Phế Thổ Và An Nghỉ

Chương 48: 48: Homecoming






Mọi người trầm mặc hồi lâu, 72 đứng dậy đầu tiên, bẻ khớp tay hoạt động gân cốt, thờ ơ nói: “Còn chờ gì nữa, cứ trực tiếp đánh vào thôi.”
An Nghỉ lại nói: “Khoan đã.”
Cậu nửa quỳ bên người Oneear, trước tiên phủ tay lên đôi mắt còn chưa kịp nhắm của ông, sau đó cẩn thận kéo vạt áo trước dính đầy máu ra, lại cởi bỏ dây đeo trang bị bên hông ông, vói tay vào trong một ngăn ẩn lấy ra một tấm kim loại màu xám bạc.
Ian lại gần hỏi: “Đây là cái gì, thẻ vào cửa à?”
An Nghỉ nói: “Chìa khóa vạn năng của trạm tị nạn.”
Mọi người hào hứng nhìn qua.

Số 2 hiếu kỳ: “Còn có thứ này cơ à?”
An Nghỉ gật đầu: “Cả trạm chỉ có đúng một cái.”
“Ha! Vận may không tệ!” 72 cũng góp vui.
29 tát một phát vào gáy hắn, sửa lại: “Trong họa có phúc.”
“Đám Firefre đương nhiên không biết có vật này tồn tại.” Ian nghĩ nghĩ, nói: “Có điều, cứ cho là mở được cửa đi, tầng địa biểu nhất định sẽ có thủ vệ.”
An Nghỉ đáp: “Không sai, nhưng dùng cái này mở cửa sẽ không kích động hệ thống cảnh báo.

Tuy mở khóa tự động tốn thời gian gấp đôi so với mở tay, nhưng chỉ cần thừa cơ trước khi bên trong kịp phản ứng, đánh ngất thủ vệ…”
72 nghe vậy cười nhạo một tiếng: “Tôi không đánh ngất được đâu.” Cần cổ yếu ớt của nhân loại bình thường dưới tay hắn chẳng khác gì con kiến.
An Nghỉ cũng đứng dậy, nhìn thẳng vào cặp mắt đỏ tươi của hắn: “Nếu vậy, mong anh đừng vào cùng bọn tôi.

Nếu không thể tự kiềm chế bản thân… Không, nếu có bất cứ nguy cơ gây thương tổn đến người nào của trạm tị nạn, tôi cũng tuyệt đối không cho phép.”
Thiếu niên mảnh khảnh đứng đối diện với người biến dị cao cấp cường tráng, sống lưng thẳng tắp.
Ian nâng mắt nhìn cậu —— Đây là lần đầu tiên anh thấy An Nghỉ lên tiếng với thái độ cương quyết như vậy.

Sườn mặt cậu toát ra vẻ cứng rắn mà nghiêm nghị, đường cong nhu hòa nơi quai hàm cũng đã rút đi, chỉ có sự quyết tâm không màng hết thảy.
Ian lại nhìn sau lưng An Nghỉ, Số 2 cũng đang quan sát cậu, nhưng không hề lên tiếng.
Rốt cuộc tại sao gã lại ở đây, Ian nghĩ, như một huyền thoại trên khắp vùng Phế Thổ này, một trong những người đầu tiên chuyển hóa thành người biến dị cao cấp —— Ngoài gã ra, tất cả những kẻ còn lại từ thời đó đều đã chết.
Thật lâu sau, 72 mới nói: “Được rồi, tôi sẽ chú ý.”
Khí thế giằng co hồi lâu cuối cùng cũng may mắn thắng lợi, An Nghỉ âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Ian khẽ nhướng mày: “Kéo mũ chùm lên hết đi, nếu không chưa tới cửa đã bị nhận ra rồi.”
Mấy người nhanh chóng chuẩn bị một hồi, ba người biến dị cao cấp cũng đeo mặt nạ phòng hộ lên cải trang thành lữ nhân, thừa lúc mặt trời ngả về tây nhanh chóng tới gần trạm tị nạn —— Trời sắp tối, không ít người vì không tìm được trạm dừng chân mà đánh bạo đến gõ cửa trạm tị nạn thử vận may, hẳn là sẽ không gây nghi ngờ.
An Nghỉ nhìn cửa trạm tị nạn càng lúc càng gần —— Thật ra cậu chưa từng cẩn thận quan sát nơi này từ bên ngoài.

