CHƯƠNG 183: SẼ KHÔNG, TỪ BỎ Ý ĐỒ
Editor: Luna Huang
Hạo Văn chưa phản ứng kịp, hai mắt ngây ngô nhìn về phía Cố Khuynh Thành.
Cố Khuynh Thành liếc mắt, tức giận: “Hạo Văn lão sư, đối đãi không nên quá tuyệt tình. Tuy nói tỷ thí kết thúc, Dương Nguy thua liền phải bò ra ngoài học viện Thanh Minh, nhưng tốt xấu hiện tại hắn vẫn là học sinh của học viện Thanh Minh, ngươi nên đi xem, đừng để cho những học sinh khác hàn tâm.”
Ngạch…
Lời này, ngươi cũng nói không biết xấu hổ?
Thần kinh của Hạo Văn một mực co quắp, cực kỳ hư nhược nói một câu “Được, ta đi ngay.” Liền xoay người đi hướng đài cao chỗ Dương Nguy, trong quá trình tranh tài ban nãy, Cố Khuynh Thành vẫn lấy tinh thần lực chèn ép Dương Nguy, người bên ngoài không biết, nhưng hắn biết.
Nhưng người cặn bã như vậy, lại còn không biết xấu hổ mà nói, hắn tuyệt tình?
Sát! Rốt cuộc là ai tuyệt tình a, rốt cuộc là ai ép Dương Nguy thành như bây giờ?
Hạo Văn căm giận không ngớt, nhưng không có mắng Cố Khuynh Thành.
Khụ khụ… Nói thật, Hạo Văn đối với cử động của Cố Khuynh Thành, thập phần tán thưởng!
Không sai, chính là tán thưởng!
Nếu như đổi thành hắn, chỉ sợ hắn cũng làm như vậy! Ai bảo Dương Nguy, không đòi hỉ như thế!
Nhưng một tảng người lớn dưới đài, lại bất đồng với nghĩ cách của Hạo Văn.
Rõ ràng là Cố Khuynh Thành ép Dương Nguy thành, còn không biết xấu hổ nói nàng không đành lòng, ngươi là đùa chúng ta sao, cô nương?
Ai, bất quá nhân gia thắng tỷ thí, thích làm gì thì làm, những ngoại nhân như bọn họ không quản được, cũng sẽ không làm chim đầu đàn. Ai biết, vào lúc này, tìm phiền phức cho Cố Khuynh Thành, không thể nghi ngờ là cầm trứng gà đạp tảng đá, hẳn phải chết không thể nghi ngờ!
Hơi nhìn quét một vòng, thu hết mỗi người một vẻ của người dưới đài vào đáy mắt, đôi môi của tự động nhẹ nhàng kéo lên, một cạn tiếu, thu xong đồ, bước xuống bậc, đi tới, đoàn người tự động tản ra một con đường, để Cố Khuynh Thành hành tẩu vô ngu.
“Khuynh Thành, ngươi rất lợi hại!” Cố Thiếu Dương chủ động kéo Bạch Tuyết trong ngốc lăng, cùng Cố Văn Mãn đến trước mặt Cố Khuynh Thành, thật thật tại tại khen một câu.
Cố Văn Mãn cũng lập tức phụ họa, “Đúng vậy, thất tiểu thư, ngươi thực sự rất lợi hại, trong thế hệ này của Cố gia chúng ta, ngươi là hoàn toàn xứng đáng đệ nhất.”
“Được rồi, hai người các ngươi lúc nào dông dài như vậy?” Cố Khuynh Thành cười chế nhạo một câu, ánh mắt chuyển hướng Bạch Tuyết, giọng nói hơi trầm xuống, “Cũng sẽ, sự tình ngươi nói, ta cân nhắc qua, lúc thí luyện dã ngoại, ta sẽ cùng các ngươi hợp thành một đội, mà hai người bọn họ, cũng sẽ một đội với chúng ta.”
Bạch Tuyết vốn ngượng ngùng cúi đầu, tay bị Cố Thiếu Dương nắm thật chặt, hơi nóng lên, khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, cũng bắt đầu nóng lên.
Nhưng nghe được lời của Cố Khuynh Thành, Bạch Tuyết mạnh ngẩng đầu lên, trong mắt tròn vo, tràn đầy vui mừng, “Cố tiểu thư, ngươi thực sự nguyện ý cùng đội với chúng ta?”
