Phế Tích

Chương 14




20E vốn có thể khiến cho Kim Qua giàu có lên một tý, bỗng biến thành 20 bộ đồ Hiệp khách bí ẩn, cũng chắc chắn khiến hầu bao bọn Kim Qua trống không. Thử nghĩ xem bất cứ ai nhìn thấy một đám heo đen sì sì, nghênh ngang đi khắp Phế Tích hung hăng đào quặng chắc chắn đều nghĩ đến – Cường đạo! Giết người! Quỷ đến thôn…

Bởi vậy bọn Kim Qua đi đào quặng đặc biệt thuận lợi, rất nhiều người đều chọn lựa tránh luôn chứ không cùng bọn hắn cướp quặng – -||| Có điều thế giới tươi đẹp như vậy là nhờ những nhân vật anh hùng không sợ cường quyển.

Đường Tiếu nhìn thấy bộ dạng chuẩn bị đánh nhau của Kĩ sĩ, lập tức bỏ qua mỏ quặng đó, tìm chỗ khác nhảy vào.

Đánh nhau? Đường Tiếu mỉm cười, Mục sư là dùng để cứu người chết, giúp người bị thương, mong mọi người nhớ kĩ.

“Tất cả bọn phản động đều là lũ hổ giấy.” Nhìn đám Xã hội đen thất bại chạy trốn, Kĩ sĩ bảo vệ thành công quyền lợi đắc ý cảm khái.

Toàn bộ đám Kim Qua đều lảo đảo. Chết tiệt, ai vô ý thức, dám vứt vỏ chuối linh tinh…

Phóng hỏa giết người, vào nhà cướp đoạt, đê tiện vô sỉ, độc ác không thể thương lượng, đầu chảy mủ, chân lở loét…

Đây là lời nhận định lúc Ôn Thành Không bị đá ra khỏi “Vũ Lâm Tôn Phái”. Ôn Thành Không bất đắc dĩ gõ gõ bàn phím, phát hiện bình luận về bản thân đã tệ đến mức này, người ta chẳng qua là kiếm bát cơm ăn thôi mà…

Thế là Phế Tích PK bảng Đệ nhất Sát thủ, vì an ủi tâm hồn bị tổn thương, quyết định lập 1 acc mới, một Tiểu Mục sư hết lòng hi sinh vì bá tánh, tên là Dưới PP Có Tiên Thủ ( dưới mông có bàn tay tiên…)-||| . Lập xong acc mới liền vô cùng hào hứng chạy ra ngoài thành.

Có điều bạn Tiểu Mục sư hiển nhiên đã quên bản thân đang là một bạn nhỏ yếu đuối, trực tiếp bị mèo hoang cắn, ếch nhái đè, hồ ly đạp mà chết…

“Bạn nhỏ bán thân, có muốn ca ca đem ngươi đi luyện công không?” Không nghi ngờ gì, cái câu buồn nôn này chính là do người đang chán đến phát điên – Giang Hải Lão đại nói.

“Ừ ừ, Đại ca, ngươi rất lợi hại đúng không?” Tiểu Mục sư thanh khiết gật đầy đầy ngây thơ.

“Lại đây, Đại ca giúp ngươi đỡ Quái, ngươi đánh.”

“Đại ca, cấp bậc của ngươi nhất định rất cao đúng không?”

“Thường thôi, thường thôi.”

“Ta có thể luyện đến cấp cao như ca ca không?”

“Ngươi chăm chỉ nhất định sẽ luyện được.”

“Luyện lên cao rồi cũng sẽ trở thành con gấu ngốc như ngươi sao?”

“…” Nếu không phải hệ thống bảo vệ người chơi từ cấp 10 trở xuống, không cách nào cưỡng chế PK, nếu không Giang Hải thực sự nghi ngờ liệu có thể khống chế bản thân không giết chết tên tiểu Mục sư ngây thơ trước mặt hay không.

“Ha ha ha ha ha ha ha..” Ôn Thành Không đã cười đến rơi khỏi ghế.

Giang Hải cố hết sức kiềm chế trước tên tiểu Mục sư đáng chết kia, hoàn thành nốt nhiệm vụ, trực tiếp gửi một lời mời sang.

“Kim Qua Thiết Mã mời ngươi gia nhập Hội. Đồng ý? Từ chối?”

Ôn Thành Không vừa cười vừa ấn Đồng ý, trên đầu lập tức xuất hiện bốn chữ vàng to đùng chói lọi.

Giang Hải cười nham hiểm, gia nhập Hội của ta rồi thì không đến lượt ngươi kiêu ngạo, xem ta dạy dỗ ngươi thế nào…

Có điều, Giang Hải đã quên mất, người bị dạy dỗ nhiều nhất trong hội hình như chính là Lão đại hắn…

Ôn Thành Không mở trang Thành viên của Công hội: “Ặc, nhặt được ngọc rồi, toàn bộ đều là cao thủ trên cấp 80.”

“Mọi người cùng chào mừng nào, Hội chúng ta có thành viên mới.” 15 con heo đang rảnh rỗi chán chường đồng loạt mở trang Thành viên Công hội, tìm, tìm , tìm… cuối cùng cũng tìm ra một bạn nhỏ cấp 10.

“…”

“Lão đại, ngươi không được buôn bán trẻ con.”

“Trâu già ăn cỏ xanh.”

“Nghiện luyến đồng.”

Giang Hải “…- -|||”

“Tiểu đệ, lại đây chị cho kẹo.”

“Tiểu muội, ca ca bảo vệ muội.”

“Sao ngươi biết là tiểu đệ?”

“Trực giác, trực giác của nữ giới luôn chính xác.”

“Xì, nhìn thế nào cũng là Lão đại tìm cô dâu nuôi từ nhỏ.”

“@#$%& . . .”

“…@#$%&”

Ôn Thành Không “…- -|||”