72 nói không sai, nó giống như một gò đất nhô lên giữa đại địa cực kỳ mờ nhạt, xung quanh có vài tấm gương một chiều được cắm ngang tầm mắt, tạo thành hiệu ứng mờ ảo đánh lạc hướng.

An Nghỉ kéo thấp mũ chùm, tiến đến gần cánh cửa dày nặng, lớn tiếng: “Xin chào, chúng tôi là lữ nhân đi ngang qua, có thể xin tá túc một đêm trong trạm không? Chúng tôi tình nguyện chi trả chi phí hoặc tài nguyên, hoặc nếu có nhiệm vụ chúng tôi cũng có thể làm.”
Bên trong hoàn toàn im lặng.
An Nghỉ lại dùng tay đập lên cửa: “Làm ơn, xin hãy giúp với.”

Vẫn không có bất cứ động tĩnh gì đáp lại.
An Nghỉ và Ian liếc nhau một cái, Ian hiểu ý tiếp tục: “Chúng tôi chỉ cần một chút nước sạch, không cần giường đệm, chúng tôi có thể ngủ trên sàn!”
Cùng lúc đó, An Nghỉ lần mò một hồi ở cạnh cửa, găng tay phủi sạch lớp đất cát bao phủ bên ngoài, lộ ra một tấm chắn.

Cậu ấn nhẹ một cái, tấm chắn liền bật ra, hiện ra bên trong một rãnh cảm ứng.
Cậu áp thẻ từ sát lại gần, nhìn vệt đỏ của thanh tiến độ hiện trên màn hình nhích lên từng chút từng chút.
Cậu ngoái đầu ra hiệu mọi người chuẩn bị, ngay khoảnh khắc cửa mở phải lập tức hành động, ngăn người bên trong kích hoạt hệ thống cảnh báo.
72 gật đầu, 29 lại đẩy hắn cách xa một chút ý bảo hắn đừng quấy rầy.

Thanh tiến độ đã được lấp đầy một nửa.
Nếu thủ vệ bên trong đủ nhạy bén, hẳn sẽ nghe thấy âm thanh bánh răng chuyển động trong khung cửa, vì thế An Nghỉ nâng cao âm lượng muốn át đi âm thanh này: “Tối nay sẽ có bão, cầu xin mọi người cứu giúp chúng tôi, chúng tôi có thể trả tiền!”
Thế nhưng, lời cậu còn chưa kịp dứt, cánh cửa bỗng nhiên phát ra một tiếng “Két” ngân dài.

Tất cả mọi người đều sững sờ.
An Nghỉ liếc nhìn màn hình cảm ứng —— Đèn tín hiệu đã biến thành màu xanh lục, nhưng rõ ràng vừa rồi thanh tiến độ còn chưa chạy hết.
Cánh cửa dày nặng dưới cái nhìn lom lom của mọi người chậm rãi hé ra một khe hở, sau đó lại tiếp tục bị đẩy ra.
Số 2 đang định bước lên, lại bị An Nghỉ vươn tay ngăn lại tại chỗ.
Xuyên thấu khe cửa mở, dưới ánh chiều tà, An Nghỉ nhìn rõ vóc dáng cao gầy của thanh niên bên trong, kinh ngạc kêu lên: “Lid!”
Lid cũng giật mình, thấp giọng nói: “An Nghỉ! Tôi biết là giọng của ông mà!”
Hai người đều cực kỳ khiếp sợ mà đánh giá đối phương.
Kể từ khi An Nghỉ im hơi lặng tiếng biến mất khỏi trạm tị nạn, không còn bất cứ ai nhận được tin tức gì về cậu nữa.

