Editor: Luna Huang
“Cố Khuynh Thành, nàng bản lãnh lớn”
Thanh âm thanh liệt chưa rơi, một đạo linh lực liền từ sau người tới, khóa lại hông của Cố Khuynh Thành, một giây kế tiếp lôi Cố Khuynh Thành vào trong lòng.
“Nàng nói, bổn tôn là nam nhân không có phong độ?” Song chưởng của Mộ Quân Tà, buộc lại hông của Cố Khuynh Thành, mắt nguy hiểm híp lại, áp suất thấp giữa hai người chậm rãi lưu động.
Cố Khuynh Thành nuốt nước bọt một cái, không muốn chịu thua, liền ngẩng đầu ưỡn ngực, hùng dũng oai vệ nói: “Nói đúng là ngươi, làm… Ngô!”
Nói chưa được nửa, khí tức yêu nghiệt tà mị quyến thuộc về Mộ Quân Tà, liền thẳng tắp hạ xuống, môi mỏng phi sắc, dính sát vào trên môi của nàng, trằn trọc tư mài, thẳng đến Cố Khuynh Thành cũng vô pháp hô hấp, thần chí không rõ, lúc này Mộ Quân Tà mới buông tha nàng.
Bụng ngón tay ma sát môi đỏ mọng trong suốt của nàng, Mộ Quân Tà câu thần tà cười: “Nàng nói ai không có phong độ?”
“A?” Cố Khuynh Thành hô hấp từng ngụm, không khí mới mẻ, không có thể trước tiên cứu lại thần trí sắp tan vỡ của nàng, nghe được câu hỏi của Mộ Quân Tà, trong lúc nhất thời chưa phản ứng kịp.
“Dám giả bộ hồ đồ với bổn tôn, xem ra, mới vừa rồi nghiêm phạt quá ít.” Mộ Quân Tà thản nhiên nói, bàn tay xoa hông của Cố Khuynh Thành, chậm rãi ma sát, phiến môi lần thứ hai hạ xuống.
Xúc cảm dị dạng bên hông, để Cố Khuynh Thành thoáng cái tỉnh táo lại, vội vã đẩy Mộ Quân Tà ra, từ ghế nằm nhảy xuống, nhưng ai biết nhưng ai biết hai chân như nhũn ra, một chút khí lực cũng không có, rơi xuống đất, liền suýt nữa ngã sấp xuống.
Cũng may Mộ Quân Tà tay mắt lanh lẹ, thời gian nàng sắp tiếp xúc thân mật với đại địa chi mẫu, nhanh chóng chế trụ người vào trong lòng, để cho nàng không nhúc nhích được.
“Nói, nàng mới vừa nói ai không phong độ?” Thanh âm trầm thấp khàn khàn, như trước dây dưa vấn đề này.
Cố Khuynh Thành ngăn chặn xung động muốn mắt trợn trắng, lộ vẻ thảo hảo cười: “Không, không chưa nói. Tôn thượng đại nhân, nhất định là ngươi nghe lầm, lời kia ta cho tới bây giờ chưa nói qua, ta bảo chứng!”
“Nga, nàng ngươi là bổn tôn tai điếc hoa mắt, đến một câu nói đều nghe không rõ?” Thần sắc của Mộ Quân Tà nhàn nhạt, đáy mắt cất dấu một tiếu ý, phản ứng của tiểu nha đầu thật là đáng yêu, không đùa lộng đùa, thật sự là giậm chân giận dữ.
“Không, không phải! Là ta, là ta nói sai! Ta vốn là muốn nói, tôn thượng đại nhân soái nhất, nhất thời khẩn trương nói sai rồi, tôn thượng đại nhân, ngươi hãy tha cho ta đi.” Cố Khuynh Thành cúi đầu, thành kính nhận sai, vì bảo trụ mạng nhỏ, tôn nghiêm thần mã đều có thể bỏ.
“Ha ha…” Mộ Quân Tà thật tình là bị sỏa dạng của Cố Khuynh Thành đánh bại, lôi kéo tay nhỏ bé của nàng, đứng lên, đi ra ngoài.
“Tôn thượng đại nhân, ngươi đây là muốn đi ăn cơm?” Cố Khuynh Thành níu lại cánh tay của Mộ Quân Tà, chớp chớp mắt, hỏi.
Mộ Quân Tà liếc nàng một cái, nói: “Không phải đi ăn, chẳng lẽ nàng để bổn tôn ăn nàng ngươi sao?”
