An Nghỉ mơ mơ màng màng nghe thấy thanh âm của Viêm Vương, thật lâu sau đó mới choáng váng mà mở mắt.
Viêm Vương bất mãn nói: “Tìm cậu cả ngày trời! Cậu thì nằm đây ngủ.”
“Tôi ngủ quên à?” An Nghỉ mờ mịt nhìn quanh, Viêm Vương và Ian đã cùng đẩy cửa bước vào, trong tay Ian xách theo một cái hộp cách nhiệt lớn hình vuông.
Phế Thổ cũng mở mắt, ngồi thẳng người dậy.
Lại nói, đây có thể xem như lần đầu tiên Phế Thổ và Viêm Vương chính thức gặp mặt.
Viêm Vương chớp mắt, nhớ lại trận giao đấu trước cổng chợ Phiên thành, cười lạnh một tiếng: “Haha.”
Thật ra Phế Thổ hoàn toàn chẳng có ấn tượng gì về cậu ta, có chút khó hiểu, cũng đáp lại bằng dáng vẻ ngoài cười trong không cười: “Haha.”
Viêm Vương hơi kéo áo, chỉ vào một vết sẹo màu hồng nhạt: “Xin cảm tạ.”
Phế Thổ theo phản xạ đáp lại: “Không cần khách sáo.” Ngay sau đó mới nhận ra: “Ồ… Là cậu.”
Viêm Vương: “Haha.”
Ian phụ trách phần giới thiệu: “Đây là Viêm Vương, đây là Mio.”
Hai người nhìn nhau trong chốc lát, không tiếng động đánh giá lẫn nhau, sau đó đều cực kỳ lạnh nhạt mà “À” một tiếng rồi quay đi.
Ian đau đầu, vội vàng triệu hồi linh vật: “An Nghỉ An Nghỉ.”
An Nghỉ dụi mắt, ngoan ngoãn đi tới.
Ian còn chưa kịp lên tiếng, Viêm Vương đã chỉ vào vết hằn ửng đỏ trên mặt An Nghỉ và những lọn tóc ngắn vểnh lên của cậu, phá ra cười: “Trông ngu chết đi được! Ha ha ha!”
An Nghỉ nháy mắt suy sụp.
Sau đó Viêm Vương bỗng thấy túi chân không đựng đồ hộp bị ném ở một góc, vừa liếc mắt đã hiểu rõ, lại lớn tiếng cười nhạo: “Ha ha ha! Ai bảo lúc trước không ăn đi! Hỏng hết rồi chứ gì!”
Không nhắc tới thì thôi, vừa nhắc An Nghỉ lại thấy tủi thân uất ức, khóe miệng lập tức méo xệch thành một góc độ nguy hiểm, nức nở một tiếng rồi bổ nhào vào lòng Phế Thổ bật khóc.
Viêm Vương bỗng chốc nhận được hai tầm mắt vừa trách cứ vừa bao che, ngượng ngùng ngậm miệng lại.
Một lát sau, An Nghỉ rốt cuộc cũng dịu lại, dùng vẻ mặt chết lặng ngồi ngơ ngẩn tại chỗ.
Viêm Vương khiếp sợ nhìn cậu —— sao vừa cứu được người đã biến thành nhược trí thế này? Cậu ta nhịn không được duỗi ngón tay, muốn chọc thử lên mặt An Nghỉ.
Có điều lúc đầu ngón tay sắp chạm tới khóe miệng, An Nghỉ bỗng thình lình xoay phắt mặt qua, nhe răng trợn mắt, hai hàm răng nghiến chặt ma sát với nhau phát ra những tiếng “kèn kẹt” đầy uy hiếp.
Viêm Vương rụt ngón tay lại nhét vào túi.
Trong lúc đó, Phế Thổ cũng hỏi Ian: “Sao rồi?”
