Phế Vật Cuồng Thê: Cực Phẩm Thất Tiểu Thư

Chương 130: Cứu trị, khắc tinh của cổ độc khôi lỗi




Editor: Luna Huang

Bên trong một mùi xạ hương xen lẫn mùi máu tươi, có thể nói là khó ngửi đến cực điểm.

Cố Khuynh Thành ghét bỏ cau mày, không nhanh không chậm đi tới trước cửa sổ, mở cửa sổ, pha loãng mùi khó ngửi trong phòng.

Đợi ngửi không thấy vị đạo nữa, lúc này mới chậm rãi đi tới bên giường, một cước đã Lâu Thiều Hàn xuống giường, đồng thời lấy chăn trên giường bọc trên người của Lâu Thiều Hàn, đỡ phải dơ hai mắt.

Tổ tiên trong túi cànn khôn, thấy phen cử động này của Cố Khuynh Thành, tức giận đến cũng bị mất tính tình, nào có cứu người như nàng vậy? Chỉ sợ ngoại nhân thấy được, còn tưởng rằng nàng là tới giết người!

Một bên Đản Đản nghe được trong lòng hắn nói mẫu thân mình như vậy, lập tức cáo nhỏ với Cố Khuynh Thành: “Mẫu thân, xú lão đầu này nói xấu ngươi. Hắn nói ngươi không phải là tới cứu người, là tới giết người!”

“Ngươi, ngươi…” Tổ tiên trừng thẳng hai mắt, trăm triệu lần không nghĩ tới Đản Đản bán đứng hắn, có thể tưởng tượng Đản Đản là bộ tộc phượng hoàng, nhất thời dường như nuốt ruồi, không mở miệng được.

Đản Đản đắc ý hừ một tiếng, không sợ chút nào.

“Phải không? Tổ tiên ngươi thật đúng là nói đúng, ta chính là tới giết người.” Cố Khuynh Thành nghe vậy, không có tức giận, trái lại nhàn nhạt cười, “Ngươi nếu như không quen nhìn ta chậm như vậy, ta đây động thủ nhanh một chút, giải quyết hắn là được.”

“Chớ! Tiểu nha đầu, nghìn vạn lần không được! Ta sai rồi, ta sai rồi còn không được sao! Ta không giục ngươi, ngươi từ từ đi! Từ từ đi…” Tổ tiên vội vàng kinh hô, rất sợ Cố Khuynh Thành thực sự hạ độc thủ.

“Ngươi đã không muốn hắn chết, vậy câm miệng, chớ hé răng.” Cố Khuynh Thành xoay người, nhìn về phía Lâu Thiều Hàn nằm trên mặt đất, trên người đang đắp một cái áo ngủ bằng gấm, không ai phát hiện, xoay người một khắc kia, đáy mắt nàng có lãnh ý thực cốt.

Tổ tiên lo lắng Lâu Thiều Hàn như vậy, không tiếc chịu thua, như thế rất cho người vô cùng kinh ngạc.

Thế nhưng, tổ tiên cùng Lâu Thiều Hàn trước không biết, lẽ nào chỉ là bởi vì cô lâu cổ độc?

Cố Khuynh Thành âm thầm lắc đầu, không có đáp án.

Quên đi, không nghĩ nữa, cứu người trước đi.

Cố Khuynh Thành ngồi chồm hổm xuống, đưa tay phải ra, ba ngón trắng nõn khoát lên trên cổ tay của Lâu Thiều Hàn, tiến hành bắt mạch.

“Khuynh…” An trí hảo Ảnh Tử, Cố Thiếu Dương cùng Cố Văn Mãn cũng chạy tới, đã thấy Cố Khuynh Thành trầm mặt, tự bắt mạch cho Lâu Thiều Hàn, liền thông minh ngậm miệng lại, an tĩnh coi chừng, không quấy rối.

Một lát sau, Cố Khuynh Thành thu tay về, sắc mặt hắc chìm.

Mạch này của Lâu Thiều Hàn cũng quá kỳ quái, mạnh hữu lực, trong bình ổn lại có chút gấp, thấy thế nào cũng không giống như là người trúng cổ, ngược lại là như đại bổ quá lượng.

Tổ tiên không phải nói, hắn là trúng cô lâu cổ độc sao? Lẽ nào, đây là phản ứng bình thường của cổ độc?

Cố Khuynh Thành nháo không rõ, cô lâu cổ độc càng không hiểu ra sao, chỉ phải hướng tổ tiên dò hỏi: “Tổ tiên, cái gì là cô lâu cổ độc, phản ứng cùng bệnh trạng của nó là dạng gì?”

