Phế Vật Cuồng Thê: Cực Phẩm Thất Tiểu Thư

Chương 170: CHƯƠNG 170: XUẤT SỰ, VƯƠNG BAN THÂN VONG




CHƯƠNG 170: XUẤT SỰ, VƯƠNG BAN THÂN VONG
Editor: Luna Huang
Vương Ban nghĩ tới chuyện tối qua, Lưu Phong đến bây giờ còn chưa trở về, chỉ sợ là không về được, hắn có ở trước mặt của Mộ Quân Tà bán đứng hắn hay không, có khai ra mình hay không? Tín vật của Đàm Nguyên, có bị Mộ Quân Tà cùng Cố Khuynh Thành phát hiện hay không?
Đây hết thảy, trong nháy mắt lắp đầy đầu óc của Vương Ban.
Hắn luống cuống, thời gian Mộ Quân Tà nói ra có người ám sát hắn và Cố Khuynh Thành, hắn cũng đã cảm nhận được bất an thật sâu.
Trong ấn tượng của hắn Mộ Quân Tà tuyệt đối là ma đầu giết người không chớp mắt, mấy năm nay vì thành lập thế lực của mình, toàn bộ người chết ở trên tay Mộ Quân Tà, không hề ít, có người đã từng nói đùa, người chết ở dưới tay của Mộ Quân Tà, đủ để xếp thành một ngọn núi, có thể thấy được trên tay hắn dính máu của bao nhiêu người.
Một người như vậy, như Tu La từ địa phủ đi ra ngoài, xuất thủ phải thấy máu, sát nhân cũng không nương tay!
“Người nọ bị bổn tôn phế bỏ toàn bộ tu vi, hiện tại đã là một phế nhân, hơn nữa trên cánh tay trái có thương tích, dễ tìm ra.” Giữa lúc Vương Ban sợ không ngớt, thanh âm của Mộ Quân Tà, dường như ma âm, chui vào trong lỗ tai của hắn, mang theo một trận nổ vang.
Xong…
Thực sự xong…
Đêm qua, có người tới địa phương hắn nghỉ ngơi, không đợi hắn thấy rõ ràng, liền phế bỏ toàn bộ tu vi của hắn, cánh tay trái cũng bị người nọ đả thương, hiện nay Mộ Quân Tà nói như vậy, dù cho hắn có ngốc cũng nhìn ra, đã biết là bị người ta vu oan rồi.
Mà người vu oan này, phân minh chính là Mộ Quân Tà!
Phác thông… Không có đợi được Tu Văn hạ lệnh kiểm tra thực lực cùng cánh tay trái của mỗi người, Vương Ban thả mình ngồi xuống đất, sắc mặt trắng bệch, cả người cũng mồ hôi đầm đìa.

Thấy hắn bộ dáng này, lão sư đứng bên cạnh hắn thập phần buồn bực, ngại vì tất cả mọi người cộng sự ở linh sư viện, lão sư kia liền tiến lên nâng Vương Ban, mà khi tay hắn vừa đụng đến cánh tay của Vương Ban, liền đã nhận ra dị dạng, kinh hô: “Vương Ban lão sư, thực lực của ngươi, thế nào toàn bộ đều không thấy!”
Lời này vừa ra, tràng diện trong nháy mắt an tĩnh vài giây, ngay sau đó nổ tung oa.
“Mọi người đều an tĩnh lại, chuyện này lão phu sẽ xử lý!” Tu Văn dùng linh lực khuếch đại âm thanh, đem thanh âm truyền đến trong lỗ tai của mỗi người, tràng diện thoáng cái có thể khống chế, Tu Văn thấy thế, liền cất bước đi tới trước mặt Vương Ban, căn bản không cần đụng vào Vương Ban, lấy thực lực hắn cao hơn Vương Ban, chỉ cần nhìn một cái, liền biết tu vi của Vương Ban quả thực đã phế.
Ngay cả như vậy, nể tình đều là lão sư của học viện Thanh Minh, Tu Văn cũng không có trực tiếp xử tử hình Vương Ban, mà là quay lão sư một bên nói: “Ngươi, đi gỡ y phục của hắn, xem trên cánh tay trái của hắn có có thương tích hay không.”
Mọi người cũng đều đưa cổ dài, đợi kết quả.