Ian nói: “Vẫn ổn, đa số không có gì đáng ngại, hơi thiếu dinh dưỡng, nhưng đó là tình trạng chung của cả trạm rồi, không có mặt trời cũng không thể tổng hợp vitamin D…”
Phế Thổ cắt ngang: “Ai muốn nghe cái này.”
Ian chớp chớp mắt, hiểu được, rất không hứng thú mà nói giản lược: “Ồn ào một hồi cuối cùng hai bên cũng coi như thỏa hiệp, cho Yahwili thời gian ba ngày để rời khỏi trạm tị nạn, nhưng những kẻ đang bị giam thì vẫn nhất quyết không chịu thả.
À… cũng có vài ý kiến muốn giao lại đám đó cho Yahwili xử lý, nhưng chỉ là thiểu số thôi.”
Phế Thổ: “Vậy còn anh?”
Ian: “Anh là khán giả, lúc nào Yahwili rút thì đi cùng, dù sao… hiện tại tại cậu cũng đã an toàn rồi.”
Phế Thổ mặt không cảm xúc chỉ vào An Nghỉ: “Một chút bảo hành cũng không có à bác sĩ? An toàn chỗ nào.
Vừa nãy con dê ngốc này còn thiếu điều đánh rớt tôi đấy.”
An Nghỉ dựng thẳng tai: “Oa!?”
Ian cũng liếc nhìn An Nghỉ: “Có điều, dù đuổi được Yahwili đi, trải qua mấy lần xâm lấn trước đó trạm tị nạn này cũng đang vô cùng khan hiếm nhân thủ tài nguyên.
Có lẽ lần này sẽ phải mở cửa đón người mới từ bên ngoài vào.”
An Nghỉ rốt cuộc cũng khôi phục tinh thần: “A, trạm liên lạc chuẩn bị mở rồi ạ?”
Ian cười cười: “Em cũng biết à?”
An Nghỉ gật đầu: “Hồi nhỏ em và Lid hay tới đó chơi.
Biết là không có tín hiệu nhưng vẫn làm bộ cầm micro hô hoán.”
“Bây giờ thứ thiếu hụt nhất hẳn là nhân viên y tế và vũ khí, những lần xâm lấn trước đó đều đã tiêu hao gần hết.” Ian nói: “Đối với họ, bọn tôi đều là người ngoài, không có thể ở lại quá lâu.”
An Nghỉ cúi đầu, trầm mặc không lên tiếng —— Cậu biết, đây là lúc trạm tị nạn cần mình nhất, nơi đã nuôi dưỡng dạy dỗ cậu hết thảy, lúc này lại càng cần đến cậu hơn bao giờ hết.
Viêm Vương nói tiếp: “Yahwili giờ cũng đang hỗn loạn.
Firefre chết rồi, ý kiến thì bất đồng, việc cấp bách bây giờ là chọn ra một đội trưởng mới.
Những thành viên lâu năm cơ bản đều đã rời đi sau khi đội trưởng Minh mất, số còn lại thì toàn phe cánh của Firefre.
Còn Giao Sa thì… lại cũng bị ai đó giết luôn.”
An Nghỉ ngây ngô nói: “A!”
Viêm Vương liếc cậu: “Quả nhiên lại là cậu, lần sau bị hỏi cũng đừng làm ra phản ứng không kịp đề phòng như thế.”
Phế Thổ lập tức xen vào: “Không phải em ấy, là tôi giết.”
Viêm Vương lắc đầu: “Yên tâm, chuyện này không có ai biết.
Lúc trước không trúng thuốc chỉ có Firefre và Giao Sa, đến khi những kẻ khác tỉnh lại thì cả hai đều chết rồi, theo bản năng sẽ cho là cùng một nguyên nhân, bị giết trong lúc xung đột với người trong trạm.”
Phế Thổ nhíu mày: “Nhưng hắn bị bắn chết trong phòng khám mà.”