“Cô lâu cổ độc đến từ chính hoang nguyên Ma Vực, có người nói nói đó tu hành một loại khôi lỗi thuật cùng bất đồng nơi khác, mà cô lâu cổ độc chính là phương pháp bọn họ dùng để điều khiển khôi lỗi. Khi ta còn sống, từng thấy người trúng cô lâu cổ độc một lần, trên thân người chính là cổ vị đạo này, vì người nọ cuối cùng biến thành khôi lỗi, linh hồn bị giam, luyện hóa, cho ta ấn tượng cực kỳ khắc sâu, nên ta kiên quyết sẽ không nhận sai.” Tổ tiên đốc định nói.

“Vậy người trúng cô lâu cổ độc, sẽ có phản ứng gì?”

“Dường như thân trọng mị dược, cuối cùng lực kiệt mà chết, thời điểm chết, người trồng cổ độc cho hắn, sẽ đến đây thu thi thể, đem linh hồn luyện hóa, để hắn triệt để biến thành một khôi lỗi.”

Lợi hại như vậy?

Cố Khuynh Thành xụ mặt xuống, nhìn chằm chằm miệng Lâu Thiều Hàn không ngừng thổ huyết, nếu như tổ tiên không sai, vậy Lâu Thiều Hàn tất nhiên trúng cổ độc, nhưng nàng chỉ biết y thuật, sẽ không biết dị thuật, làm sao khu trừ cổ độc?

Kiếp trước, thế kỷ hai mươi mốt, nàng cũng từng tiếp xúc qua cổ độc Miêu Cương, nhưng cũng chỉ có thể xem như là có biết da lông, chân chính để cho nàng giải cổ, nàng tự nhận là, còn không có bản sự này. Huống chi, cổ độc Miêu Cương đại thể lấy tác dụng khống chế nhân tâm, mê huyễn vi chủ, chưa thấy qua loại cổ độc luyện hóa linh hồn này.

Không lý giải, nàng liền vô pháp hạ thủ, chỉ có thể nói mạng của Lâu Thiều Hàn nên tuyệt.

“Thế nào, có thể cứu không?” Cố Thiếu Dương nhìn thần sắc của Cố Khuynh Thành một chút, thử tính mà hỏi thăm.

“Cứu không được.” Cố Khuynh Thành lắc đầu, đứng lên, không biết nơi phát ra cổ độc, quả thực vô pháp hạ thủ trị liệu, nếu trị liệu không đúng, sẽ làm độc phát nhanh, đối với Lâu Thiều Hàn tai hại vô lợi.

Cố Văn Mãn xoa xoa hai tay, tựa hồ có chút không đành lòng: “Thực sự không có biện pháp sao? Hắn dù sao cũng là Vương gia một quốc gia, nếu là có thể cứu…”

“Nếu là có thể cứu, ta tự nhiên sẽ cứu, mấu chốt là cứu không được.” Cố Khuynh Thành lần đầu tiên, dùng giọng nói băng lãnh với Cố Văn Mãn, nàng nếu quyết định xuất thủ, cũng sẽ không đổi ý, vì sao đều cảm thấy nàng không chịu cứu?

Thực sự là…

Một bạch nhãn lang!

Cố Khuynh Thành tức giận đến quay đầuđi ra, tổ tiên lên tiếng: “Tiểu nha đầu, có biện pháp! Phàm là cổ độc, dĩ nhiên là có cổ trùng, chỉ cần bức cổ trùng ra, hắn dĩ nhiên là được cứu.”

“Nói dễ.” Ta van ngươi, đạo lý đơn giản dễ hiểu như vậy, nàng cũng hiểu, thậm chí so với tổ tiên còn hiểu nhiều lắm, thế nhưng một con ngựa quy một con ngựa, không có nghĩa là có biện pháp cứu.

Là có thể đi qua hiệu quả bức cổ trùng ra, giải được cổ, mấu chốt của vấn đề là, cổ trùng ở đâu? Loại vật phẩm nào cùng dược liệu có thể dẫn cổ trùng?

Chẳng lẽ muốn nàng lột da sách cốt cả người Lâu Thiều Hàn?

Dù cho nàng thực sự làm như vậy, cũng tìm được cổ trùng, Lâu Thiều Hàn cũng hẳn phải chết không thể nghi ngờ?