Dù không muốn thừa nhận, nhưng mọi người khó tránh khỏi phỏng đoán liệu cậu có thể còn sống?
Mà lúc này, Lid lại một lần nữa được tận mắt nhìn thấy An Nghỉ, nhìn thấy người bạn thân của mình —— chẳng những sống sót khỏe mạnh, thậm chí còn cao hơn, cường tráng hơn một chút, từ đầu đến chân đều tản ra hơi thở của những người lữ hành trên Phế Thổ.
Mà nhìn Lid, An Nghỉ lại càng giật mình —— Cậu đã vô số lần nằm mơ về nơi này, trạm tị nạn và mọi người trong trí nhớ cùng vẫn dừng lại ở dáng vẻ của một năm trước, giống như thời gian đã ngưng lại kể từ lúc cậu rời đi—— Dù đương nhiên đó chỉ là suy diễn ngớ ngẩn của cậu.

Nhưng cậu thực sự đã quá coi nhẹ bọn họ rồi, song song với những nỗ lực trưởng thành của An Nghỉ, những người bạn cũ xưa kia cũng là những thanh thiếu niên chỉ cần qua một đêm đã trưởng thành.
An Nghỉ lắp bắp: “Không… Sao, sao ông cao thế!”
Lid hiện tại đã cao hơn nửa cái đầu so với An Nghỉ, làn da tái nhợt và vẻ ngoài gầy gò đặc trưng của tộc “người hang”, đồng phục màu xám rộng thùng thình, quần áo bên trong không theo kịp tốc độ khôn lớn của cơ thể, lộ ra một đoạn cổ tay và mắt cá chân.
“Ê, mấy người còn định đứng tâm tình ngoài này bao lâu nữa?” 72 bỗng nhiên ghé vào gần An Nghỉ, mũ chùm đầu bị lệch đi, lộ ra làn da trải đầy gân xanh và những vết tím tái cùng đôi mắt đỏ ngầu.
Lid kinh hãi, nhảy về sau một bước lập tức rút chốt bảo hiểm trên súng.
“Khoan!” An Nghỉ hô lên.

“Đừng nổ súng! Anh ta đi cùng tôi! Bọn tôi, bọn tôi có thể vào không?”
Tuy đã lớn lên cùng nhau mười mấy năm trời, nhưng chỉ trong vòng vài tháng nhân sinh của cả hai đều đã biến động đến cực độ.

Cũng may mặc dù cơ thể Lid đã khác xưa rất nhiều, nhưng vẫn tản mát ra khí tức mà cậu quen thuộc

An Nghỉ tháo kính bảo hộ và mặt nạ, để lộ một khuôn mặt nhem nhuốc không đều màu.
Đôi mắt cậu vẫn như xưa, không hề thay đổi, ngón tay Lid cũng từ từ rời khỏi cò súng.
Lid căng thẳng nhìn những người đồng hành cùng An Nghỉ lần lượt kéo mũ chùm đầu xuống —— Ngoài An Nghỉ ra cũng chỉ có thêm một nhân loại, những kẻ còn lại đều là cơn ác mộng kinh hoàng nhất đời cậu —— người biến dị.
“Sao… sao bọn chúng lại biết nói!” Lid vẫn không chịu buông súng, họng súng nhắm thẳng vào 72.
An Nghỉ giải thích: “Bọn họ khác người biến dị bình thường.

Họ có ý thức, tới để… để giúp tôi.” Cậu ra hiệu cho 29 đóng cửa trạm lại, dù sao nếu cửa mở quá lâu cũng có thể gây kích hoạt báo động —— Hồi trước cậu phải dồn hết sức mới xoay được cần gạt, 29 chỉ dùng một tay vặn nhẹ một cái đã đâu vào đấy.
An Nghỉ như nghĩ tới chuyện gì đó, lộ vẻ lo lắng: “Chuyện này để sau đi, ông… mọi người trong trạm có ổn không? Tôi đã thấy chú Oneear…”
Lid nghe vậy thì hơi sững người, rũ họng súng xuống, nói: “Không ổn, mọi người đều rất không ổn.”
An Nghỉ còn đang muốn hỏi gì đó, lại bị Số 2 cản lại.
Số 2: “Có người tới.”
Lid có chút kinh ngạc nhìn gã —— Cậu còn chưa nghe thấy động tĩnh gì, nhưng vẫn lập tức chỉ về phía cửa hầm thoát hiểm cách đó không xa.

