Phế Thổ Và An Nghỉ

Chương 51: 51: Dungeons Dragons 2






Hết thảy đều đã chuẩn bị thỏa đáng, năm người lại một lần nữa bước vào thang giếng.

Ngón tay An Nghỉ buông thõng cạnh hông, vô thức cọ xát lên hoa văn in nổi trên báng súng —— Không biết từ lúc nào, chỉ khi chạm đến báng súng hoặc chuôi dao mới có thể khiến cậu cảm thấy bình tĩnh.

An Nghỉ không khỏi nhớ lại những lời của Ian: “Đó chính là cách thức sinh tồn trên Phế Thổ.

Giết trước khi bị giết, phàm là nhân tố nguy hiểm, đều phải diệt trừ toàn bộ.”
Mình cũng sẽ trở thành người như vậy sao? An Nghỉ tự hỏi.
Thang giếng chậm rãi đi lên, ánh đèn xuyên thấu qua lan can, hắt lên mặt cậu từng vệt bóng đổ, giống như cắt xẻ toàn thân cậu thành nhiều phần.
Cả trạm tị nạn chìm trong tĩnh mịch.
Thang giếng đi tới tầng bảy, Ian và 29 ra ngoài trước —— Nhìn qua cả hành lang có vẻ trống rỗng, không có bất cứ thứ gì.
Ian quay đầu, áp ngón tay lên môi ý bảo họ hành động nhẹ nhàng thôi.

Số 2 làm dấu “ok” đáp lại.
Tới tầng bốn, An Nghỉ một mình ra ngoài.

Số 2 và 72 vô cảm phất phất tay với cậu, tiếp tục đi lên.
An Nghỉ một lần nữa men theo lối đi nhỏ không biết đã đi qua bao nhiêu lần, nghiêng đầu nghe ngóng một lát, sau đó mới nhẹ nhàng đẩy cánh cửa trạm lọc nước.
“Ầm!” Một âm thanh chát chúa vang lên, một bóng người đột ngột ngã ra từ sau cửa.

An Nghỉ kinh hãi, lập tức rút súng lục.
Lid ở bên trong cũng hết hồn, An Nghỉ tập trung nhìn vào, trong phòng ngoài Lid chỉ có hai người của Yahwili đang ngã sõng soài trên đất.
An Nghỉ vội vàng lách người vào: “Ông sao thế?”
Lid vẫn chưa hoàn hồn: “Dược hiệu phát tác quá nhanh so với kế hoạch, nhưng tôi không biết chỗ khác thế nào, không dám manh động.”
An Nghỉ kéo tay cậu: “Đừng sợ, đi.”
Họ đặt hai kẻ đã hôn mê kia dựa lưng vào nhau, trói vào đường ống dẫn nước.

Lid đang chuẩn bị xuống tầng năm, lại bị An Nghỉ ngăn lại: “Kiểm tra một lượt xem tầng này còn người không đã.”
Trạm lọc nước gồm ba phòng lớn nhỏ nối liền nhau, chiếm hầu hết diện tích ở tầng bốn, nhưng do năm tầng trên cùng được khai phá từ rất sớm, khi đó còn chưa thành thạo bố trí quy hoạch, để lại không ít gian phòng nhỏ vô dụng.

An Nghỉ khom người, trong tay siết chặt thân súng rũ xuống, tựa như động vật săn mồi nhẹ nhàng đi trước.

Lid theo sau cậu, thỉnh thoảng quan sát xung quanh.
“Yên tĩnh quá…” Lid dùng giọng mũi nói.
An Nghỉ gật gật đầu, âm thầm cầu nguyện hết thảy đều sẽ thuận lợi.
Bọn họ đẩy cửa từng gian phòng một xem xét, quả nhiên, trong phòng đặt máy nén cuối hành lang vẫn còn một người của Yahwili ngã trên đất chưa hoàn toàn mất ý thức.

An Nghỉ nhìn hắn vài lần, chợt nhận ra —— Lúc Firefre xuất hiện trước quầy hàng ở chợ, hắn ta đã đi bên theo cạnh.
Đối phương vừa nhìn thấy An Nghỉ cũng nghi hoặc chớp chớp mắt, ngay sau đó giật mình: “Là mày!”
An Nghỉ ngồi xổm trước mặt hắn, hỏi: “Nhận ra tôi à? Biết tại sao tôi ở đây không?”

