tranh phách hội, hết thảy đều thành nói suông!
Nên, vô luận là thí luyện lần này, hay tiến nhập Đoạn Thiên tháp, nàng đều phải nỗ lực hơn so với thường nhân nhiều gấp hai, nỗ lực thậm chí nhiều hơn, mau chóng đề thăng thực lực của chính mình mới được!
Hô. . . Cố Khuynh Thành thở một hơi dài nhẹ nhõm, để Tiểu Lam biến trở về bản thể, ngồi trên lưng của Tiểu Lam, theo đại đội ngũ, lần thứ hai xuất phát.
Tuy nói, Cố Khuynh Thành nóng lòng đề thăng thực lực, nhưng Cố Khuynh Thành cũng biết, dục tốc tắc bất đạt, quá chú trọng đề cao tốc độ, kết quả cuối cùng, có thể sẽ hoàn toàn ngược lại, nên Cố Khuynh Thành cũng phải nghiêm khắc khống chế tình huống của mình, lấy tình huống thật của bản thân làm điều kiện chuẩn, tẫn khả năng lớn nhất, đề thăng thực lực của chính mình.