“Cố Khuynh Thành ta lúc nào nói dối?” Bất đắc dĩ bĩu môi, Cố Khuynh Thành nói tiếp, “Sau này ngươi gọi tên của ta đi, không nên tiểu thư tới, tiểu thư lui, nghe làm ta khó chịu.”
Dứt lời, Cố Khuynh Thành liền lướt qua đám người Bạch Tuyết, thẳng ra giáo hối viện.
Liên tiếp mấy ngày không có nghỉ ngơi, hơn nữa tỷ thí với Dương Nguy, hao phí không ít tinh lực, Cố Khuynh Thành hiện tại cảm thấy, chỉ cần có giường, nàng nằm lên đó, lập tức sẽ ngủ.
Phải biết rằng, nàng cũng là người, mấy ngày không ngủ, còn hao phí tinh lực cùng thể lực, nàng thực sự mệt chết! Nên, nhiệm vụ thiết yếu hiện tại của nàng, chính là trở lại Hoa uyển, hảo hảo ngủ một giấc thật ngon.
Đáng tiếc, có người không dể nàng toại nguyện.
Vọng Thư Uyển
Giữa lúc Cố Khuynh Thành vừa trở lại Hoa uyển, liền thấy Cung Khanh Nguyệt đã tiêu thất mấy ngày, bỗng nhiên xuất hiện ở trong viện, còn mang theo một thân thương.
“Ngươi làm sao?” Cố Khuynh Thành đi tới trước mặt Cung Khanh Nguyệt, cho dù nàng không thích Cung Khanh Nguyệt, nhưng thiên tính của y sư, lại làm cho nàng vô pháp thấy chết mà không cứu được, huống chi, Cung Khanh Nguyệt cũng không có làm chuyện gì có lỗi với nàng.
Cung Khanh Nguyệt nhếch miệng cười, rồi đột nhiên khụ một cái, đứt quãng nói: “Ta không sao, chỉ là nhiệm vụ chưa hoàn thành, bị trừng phạt mà thôi.”
“Nhiệm vụ gì? Ngươi lại là bị ai trừng phạt?” Cố Khuynh Thành khoanh tay, cư cao lâm hạ nhìn Cung Khanh Nguyệt ghé vào trên bàn đá, đáy mắt có một lưu quang, di động chìm nổi.
“Không có gì. Đây là cơ mật, thứ cho ta vô pháp báo cho ngươi biết.” Cung Khanh Nguyệt cười thảm một tiếng, kéo thân thể vết thương đầy người, đi vào phòng.
Tuy nói Cung Khanh Nguyệt không có nói cho Cố Khuynh Thành biết cái gì, thế nhưng lấy thông minh của Cố Khuynh Thành, vẫn là câu này của nàng, nhìn như không nói gì, lại tìm được một tia ý tứ hàm xúc khác thường.
Cơ mật, vô pháp nói cho biết…
Cái này đại biểu, người phái Cung Khanh Nguyệt làm nhiệm vụ, rất có thể là người sau lưng Cung Khanh Nguyệt, mà Cung Khanh Nguyệt bị nghiêm phạt, tự nhiên cũng cùng người nọ cởi không ra quan hệ.
Chỉ là, Cố Khuynh Thành không rõ, nguyên bản Cung Khanh Nguyệt có thể cái gì cũng không tiết lộ cho nàng, lại tại sao trong những lời này, xuất hiện cạm bẫy lớn như vậy?
Nàng, cảm thấy lấy biểu hiện hành sự cẩn thận của Cung Khanh Nguyệt, nếu như Cung Khanh Nguyệt không muốn nói, tuyệt đối sẽ không để lộ ra bất luận tin tức gì cho nàng, đây chỉ có thể nói rõ, Cung Khanh Nguyệt muốn nói cho nàng biết chân tướng, nhưng nếu nói cho nàng biết, nói không chừng sẽ bị người sau lưng biết được, để nàng càng thêm phiền toái không cần thiết phiền toái không cần thiết…
Thậm chí…
Có thể liên lụy đến sinh tử của Cung Khanh Nguyệt.
Rốt cuộc là ai?
Cố Khuynh Thành giận tái mặt, đây hết thảy, rốt cuộc là ai bày, là ai thôi động sự tình phát triển?
Từ lúc nàng đi tới thế giới này, gặp phải Đế Thương Minh, Minh Trường Phong, Ngọc Vô Thương, mấy người này, vô hình đem chuyện của ba năm trước đây, xâu lại thành một chuỗi, nhưng không có bất tin tức then chốt cái gì, duy nhất đáng giá nàng suy nghĩ sâu xa, đó là đoạn thời gian ba năm trước đây.
