Phế Thổ Và An Nghỉ

Chương 37: 37: Huyết Sắc Tố






An Nghỉ thầm tính toán lại khoảng cách tuổi tác giữa hai người, cũng không có cảm tưởng gì mấy, dường như bản thân cậu cũng không quá bất ngờ —— Cậu vẫn luôn biết Phế Thổ lớn hơn mình nhiều, chỉ là không biết chính xác lớn hơn bao nhiêu.

Những lúc hắn đanh mặt, hay dáng vẻ như dù trời có sập cũng không thèm chớp mắt lấy một cái quả thực rất chín chắn trưởng thành, nhưng thỉnh thoảng hắn cũng sẽ lộ ra một vài mặt ấu trĩ.
Ví dụ như lúc lương thực có hạn, đồ ăn không ngon, Phế Thổ thể hiện sự không vui rất rõ ràng.

Mặc dù hắn vẫn sẽ hậm hực ăn hết do thói quen quý trọng lương thực, nhưng dáng vẻ đó trông còn chán ghét hơn cả khi bị gián biến dị bò lên đầy người.
Hoặc là, khi bác sĩ trêu chọc hắn, Phế Thổ nhìn như sắp bùng nổ đến nơi lại vẫn cố gắng chịu đựng, giả bộ nhẫn nhịn không thèm chấp, làm An Nghỉ nín cười đến đau dạ dày.
Chờ đến khi cậu lớn bằng Phế Thổ bây giờ, Phế Thổ cũng đã gần bốn mươi rồi.

An Nghỉ nghĩ xa xôi, không biết khi đó trông hắn sẽ thế nào nhỉ, vẫn mặt than sao? Liệu bốn mươi tuổi hắn còn cơ ngực không?
Phế Thổ chú ý tới ánh mắt của cậu, lười biếng liếc sang: “Nhìn cái gì?”
An Nghỉ giấu đầu lòi đuôi mà chớp chớp mắt: “Không có gì ạ.”
Phế Thổ nhướng mày: “Nhìn mặt là biết đang nghĩ cái gì không đứng đắn gì rồi.”
An Nghỉ vừa định phản bác, Ian bỗng lên tiếng: “Hai đứa, qua đây.”
Hai người nhìn sang —— Ian đứng dịch qua một chút để lộ kính hiển vi trên bàn.

Phế Thổ chậm rì rì đứng dậy, dùng một tay xách theo An Nghỉ hãy còn dán dính trên mặt bàn.
Phế Thổ ghé vào kính hiển vi xem thử —— một loạt vật thể hình bầu dục màu đỏ lớn lớn bé bé, kết cấu khác nhau hiện ra trên mặt phiến kính.

An Nghỉ cũng thò đầu lại gần, cả hai tỏ vẻ không hiểu gì.
“Nếu là hồng cầu, tế bào lympho, tiểu cầu thì tạm thời dùng kính này không thấy được.” Ian trỏ vào ngực mình, nói: “Đây là máu của anh.”
Phế Thổ và An Nghỉ mờ mịt gật đầu.
Ian gỡ phiến kính ra, thay một cái khác vào, điều chỉnh tiêu cự gần lại, sau đó nói với Phế Thổ: “Còn đây là máu của cậu.”
Sắc mặt Phế Thổ hơi thay đổi, chỉ nghiêng đầu nhìn thoáng qua rồi lập tức dời mắt đi.

An Nghỉ tò mò rướn cổ lên soi vào mắt kính, lại bất ngờ phát hiện, các tế bào hiện ra dù lớp ngoài vẫn là màu đỏ, nhưng hình dáng đã có sự thay đổi, chưa kể kết cấu phức tạp bên trong, giống như không phải cùng một thứ nguyên[1] so với mẫu thử vừa rồi.
[1] Thứ nguyên là tổng quát hóa của đơn vị xét theo bản chất của đơn vị đó.