Viêm Vương “Hừ” một tiếng, bỗng nhiên kích động: “Cái thi thể đó đương nhiên đã bị tôi xử lý rồi! Các người thì hay lắm, làm xong chạy biến luôn! Có gì cũng mặc kệ! Một đống máu me như thế cũng không thèm thu dọn!”
An Nghỉ ỉu xìu nói: “Lát nữa tôi sẽ đi lau.”
Viêm Vương cao giọng: “Lau liếc gì! Ý tôi là máu của thằng cha này này.” Cậu ta chỉ vào Phế Thổ: “Đầy ắp cả một ngăn tủ, chỉ cần ai đó thó mất một túi mang đi xét nghiệm thôi… Cậu có bị ngốc không vậy!”
An Nghỉ lúc này mới sực tỉnh —— Đúng rồi! Sở dĩ bọn họ đi tới bước đường này, cực nhọc đến tận bây giờ, tất cả đều là bởi chỗ máu dị biệt đó.
Thế nào mà vừa nhìn thấy Phế Thổ đã quên sạch mất.
Cậu vội vàng hỏi: “Chỗ máu đó đâu rồi?”
Ian vỗ vỗ cái hộp cách nhiệt hình vuông: “Ở đây, có điều giờ không thể mở ra được, mở ra hơi lạnh sẽ bay hết.”
Phế Thổ nhìn cái hộp —— cả nửa cái mạng hắn đều nằm trong đó, vậy mà hắn lại kinh ngạc phát hiện bản thân chẳng có cảm xúc gì mấy —— Hắn vốn vô cùng căm hận Firefre, sự căm hận đến từ những chán ghét tích tụ năm này qua năm khác.
Nhưng khi tỉnh dậy, biết được Firefre đã bị An Nghỉ giết, giữa cơn mơ hồ hắn lại cảm thấy có chút nhẹ nhõm.
Phế Thổ khoát tay với Ian: “Cho anh đấy.”
“Hả?” Viêm Vương cùng An Nghỉ đồng loạt quay đầu lại.
Phế Thổ khó hiểu: “Sao, muốn lấy à?”
Hai người chậm chạp lắc đầu, lại liếc nhìn cái hộp.
Ian cũng hơi giật mình, sau đó mới hỏi: “Cậu chắc chứ?”
Phế Thổ: “Tùy anh, muốn làm thế nào thì làm, đổ đi hết cũng được.”
Bầu không khí rơi vào trầm mặc trong chốc lát, Viêm Vương bỗng nhiên mở miệng: “Bị mấy người ngắt lời, tôi tự nhiên quên mất mình tới đây làm gì luôn.”
An Nghỉ vẫn ghim vụ bị cậu ta cười vào mặt, cáu kỉnh nói: “Đúng rồi đấy, cậu tới làm gì.”
Viêm Vương trừng mắt, phớt lờ cậu: “Mới nãy tôi nói tới đâu rồi, à, không chọn ra được đội trưởng mới.”
Ba người còn lại tỏ vẻ không có hứng thú với đề tài này.
Trên trán Viêm Vương nảy ra gân xanh —— Lữ đoàn thợ săn tiền thưởng Yahwili dù nay không bằng xưa, nhưng tốt xấu gì cũng là binh đoàn hùng mạnh nhất trên Phế Thổ, mấy kẻ này sao đều trưng ra vẻ mặt “Hôm nay lại phải ăn lương khô nén à” như thế!
Viêm Vương hắng giọng, lớn tiếng nói: “Vậy nên, có người đề cử tên đó làm đội trưởng.”
An Nghỉ ngó trái ngó phải —— Ngón tay Viêm Vương đang thẳng tắp chỉ vào cậu, không thể tin nổi: “Tôi?”
Viêm Vương mất kiên nhẫn lắc lắc ngón tay: “Tránh ra, chắn đường rồi.”
Lúc này An Nghỉ mới nhìn theo hướng ngón tay cậu ta trỏ ra đằng sau mình —— là Phế Thổ, An Nghỉ “À” một tiếng.
