Tác giả: Phản Phái Nhị Tỷ (vampire_j)
Biên tập: Diệp Trà (bachdieptra.wordpress.com)
–
Trên mặt An Nghỉ vốn còn vương nước mắt, nhưng lập tức đã bị da mặt nóng phừng hun khô.
Bả vai cậu co lại, hai tay siết chặt trước ngực run rẩy, giống như con thỏ nhỏ bị hồ ly đè lên tai, như nai con bị báo đốm ngậm vào hang động trong núi.
Phế Thổ bao phủ trên người cậu, ngăn cách cậu với thế giới bên ngoài.
Hắn cúi đầu nhìn cậu chăm chú, bàn tay vói vào trong vạt áo cậu, mơn trớn sườn eo, chậm rãi hướng lên trên.
Làn da bóng loáng của thiếu niên lộ ra trước mắt, trắng đến mức có thể nhìn thấy những mạch máu li ti in hằn, mỏng đến độ chỉ cần hạ miệng là có thể cắn rách.
An Nghỉ nức nở một tiếng —— cậu không quen với cảm giác bị người khác đụng chạm, căng thẳng đến mức đầu ngón tay đều tê dại, thân thể vặn vẹo muốn tìm chỗ tránh đi, nhưng càng như vậy lại càng đưa chính mình vùi vào trong khuỷu tay Phế Thổ.
Phế Thổ lại cúi xuống, lần này An Nghỉ đã có chuẩn bị, vô thức giương cằm lên, chờ một nụ hôn hạ xuống.
Phế Thổ ngừng lại cách môi cậu khoảng 1 centimet —— bộ dáng thiếu niên ngây ngô chủ động đòi hôn lấy lòng hắn, hắn chỉ thưởng thức một lát, sau đó không xấu xa trêu chọc cậu thêm nữa, nghiêng đầu dán lên môi cậu, đầu lưỡi quấn lấy đầu lưỡi, hô hấp giao triền, đón nhận một nụ hôn thật dài.
Cánh tay An Nghỉ vòng lên cổ hắn, áo bị đẩy đến ngang ngực, đầu gối co lại kẹp chặt hai bên đùi hắn, một bộ dáng "anh cần gì cứ lấy".
Hầu kết Phế Thổ giật giật, một tay ôm ngang hông An Nghỉ, đẩy áo cậu lên cao hơn, ngón cái sượt qua từng chiếc xương sườn, lại cọ lên xoa nắn đầu v* phấn nộn của cậu, sau đó nắm lấy vòng eo mềm dẻo.
Phế Thổ cúi đầu hôn lên bụng cậu, An Nghỉ bỗng nhiên run rẩy.
Phế Thổ ngẩng đầu, thấy thiếu niên cong cong mắt cười tủm tỉm: "Nhột."
Phế Thổ sờ sờ đám râu lởm chởm của mình, lại cố ý dùng cằm cọ bụng cậu.
An Nghỉ bật cười khanh khách.
Nhưng ngay giây tiếp theo cậu đã không cười nổi nữa, đầu lưỡi Phế Thổ lướt qua bụng dưới của cậu, để lại những vệt nước lạnh lẽo.
Lồng ngực An Nghỉ phập phồng lên xuống, bụng cũng run nhè nhẹ.
An Nghỉ đặt tay lên đầu Phế Thổ, muốn đẩy hắn ra.
Mặt Phế Thổ bị đẩy xuống đối diện với đũng quần An Nghỉ, hắn cúi đầu xem xét, lại giương mắt nhìn cậu, ngón tay móc vào lưng quần cậu kéo xuống.
An Nghỉ hít một hơi thật sâu, tay vung lên —— không phải tóm lấy quần, mà là đưa lên bụm miệng.
Phế Thổ bị chọc cười, nói: "Nâng mông lên."
An Nghỉ nghe lời mà dựng thẳng eo, tùy ý hắn nhẹ nhàng kéo quần mình xuống.
Phế Thổ âm thầm giật mình —— đứa nhỏ này làm cách nào sống đến ngần này tuổi rồi mà còn chưa bị ăn sạch?