Đối phương trợn trừng mắt, lại tràn ngập vẻ hoang mang: “Là vì… Light sao?”
An Nghỉ: “Trước kia cũng là đồng đội của Mio à?”
Đối phương lắc đầu, các cơ trên mặt do dược hiệu phát tác mà từ từ mất không chế: “Không…”
Sau đó khóe miệng hắn méo xệch đi, nước miếng trào ra mất khống chế, không còn nói được câu nào hoàn chỉnh nữa.
An Nghỉ nhàn nhạt “À” một tiếng, dứt khoát giơ báng súng đập vào gáy hắn.

Người nọ chỉ kịp rên lên một tiếng, sau đó bất tỉnh.
“Trói lại đi.” An Nghỉ nói.
Lid ngây người trong chốc lát mới kịp phản ứng, tay chân vụng về lấy dây thừng ra.
Kiểm tra xong tầng bốn, hai người quyết định sẽ không mạo hiểm sử dụng thang giếng nữa —— Dù sao đó là con đường duy nhất mà trên dưới trạm nhất định phải đi qua.

Bọn họ trở lại trạm lọc nước, lẻn ra sau hệ thống đường ống —— Trước đây cứ tới giờ cơm trưa, cả hai đều sẽ lần theo đường hầm này leo thẳng xuống nhà ăn tầng năm, nhận lấy đồ ăn từ tay Điền An đang mỉm cười.

Hiện giờ lại một lần nữa mở ra nắp hầm, bọn họ cầm lòng không đặng mà liếc nhìn nhau, nhưng không ai lên tiếng.
Giờ khắc này, dường như chẳng có từ ngữ nào có thể thốt nên lời.
Ngoài dự đoán, nhà ăn ở tầng năm lại hoàn toàn trống không, chỉ chừa lại một lượng lớn khay đồ ăn chưa kịp thu dọn.

Hai người nghi hoặc nhìn quanh một vòng, sau đó đẩy cửa bước ra hành lang —— Bên cạnh chính là phòng nghỉ lớn nhất của trạm tị nạn, đa số cư dân hẳn là bị nhốt ở trong.
An Nghỉ lấy chìa khóa vạn năng của Oneear ra, áp lên bảng cảm ứng trên cửa —— Lần này thanh tiến độ chạy nhanh hơn rất nhiều so với lúc vào trạm, trong chốc lát đã hoàn tất hơn nửa.
“An Nghỉ.” Lid đột nhiên gọi tên cậu.
“Ừ?” An Nghỉ thuận miệng đáp.
“An Nghỉ.” Lid lại kêu lên một lần nữa, trong giọng nói mang theo sự run rẩy khó diễn tả.
Toàn thân An Nghỉ cứng đờ.
Con ngươi cậu bỗng chốc phóng đại, trong chớp mắt vừa quay đầu vừa xô Lid sang bên cạnh.

Cùng lúc đó, họng súng của Firefre vốn nhắm vào gáy Lid cũng cướp cò, viên đạn sượt qua mặt cậu găm vào vách tường đằng sau.
An Nghỉ vừa định rút súng bắn trả, lại thấy Firefre như chẳng có chút hứng thú với cậu mà lập tức chuyển họng súng sang Lid vừa ngã xuống đất.

An Nghỉ hét lên một tiếng, nhào tới dùng bả vai húc vào cánh tay gã.
Ngay sau đó, tiếng kêu đau đớn của Lid cũng vang lên —— Viên đạn bắn lệch hướng, nhưng vẫn găm vào cẳng chân cậu, khiến cậu vừa nhấc người dậy đã nặng nề ngã sấp xuống, đầu gối đập thẳng xuống sàn nhà.
An Nghỉ phản ứng cực nhanh, tóm lấy cổ tay Firefre dộng vào vách tường thô ráp, muốn gã buông lỏng súng.

Đáng tiếc không đủ lực, chỉ khiến khẩu súng trong tay Firefre hơi lệch đi.