Lát sau, cậu mới kịp kêu lên: “Cái gì ——?”
Viêm Vương hơi nâng cằm, kiêu ngạo tựa như đang trao tặng huân chương cho kỵ sĩ: “Xét cả đoàn thì Light là người có thâm niên lâu năm, thời gian ở trong đoàn dài nhất, lại do đội trưởng Minh đích thân chỉ dạy, huống hồ-”
Phế Thổ đã nhanh chóng ngắt lời: “Những chuyện trước đây chẳng lẽ đều do Firefre ép tất cả làm theo? Lớn đầu rồi, tự mình làm ra chuyện trái nguyên tắc, còn muốn dùng cách đó để lấp liếm.
Yahwili hiện tại thật sự đã trở thành như vậy?”
An Nghỉ vẫn còn chìm trong ngỡ ngàng, quay qua quay lại giữa hai bên: “Là sao? Anh phải làm đội trưởng của Lily hả?”
Phế Thổ lắc đầu: “Bọn chúng sợ anh ghi thù, mới bày ra chiêu này trấn an.”
“Ồ.” An Nghỉ nháy mắt lại thấy an tâm rồi.
Trán Viêm Vương lại nảy ra cọng gân xanh thứ hai: “Không phải! Không phải vì lấp liếm gì hết! Anh coi Yahwili là thứ gì!”
Cậu ta hít một hơi thật sâu, hỏi: “Anh vào Yahwili được bao lâu?”
Phế Thổ nói: “6 năm.”
Viêm Vương gật đầu: “6 năm, nếu đội trưởng Minh không xảy ra chuyện có lẽ còn lâu hơn.
Đã vậy, anh còn có thể trơ mắt nhìn Yahwili bị hủy hoại sao?”
An Nghỉ có chút căng thẳng nhìn hắn —— Bản thân cậu nhìn trạm tị nạn rơi vào khốn cảnh đã cảm thấy trách nhiệm đè nặng, do dự không cách nào rời đi.
Mà Phế Thổ lại đụng phải lời thỉnh cầu thẳng thắn dứt khoát như vậy, nhất định sẽ vô cùng khó xử.
Không ngờ Phế Thổ mặt không đổi sắc, chỉ nhàn nhạt nói: “Yahwili đã sớm bị huỷ rồi.
Không có đội trưởng Minh, nơi đó căn bản chẳng đáng xưng là Yahwili, hiện tại cái thứ đó… tôi cũng chẳng biết gọi nó là gì nữa.”
Ian lên tiếng: “Mio, đừng nói như vậy…”
Phế Thổ hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ không phải?”
Viêm Vương chậm chạp không tiếp lời, dường như cũng không biết nên đáp lại ra sao.
Phế Thổ nói tiếp: “Cũng phải thông cảm với cậu, cậu chưa bao giờ thấy được dáng vẻ chân chính của Yahwili.”
Viêm Vương bỗng cất tiếng: “Không, tôi đã thấy.” Cậu ta thu lại tất cả điệu bộ nhẹ nhàng ung dung, nghiêm túc gằn từng chữ: “Chính vì đã từng thấy, nên tôi mới không cách nào chấp nhận dáng vẻ hiện tại.”
Phế Thổ cũng quan sát cậu ta, một lần nữa hắn phải đánh giá lại thiếu niên quá mức trẻ tuổi này.
Trên người cậu ta hoàn toàn không có hơi thở ngây ngô mờ mịt như An Nghỉ, ngược lại phải nhìn thật kỹ mới đoán được số tuổi thật sự của cậu ta.
Phế Thổ thở dài: “Một câu chuyện tốt đẹp, chung quy là bởi nó luôn phải có một kết thúc.”
–
Hai ngày một đêm sau đó, Phế Thổ hầu như đều trải qua trong cơn mê man ở tầng mười hai.