“Không…”
“Tuy rằng bổn tôn quả thực muốn đem nàng cật kiền mạt tịnh, bất quá bây giờ còn không phải lúc, nàng cũng đừng chủ động yêu cầu, như vậy bổn tôn sẽ thật khó khăn.” Cố Khuynh Thành vốn định nói không phải, kết quả Mộ Quân Tà tự mình đem lời của nàng, nhận hết, hơn nữa vừa ra khỏi miệng, chính là tính ngữ có bạo tạc.
Cố Khuynh Thành nổ một mắt bốc kim hoa, thẳng đến tới trước bàn cơm trong phòng khách, mới hồi phục tinh thần lại.
Đốt… Đốt… Đốt…
Mộ Quân Tà ngồi xuống, liền cuộn ngón trỏ phải lên, nhẹ nhàng gõ ở trên bàn, dường như gõ vào lòng của mọi người, sợ đến tất cả mọi người buông chiếc đũa xuống, lo lắng đề phòng nhìn Mộ Quân Tà.
“Ngươi chờ một chút, ta đi chuẩn bị một chút!” Cố Khuynh Thành biết Mộ Quân Tà có điểm khiết phích, thưòng lui tới tửu lâu, đều là Ảnh Nhất chuẩn bị toàn bộ, hắn mới ngồi xuống ăn, hiện tại để hắn và mọi người không có trên không có dưới, cùng nhau ăn lẩu, hắn không giơ chân không được.
Cũng may, nàng có dự kiến trước, chuẩn bị một nồi nhỏ, nguyên liệu hệt như mọi người, trực tiếp đến trù phòng bưng ra là tốt rồi.
“Được rồi, tôn thượng đại nhân thỉnh dùng cơm.” Cố Khuynh Thành thả nồi nhỏ cùng nguyên liệu xuống, cầm chén đũa lên, mô phỏng trước mặt Mộ Quân Tà, cúi đầu, nhất phó nha hoàn đáng thương hầu hạ chủ tử dùng cơm.
“Ngồi.” Mộ Quân Tà lấy ghế bên người ra cười nhạt nhìn về phía Cố Khuynh Thành.
Cố Khuynh Thành nét mặt vui vẻ, “Thật nóng!” Sau đó, không có hình tượng chút nào đặt mông ngồi xuống.
“Thất tiểu thư, ngươi thật thiên vị a.” Cố Văn Mãn nhìn Mộ Quân Tà đơn độc có một nồi nhỏ, bất mãn lẩm bẩm.
Mộ Quân Tà vừa cầm lấy chiếc đũa, nghe được lời này của hắn, mặt không đổi sắc, tiếp tục xốc một khối thịt dê lên, bỏ vào trong miệng, nhai nuốt chậm.
Thấy thế, trong lòng Cố Khuynh Thành vừa nhảy, vội vàng nói: “Lời vô ích! Hắn là nam nhân của ta, ta không thiên vị hắn, còn có thể thiên vị ai!” Nói xong trừng Cố Văn Mãn, thầm mắng Cố Văn Mãn chính là không có gì làm, tính tình của tôn thượng đại nhân hắn còn không biết? Ăn vài lần thiệt thòi, còn dám gây bão!
Thật tình là tìm đường chết!
“Thưởng cho nàng.” Mộ Quân Tà nghe lời của Cố Khuynh Thành, tâm tình thật tốt, gắp một khối thịt dê, đưa tới trước mặt Cố Khuynh Thành.
“Cảm tạ Cố Khuynh Thành, ta tự mình tới.” Cố Khuynh Thành cười hắc hắc, cầm lấy chiếc đũa nhận, nhưng Mộ Quân Tà lại không buông tay, Cố Khuynh Thành không hiểu nhìn về phía Mộ Quân Tà, nhất thời hiểu ý của thượng đại nhân, lập tức để đũa xuống, liền nuốt thịt dê trên chiếc đũa dính đầy nước bọt của tôn thượng đại nhân.”
“Cảm tình của Cố sư muội cùng Mộ phân viện trưởng quả nhiên là cho người ước ao.” Ngọc Vô Thương tất nhiên là nhận thức Mộ Quân Tà, dù sao hắn đột nhiên xuất hiện ở học viện Thanh Minh, sợ là không ai không biết.
Nói đến đây, Ngọc Vô Thương nhìn về phía Cung Khanh Nguyệt tự mình ăn một bên, thần sắc thích ai.