Nhưng ba năm trước đây, nàng còn chua đến nơi này, đoạn thời gian như vậy, đến cùng xảy ra chuyện gì, có thể liên quan đến nàng hay không?
Cố Khuynh Thành không có đáp án, chỉ là trực giác nói cho nàng biết, việc này biểu hiện ra không đơn giản như vậy, dù sao từ lúc Tu La Tà đế đột nhiên xuất hiện, đem hắc ám thần châu đưa cho nàng, chuyện này, cũng đã liên lụy đến thượng vị diện rồi.
Mà hết thảy này, tuyệt không phải một nhân vật bình thường ở hạ vị diện như nàng, có thể hiểu được.
Ngạch…
Hắc ám thần châu?
Khí tức của Cố Khuynh Thành ngưng lại, sắc mặt thật là khó coi tới cực điểm.
Trước, không có hắc ám thần châu, Tử Vong quyền trượng của nàng, chính là một phế phẩm, nhưng lúc sau, Tu La Tà đế lại mắt ba ba đưa hắc ám thần châu tới.
Tuy nói lúc đó, Tu La Tà đế luôn mồm muốn giết nàng, nhưng bây giờ nghĩ lại, lúc đó hắn cũng không có chân chính động sát cơ.
Đây rốt cuộc là bởi vì cái gì?
Cố Khuynh Thành hít phải một ngụm lãnh khí, nỗi lòng hơi lẩm nhẩm, trong đầu dường như bị dây buộc thiên ty vạn lũ, nhưng nàng lại tìm không được đầu dây, tự nhiên cũng liền không giải được những mối dây này.
Mới đầu, rất có thể chính là ba năm trước đây thậm chí là sớm hơn, cũng đã được bố trí thành cục, chỉ chờ nàng tiến cục, vậy người bố cục, liền bắt đầu dẫn nàng vào trong đó, đình trệ một chút xíu, cuối cùng đạt thành mục đích bọn họ muốn có được.
Quên đi, không nghĩ nữa!
Phản chính nhất thời nửa khắc, cũng không nghĩ ra được.
Hai mắt của Cố Khuynh Thành nhắm nghiền, hít thở sâu vài lần, đem đầu sợi dây nghĩ không ra manh mối này, ném tới một bên, cất bước đi vào trong phòng, dự định ngủ.
Có lẽ là Cố Khuynh Thành lần này thực sự mệt muốn chết rồi, giản đơn rửa mặt một cái, liền nằm úp sấp trên giường, một giấc ngủ tròn mười ngày.
Tròn mười ngày, Cố Khuynh Thành cũng không có xuống lầu.
vongthuuyen.com
Trong lúc đó, Minh Trường Phong bởi vì lo lắng Cố Khuynh Thành, đi lên lầu nhìn vài lần, nhưng mỗi lần cũng nghe được thanh âm bất mãn của Cố Khuynh Thành, liền nghĩ có thể là do mấy ngày nay mệt muốn chết rồi, nên sẽ không quấy rối nữa, để cho nàng thanh thản ổn định ngủ vài ngày.
Chỉ bất quá, mấy ngày nay, cũng rất dài.
“Biểu muội a, ngươi rốt cục nỡ xuống lầu rồi, ta còn tưởng rằng ngươi muốn tiếp tục ngủ nữa chứ.” Minh Trường Phong đặt bữa sáng lên bàn, nhìn Cố Khuynh Thành mang vẻ mặt buồn ngủ, hai mắt nhập nhèm phảng phất không mở ra được, Minh Trường Phong trêu ghẹo nói.
“Ta muốn ăn cơm, ta muốn đi ngủ, ngươi tranh thủ mang toàn bộ cơm lên đi.” Lúc này, Cố Khuynh Thành thật giống như không có xương, nằm lên bàn, cầm bánh bao thịt trong tay, từng cái từng cái cho vào miệng, đến mắt cũng không luyến tiếc mở, hơn nữa tóc dài xoã tung, vẻ mặt mông lung buồn ngủ, bộ dáng kia, quả thực vô cùng khả ái.
Khó có được nhìn thấy Cố Khuynh Thành như vậy, Hoa Huyên cũng không nhịn cười được, “Khuynh Thành, ngươi xem ngươi cái dạng này, nếu là tôn thượng ở, khẳng định thích chết.”