“Ta là nói thật! Ngươi có thể hỏi phượng hoàng đản một chút có lẽ nó biết biện pháp giải cổ.” Tổ tiên vì tỏ vẻ trong sạch của mình, lập tức bán đứng Đản Đản. Liếc Đản Đản một dạng, tổ tiên đắc ý rầm rì, ỷ vào mình là hậu duệ phượng hoàng, liền bán đứng hắn, khi hắn thực sự sợ sao?

Hừ hừ! Hiện tại nếm được vị đạo bị bán đứng chứ?

Cố Khuynh Thành xuyên thấu qua nội thị, thấy phượng hoàng đản cùng tổ tiên chính mắt lớn trừng mắt nhỏ, chợt cảm thấy không nói gì, “Đản Đản, ngươi có biết biện pháp giải cổ hay không?”

“Biết, biết…” Đản Đản núp ở góc, như là cực sợ, quả nhiên, một giây kế tiếp oa một tiếng, khóc lớn lên: “Mẫu thân, ngươi thực sự muốn cứu hắn sao?”

“Nếu có biện pháp, tự nhiên phải cứu.” Điều kiện tiên quyết là, không thể thương tổn Đản Đản.

Nửa câu sau, Cố Khuynh Thành không có nói ra, quay đầu nhìn về phía Cố Văn Mãn cùng Cố Thiếu Dương, “Hai người các ngươi đi ra ngoài một chút, ta có chuyện muốn làm.”

“Nga, hảo.” Hai người không rõ Cố Khuynh Thành muốn làm cái gì, nhưng vẫn là lập tức đi ra ngoài, tiện thể đóng kỹ cửa phòng.

“Đản Đản, chỉ nói vậy thôi, rốt cuộc là phương pháp gì.” Đám người Cố Thiếu Dương vừa ly khai, Cố Khuynh Thành gọi Đản Đản ra, dò hỏi.

“Ô ô…” Đản Đản khóc rất thương tâm: “Mẫu thân, thực sự nhất định phải cứu hắn sao?? Không cứu không được?”

Cố Khuynh Thành ôm Đản Đản, túc đầu mày: “Lý do.” Cho nàng một lý do có thể tin phục.

“Vì, bởi vì… Đản Đản không muốn, có được không?”

“Đản Đản, chớ tùy ý, ta cứu hắn là bị bất đắc dĩ.” Nếu không dự định trên người Lâu Thiều Hàn biết rõ ràng cô lâu cổ độc, nàng so với bất luận kẻ nào cũng không muốn cứu hắn.

“Vậy… Vậy được rồi.” Đản Đản bay khỏi ôm ấp Cố Khuynh Thành, mạnh lay động, cả người liền có bụi gì đó, tuôn rơi.

Cố Khuynh Thành tuy rằng không giải thích được, nhưng vẫn là đi lên trước, chém ra một mảnh linh lực làm khay, tiếp toàn bộ bụi này.

Không bao lâu, bụi liền rơi thành đống nhỏ, có lẽ là cảm thấy đủ rồi. Đản Đản ngừng lại, bất đắc dĩ nói: “Mẫu thân, đây là bột phấn của phượng hoàng đản, có thể hấp dẫn ra cô lâu cổ độc, ngươi cầm dùng đi.”

“Thực sự có thể?” Cố Khuynh Thành phất tay, hốt lên lòng bàn tay, nhìn một đống bột phấn thổ hoàng sắc, thấy thế nào, đều giống như phế phẩm.

Đản Đản nhăn nhó một chút, giải thích: “Vỏ trứng của Phượng hoàng đản ngưng tụ toàn bộ tinh hoa trong cơ thể mẹ, là vật đại bổ, cũng là khắc tinh của cổ độc, cũng là bởi vì điểm này, xú lão đầu kia mới bảo mẫu thân tìm ta.” Nói, còn không quên mắng tổ tiên.

Nguyên lai là như vậy a…

Cố Khuynh Thành chắc lưỡi một cái, vỏ trứng của phượng hoàng thứ tốt như vậy, cứ như vậy cho Lâu Thiều Hàn dùng, nàng còn thật không nỡ.

Bất quá, nếu quyết định, vậy nhất định phải làm được.

“Đối với ngươi có tổn hại không?” Đây mới là nàng quan tâm nhất.

“Cũng có, chính là cái mông có chút đau nhức…” Đản Đản uốn éo người, Cố Khuynh Thành có thể tưởng tượng nếu là không có vỏ trứng, nó hiện tại khẳng định mặt đỏ đến không được.

Cái mông… Đau nhức?

Phốc! Lúc run phấn vỏ trứng xuống, Đản Đản cứ như vậy, vậy nếu là ngày nở, nó còn không phải đau đến điên sao?