VD: km, inch, dặm, hải lý,… là các đơn vị khác nhau nhưng có bản chất chung chỉ khoảng cách hay chiều dài, như vậy các đơn vị này có cùng thứ nguyên
Hơn nữa những tế bào giống như tự mang sinh mệnh của chính mình, cực kỳ sống động, không ngừng nhích tới nhích lui trên mặt kính.
Hai người im lặng nhìn Ian, chờ anh nói tiếp.
Ian lại đổi về phiến kính lúc đầu, sau đó lấy ra một ống nghiệm nhỏ chút chất lỏng lên bề mặt.

“Nhìn đi, đây là phản ứng khi máu nhân loại bình thường tiếp xúc với máu sinh vật biến dị.

Đầu tiên sẽ xảy ra phản ứng đào thải dữ dội, trong vòng 24 giờ sau đó, một lượng lớn bạch cầu sẽ sinh sôi, khi đó sẽ xảy ra ba trường hợp, hai đứa chắc đã biết.” Anh dựng ngón tay lên.

“Một là cắn nuốt tế bào biến dị, hai là bị tế bào biến dị cảm nhiễm sau đó biến dị, ba là sau khi bị cảm nhiễm thì trực tiếp suy vong.


Số lần thí nghiệm anh tiến hành chưa đủ nhiều, xác suất cụ thể không quá chính xác, nhưng dựa vào kinh nghiệm đến nay thì mỗi trường hợp chiếm khoảng 1/3 xác suất, các cậu không có ý kiến gì chứ?”
An Nghỉ lắc lắc đầu, Phế Thổ trầm mặc không lên tiếng.
Ian nói tiếp: “An Nghỉ, có thể cho tôi mượn ống máu của em một chút không?”
An Nghỉ hơi sửng sốt, sau khi phản ứng lại mới gỡ vòng cổ treo ống máu của Số 2 xuống đưa cho anh.

Ian đeo găng tay cẩn thận mở nắp lọ, dùng que thủy tinh chấm lấy một chút, nhỏ lên mặt một phiến kính sạch sẽ.

An Nghỉ lập tức không chờ nổi mà tiến đến soi vào kính hiển vi.

Nhìn xong cậu mới thở phào nhẹ nhõm —— thứ này hoàn toàn không giống máu của Phế Thổ, những tế bào đó mang theo lớp vỏ ngoài sắc nhọn và hạch nhân màu đen, nhìn tương tự tế bào của sinh vật biến dị vừa rồi dùng làm thí nghiệm hơn.
Ian lấy một ít máu của mình nhỏ lên trên, lập tức đã bị những tế bào đó hung hãn cắn nuốt toàn bộ.

Anh lại dùng máu của sinh vật biến dị thử một chút, kết quả vẫn tương tự.
Anh phóng to hình ảnh dưới thấu kính hiển vi, chỉ vào một vùng tế bào màu đỏ nhạt: “Thứ này, nhìn rõ chứ, tương đương với hệ thống kháng thể miễn dịch trong cơ thể người biến dị, nhưng cấu tạo so với bạch cầu hay tương cầu của nhân loại thì phức tạp hơn nhiều.

Thứ này, trong máu của Mio cũng có.” Ian nói.

“Tôi không có mẫu máu của người biến dị cao cấp thời kỳ suy biến, nhưng dựa theo triệu chứng, có lẽ là một thời điểm khi số lượng tiểu cầu đột ngột giảm mạnh, khiến cho miệng vết thương không thể khép lại.

Nhưng nguyên nhân cụ thể làm phát sinh suy biến hiện tại vẫn chưa có ai biết.”
Lúc này, câu hỏi dừng lại ngay cửa miệng mỗi người chính là —— liệu có một ngày nào đó Phế Thổ cũng sẽ suy biến giống như người biến dị cao cấp không? Nhưng không ai hỏi ra được, cũng không ai có đáp án.
Ian vòng qua đề tài này, tiếp tục nói: “Theo báo cáo của anh, phần lớn cấu tạo máu của cậu vẫn tương tự nhân loại, nhưng các chỉ số thì… Số lượng tiểu cầu cao bất thường, nhưng không biết tại sao lại không gây hiện tượng tắc động mạch.

Chỉ số men gan, albumin huyết thanh vân vân đều vô cùng đáng sợ.