Nếu là trên cánh tay trái của Vương Ban, quả thật có thương, đó chính là hắn đi ám sát Mộ Quân Tà cùng Cố Khuynh Thành, hơn nữa Dương Nguy cùng Cố Khuynh Thành có thù cũ, mọi người cũng đều biết, nếu là Vương Ban đi giết Cố Khuynh Thành, quả thực có thể giải thích.
Nhưng, nếu cánh tay trái của hắn, không có bất kỳ vết thương nào, chỉ dựa vào thực lực bị phế toàn bộ, Tu Văn cũng sẽ vì hắn đấu lý.
Lão sư kia tiến lên, một tay mở tay áo trái của Vương Ban, đã thấy trên cánh tay trái của Vương Ban, thình lình có một vết sẹo cực kỳ xấu xí, sâu thấy xương, hơn nữa nhan sắc của vết sẹo tương đối tiên diễm, cũng không cũng không vết thương cũ, da hiện lên nâu đỏ, rõ ràng, vết thương này chính là hai ngày này tạo thành.
Tu vi toàn bộ bị phế, cánh tay trái có thương tích. . .
Hai cái điều kiện này, Vương Ban đều phù hợp, hơn nữa sắc mặt tro tàn của hắn, càng làm cho ngoại nhân khẳng định, người đêm qua ám sát Mộ Quân Tà cùng Cố Khuynh Thành, chính là Vương Ban.
Tu Văn thở dài, còn là dựa theo quy củ, hỏi Vương Ban, “Vương Ban, hiện nay, ngươi có nhận tội không?”
“Ta nhận thì như thế nào, không nhận lại thế nào?” Đến lúc này, Vương Ban cũng không nguyện biện giải vô vị nữa, bởi vì dù cho hắn biện giải nữa, dù cho tối hôm qua hắn bị người đánh lén, từng món một nói hết ra, cũng sẽ không có người tin tưởng.
Dù sao Mộ Quân Tà là tôn thượng của Ám Dạ thần điện, hắn không có lý do gì, đại phí chu chương hãm hại một lão sư nho nhỏ.

Nên, dù cho hắn nói cũng vô ích, người câm ăn thiệt, hôm nay là hắn ăn chắc rồi!
Nhưng hắn thật không ngờ, Mộ Quân Tà vì Cố Khuynh Thành, dĩ nhiên không tiếc lấy danh hào của Ám Dạ Ma tôn, chủ đạo tâm lý của mọi người!
Mà phản ứng của mọi người cùng Vương Ban, cũng chính là Mộ Quân Tà dự liệu được, muốn nói hắn lấy thân phận đè người? Có thể, hắn đã sớm nói, vì nữ nhân của hắn, hắn không từ thủ đoạn, đã có người muốn chết, vậy hắn dĩ nhiên là sẽ thành toàn!
Cố Khuynh Thành thấy một màn như vậy, thông minh như nàng, tự nhiên cũng nghĩ thông suốt quan khiếu bên trong.
A, không thể không nói, trận tâm lý chiến này, tôn thượng đại nhân thắng được đẹp! Đây là vu oan giá họa điển hình, nhưng khổ chủ chỉ có thể cắn răng cùng nuốt máu xuống, cái gì cũng không có thể nói, đương nhiên cũng nói không nên lời.
Thế nhân có câu cửa miệng, hai phe giao chiến, công tâm vi thượng. Vì công tâm, chính là điểm cao chiếm đáy lòng người, lấy tư thái bễ nghễ thiên hạ mà xuất hiện, phảng phất là thần, cho người phải tin tưởng, mà Mộ Quân Tà hiện tại chính là công tâm.
Hắn đầu tiên nghĩ đến, lấy thân phận của hắn, không có người hoài nghi hắn là đang nói dối, do đó trực tiếp đả thương Vương Ban, sau đó liền giá họa, để Vương Ban không lời nào để nói, biến thành oan đại đầu, là quỷ oan uổng.
Một chiêu này, quả nhiên là cao, đơn giản là cực phẩm phúc hắc trong án lệ!
Nhưng ngay khi Cố Khuynh Thành dự định dãn gân cốt một cái, chuẩn bị rời đi, lại một con lừa, vọt tới, thẳng lạt lạt quát to lên: “Không, không phải như thế! Sư phụ ta hắn là vô tội, đi giết người, là Đàm Nguyên viện vũ sư viện, không phải là sư phụ ta!”