Không biết có phải do bị cưỡng ép rút máu liều cao gây kích thích tốc độ tái tạo tế bào không, các vết thương của Phế Thổ khôi phục còn nhanh hơn lúc trước, cơ hồ dùng mắt thường cũng thấy được vết thương khép miệng kết vảy.
Rất nhanh, ngoài cảm giác kiệt sức và buồn ngủ, dáng vẻ thương tích kinh người của hắn đã không còn nghiêm trọng như mấy ngày trước nữa.
Đêm thứ ba, Phế Thổ tỉnh dậy.
Hắn đột nhiên mở to hai mắt, cảm thấy thần chí dường như chưa bao giờ thanh tỉnh đến vậy, giống như vừa mơ một giấc mơ thật dài, trong mơ lại có càng nhiều những giấc mơ khác xếp chồng lên nhau.
Những xúc cảm chân thật qua lâu như vậy rốt cuộc cũng đã trở lại trong thân thể hắn, tựa như lần đầu biết hô hấp, lần đầu cảm nhận được trọng lực, cùng lúc đó, cảm giác đói khát cũng nối đuôi nhau kéo tới.
An Nghỉ đã sớm quen với tiết tấu vừa tỉnh lại ngủ của hắn, không bận tâm lắm, vừa đùa nghịch đồ chơi trong tay vừa nói: “Chào buổi tối.”
Phế Thổ hơi ngây người, trong miệng bật ra hai chữ: “Đói quá.”
An Nghỉ “Hở?” một tiếng quay đầu lại đi.
Phế Thổ nói tiếp: “Khát nữa.”
An Nghỉ “Oa oa oa” đứng bật dậy, vội vàng tìm nước đưa cho hắn.
Phế Thổ ngửa cổ, hầu kết trượt lên trượt xuống, do uống vào quá nhanh mà bên khóe miệng tràn ra một ít nước.
An Nghỉ vội vàng mang cho hắn phần nước của cậu.
Phế Thổ rất nhanh đã uống sạch nước của cả hai.
An Nghỉ đi vòng vòng tại chỗ, nói: “Anh đợi một chút, em lên lầu lấy nước, nhân tiện mang chút đồ ăn xuống đây.”
Phế Thổ hỏi: “Chẳng phải hết giờ cấp nước rồi sao?”
An Nghỉ bật cười: “Đó là trước kia, giờ quy định của trạm sửa rồi, anh chờ nha!”
An Nghỉ nhận hai bình nước lớn, lại nhờ Điền An mở kho lương thực để cậu vào lấy chút lương khô.
Vội vội vàng vàng trở lại tầng dưới, vừa đẩy mở cửa đã thấy Phế Thổ xuống khỏi giường —— toàn thân trần trụi đứng trên mặt đất, các ngón tay co bóp liên tục, sau đó lại nắm chặt thành nắm đấm.
Hắn nhìn lòng bàn tay và mu bàn tay mình, lần mò xem xét cơ ngực cơ bụng, cuối cùng cong đầu gối thử bật nhảy vài cái, giống như một con robot vừa được chế tạo đang thử nghiệm các tính năng của mình, cố gắng thích ứng với một cơ thể mới.
“A…” An Nghỉ trợn mắt há hốc mồm nhìn hắn —— Phế Thổ đã nhiều ngày không vận động cơ thể gầy đi hẳn một vòng, bắp tay và vòm ngực vốn căng phồng lúc này lại hiển hiện những đường cong càng thêm lưu loát mượt mà, toàn thân thon dài cân xứng.
Khắp người hắn trải rộng những mảng da non mới kéo hồng hồng chỗ đậm chỗ nhạt, nhìn qua cũng biết là bộ dạng bị thương nặng vừa khỏi dậy.
Phế Thổ xách theo một cái ghế, tiện tay ném qua một bên, sau đó lại nhìn quanh quất, giống như đang tìm kiếm vật gì có sức nặng.