Có lẽ đó chính là nguyên nhân khiến vết thương của cậu khép miệng nhanh, tốc độ thanh lọc độc tố cũng nhanh, năng lực tự phục hồi quá mạnh.”
“Dù sao… Các loại bệnh tật của nhân loại suy cho cùng đều là các tế bào mang bệnh.

Anh đã dùng máu của cậu làm hai mươi thí nghiệm, lần nào cũng đều cắn nuốt toàn bộ tế bào xâm lấn không có ngoại lệ Chuyện này, nếu là máu của nhân loại… cũng không phải không có khả năng, nhưng xác suất thực sự rất nhỏ.” Ian duỗi thẳng lưng, cuối cùng vẫn không nói ra câu “Cậu không phải nhân loại”.
Phế Thổ trầm ngâm không lên tiếng, rất lâu sau mới thấp giọng nói: “Biết rồi, cảm ơn.”
Trong chốc lát cả, căn phòng chìm vào yên tĩnh.

Giữa bầu không khí đó, đột nhiên vang lên một tiếng thì thầm khe khẽ: “Ngầu quá đi…”
Hai người đồng loạt qua qua, An Nghỉ hoảng sợ, lúc này mới phát hiện mình đã buột miệng nói ra suy nghĩ trong đầu, vội lắp bắp giải thích: “Không, ý em là… Như vậy không phải rất giống… rất giống siêu nhân sao!”
Một bên lông mày của Phế Thổ đè xuống thật thấp, bên kia lại nhấc cao như sắp chạm tới trần nhà, lộ ra một vẻ mặt cực đoan không thể tưởng tượng nổi.

Ian cười phá lên, mang toàn bộ phiến kính ném vào thùng rác, cả găng tay và đồ đạc liên quan cũng vứt đi.

Tai An Nghỉ hơi đỏ lên, nhỏ giọng biện giải: “Mio chính là Mio mà, hình dáng tế bào hơi lạ một chút thì có sao đâu.

Bình thường cũng không nhìn thấy…”
Phế Thổ cúi đầu nhìn cậu, vẻ mặt vô cùng phức tạp.
An Nghỉ liếc mắt với Ian cầu cứu: “Sao, sao thế…”
Ian xoa xoa đầu cậu, cười nói: “Không sao cả, em nói hay lắm.”

Ban đêm, Phế Thổ đã sớm nằm ngửa trên giường nhắm mắt.

An Nghỉ nhẹ tay nhẹ chân lượn quanh hắn hai vòng, bị ngó lơ, chỉ đành bò về giường mình, lăn qua lộn lại, suýt chút nữa rớt xuống đất.
Nghe tiếng cậu cục cựa mãi không yên, trán Phế Thổ nổi gân xanh, không kìm được mà mở một mắt liếc qua.

An Nghỉ vừa thấy hắn mở mắt, lập tức lấy đà tại chỗ nhảy thẳng lên giường hắn.
Phế Thổ hết cách, chỉ đành nhấc tay chừa chỗ cho cậu, trong miệng lầm bầm: “Làm sao?”
An Nghỉ nói: “Không ngủ được ạ.”
Phế Thổ vô cảm: “Tôi thì ngủ được.”
An Nghỉ cười hì hì: “Anh cũng không ngủ được.”
Phế Thổ làm bộ muốn đẩy cậu xuống, An Nghỉ vội vàng dùng cả tay cả chân ôm cứng lấy eo hắn: “Đừng mà đừng mà, tâm sự một chút đi được không?” Cậu cọ cọ lên trên, mò tới sát cạnh mặt Phế Thổ: “Có phải anh đang suy nghĩ lời của bác sĩ không?”
Phế Thổ không gật cũng chẳng lắc, chỉ nói: “Anh ta không nói thì cũng không phải tôi không đoán được.

Sớm đã có cảm giác rồi, chẳng qua hôm nay được xác nhận thôi.” Hắn có chút tự giễu mà thở dài: “Vết thương lớn bé đều khép lại quá nhanh, người xung quanh ban đầu thì thấy ngạc nhiên, về sau sẽ sợ hãi.