"Trước kia từng làm chuyện giống thế này rồi sao?" Phế Thổ hỏi.
An Nghỉ mờ mịt hỏi: "Sao cơ?" Sau đó lập tức phản ứng lại: "Cái, cái gì chứ! Làm sao có thể..."
Phế Thổ tách hai chân quỳ gối bên người cậu, duỗi thẳng eo, nâng tay lột áo, hắn vừa cúi đầu đã thấy —— An Nghỉ thẳng băng nhìn chằm chằm ngực hắn, nơi giữa quần lót đã hơi gồ lên.
Tay hắn chống bên tai An Nghỉ, hỏi: "Nhìn cái gì?"
Ánh mắt An Nghỉ trở nên hoảng hốt, không hiểu sao bỗng nhiên nói: "Lần đầu gặp nhau cũng là câu này."
Phế Thổ "Ừ?" một tiếng, An Nghỉ giải thích: "Câu đầu tiên anh nói với em, chính là câu này."
Phế Thổ hiểu ra: "Vậy lần này đổi một câu khác nhé, muốn sờ không?"
Hầu kết An Nghỉ giật giật, hỏi: "Có thể ạ?"
Thay cho câu trả lời, Phế Thổ chủ động kéo tay cậu áp lên ngực mình, từng chút từng chút mà cẩn thận chạm đến mỗi một khối cơ bắp và mạch máu.
Ngón tay mảnh khảnh của thiếu niên bao lấy cơ ngực hắn, lòng bàn tay cọ qua đầu v* dựng thẳng của hắn, trượt xuống cơ răng cưa[1] cạnh sườn, tránh đi miệng vết thương dữ tợn, lần lượt đếm qua từng khối cơ bụng đẹp đẽ chỉnh tề, xúc cảm dưới tay hoàn toàn khác hẳn so với thân thể thiếu niên gầy gò đơn bạc.
[1] Cơ răng cưa
Cuối cùng hắn bắt lấy tay An Nghỉ đi xuống phía dưới rốn mình, theo vùng lông nơi đó từ từ trượt xuống.
An Nghỉ không chớp mắt mà nhìn hắn —— một tay Phế Thổ hơi kéo lưng quần ra, tay khác cầm tay cậu vói vào bên trong.
Dáng vẻ hắn khẽ cắn môi nhìn xuống thực sự quá gợi cảm, lỗ tai An Nghỉ đã bốc khói.
Sau đó bàn tay cậu đụng tới một thứ nóng rực nửa cương cứng, ma xui quỷ khiến mà chủ động vươn tay cầm lấy nó.
"Biết làm không?" Phế Thổ hỏi.
An Nghỉ gật gật đầu, do dự một lát, lại thành thật mà lắc lắc đầu.
Phế Thổ cũng cách quần lót sờ lên của cậu —— vừa mới sờ soạng hai cái, An Nghỉ rất nhanh đã cứng ngắc.
Phế Thổ chơi đùa với cây gậy nhỏ của cậu, nhìn đỉnh đầu lộ ra khỏi mép quần, bình luận: "Thật là có tinh thần."
"Tôi dạy em." Hắn nói: "Xoa nắn nơi này, vuốt xuống, để lộ quy đầu, dùng lòng bàn tay bao quanh."
An Nghỉ sướng đến cuộn tròn cả ngón chân, nhưng không ngừng lại được chỉ có thể kẹp chặt lấy eo Phế Thổ, tựa như đang cầu hoan.
Cậu nhỏ giọng rên rỉ, bàn tay đang nắm lấy dương v*t Phế Thổ vẫn không nhúc nhích, tựa hồ đó là cột chống duy nhất neo đỡ cậu giữa bể dục sóng triều.
Chơi đùa với cậu trong chốc lát, An Nghỉ thở dốc càng lúc càng nhanh, Phế Thổ ngừng tay, kéo cậu trở về từ trong cao trào.