An Nghỉ hiểu ý —— Ngày trước chính cậu và Phế Thổ đã lần theo đường ngầm này bò lên từ kho vũ khí ở tầng hai.

Mấy người nhanh chóng chạy tới, mở nắp hầm ra, kéo thang trèo xuống bên dưới.
Nắp hầm vừa khép lại, An Nghỉ đã nghe thấy có tiếng bước chân tiến vào đại sảnh phía trên.
“Sao chỉ có một người thế này?” Tiếp đó là một giọng đàn ông xa lạ cất lên.
Lid nói: “Không biết, phiên trực này chỉ có mình tôi.”
“Sao có thể, đứa nào lại lười chảy thây ra à? Bọn vô dụng ở trạm tị nạn toàn lũ ăn hại.” Lại một giọng nói hùng hổ khác vang lên.
An Nghỉ nghe thấy Lid kêu lên một tiếng, giống như bị đau.

Cậu ta hít sâu một hơi, lại nói: “Đó là sự thật, chỉ có mình tôi, chưa tới giờ thay ca.”
Người tới tựa hồ cũng không thèm để ý lời giải thích của cậu ta, những âm thanh đánh đấm nặng nề lại vang lên, cùng với đó là tiếng rên rỉ đè nén của Lid.
Hai tay An Nghỉ siết chặt thành nắm đấm, lỗ tai vẫn áp chặt lên nắp hầm.
Trong lòng cậu có rất nhiều điều muốn hỏi Lid —— Tại sao cậu ấy vốn làm việc ở trạm lọc nước lại phải lên mặt đất gác cửa? Tại sao một người vốn rụt rè ngại phiền phức như cậu lại thuần thục thao tác kéo cò súng như thế? Tại sao cậu ấy biết mình sẽ trở về trạm tị nạn? —— Là Viêm Vương đã liên lạc với cậu sao?
Và còn, Phế Thổ ở đâu, anh ấy có ổn không?
Anh ấy vẫn còn sống chứ?
Nhưng một bụng đầy ắp tâm sự của cậu lúc này không có cách nào nói ra lời, chỉ có thể cách một lớp cửa, nghe âm thanh người bạn cũ bị một đám người xa lạ hành hạ trong chính ngôi nhà của mình.
Qua một lúc lâu, dần dần không còn tiếng người vang lên nữa, An Nghỉ mới buông lỏng nắm tay, nhìn quanh bốn phía.

Cậu giật mình phát hiện kho chứa vốn đầy ắp giờ đây chỉ còn trơ lại từng kệ hàng trống rỗng, ngay đến một hộp đạn cũng không còn.
Cậu cởi áo bảo hộ và găng tay ra, nhét toàn bộ vào một cái túi giấu sau kệ để đồ trong góc phòng, phủi sạch đất cát trong giày và ống quần, lại dùng tay áo qua loa lau mặt.

Đột nhiên, khoá cửa bị vặn mở từ bên ngoài.


Mấy người nhanh chóng lắc mình trốn vào sau kệ để đồ, 72 đứng dán lên mặt tường phía sau cánh cửa, Số 2 lại vẫn tùy tiện đứng nguyên tại chỗ.
An Nghỉ nhìn gã, chợt nhận ra gã nhất định có thể phân biệt rõ tiếng bước chân của người tới.
Quả nhiên, Lid mở cửa rồi nghiêng người tiến vào —— chỉ mới qua vài phút ngắn ngủi, trên mặt và tay cậu đã xuất hiện không ít vết bầm tím.

Mắt An Nghỉ thoáng đỏ ửng: “Chúng đánh ông sao? Sao bọn chúng có thể!”
Lid lắc đầu, bình tĩnh nói: “Không đáng kể đâu.”
An Nghỉ cũng nghẹn lời —— Dù vẫn chưa gặp được mọi người trong trạm, nhưng hình ảnh chú Oneear tức giận trừng lớn hai mắt, ra đi với lỗ máu trên ngực cũng chỉ là chuyện xảy ra mấy chục phút trước.
An Nghỉ rũ đầu, vội vàng hỏi: “Sao ông biết là tôi mà mở cửa?”
Lid nhỏ giọng: “Cái người tên Viêm Vương kia, hôm qua vào trạm.