Nghe nói như thế, Cố Khuynh Thành đối với chỉ số thông minh của Dương Nguy, có cái nhìn mới: Ha hả, gặp qua đần, chưa từng thấy qua đần như vậy!
Lúc này, rõ ràng là bo bo giữ mình mới là chính đạo, Dương Nguy lại còn nhảy ra, nói cái gì là Đàm Nguyên làm, nói lời này, đơn giản là vũ nhục chỉ số thông minh người khác, hiện tại sự thực xảy ra trước mặt, Vương Ban phù hợp điều kiện của Mộ Quân Tà nói ra, như thế nào đi nữa, cũng sẽ không vừa khớp đến loại trình độ này.

Mà lúc này Dương Nguy nhảy ra, bằng tự cột mình vào.
“Lời này của ngươi là có ý gì?” Tu Văn vuốt râu mép, bất dĩ vi nhiên hỏi, hắn thấy, Dương Nguy bất quá là sốt ruột cứu sư, miệng không chọn lời mà thôi, cũng không có suy nghĩ nhiều.
“Tổng phó viện. . .” Dương Nguy cấp thiết mở miệng, nhưng lời mới nói, đã bị Vương Ban lớn tiếng cắt đứt: “Đủ rồi! Dương Nguy, tất cả vi sư làm, vi sư tự gánh chịu, không cần ngươi biện giải, ngươi mau ly khai đi!”
Vương Ban già không sợ chết, vẫn là xem Dương Nguy như tôn tử thân sinh, hiện nay hắn biết rõ lần là hẳn phải chết không thể nghi ngờ, không muốn liên lụy Dương Nguy, lấy tính cách của Dương Nguy, nếu là nói xong, chẳng những không thể thay hắn rửa tội, ngược lại sẽ còn cột thêm bản thân vào, điều này hiển nhiên không phải là Vương Ban muốn thấy.
Nhưng Dương Nguy hiện tại đang nổi nóng, đâu nghĩ đến những thứ này, đang định nói cái gì nữa, đã thấy Đàm Nguyên đi tới, chậm rãi nói: “Dương Nguy, ngươi luôn miệng nói là ta ám sát thượng cùng phu nhân, có chứng cứ gì?”
“Ta, ta. . .” Dương Nguy chinh lăng, không biết có nên nói ra chuyện của miêu nhãn thạch hay không, nhưng không đợi hắn mở miệng, Vương Ban một bên ngồi trên đất, bỗng nhiên móc ra một viên thuốc, liền uốc.
Không bao lâu, liền thất khiếu chảy máu.
“Sư, sư phụ!” Dương Nguy đau kêu một tiếng, vội vã nhào tới bên người Vương Ban, đỡ Vương Ban lên, mắt lệ uông uông nhìn Vương Ban, chỉ thấy Vương Ban run run miệng, tựa hồ muốn nói gì, Dương Nguy lập tức đưa tai tới, miệng của Vương Ban đóng mở vài cái, liền triệt để không có khí tức.
Dương Nguy ngốc lăng ngồi dưới đất, không nói một lời, hai mắt ngây ngô, hình như choáng váng một dạng.
Nhưng lại không ai, đau lòng hắn.
Cho tới nay, Dương Nguy ở học viện Thanh Minh tự cao xếp thứ hai mươi trên thiên trường bảng của linh sư viện, hiêu trương bạt hỗ, động một chút là tùy ý đả thương người, thậm chí còn có mấy đệ tử của vũ sư viện, bị Dương Nguy đánh cho tàn phế, đánh chết, có thể tính như vậy, có Vương Ban bảo bọc, Dương Nguy như trước nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, không người nào dám đắc tội hắn.
Hiện nay, Vương Ban đã chết, núi dựa lớn nhất của hắn đã không còn, hắn là nên khóc, nhưng những người khác cũng nên cười, bởi vì từ hôm nay trở đi, học viện Thanh Minh thiếu một tiểu bá vương.
Không có Vương Ban, Dương Nguy chính là một nhuyễn bao, cho dù là thiên tài xếp thứ hai mươi, cũng không chịu nổi địch quá nhiều người, cái này cũng đại biểu sau này, Dương Nguy phải cụp đuôi, nếu không cẩn trọng, sẽ trở thành con chuột qua đường, người người hảm đả.