Hắn ngoảnh đầu lại, nhìn thấy An Nghỉ thì ngoắc ngoắc ngón tay: “Lại đây.”
Phế Thổ toàn thân trần trụi ngoắc tay với cậu, cảnh tượng này thật sự vô phương chống cự.
An Nghỉ bỏ đống đồ trên tay xuống, đi đến bên cạnh hắn.
Phế Thổ vòng hai tay xuống dưới nách cậu, bỗng đột ngột nhấc bổng cậu lên —— An Nghỉ giống như một cái bao tải chở lựu, bị Phế Thổ nắn bóp trong tay nâng lên đặt xuống ước lượng, còn bị tung lên xoay tròn một vòng giữa không trung, cuối cùng giữa tiếng la hét thất thanh phản đối của cậu mới chịu thả xuống.
“Cũng không tệ lắm.” Phế Thổ đánh giá cơ thể mới của mình.
An Nghỉ phát điên: “Bộ em là cái cân hả!”
Phế Thổ tiện tay lấy ra một cái quần đùi trong đống quần áo sạch sẽ An Nghỉ chuẩn bị cho hắn tròng lên người, cạp quần lỏng lẻo treo trên xương hông hắn, sau đó ngồi vào bàn xử lý chỗ đồ ăn.
An Nghỉ gác cằm lên bàn, chớp chớp mắt nhìn hắn, hồi lâu sau mới mở miệng: “Ban nãy em đã nói với mọi người rồi, chúng ta có thể ở lại đây nghỉ ngơi vài ngày, chờ thân thể anh hoàn toàn bình phục rồi đi.”
Phế Thổ hơi chuyển động bả vai, lắc đầu nói: “Không cần.”
An Nghỉ: “Ò.”
Phế Thổ liếc cậu: “Không nỡ à?”
An Nghỉ theo phản xạ lập tức nói: “Không phải!” Nhưng sau đó lại gật gật đầu: “Có chút chút.”
Phế Thổ không bận tâm: “Sau này cũng không phải không thể tới.”
Dù sao cũng đã bắt cóc một lần rồi, hắn chẳng ngại bắt cóc thêm lần nữa.
An Nghỉ nhớ lại —— Khoảnh khắc đầu tiên cậu bước chân lên Phế Thổ, cảm thấy thế giới bên ngoài thật sự quá rộng lớn, sự vô bờ vô tận đó khiến người ta sợ hãi.
Nhưng lần này từ khu chợ Phiên thành gấp gáp chạy về, cậu phát hiện thật ra thế giới này nói nhỏ không nhỏ, nói lớn cũng chẳng lớn.
Vì thế tâm tình cậu cũng lập tức trở nên an ổn.
Phế Thổ quan sát vẻ mặt của cậu, cười nhạo một tiếng: “Dễ lừa thật đấy, mới đó đã chấp nhận rồi.”
An Nghỉ bất mãn: “Ai bảo! Do em tin anh nên mới-”
Phế Thổ thoăn thoắt ăn sạch đồ ăn, lại tu hết nửa bình nước, rốt cuộc cũng khôi phục được toàn bộ sức lực, nói: “Vậy à, sau này phải dùng một cái dây thừng cột em ở mũi thuyền, nếu không một giây sau đã bị người khác lừa đi rồi.”
“Còn lâu!” An Nghỉ bật lại, lập tức giương nanh múa vuốt nhào về phía Phế Thổ, bị hắn ung dung nắm lấy cổ tay kéo sang một bên.
Trước lúc cậu vì mất thăng bằng mà đổ người xuống, Phế Thổ hơi dồn lực, kéo An Nghỉ vào trong lòng mình.
Lồng ngực hai người bị ngăn cách bởi một lớp vải mỏng.
Trong một khắc, An Nghỉ đã quên mất bản thân vốn phải đang tức giận, lắp bắp nói: “Anh, người anh nóng quá.”