Ban đêm cậu ta tới ký túc xá, đánh bậy đánh bạ thế nào lại gặp tôi.”
An Nghỉ: “Tôi bảo cậu ta đến nhà ăn tìm chị Điền An, sau đó liên lạc với ông.”
Lid lắc đầu: “Điền An không còn ở đó nữa, nhà ăn và trạm lọc nước đều do người của Yahwili quản lý.

Tất cả phụ nữ đều bị nhốt lại, tạm thời không bàn đến chuyện này, Viêm Vương nói có lẽ hôm nay ông sẽ tìm cách lẻn vào, tôi bèn nhân lúc thay ca trước giờ cơm chiều chạy lên đây.”
Câu trả lời Lid chỉ càng kéo tới nhiều nghi vấn hơn, An Nghỉ nghe mà xót xa vô cùng.

Nhưng giờ phút này có một vấn đề quan trọng mà cậu cực kỳ cấp thiết muốn hỏi, là chuyện vẫn luôn khiến cậu bất an lo lắng đến tận bây giờ.
An Nghỉ nhẹ giọng hỏi: “Vậy còn… Mio, anh ấy có ở đây không?”
Thanh âm của cậu mỏng nhẹ quá mức, giống như rất sợ sẽ khiến thứ gì đó vỡ vụn.
Lid nghe thấy cái tên xa lạ này, đầu tiên là hơi ngẩn người, sau đó mới phản ứng lại: “Ý ông là người ngoại lai đó hả?”
An Nghỉ sốt ruột: “Ông biết anh ấy sao! Anh ấy ổn không?”
Lid: “Còn sống.”
“Còn sống”, chỉ là “còn sống”, chứ không phải có “ổn” hay không.

Nhưng mọi người vẫn khẽ thở phào nhẹ nhõm, ít nhất thì vẫn “còn sống”.
Lid: “Anh ta ở tầng bảy, chính là… chỗ ban đầu ấy.”
An Nghỉ gật đầu —— Lần đầu tiên Phế Thổ được cứu giúp khiêng về đây, cũng được sắp xếp vào phòng khám ở tầng bảy.
Lid nói: “Chỗ đó canh phòng nghiêm ngặt, trừ bác sĩ thì không ai được phép vào.

Tôi từng đến đưa cơm hai lần, ý thức của anh ta vẫn còn minh mẫn.”
An Nghỉ dường như có chút kiệt sức, bả vai dựa vào giá sắt, thẫn thờ lẩm bẩm: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.”
Chỉ là, Phế Thổ liệu có biết những chuyện Firefre đang làm với trạm tị nạn không? Nếu biết, hắn sẽ nghĩ gì?
Lúc trước trạm tị nạn đã cứu giúp khi hắn bị trọng thương, tuy xuất phát từ tư tâm xem nhẹ nhân quyền, nhưng dù sao cũng đã cung cấp đầy đủ sự bảo vệ, đồ ăn và thuốc thang trị liệu.

Mà hiện tại, cũng bởi sự tồn tại của hắn khiến cho cả trạm lâm vào tình cảnh khốn cùng u ám.

Nếu hắn biết tất cả những chuyện này, liệu sẽ có cảm giác ra sao?
“Người lớn… Các trưởng bối đều đã bị nhốt lại.

Có lẽ bọn chúng thấy tôi không có gì uy hiếp, nhờ vậy mới miễn cưỡng được tự do hành động.


Dù sao chúng vẫn cần có người duy trì bộ máy vận hành thường ngày.” Lid nói.

“Giờ các ông phải nắm chắc thời gian mà tìm cách xuống tầng cuối cùng, sau giờ tắt đèn tôi sẽ đến đó tìm bọn ông.