Lúc cậu dồn sức định lặp lại một lần nữa, động tác đã bị Firefre nhìn thấu —— Đối phương lập tức lên gối, thúc mạnh vào bụng cậu.
An Nghỉ cong gập người lại, không nhịn được mà nôn khan, lộ ra phần lưng không chút phòng bị —— Firefre lại tàn nhẫn giáng một đòn cùi chỏ từ trên xuống, khiến An Nghỉ đau đớn đến mức quỳ rạp xuống đất.
“An Nghỉ!” Lid kêu lên, vội móc súng lục chĩa về phía Firefre bóp cò.

Đáng tiếc cậu quá thiếu kinh nghiệm thực chiến, dưới tình thế cấp bách lại càng không thể nhắm chuẩn.
Firefre đứng giữa giao điểm của vô số đường đạn sượt qua, để lộ một vẻ mặt có thể gọi là trào phúng.


Gã giương súng bắn một phát, trên mu bàn tay Lid lập tức xuất hiện một lỗ máu lớn, súng cũng bị hất văng ra xa.

Cậu kêu lên thảm thiết, túm lấy tay mình run rẩy gục xuống.
Firefre nhổ một cái, nhấc chân bước qua An Nghỉ còn đang đau đớn trên mặt đất, lộ ra hàm răng sáng bạc: “Lũ tạp chủng, tao đã sớm cảm thấy không bình thường rồi.

Nói, chúng mày bỏ thuốc trong đồ ăn hay trong nước?”
Lid dùng cả tay lẫn chân bò về phía khẩu súng, lại bị Firefre bước hai bước đã đến nơi đá văng.

Ngay sau đó mũi giày nhọn hoắt của gã đạp lên sườn Lid, tiếp đó giẫm xuống gò má cậu, ép mặt cậu dán chặt xuống sàn.
“Loại sâu bọ như mày còn chẳng đáng để tao liếc mắt, lại dám đặt bẫy tao?” Firefre nói.

“Tao chỉ không nghĩ ra, làm thế nào mày hợp tác được với thằng nhãi Viêm Vương kia.”
Sau đó, gã lại cong lưng, cúi đầu nhìn xuống Lid: “Mà nói thật tao cũng chẳng quan tâm.”
“Ai thèm để tâm chuyện của một cái xác.”
Họng súng của Firefre đè lên huyệt thái dương Lid, ngón cái gã kéo chốt bảo hiểm xuống.
Ngay lúc ngón trỏ gã vừa đặt lên cò súng, một tiếng súng nổ đã vang lên.

Trong chớp mắt Firefre lập tức nghiêng người sang bên cạnh, trên cánh tay bị sượt qua một vết máu.
An Nghỉ đứng phía sau, khóe miệng ứa máu, không chút do dự nổ phát súng thứ hai.
Hành lang của trạm tị nạn vốn nhỏ hẹp, có rất ít chỗ có thể tránh né.

Firefre không tránh kịp, vai phải trúng một phát đạn.

Gã chửi tục một câu, nhanh chóng đổi súng sang tay trái, giương súng bắn trả.
Nhưng An Nghỉ đã sớm có chuẩn bị —— đây chính là nơi cậu sinh sống từ nhỏ đến lớn, cậu biết rõ mỗi một viên gạch mỗi một tấc đất ở đây.

Cậu linh hoạt lách sang bên cạnh, thuận tay kéo cánh cửa của kho hàng cách vách ra làm lá chắn —— Từng phát đạn đập lên cửa sắt phát ra âm thanh kim loại va chạm vang dội.

Firefre nổi điên, không ngừng nổ súng, toàn bộ đáp lên cửa sắt để lại những lỗ đạn sâu hoắm.
Firefre ném khẩu súng đã hết đạn xuống, một tay tóm lấy Lid lôi ra che trước người, hô lớn: “Tốt thôi! Tao sẽ vặn gãy cổ mày!”
An Nghỉ liên tục ló ra từ sau cánh cửa, họng súng siết trước ngực lại chậm chạp không dám ra tay —— Làm sao bây giờ? Không cẩn thận sẽ làm Lid bị thương!
Suy nghĩ của cậu cấp tốc xoay chuyển —— Nếu là Phế Thổ, hắn sẽ làm gì?
Nếu là Phế Thổ, ống ngắm đã trở thành một bộ phận trên cơ thể hắn, là thính giác, xúc giác, thị giác và toàn bộ cảm giác của hắn, hắn nhất định có thể bảo đảm không làm thương tổn đến Lid mà vẫn hạ gục Firefre.
Không có thời gian suy nghĩ vớ vẩn! An Nghỉ tự nói với bản thân phải lập tức vứt bỏ tạp niệm —— Firefre đã nhào tới, vung tay ném Lid về phía này.