“Đúng vậy, ta thấy cảnh của tôn thượng tựa hồ cũng không giống chúng ta. Khuynh Thành, ngươi thật là có tâm.” Cố Thiếu Dương cũng phụ họa nói.
Cố Khuynh Thành nắm bắt chiếc đũa, cười hì hì quét mọi người một mắt: “Đó là. Hắn nói. Không ăn bài cốt, lần trước thân thể không tốt, ta liền làm chút canh gà nấu sâm cho hắn bồi bổ thân thể.”
Lời này của nàng là nói thật, cho tới nay, nàng cũng quan tâm thân thể của Mộ Quân Tà, lần trước bị Tu La Tà đế làm trọng thương, hảo tổn bổn nguyên, nếu không dưỡng lại, rất khó bù lại, hơn nữa hắn còn chạy đến cực bắc, mang Thần Nông âm đỉnh về, thân thể có nhất định tổn hao, rồi lại không thích uống thuốc, cũng chỉ có thể thực bổ.
“Có lòng.” Mộ Quân Tà đạm đạm nhất tiếu, bất động thanh sắc bỏ đầy món Cố Khuynh Thành thích ăn vào trong nồi nhỏ, một chút nóng liền chín, toàn bộ gắp vào trong chén của Cố Khuynh Thành.
Từ trước đến nay hắn thờ phụng ngoài miệng nói, không bằng thực tế làm, bất động thanh sắc uy no tiểu nha đầu của hắn, mới là chính đạo.
Nghe thế, Cung Khanh Nguyệt buông đũa xuống, cười nói: “Khuynh Thành tiểu thư quả thực dụng tâm, nhưng tôn thượng hắn không ăn thịt gà, một chút thịt gà cũng không thể ăn.”
“Ngươi không có thể ăn thịt gà?” Cố Khuynh Thành buông đũa xuống, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn về phía Mộ Quân Tà. Sai a, lần trước người này cùng nàng ăn cơm, còn cướp thịt gà với nàng, không nhìn ra hắn không có thể ăn a!
Không đợi Mộ Quân Tà nói, Cung Khanh Nguyệt lại nói: “Tôn thượng cho tới nay, đều không ăn thịt gà. Năm mới, tôn thượng từng trọng thương một lần, hạ nhân làm canh gà cho hắn, tôn thượng uống qua, cả người toàn bộ nổi đầy mẩn đỏ, vết thương cũng không ngừng thối rữa. Khuynh Thành tiểu thư, ngươi biết vì chuyện này, hạ tràng sau cùng của hạ nhân kia không?”
“Là bị ta phạt trượng trách, tươi sống đánh chết.” Không đợi mọi người nói chuyện, Cung Khanh Nguyệt thẳng nói rằng.
“Đủ rồi, cút.” Mộ Quân Tà lạnh lùng thốt.
Cung Khanh Nguyệt lập tức đứng lên, cười thanh nhã hướng Mộ Quân Tà hành qua lễ, “Vâng, thuộc hạ xin cáo lui.”
“Khanh Nguyệt!” Cung Khanh Nguyệt vừa đi, Ngọc Vô Thương tự nhiên ngồi không yên, lập tức đi theo ra ngoài.
Cố Thiếu Dương nhìn Cố Khuynh Thành cùng Mộ Quân Tà một chút, quả đoán kéo Cố Văn Mãn vẫn còn ăn, thẳng lên lầu, lưu phòng khách cho Cố Khuynh Thành cùng Mộ Quân Tà.
“Ngươi thực sự không có thể ăn thịt gà?” Cố Khuynh Thành nhíu mi lại, không nghĩ tới thịt gà nho nhỏ, dẫn đến chuyện lớn như vậy, hơn nữa lời trong lời ngoài của Cung Khanh Nguyệt, rõ ràng là nói với nàng, trước đây kinh lịch của Mộ Quân Tà, nàng cũng có tham dự, nàng chân chính hiểu Mộ Quân Tà.
Chuyện cho tới bây giờ, nàng là thật bắt đầu hoài nghi, Cung Khanh Nguyệt thích, rốt cuộc là Mộ Quân Tà hay Ngọc Vô Thương.
“Ân.” Một chữ, cho thấy trước hắn thực sự không ăn thịt gà, cũng đại biểu lời của Cung Khanh Nguyệt, là thật.