Trong cổ họng An Nghỉ phát ra tiếng làu bàu bất mãn, lại nhỏ giọng nói câu gì đó, Phế Thổ nghe không rõ, cậu chỉ đành lớn tiếng lặp lại: "Em có thể...!nhìn nó không?"
Một đứa nhỏ mê người, trong tay nắn bóp dương v*t của hắn, còn cẩn thận dè dặt hỏi có thể cho cậu nhìn không.
Phế Thổ giơ tay, bày ra tư thế "Cứ tự nhiên".
An Nghỉ dồn dập thở gấp, trúc trắc cởi bỏ đai quần của Phế Thổ, túm hai bên kéo xuống.
Một cây côn th*t thẳng tắp bật ra, phần đỉnh đầu lóe sáng lấp lánh chỉa vào mặt cậu.
Ngón tay An Nghỉ vẽ vòng lên đỉnh chóp, kéo ra một tia dịch nhầy, cảm thán nói: "Cứng...!cứng quá."
"Em chẳng những có thể nhìn, còn có thể liếm thử xem." Phế Thổ dụ dỗ nói.
Nhưng An Nghỉ giống như bị thôi miên —— cậu hơi nhỏm người dậy, hai mắt thẳng băng, Phế Thổ thấy vậy liền quỳ nghiêng về phía trước, đưa dương v*t đến bên miệng cậu.
dương v*t dữ tợn giương nanh múa vuốt hình thành một thế đối lập đầy dâm mỹ với gương mặt ngây thơ thanh thuần của thiếu niên.
An Nghỉ vươn đầu lưỡi liếm một chút, dừng lại, lại liếm một chút.
Phế Thổ bất mãn vô cùng, nắm lấy gò má cậu kêu cậu há to miệng: "Ngậm vào, ngậm sâu một chút."
An Nghỉ ưm ưm a a bị chơi trong khoang miệng trong chốc lát, nước miếng trào ra dính nhớp khắp nơi.
Phế Thổ ngại cậu ngậm không đủ sâu, lúc rút ra còn cọ cọ lên đầu ngực cậu, lại cúi xuống hôn hôn môi cậu trấn an.
dương v*t hai người kề sát vào nhau, cọ lên bụng lẫn nhau.
An Nghỉ động tình không thôi, ôm lấy bả vai hắn, ưỡn eo vô thức vặn vẹo.
"An Nghỉ." Phế Thổ bỗng gọi tên cậu, thanh âm của hắn trầm thấp mà gợi cảm, vang lên ngay bên tai: "Tôi muốn làm tình với em."
An Nghỉ phát ra tiếng nức nở như động vật nhỏ, đỉnh đầu dương v*t lại trào ra một ít dịch nhờn.
Phế Thổ coi đó như lời đồng ý, kéo hai chân cậu qua kẹp lấy eo mình, nói: "Kẹp chặt."
Dứt lời hắn nhấc mông An Nghỉ, bế cậu từ trên mặt đất lên.
An Nghỉ sợ hãi kêu một tiếng, ngay sau đó phát hiện Phế Thổ mở cửa ra ngoài, cậu sợ tới mức cả người run bần bật, mím chặt môi không dám hé răng nói nửa lời.
Tuy biết trên hành lang hẳn là không có ai, nhưng An Nghỉ vẫn ngượng đến mức đỏ ửng cả lồng ngực.
Phế Thổ đi đến kho thuốc ở cuối hành lang, đem An Nghỉ đặt trên bàn, chính mình mang theo đồ vật sắp bùng nổ bên dưới xoay người tìm kiếm trên quầy thuốc, lấy ra một lọ thuốc mỡ, một tay đẩy nắp lọ, cắn rớt màng bảo vệ, trở về cạnh bàn ôm lấy chân An Nghỉ kéo về phía mình.
Hắn gác một chân cậu lên vai, ngón tay quệt lấy thuốc mỡ men theo bắp đùi cậu đẩy vào.
An Nghỉ không thoải mái vặn vẹo, cái bàn phát ra âm thanh kẽo kẹt, Phế Thổ vỗ vỗ mông cậu: "Đừng nhúc nhích."