An Nghỉ không dám nổ súng, cũng không dám tránh đi, theo bản năng vươn tay muốn đỡ lấy cậu.
Cơ thể Lid nặng nề rơi xuống trong lòng cậu.

Cơ hồ là ngay khoảnh khắc đó, Firefre cũng xuất hiện bên cạnh, vung chân đá mạnh vào xương sườn An Nghỉ.


An Nghỉ bị đạp cho đâm sầm vào tường, trước mắt nổ đầy sao xẹt.
Tầm nhìn còn chưa kịp khôi phục, An Nghỉ đã thấy da đầu sau gáy đau nhói.

Tóc cậu bị Firefre nắm chặt giật mạnh về sau, tay phải cũng bị tóm lấy bẻ ngoặt ra sau lưng.
An Nghỉ nghẹn ngào kêu lên, Firefre lại đè tay cậu mạnh hơn: “Sao, không chơi trốn tìm nữa à?”
Cánh tay An Nghỉ bị bẻ đến mức sắp trật khớp, khóe mắt ứa ra nước mắt sinh lý.

Firefre ghé vào bên tai cậu, nghiến răng nói: “Có thấy cảnh này quen không? Nhưng lần này, không có Light tới cứu mày nữa rồi.”
Phế Thổ, Phế Thổ… cứu em.
Ý nghĩ này vừa lóe lên, giống như một đốm lửa rơi xuống củi đốt, như một viên natri rớt vào trong nước, bốc cháy sôi trào hừng hực —— Đúng thế, tại sao cậu lại ở đây, vì cái gì mà cậu lại tới nơi này.
Trước đây mỗi khi gặp nguy hiểm, Phế Thổ dù thế nào vẫn sẽ luôn xuất hiện, cứu vớt cậu, đưa cậu trở về.

Mà lúc này đây, cậu muốn lấy cùng một tư thái đó bảo vệ hắn, mới từng bước đi đến nơi này.
An Nghỉ khàn giọng, chật vật phun ra mấy chữ, đồng thời khẽ dịch chân trái ra ngoài một chút.
Firefre nghe không rõ, giật tóc cậu, ép cậu lộ ra cần cổ: “Ha?”
An Nghỉ ho khùng khục hai tiếng, nói đứt quãng: “Tôi nói, một mình tôi, là đủ rồi.”
Firefre nhíu mày, nhất thời chưa kịp phản ứng, tay vô thức hơi buông lỏng.

An Nghỉ chớp lấy một khắc gã xuất thần này, rút từ trong xà cạp ra một lưỡi dao nhỏ dài không chuôi, vung tay xoẹt ngang sau gáy, cắt đứt mớ tóc dài đang bị túm chặt.
Khóe mắt Firefre bắt được bóng lưỡi dao vung tới, theo bản năng ngửa về sau, đoạn tóc của An Nghỉ bị gã nắm trong tay lại đứt lìa, không kịp đề phòng mà lảo đảo lui ra hai bước.

Nhưng An Nghỉ đã chớp thời cơ đạp nghiến xuống một góc áo choàng của gã.

Firefre trở tay không kịp, bước chân hỗn loạn, cả người mất thăng bằng.
Khoảng cách nửa bước chân, giữa hai người có vô số sợi tóc đứt gãy rơi rụng lả tả, lại lập tức bị một dưỡi dao sắc lạnh chém ngang.

Bụng dưới An Nghỉ bỗng thắt lại —— lực tay của cậu vẫn chưa đủ, vẫn còn thiếu một chút nữa!
Trong một khắc ngắn ngủi, cậu chọn đạp chân vào tường mượn lực, thình lình vọt tới phía trước.
Tay trái cậu dồn lực vung mạnh lên, vạch ra một đường quỹ đạo hình bán nguyệt thật lớn, Firefre vội vàng giương tay đón đỡ.