Khi còn nhỏ tôi không hiểu, sau này lớn lên mới biết chuyện đó không bình thường, mới biết phải che giấu.”
Nói rồi, hắn duỗi tay vạch lớp băng cuốn quanh ngực ra —— vùng da bên dưới băng gạc do thấm nước thuốc mà hơi ngả vàng, nhưng vết thương bị xé rách mấy ngày trước còn thâm đen, giờ đã bắt đầu lên thịt mới hồng hồng.
An Nghỉ gạt băng vải qua một bên, rướn người hôn lên sống mũi hắn.

Những lọn tóc dài lướt qua cánh tay hắn, lành lạnh, hơi ngứa.
Phế Thổ có chút buồn cười: “Ý gì vậy?”
An Nghỉ cười nói: “Là phương pháp xoa dịu đặc biệt của An Nghỉ, chỉ có người may mắn mới được hưởng thụ.”
Khóe miệng Phế Thổ giật giật, vẫn không nhịn được mà hơi gợn cười.
Một lúc lâu sau, hắn lại nói: “Có lẽ tôi cũng giống người biến dị…”
An Nghỉ lập tức phản bác: “Không giống tí nào.”
Phế Thổ ý bảo cậu đừng ngắt lời mình, nói tiếp: “Ý tôi là, nói không chừng một ngày nào đó, cái năng lực phục hồi nghịch thiên này sẽ biến mất, đến lúc đó một cái lỗ nhỏ thôi cũng có thể lấy mạng tôi rồi.”
An Nghỉ nhìn hắn thật sâu: “Không phải chúng ta đều như vậy sao?”
Phế Thổ nghiêng đầu xuống, dường như không hiểu lắm.

An Nghỉ lại nói: “Không biết sinh mệnh đến một ngày nào đó sẽ đột nhiên kết thúc, chẳng phải chúng ta đều như vậy sao?”

Trong một thoáng, Phế Thổ cảm thấy như có một sức lực vô cùng dịu dàng mà mạnh mẽ chạm tới linh hồn mình —— Hắn nhớ lại những ngày mới quen An Nghỉ, khi trạm tị nạn bị quái vật biến dị và người nhiễm phóng xạ xâm lấn, An Nghỉ nhìn thấy thi thể của đồng bạn, chỉ tốn năm giây để tiếp thu sự thật này —— Mới phút trước cậu còn bị mấy con sâu dọa cho khóc thét, vậy mà ngay sau đó đã bình tĩnh vuốt mắt cho đồng bạn, đóng cửa, sải bước vào giữa bầy quái vật.
Lúc ấy Phế Thổ đã nghĩ, đứa nhỏ này, nói không chừng còn mạnh mẽ hơn cả bọn hắn.
An Nghỉ không hề phát hiện những suy nghĩ trong nội tâm Phế Thổ, chỉ lo cọ tới cọ lui trước ngực hắn, tìm cho mình một vị trí thoải mái nhất.

Phế Thổ mất tự nhiên mà hơi dịch người, âm u nói: “Đầu gì toàn tóc, nhột quá.” Nhưng khi tay hắn đưa lên, xoa xoa trên đỉnh đầu An Nghỉ, rốt cuộc cũng không đẩy cậu ra, lại buông xuống.
Không ngờ An Nghỉ đột nhiên ngẩng phắt dậy, đôi mắt cậu giữa giữa bóng tối như phát ra ánh sáng lập lòe, ngập ngừng lên tiếng: “Vậy…”
Huyệt thái dương Phế Thổ khẽ giật một cái, trực giác nói cho hắn biết cậu lại chuẩn bị phát ngôn gì đó rất kinh người.
An Nghỉ: “Nếu máu anh đã khác biệt như thế, liệu tinh dịch có khác luôn không?”
“…” Trên mặt Phế Thổ viết đầy chữ “cạn lời”.
An Nghỉ vẫn hứng thú bừng bừng: “Lần trước anh bắn vào trong đó, có khi nào em cũng sẽ biến dị theo không ha.”
Phế Thổ co chân, vặn eo một cái, nháy đã xoay người đè cậu xuống dưới, nói giọng mập mờ: “Một lần không được, phải thử nhiều lần mới biết, giống như thụ thai vậy.”
An Nghỉ vừa bật cười vừa uốn éo, kết quả tay chân đều bị đè lại.