Trạm lọc nước và phòng khám hiện tại đã không còn giống như trước nữa, canh gác cực kỳ nghiêm ngặt, đường hầm cũng không an toàn, ngoài kho vũ khí kho —— Dù sao kho vũ khí đều đã bị vét sạch, ngược lại sẽ không gây chú ý.”
An Nghỉ ghi tạc trong lòng, gật gật đầu, hỏi: “Vậy còn kho dược liệu và phòng khám ở tầng mười hai thì sao?”
Lid khẽ cười một tiếng —— Đây là nụ cười đầu tiên kể từ lúc bọn họ gặp lại, cậu ta nói: “Sao, muốn quay lại công tác à? Nơi đó sớm đã bị khoắng sạch chuyển hết lên tầng bảy rồi.”
An Nghỉ còn muốn nói gì, Lid đã ngăn cậu lại.

Cậu ta nhìn xuống kim đồng hồ, nói: “Còn một phút nữa bắt đầu thay ca, chúng ta sẽ đi thẳng xuống bằng thang giếng.”
Mấy người lập tức im lặng.

Số 2 dán lên cửa nghe ngóng, ra hiệu gật gật đầu.
Lid bước ra ngoài hành lang nhấn nút gọi thang giếng.

Âm thanh kèn kẹt quen thuộc vang lên, buồng thang cũng nghiêng ngả kéo đến.
Lid mở cửa thang, mấy người nhanh chóng nhẹ chân nhẹ tay chạy vào.

An Nghỉ lập tức ấn nút xuống tầng âm mười hai.
Thang giếng nặng nề khởi động, chậm rãi di chuyển.
Âm ba, âm bốn, âm năm… Càng đi xuống những tầng dưới, nhiệt độ đọng lại trên da mặt cũng từ từ giảm bớt.
Âm sáu, âm bảy… Tốc độ đi xuống của thang giếng bỗng dưng chậm lại.
Có người bên ngoài đang chờ thang!
Lòng bàn tay An Nghỉ nháy mắt rịn ra một lớp mồ hôi mỏng.

Nhưng Số 2 và 29 đã nhanh chóng phản ứng, một chân đạp lên vách buồng phóng lên trên, đẩy nóc thang giếng ra, trong một giây cả ba người biến dị đã biến mất ngay trên đỉnh đầu.
72 là người đi lên cuối cùng —— Khoảnh khắc đế giày của hắn chậm rãi rút lên khép lại nóc thang, thang giếng cũng dừng lại ở tầng âm bảy.
Đứng ở ngoài cửa chính là một thành viên của Yahwili mà An Nghỉ chưa từng gặp qua —— Hắn ta không mặc áo choàng, nhưng trước ngực vẫn cài huy hiệu vàng kim.

Ian dựa sát vào trong, đứng nấp trong bóng đổ của Lid, không gây chú ý.

Đối phương vừa liếc mắt đã thấy An Nghỉ, có chút không chắc chắn liệu đã từng gặp qua cậu trong trạm chưa.
An Nghỉ chủ động mở miệng hỏi: “Xuống dưới à?”
Đối phương nói: “Không, đi lên.”
Đối phương vừa mở miệng, đã lộ ra một hàng răng cưa nhọn hoắt, giống hệt như loài dã thú.
Lid lại hỏi: “Vậy có vào không? Thang giếng sẽ đi xuống trước.”
Đối phương vẫn còn đang đánh giá An Nghỉ —— Có chút hồ nghi, nhưng trên người cậu quả thật có khí chất đặc thù của trạm tị nạn này.
Thật lâu sau, hắn ta mới nhả nút bấm ra, nói: “Xuống trước đi.”
An Nghỉ không chút lùi bước mà nhìn thẳng vào mắt hắn, lại cầm lòng không đặng mà lướt qua bả vai hắn nhìn về phía cuối hành lang, mãi đến tận khi sàn nhà bằng xi măng lướt qua biến mất trên đỉnh đầu.
Cậu không nhìn tới được cửa phòng cuối cùng, nhưng có thể thấy ánh đèn trắng bệch từ bên trong hắt lên sàn nhà.
Cậu biết, đằng sau cánh cửa kia, Phế Thổ ở ngay đó chỉ cách vài bước chân, đang chờ cậu tới cứu..