Gã khó khăn chặn được công kích của An Nghỉ, khóe mắt thoáng liếc qua, lại kinh ngạc phát hiện thứ trong tay cậu không phải lưỡi dao, mà là một khối kim loại nhỏ dài —— một cái chìa khóa!
Ý thức của Firefre phản ứng trước cả thân thể của gã —— hỏng rồi! Nhưng thân thể mất thăng bằng đã không còn kịp làm ra phản ứng nữa, lưỡi dao kẹp trong tay phải An Nghỉ trong nháy mắt đã quét tới cổ họng gã.
Một khắc sau, gã thấy thiếu niên gầy gò trắng nhợt kia bị máu tươi bắn tóe đầy mặt đầy cổ.

Cậu khẽ chớp mắt, trên lông mi lăn xuống một giọt huyết châu, lại nắm lưỡi dao rạch vào sâu thêm một đoạn.
Hai mắt Firefre trợn to —— gã trì độn ý thức được, những vết máu đó, đều là của gã.
Không thể nào.
Không cho gã thời gian nghĩ nhiều, An Nghỉ đã không chút lưu tình rút dao về.

Máu tươi càng thêm ồ ạt phun ra từ động mạch cổ, đáp xuống mái tóc lởm chởm dài ngắn không đều của cậu, nhỏ giọt, thấm ướt vạt áo trước.
Firefre phí công vươn tay bịt chặt lấy cổ mình, máu tươi vẫn cuồn cuộn không ngừng trào ra từ giữa những kẽ ngón tay gã, lại theo mu bàn tay chảy xuống.

Cổ họng gã phát ra những âm thanh khục khặc nôn khan, một chữ cũng nói không nên lời, hai đầu gối nhũn ra, lưng đập vào vách tường dần dần trượt xuống đất.
An Nghỉ lại lần nữa giơ dao lên, cúi người lại gần —— Trong mắt Firefre hiện lên sự sợ hãi vô tận —— Cậu vạch ra trên cổ tay gã hai đường, cắt đứt gân tay gã.

Lần này, cả cánh tay gã cũng thoát lực buông thõng, máu tươi không ngừng phun trào.

An Nghỉ nhìn gã hồi lâu, mãi đến tận khi toàn bộ ánh sáng trong mắt gã đã tan biến, mới nhợt nhạt thở hắt ra một hơi.
Tiếng lưỡi dao rơi xuống đất đánh động tới Lid, cậu muốn gọi An Nghỉ, nhưng không ngăn được tiếng ho sù sụ vang lên.
An Nghỉ sực tỉnh, vội vàng vươn tay muốn đỡ lấy cậu.
Cánh tay vươn ra được một nửa thì khựng lại giữa không trung —— Khắp người cậu toàn là máu tươi đầm đìa, tản ra mùi hương rỉ sắt gay mũi.
An Nghỉ thấy tay mình run lên, trong thoáng chốc cậu bỗng nhận ra một sự thật không cách nào tiếp thu nổi —— từ thị giác đến khứu giác, mỗi một sợi dây thần kinh của cậu, vậy mà lại bởi khung cảnh tàn sát này mà hưng phấn đến tột độ.
Không phải, chỉ là do adrenalin quá cao thôi, cậu liều mạng tự nói với chính mình.
Không, cậu giống như, thật sự rất thích cảm giác này.
“An Nghỉ!” Sau lưng bỗng truyền đến tiếng gọi lớn của Số 2.

An Nghỉ quay đầu lại, chỉ thấy Số 2 và 72 trong chớp mắt đã lao tới bên cạnh mình, theo sau là Viêm Vương cùng vài thành viên của Yahwili mà cậu không biết mặt.
Đoàn người bị bộ dạng nhuộm đầy máu tươi của cậu làm cho phát hoảng, sau đó mới thấy Firefre nằm trên đất, trong nhất thời đều có chút nghẹn lời.
An Nghỉ không có cách nào khống chế hai tay mình khỏi run rẩy, giống như cái người máu chảy ồ ạt, toàn thân phát lạnh kia chính là cậu vậy.