Sau đó hắn lại bôi thuốc mỡ lên khúc dương v*t đỏ bừng gắng gượng của mình, nắm gốc dương v*t đập đập lên phần bẹn cậu, lên âm nang cậu, lên miệng huyệt co rút —— qua mấy lần như vậy, đỉnh đầu dương v*t mới chậm rãi đâm mở huyệt khẩu, sau đó từ từ cắm vào.
Âm thanh động tình dính nhớp của thiếu niên như muốn câu mất hồn phách người ta —— cậu bị chơi đùa đến thần trí không rõ, ngón tay Phế Thổ siết chặt lấy bắp đùi cậu, từng chút từng chút mà chậm rãi vùi mình vào trong thân thể cậu.
Hai người đều hít sâu, An Nghỉ cảm thấy vật cứng trong cơ thể mình bừng bừng nảy lên, cậu mang theo âm thanh nức nở mà nói: "Đau...!Em đau..."
Phế Thổ nói: "Tôi cũng đau, đau là tốt rồi."
Phế Thổ thử giật giật phần hông, An Nghỉ lại kinh hãi lớn tiếng thở hổn hển, một lúc lâu sau mới đứt quãng hỏi: "Sau này, đều...!đều sẽ đau như vậy sao?"
Phế Thổ bị dáng vẻ ngây thơ của cậu trêu chọc đến mất khống chế, hạ người xuống đâm vào thật sâu.
An Nghỉ lập tức tựa như hít thở không thông mà ngửa đầu thật mạnh, ngón tay nắm lấy mép bàn, đôi chân run bần bật giữa không trung.
Hắn lui ra ngoài một chút, sau đó lại thẳng tắp đâm vào.
An Nghỉ phát ra từng tiếng rên rỉ sung sướng, trên người tản mát ra loại hương vị Phế Thổ yêu thích.
Tần suất thọc vào rút ra của hắn càng lúc càng nhanh, thanh âm của An Nghỉ cũng dần dần vỡ vụn, điên cuồng lắc lư giữa bão táp tình dục.
Trong lúc thần trí mê mang không rõ, cậu vẫn giương đôi mắt mờ mịt nhìn hắn, vươn đầu lưỡi đòi hôn —— đứa nhỏ này thực sự rất thích hôn môi.
Phế Thổ kẹp chân cậu thật chặt, lại kéo cậu ra ngoài thành bàn, khiến toàn bộ phần mông cậu đều treo giữa không trung, nhưng lại bị nơi tương giao chặt chẽ giữa hai người cố định.
Thuốc mỡ bị nhiệt độ và ma sát ép đến chảy nước, trào ra khỏi miệng huyệt văng tung tóe khắp nơi, tí tách rơi trên mặt đất.
Gậy nhỏ của An Nghỉ đã cứng không chịu nổi, chống trên bụng cậu, Phế Thổ vừa mới xoa nhẹ hai cái cậu đã bắn, tinh dịch phun lên mặt hắn, nhưng càng nhiều hơn là đáp xuống trên lồng ngực An Nghỉ, mặt và tóc cậu.
Phế Thổ nằm sấp xuống liếm đi tinh dịch trên mặt cậu, lại kêu An Nghỉ mở miệng mút vào đầu lưỡi cùng tinh dịch của chính cậu.
Hắn ghé đến bên tai cậu, đầu lưỡi quét qua vành tai cậu nói: "Há miệng."
An Nghỉ ngoan ngoãn mở miệng, đầu lưỡi vươn ra ngoài.
Phế Thổ rút phân thân ra, nhanh chóng sóc mạnh thân cán, gầm nhẹ một tiếng, đem tinh dịch bắn vào trong miệng cậu.
–
Gợi ý pass chương sau: Trước khi xuống tầng 12 An Nghỉ làm việc ở đâu? 11 chữ.
==============
#Ngoài lề
Nếu không ngại drama thì mình recommend pỏn của Zilv Gudel với Rourke có hình tượng khá xêm xêm hai đứa.