Tiểu mặt của Cố Khuynh Thành trầm xuống, mặt không thay đổi nói: “Nếu không ăn, tại sao muốn phải biểu hiện ra ngoài ngươi thích ăn?” Nếu như sớm biết rằng hắn không có thể ăn thịt gà, nàng ngày hôm nay căn bản sẽ không cố ý chuẩn bị gà hầm sâm cho hắn bổ thân.
Kết quả, hiện tại bổ thân không được, ngược lại biến thành hại hắn!
Càng nhìn nồi gà, trong lòng Cố Khuynh Thành càng tan hoang đến đổ hoảng, đưa tay giữ lại nồi, làm bộ liền muốn ném đi, Mộ Quân Tà giữ lại cổ tay của nàng, “Trước đây không ăn, không có nghĩa là hiện tại không ăn.”
“Ngươi!” Cố Khuynh Thành nhất thời như quả cầu da xì hơi, nằm trên bàn, vô tình hỏi, “Không có thể ăn thì không thể ăn, lại không người ép ngươi, ngươi hà tất…”
“Nàng thích ăn, bổn tôn dù cho không thích ăn, cũng sẽ ăn.” Bởi vì phải hoàn toàn truy sở thích của nàng.
Nghe vậy, Cố Khuynh Thành thật tình là tính tình gì cũng bị mất, cười mắng một câu: “Ngươi sỏa a! Đúng rồi, Cung Khanh Nguyệt không phải nói, ngươi ăn thịt gà sẽ bị mẩn đỏ sao? Vậy ngươi vẫn là chớ ăn, nếu không ta đổi nồi khác cho ngươi?”
Vừa lúc còn có cá, làm canh cá, nên có thể ăn đi?
“Ngươi làm cái gì vậy?” Giữa lúc Cố Khuynh Thành dự định cố vấn Mộ Quân Tà có thể ăn được cá hay không, vừa quay đầu, lại Mộ Quân Tà mang theo một khối thịt, ăn ngon lành, thoáng cái đoạt lấy chiếc đũa, mặt lạnh gầm nhẹ nói.
Không biết thân thể mình sao? Rõ ràng không có thể ăn, còn cậy mạnh!
Thực sự là… Chết cũng muốn mặt mũi khổ thân!
*** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn ***
“Ha ha…” Mộ Quân Tà khẽ cười, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận của Cố Khuynh Thành, “Nàng đây là đang lo lắng ta?”
“Lo lắng cái đầu quỷ nhà ngươi!” Thân thể của chính mình cũng không quý trọng, liên quan cái rắm gì với nàng!
Mộ Quân Tà đẩy ngón tay của nàng ra, đoạt lại đũa vào trong tay mình, dùng đầu to gõ cái trán của nàng một cái, “Nàng thật đúng là đần a! Có thể ăn được hay không, bổn tôn còn không tự biết?”
“Gì?” Cố Khuynh Thành xoa trán, ngốc lăng trừng hai mắt.
“Cung Khanh Nguyệt nói là sự thật, trước đây bổn tôn là thật không có thể ăn thịt gà, nhưng món nương tử làm, vi phu ăn ngon, không có phản ứng không thích hợp.” Mộ Quân Tà lại gắp một khối cánh gà, từng miếng từng miếng ăn, quả thực không có phản ứng gì không thích hợp.
Cố Khuynh Thành nhìn hắn ăn cánh gà, đều có vẻ soái, nhất thời đỏ mặt, nghiêm mặt, nhất phó cọp mẹ, “Được rồi được rồi, ngươi muốn ăn, liền ăn hết nồi này đi!”
“Tuân mệnh, nương tử đại nhân.” Mộ Quân Tà cắn một miếng thịt, không đợi Cố Khuynh Thành phản ứng kịp, liền đem nàng đặt tại trong lòng, môi mang theo đầy mỡ, trực tiếp ngăn chặn cái miệng nhỏ nhắn của Cố Khuynh Thành, để miếng thịt gả vào trong miệng Cố Khuynh Thành.
Hai lưỡi quấn quít, Mộ Quân Tà giúp Cố Khuynh Thành khép môi lại, nuốt thịt gà xuống.
Mộ Quân Tà không ngờ như thế, nhiều lần cố sức hô hấp, trực tiếp Cố Khuynh Thành nhận thức đầu lưỡi của mình, hắn mới buông tha nàng, trong miệng của nàng hít sâu một phen, mới lui ra, cười nói: “Vị đạo của nương tử quả nhiên là cực tốt.”