Cố Khuynh Thành bị tiểu dáng của Đản Đản chọc cười, “Vậy được, ta tiễn người về túi càn khôn trước, ngươi nghỉ ngơi thật tốt.” Nói, liền đưa Đản Đản vào túi càn khôn, xoay người đi trở về trước mặt Lâu Thiều Hàn.

Cố Khuynh Thành lấy ngân châm, ngăn lại đại huyệt của Lâu Thiều Hàn, bảo vệ hắn tâm mạch của hắn, lại đem phấn vỏ trứng bỏ vào trên ngực Lâu Thiều Hàn.

Đản Đản ở trong túi càn khôn, nhắc nhở: “Mẫu thân, mẫu thân, dùng hỏa linh lực thiêu đốt mới hữu dụng!”

“Ân, ta đã biết.” Cố Khuynh Thành giản đơn trả lời một câu, giơ tay phải lên, trong lòng bàn tay một đoàn hỏa diễm nhảy lên cao, bao trùm trên phấn vỏ trứng, mặc dù không bị thương da của Lâu Thiều Hàn, nhưng ôn độ của hỏa diễm cực cao, Lâu Thiều Hàn như bị nướng, vẫn còn có chút không khỏe cau mày, đau kêu một tiếng.

Cố Khuynh Thành lại làm như không thấy, tiếp tục thả ra hỏa linh lực. Không có tùy ý Lâu Thiều Hàn tự sinh tự diệt, cũng đã là tương đương nể tình rồi, đừng hy vọng nàng còn cố kỵ cảm thụ của Lâu Thiều Hàn.

Ôn độ của hỏa linh lực càng ngày càng cao, biểu tình của Lâu Thiều Hàn cũng càng ngày càng thống khổ, Cố Khuynh Thành rất không có lương tâm thừa nhận, thấy Lâu Thiều Hàn thống khổ, trong lòng nàng thực sự rất thoải mái!

Ha ha…

Trong lòng Cố Khuynh Thành được kêu là vui, mắt thấy phấn vỏ trứng dần dần hòa tan dưới nhiệt độ, mùi gay mũi, trong nháy mắt vay quanh tất cả cảm quan.

Theo mùi đặc hơn, Cố Khuynh Thành ngừng thở, khuôn mặt nhỏ nhắn mặt nhăn thành một đoàn, đã thấy dưới da Lâu Thiều Hàn, mơ hồ hiện ra mấy cái nhô ra, từng cái nhô ra đều dài như một ngón tay, mang theo chút chút hắc khí, không ngừng ngọa nguậy.

Cố Khuynh Thành mắt trợn to, hết sức chăm chú nhìn, nguyên lai, đây là cổ trùng a, đợi phá thể ra, nên có bao nhiêu ác tâm a!

Bất quá, chính là như vậy, mới gợi lên hứng thú của nàng.

Tục ngữ nói, độc dược bổn nhất gia, nàng si mê thuốc Đông y, đổi được độc dược, nàng như trước si mê, có thể tiếp xúc được trước chưa hề tiếp xúc qua, tự nhiên là đưa tới hứng thú to lớn, cũng chính bởi vì điểm này, nàng mới xuất thủ cứu Lâu Thiều Hàn.

Đối với nàng mà nói, quá trình này lấy được kinh nghiệm, quan trọng nhiều hơn so với Lâu Thiều Hàn.

Khoảng chừng qua mười phút đồng hồ, tác dụng của phấn vỏ trứng từ từ mở rộng, cổ trùng giấu ở dưới da Lâu Thiều Hàn, tốc độ nhúc nhích càng lúc càng nhanh, mơ hồ có tư thái phá thể ra, Cố Khuynh Thành vì tránh toàn mặt máu, vội vàng lui lại mấy bước, mở to mâu tử, tiếp tục xem.

Quả nhiên, một lát sau, ba con cổ trùng cả vật thể đen thùi, mạo độc khí hắc sắc, từ trên ngực Lâu Thiều Hàn, phá da ra, bắn máu đen đầy đất.

Mà ba con cổ trùng kia, mới vừa ra tới, bỗng nhiên bạo tạc, thành một đoàn bột phấn, tiêu thất ở trong không khí.

“Mẫu thân, mau cầm máu cho hắn, chậm một chút nữa, vết thương sẽ chuyển biến xấu, đến lúc đó hắn toàn thân hư thối mà chết. Đây là lúc cổ trùng sắp chết, hạ tuyệt chiêu cuối cùng.” Đản Đản kinh hô một tiếng, nhắc nhở Cố Khuynh Thành mà chết tiềm ẩn.