“Ai, người đến, mang Vương Ban lão sư đi ra ngoài, hậu táng.” Rốt cuộc cũng là lão sư của học viện mình, làm ra loại chuyện này, lại chết như vậy, Tu Văn vẫn còn có chút không đành lòng, không để cho thi thể của Vương Ban, phơi thây hoang dã, như trước hạ lệnh hậu táng.
Như vậy, cũng để cho những người khác, thấy được nhân tính hóa của học viện Thanh Minh, ở trong đám người lấy được không ít hảo cảm.

Lần này, bất kể là học viện Thanh Minh, hay Cố Khuynh Thành, đều từ chuyện của Vương Ban vừa chết, chiếm được chút chỗ tốt. Học viện Thanh Minh miễn phí quảng cáo cho mình một lần, mà Cố Khuynh Thành lại ít đi hậu cố chi ưu.
Nói tóm lại, đúng là cục diện song doanh.
Chỉ bất quá, Mộ Quân Tà có chút không thích, dù sao cái hiệu quả này không phải là hắn mong muốn, ban đầu hắn nghĩ, một lưới bắt hết hai sư đồ Vương Ban, triệt để trừ hậu cố chi ưu của Cố Khuynh Thành, nhưng bây giờ Dương Nguy còn sống, điểm này hắn tuy rằng không hài lòng, nhưng là ở trong dự liệu, cũng không có truy cứu nhiều hơn nữa.
“Đi.” Sự tình giải quyết xong, Mộ Quân Tà liền ôm lấy Cố Khuynh Thành đứng lên, ôm eo của nàng, xuống đài cao, đi ra ngoài.
Một giáng tử sắc, một tử la lan, hau loại nhan sắc gần nhau, tương duệ tương huề đi tới, càng lóng lánh loá mắt, thập phần đẹp mắt, nhưng một màn như vậy, lại đau nhói hai mắt của Cung Khanh Nguyệt.
Ngay từ đầu, thấy Cố Khuynh Thành lên đài cao, nàng liền một mực chờ phía dưới, không có xuất hiện ở trước mặt của Mộ Quân Tà, đó là sợ thấy một màn như vậy, trong lòng thêm không hài lòng, nhưng có chết hay không, để cho nàng nhìn thấy.
Tuy rằng đã sớm biết, Mộ Quân Tà chưa hề thích mình, nhưng Cung Khanh Nguyệt vẫn là rất yêu hắn, thấy hắn tốt với Cố Khuynh Thành, cười ôn nhu với Cố Khuynh Thành, nàng rất đau lòng!
Đau lòng như vậy, cũng tạo thành hận ý của Cung Khanh Nguyệt đối với Cố Khuynh Thành, thậm chí còn nàng có thật nhiều muốn giết Cố Khuynh Thành, nhưng nàng không có hạ thủ, bởi vì nàng biết, mạng của Mộ Quân Tà, từ lâu tương liên với Cố Khuynh Thành, Cố Khuynh Thành nếu là chết, chỉ sợ Mộ Quân Tà dù cho thân thể không chết, tâm cũng sẽ chết.
Kết quả như vậy, không phải là Cung Khanh Nguyệt mong muốn, cho nên nàng cũng chỉ có thể để Cố Khuynh Thành sốngm sống thật tốt!
Chỉ có nàng sống thật tốt, Mộ Quân Tà mới có thể sống tốt, cho dù không chiếm được Mộ Quân Tà, nàng cũng hy vọng Mộ Quân Tà sống tốt.
Có lẽ là trực giác của nữ nhân, Cố Khuynh Thành cảm giác được có một đạo đường nhìn nóng rực, tập trung trên người của mình, liền giống như vô tình quay đầu, vừa vặn thấy Cung Khanh Nguyệt không kịp né tránh.
Quả nhiên. . .
Người Cung Khanh Nguyệt yêu, quả nhiên là Mộ Quân Tà, vậy Ngọc Vô Thương lại toán cái gì, Cung Khanh Nguyệt cùng Ngọc Vô Thương ba năm trước đây đính ước, lại toán cái gì?
Cố Khuynh Thành híp mắt lại, cúi đầu, che giấu tất cả thần thái trong mắt, trong lòng âm thầm suy nghĩ, tất cả của ba năm trước đây: Sự xuất hiện của Đế Thương Minh thật giả, Ngọc Vô Thương cùng Cung Khanh Nguyệt giả yêu nhau, hai cái này nhìn như không có vấn đề gì, lại có một liên hệ trí mạng, đó chính là đều phát sinh ở ba năm trước đây. .