Giữa lúc cười đùa ngước lên nhìn, lại bất ngờ không có chút chuẩn bị mà sa vào ánh mắt Phế Thổ.
Không xong rồi… Nhịp tim An Nghỉ lập tức tăng vọt mất kiểm soát, sức miễn dịch của cậu khi đối diện với “Phế Thổ mỉm cười” này hoàn toàn là con số không.
An Nghỉ nhìn bản thân trong mắt hắn, và hắn trong mắt mình.
Hai người đối diện thật lâu, đều thấy được sự bất an trong mắt đối phương —— một người vì tương lai bất định, một người vì tự bản thân mất mát.
Phế Thổ rất không đúng lúc mà nhớ lại —— Lúc trước An Nghỉ từng nói, có thể cậu sẽ không đi cùng hắn tới Suhmati.
Chuyện này vốn không nên là cái gì quá khó chấp nhận, hắn đã một mình độc hành mấy chục năm, chưa từng thấy cô đơn.

Mỗi khi quen biết người mới, hắn cũng sẽ tự động xem ly biệt là điểm kết.

Hắn vốn không nên vì thế mà cảm thấy khó chịu hay không cam lòng.
Nhưng giờ phút này, hắn bỗng phát hiện bản thân lại không có cách nào mở miệng đề cập đến hai chữ ‘chia ly’, giống như căn phòng nhỏ này của Ian có một loại ma thuật nào đó, khu chợ êm ả bình lặng này chính là chốn Vườn Địa Đàng, là vũ hội trước 12 giờ đêm, một khi bọt biển bị phá tan, khung cảnh trong mơ cũng sẽ vỡ vụn, khi đó bọn họ sẽ phải đối mặt với tương lai quá mức chân thực.
Phế Thổ nhìn bản thân trong mắt cậu, và cậu trong mắt hắn.
An Nghỉ giật giật môi, nhỏ giọng nói: “Muốn hôn.”
Khóe mắt Phế Thổ như thoáng lướt qua chút quạnh quẽ, hắn thấp giọng cười hỏi: “Hôn ở đâu?”
An Nghỉ thành thật nói: “Hôn môi ạ, chỗ nào cũng muốn được hôn.”
Lông mày Phế Thổ hơi giật giật, hắn cúi xuống hôn lên môi cậu.
Lúc ngẩng đầu, hắn nhìn An Nghỉ đỏ bừng mặt thở hổn hển, khóe mắt ướt át, bỗng nhiên lại nhớ tới: “Lần đầu tiên tôi hôn em, em đã rất sợ hãi.”
Một ý nghĩ chợt lóe qua trong đầu hắn.
Thời gian bọn họ ở bên nhau ngắn như vậy, tại sao lại có nhiều hồi ức đến thế?
An Nghỉ cũng thử nhớ lại một chút —— Lúc đó cậu vừa mới biết Phế Thổ sắp bị bắt nhốt làm tài nguyên sinh sản cho trạm tị nạn, đau lòng muốn chết, khóc đến mức cả mặt giàn giụa nước mắt, kết quả lại đột nhiên bị hôn.
An Nghỉ ngập ngừng hỏi: “Lúc đó, lúc đó sao anh lại hôn em vậy?”
Phế Thổ lộ ra một nụ cười lưu manh, khóe miệng cong lên cực kỳ rõ ràng: “Vì cả người em đều viết đầy hai chữ ‘muốn hôn’.”
Nhìn An Nghỉ ngây ngẩn cả người, hắn lại bổ sung: “Không chỉ có lúc ấy, mọi ngày trước đó đều như vậy.

Ngày nào đến đưa cơm cũng nhìn tôi chằm chằm, tôi vừa bắt đầu cởi áo đã lộ ra vẻ mặt u mê, hơi tới gần em một chút em đã lập tức ngừng thở.

Hoàn toàn là dáng vẻ muốn được hôn.”
Trong mắt An Nghỉ hiện ra đầy vẻ khiếp sợ, cả mặt cậu đỏ lựng —— Cậu hoàn toàn không biết một chút gì hết!
Mà hiện tại biết rồi, chỉ muốn tìm cái lỗ để chui xuống.
Môi An Nghỉ run run: “Vậy… Vậy… Những người khác cũng đều nhìn ra cả sao?”
Phế Thổ bĩu môi: “Ai biết.”