Cậu giấu tay ra sau lưng, tựa như làm vậy có thể khiến họ không phát hiện, luống cuống muốn nói một câu gì đó “bình thường”.
“Không… xin lỗi, tôi… đáng lẽ nên, để lại gã cho cậu giết.” An Nghỉ nhìn Viêm Vương, lộ ra một vẻ mặt có thể coi là tươi cười.
Viêm Vương không tiếp lời, dùng thần sắc phức tạp nhìn cậu.
Bả vai An Nghỉ rũ xuống, bàng hoàng nhìn xung quanh.
Tôi chỉ là, trước khi bị gã giết, thì giết gã thôi.
Bỗng nhiên, Viêm Vương dắt súng ra sau lưng, tiến lên trước mặt cậu —— An Nghỉ giật mình nhìn đối phương giang rộng hai tay ôm chầm lấy mình, cúi xuống nói bên tai cậu: “Không sao rồi.”
An Nghỉ sững sờ tại chỗ, Số 2 cũng vươn tay xoa xoa đỉnh đầu cậu, sau đó xoay người cùng 72 đi vào bên trong xem xét những căn phòng khác.
Mấy thành viên của Yahwili cũng đi qua, hai người nâng Lid còn đang nằm trên mặt đất dậy, một người mở khóa phòng nghỉ.

An Nghỉ còn chưa kịp phản ứng, Viêm Vương đã kéo tay cậu, dẫn cậu trở lại nhà ăn.

Cậu ta chỉ vào bồn nước, nói: “Rửa tay đi.”
An Nghỉ trì độn duỗi tay xuống dưới vòi nước, nhìn những mảng máu đỏ tươi bị dòng nước rửa trôi, dần dần lộ ra màu da vốn có của mình.
Viêm Vương: “Cởi quần áo, rửa mặt nữa.”
An Nghỉ giống như một con robot tiếp thu mệnh lệnh, ngơ ngác mà chấp hành theo lời cậu ta.

Cậu cởi bỏ bộ quần áo lao động liền thân bên ngoài, chỉ mặc một lớp áo lót bên trong, vùi mặt xuống dòng nước lạnh.
Viêm Vương nói: “Cậu cứ tẩy rửa trước đi, chờ tôi một chút.”
An Nghỉ hứng nước hắt lên mặt và cổ mình, bồn nước đỏ thẫm dần dần biến thành màu hồng nhạt.

Cậu bỗng nghe thấy ngoài hành lang vang lên những tiếng cãi vã ồn ào —— Mọi người hẳn đều đã được giải thoát rồi, cậu nghĩ, lát nữa phải qua xem thương tích của Lid thế nào mới được.
Rất nhanh, Viêm Vương đã trở lại, cầm theo một lọ xà phòng lỏng, nói: “Tóc dùng cái này.”
An Nghỉ nằm bò xuống gội đầu, gần như chết lặng mà tính toán —— Nếu Firefre ở đây, nghĩa là chỗ Phế Thổ vẫn an toàn.
Viêm Vương ở bên cạnh tiếp tục: “Tình hình trong trạm cơ bản đã được kiểm soát, còn một phòng nghỉ nữa 29 đang đi mở khóa, lần này may mà có bọn họ.

Bên chỗ bác sĩ vẫn đang giải phẫu, chờ cậu hồi phục rồi chúng ta có thể cùng đi xuống.”
An Nghỉ mơ hồ mà “Ừm” một tiếng.
Viêm Vương đi quanh cậu nửa vòng, dùng ngón tay quệt đi vết máu còn sót lại sau vành tai cậu, rửa trôi dưới dòng nước.
An Nghỉ hơi nghiêng đầu, nhìn qua lớp tóc ướt nói: “Lấy giúp tôi cây kéo trong ngăn bàn.”
Kể từ ngày mẹ mất, cậu chưa từng cắt tóc lấy một lần —— Cậu vốn đã quen nhìn cái chết, lại không cách nào tiếp nhận tử vong.
Cũng như đã quen nhìn ly biệt, lại không cách nào quen với chia ly.
Nhưng giờ thì khác rồi.
Từng lọn tóc dài ngắn không đều rơi xuống, lướt qua bả vai cậu, rơi xuống những con đường mà cậu đã đi qua, tựa như cậu của thời niên thiếu..