“Thiết, tên hỗn đản đó, liền biết chạy khắp nơi, ngươi không cần nhắc đến hắn với ta.” Trong miệng nhét đầy bánh bao thịt, Cố Khuynh Thành có chút mơ hồ nói không rõ. Mộ Quân Tà thối, vừa đi chính là nửa tháng, thời khắc mấu chốt luôn luôn không ở.
Ai. . . Cố Khuynh Thành ngầm thở dài, thầm nghĩ: Quả nhiên, tiền nhân nói đều đúng, nam nhân đều là không đáng tin cậy, cần có thể tự trông cậy vào mình!
Ân, chính là cái đạo lý này!
Cố Khuynh Thành hãy còn gật đầu, cằm để ở trên bàn, nàng gật đầu một cái, bộ dáng kia hoạt kê lại ngây ngô.
“Ngươi nha, luôn luôn khẩu thị tâm phi.” Hoa Huyên tiếp tục cùng Cố Khuynh Thành cười cười nói nói, mấy ngày nay độc tố trên người nàng, thanh trừ không sai biệt lắm, tâm tình cũng dưới sự chiếu cố tỉ mỉ và thận trọng bồi bên cạnh của Minh Trường Phong, mà trở nên khá hơn.
Tựa hồ, tất cả phát sinh hơn nửa tháng trước, nàng thực sự đã quên.
Ngay cả Minh Trường Phong thấy trạng huống của nàng bây giờ, còn tưởng rằng trên đời này thật sự có một loại đan dược tên vong ưu, tâm trạng càng cảm kích không ngớt với Cố Khuynh Thành.
Từ xưa đến nay, tật bệnh dễ chữa, tâm bệnh khó trị, hiện nay Hoa Huyên cả người từ trong ra ngoài đều tốt, Minh Trường Phong tự nhiên là phải cảm kích. Nếu như không có Cố Khuynh Thành mấy ngày nay không ngủ không nghỉ phối trí giải dược, chỉ sợ Hoa Huyên sớm buông tay nhân gian, nào có khí sắc như hiện tại?
Nhưng, Minh Trường Phong nhưng không biết, Cố Khuynh Thành vẫn trong túi càn khôn phối trí giải dược, nói là ba ngày không ngủ không nghỉ, kỳ thực bằng hơn mười ngày không có ngủ, nếu không phải trong lúc đó, Cố Khuynh Thành còn biết ăn vào một ít dưỡng khí đan cùng đề thần đan, sợ là nàng cũng không kiên trì được lâu như vậy.
Lại không biết, ngủ một giấc hơn mười ngày.
Phải biết rằng, dựa theo khoa học mà nói, thời gian không ngủ không nghỉ dài như vậy, nàng ngủ một tháng nữa, cũng bù không được.
Vì cứu Hoa Huyên, nàng thật là liều mạng, được không?
Thế nhưng một hai người không có lương tâm, lại còn không biết xấu hổ chế nhạo nàng, đơn giản là lấy oán trả ơn!
Mấu chốt là, lúc này, nam nhân nhà nàng còn không ở!
Cố Khuynh Thành giận cắn miếng bánh bao, hoàn toàn xem bánh bao thịt là Mộ Quân Tà, hung hăng cắn, ai bảo hắn mất tích nửa tháng, đáng đời bị cắn!
Đối với hành vi ấu trĩ hiếm thấy của Cố Khuynh Thành, Hoa Huyên biểu thị có thể lý giải, dù sao lúc này, tôn thượng đại nhân tiêu thất chính là nửa tháng, cũng quá không thích hợp rồi, khó trách Cố Khuynh Thành tức giận.
Minh Trường Phong bưng cơm, đi tới trước bàn buông xuống, đã thấy Cố Khuynh Thành vẻ mặt tối tăm, không biết vì sao, nhưng vẫn là quả đoán dời đi trọng tâm câu chuyện, “Đúng rồi, biểu muội, ngươi biết không? Ngày đó Dương Nguy tỉnh lại, người đã choáng váng, hiện tại đã được người của Dương gia, dẫn về. Ta thấy chuyện này Dương gia chưa chắc khẳng từ bỏ ý đồ, trong khoảng thời gian gần đây, ngươi không cần xuất môn, đỡ phải đụng với đám chó điên Dương gia kia.”
Dù sao, Dương Nguy biến thành như vậy, cùng Cố Khuynh Thành cởi không ra quan hệ, Minh Trường Phong luôn cảm thấy Dương gia, không phải là hiền lành, càng không từ bỏ ý đồ.