“Phải không?” Phế Thổ sờ sờ cơ thể mình, lại dùng mu bàn tay dán lên cổ An Nghỉ, có chút suy tư: “Hình như đúng vậy.” Sau đó, hắn lại thò tay vói vào trong vạt áo An Nghỉ, lòng bàn tay phủ lên trước ngực cậu, cười nói: “Chỗ này khá là nóng này, không biết… chỗ này thì sao nhỉ.”
Vừa dứt lời, tay hắn đã dần dần trượt xuống cạp quần cậu, mơn trớn một vòng quanh eo, lần mò đến hõm Apollo[1] sau lưng cậu.
Hai tay hắn thăm dò tiến vào trong lớp vải mềm mại, bóp lấy hai cánh mông mơn mởn của An Nghỉ.
[1] Hõm Apollo là hai điểm lún sâu, rất rõ và cân xứng nằm hai bên thắt lưng đoạn khớp nối giữa các vùng xương chậu (ở nữ gọi là hõm Venus).
Dân gian nói ai có hõm này thường có nhu cầu tình dục cao
Phế Thổ dùng vẻ mặt đứng đắn mà bình luận: “Hình như còn nóng hơn cả anh nữa.”
An Nghỉ dùng thanh âm nhỏ như tiếng muỗi kêu nói gì đó.
Phế Thổ không nghe rõ: “Hử?”
An Nghỉ nhỏ giọng thì thầm: “Muốn hôn…”
Phế Thổ cười ra tiếng, lồng ngực sau bao lâu lại truyền tới những chấn động sung sướng cùng tiết tấu mạnh mẽ của nhịp tim: “À phải rồi, em thích hôn môi mà nhỉ.”
Do chênh lệch về hình thể, Phế Thổ phải hơi cong eo xuống, hắn ôm An Nghỉ vào lòng, một tay xoa nắn gò mông cậu, một tay đỡ sau gáy cậu.
Toàn thân An Nghỉ dán lên người Phế Thổ, ngón tay học theo hắn lần mò ra đường rãnh hãm sâu sau lưng hắn, dần dần trượt xuống, sau đó nhẹ nhàng móc lấy mép quần kéo ra, để lộ gò mông săn chắc tráng kiện.
Trong khoảng trống giữa những nụ hôn, Phế Thổ cất tiếng: “Nhấc chân lên.”
Lúc này An Nghỉ mới phát hiện quần của mình đã bị tụt tới tận đầu gối, cả khuôn mặt cậu thoắt cái đỏ ửng, nhưng vẫn rất nghe lời mà rút một chân ra khỏi ống quần.
Hô hấp của cả hai từ từ trở nên dồn dập, gấp gáp đan xen, bộc phát tất cả những nồng nhiệt và khát khao tích góp nhiều ngày không có cách nào giải tỏa.
Giữa những cái ôm hôn triền miên không dứt, cả hai nghiêng ngả lảo đảo ngã người xuống giường.
Một chân Phế Thổ tì vào mép giường, cúi đầu nhìn An Nghỉ —— An Nghỉ ngoan ngoãn vươn tay tự cởi áo trên của mình, lộ ra thân thể gầy gò nhưng khỏe khoắn.
Phế Thổ nhìn cậu, không phát biểu cảm tưởng gì, chỉ cúi xuống hôn lên ngực cậu, xoa hắn hai đầu v*, lại liếm dọc một đường từ ngực xuống dưới bụng cậu, cuối cùng cách một lớp quần lót dùng đầu lưỡi miêu tả vật nhỏ đang gắng gượng đứng dậy bên trong.
An Nghỉ nghẹn ngào ưm ưm rên rỉ ra tiếng —— mới chỉ hôn môi thôi đã khiến cậu sướng run người, nghẹn ngào cầu xin: “Làm em, làm em bắn ra trước đi…”
Phế Thổ xấu xa nói: “Vậy sao được.”
An Nghỉ nức nở chống đối, bị Phế Thổ vỗ một cái lên đùi: “Em nằm đó làm gì, anh vẫn đang là bệnh nhân đấy, dậy làm việc đi.”
Cổ họng An Nghỉ bật ra những âm thanh nức nở tủi thân, cậu vặn vẹo muốn bò dậy, nhưng được nửa đường đã từ bỏ, dùng hai tay ôm chầm lấy cổ Phế Thổ đòi hôn.
“Không được làm nũng…” Ngoài miệng nói vậy, Phế Thổ vẫn áp môi xuống vươn lưỡi quấn quýt cùng cậu.
“Sau này, sau này ngày nào cũng phải làm.” An Nghỉ nhỏ giọng.
Phế Thổ không nhịn được cười ra tiếng: “Nói gì đó, không ngờ An Nghỉ lại háo sắc như vậy.”
An Nghỉ hơi phồng má, giống như có chút tủi thân: “Bởi vì, vừa nhìn thấy anh sẽ muốn hôn anh, hôn anh rồi sẽ muốn sờ anh, sờ anh rồi sẽ muốn… muốn làm.”
Đây thật sự là con dê nhỏ mình biết sao! Sao có thể mặt không đỏ tim không đập nói ra những lời này trơn tru lưu loát đến vậy! Phế Thổ âm thầm tặc lưỡi, sau này chắc là không thoát được rồi.
Nguy thật, bây giờ không làm cũng không được, hạ thân đã cứng đến phát đau rồi.
Nhưng xung quanh chẳng có vật gì bôi trơn được cả…
Phế Thổ còn đang nhìn quanh bốn phía tìm tư liệu, An Nghỉ đã gấp gáp không đợi được mà cọ cọ vào bụng dưới hắn, để lại không ít chất dịch trong suốt lấp lánh, gót chân đè lên mông hắn, dáng vẻ chủ động không cách nào cưỡng lại nổi.
Ngay khoảnh khắc tên đã lên dây, cửa phòng nghỉ bỗng nhiên bị đẩy ra.
Hai người đồng loạt quay đầu lại, chỉ thấy Viêm Vương đứng đờ ra ở cửa kinh hãi đến trắng bệch cả mặt, sau đó lại lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được thoắt cái đỏ bừng.
Một Viêm Vương bình thường ra vẻ già dặn sấm rền gió cuốn kỳ thật lại ngây thơ ngoài dự kiến, cậu ta lập tức đóng sầm cửa lại, la hét thảm thiết quay đầu chạy mất.
An Nghỉ hơi sửng sốt, sau đó phá ra cười ầm lên, cả người cuộn thành một quả bóng lăn qua lăn lại: “Viêm Vương! Anh có nhìn thấy cái mặt Viêm Vương không! Ha ha ha ha!”
Hạ thân Phế Thổ vẫn cứng ngắc như cũ, mặt mày xanh mét, lôi An Nghỉ qua bóc mở tay chân cậu, bực bội nói: “Không cho cười!”
An Nghỉ vẫn cười ha ha, Phế Thổ ngắm cậu một hồi, sắc mặt cũng dần dần hòa hoãn lại, bất đắc dĩ cúi xuống hôn lên vầng trán giấu sau lớp tóc ngắn của cậu.
An Nghỉ bị hôn đến mềm nhũn cả người, giống dê con nằm trên bãi cỏ phơi nắng nheo nheo mắt lại, vui vẻ thoải mái đón nhận từng cái hôn.
“Sau này ngày nào cũng phải làm.” An Nghỉ nói lại một lần nữa.
Lần này, Phế Thổ đồng ý vô cùng quyết đoán: “Ừ.”
#Tác giả
It has to end for it to be good.
Dáng vẻ đẹp nhất được nhớ đến, thường là sau khi thứ đó đã kết thúc, bất kể là một câu chuyện, một mối quan hệ, hay một con người..