An Nghỉ xấu hổ phát điên —— tại sao lại như vậy chứ, bản thân cậu hoàn toàn không ý thức được gì cả!
Nội tâm hỗn loạn trong chốc lát, cậu lại nhìn đến vết thương đang dần khỏi hẳn của Phế Thổ khỏi, bỗng nhiên tỉnh lại giữa cơn ngọt ngào.
Nếu thương thế đã lành rồi, sẽ không còn lý do tiếp tục ở lại đây nữa.
“Anh… Anh sẽ phải lên đường đi Suhmati sớm thôi phải không?” An Nghỉ nhỏ giọng hỏi.
Cậu lại dùng “Anh”, mà không phải “Chúng ta”.

Ý cười trên mặt Phế Thổ biến mất, không chút do dự rời khỏi người cậu, mang theo toàn bộ hơi ấm và nhiệt độ.

Hắn ngồi ở đuôi giường, dùng ánh mắt nặng nề nhìn cậu: “Ừ.”
Không được thấy nét cười mà cậu thích nhất, cũng không được ngửi mùi hương khô ráo dễ chịu nữa, An Nghỉ ảo não vô cùng —— Cậu lại làm hỏng chuyện nữa rồi.
“Còn em?” Phế Thổ hỏi: “Em làm gì?”
An Nghỉ cũng ngồi dậy, thả chân xuống mép giường, cúi đầu đáp: “Em… có lẽ sẽ thuê một phòng đơn nhỏ ở khu E.

Bác sẽ nói sẽ chia quầy hàng cho em làm cùng, bình thường trông coi giúp anh ấy, nếu có công việc sửa chữa bảo trì thì ra ngoài làm.” Nghĩ nghĩ một chút, cậu lại bổ sung: “Phần lớn việc đều ở trong chợ, không nguy hiểm.”
“À, hai người đã bàn hết với nhau rồi.” Phế Thổ có chút giễu cợt mà nói.
Khu E là nơi mới được xây trong chợ, cũng là khu dân cư ở xa nhất, muốn vào đến trung tâm chợ sẽ phải đi đường vòng hơn hai mươi phút.

Mà ngay cả như vậy, gánh nặng do thuê dài hạn một căn phòng cũng không hề nhẹ nhàng.
Phế Thổ nhìn cậu trong chốc lát —— An Nghỉ cũng ngẩng đầu lên, đôi mắt to tròn đen trắng rõ ràng thản nhiên đối diện với hắn.

Phế Thổ rốt cuộc thở dài ra một hơi, nói: “Tôi không hiểu.”
An Nghỉ mỉm cười: “Em cũng không hiểu.”
Phế Thổ: “Vậy nên rốt cuộc là vì sao…”
An Nghỉ ngắt lời hắn: “Có một số việc… Một số việc mà em cần phải, em muốn tự bản thân mình dùng thời gian để nhận thức rõ ràng.

Nhưng nếu ở bên cạnh anh, quá trình này sẽ vô cùng chậm chạp, vô cùng khó khăn.”
Phế Thổ bực bội: “Ờ, tại tôi.”
An Nghỉ nhìn hắn cả người cao ngất đang nhăn mặt so vai, hệt như một con gấu lớn tủi thân, dáng vẻ hết sức buồn cười, lại có chút đau lòng, cậu quỳ lên ôm lấy bả vai hắn.

Phế Thổ có chút không tình nguyện, vừa muốn đẩy cậu ra thì An Nghỉ đã thu tay lại.
Cậu nói: “Một năm.”
Cho em một chút thời gian, cho em một cơ hội.
Phế Thổ nhấc mí mắt.

An Nghỉ tựa hồ lúc này mới phát hiện thật ra lông mi của hắn cũng rất dài, chỉ là duỗi thẳng chứ không cong, giống như một chiếc bàn chải nhỏ che khuất nửa đôi mắt, khiến hắn thoạt nhìn luôn có vẻ cao thâm khó dò.
An Nghỉ cũng đã từng cảm thấy như vậy, nhưng hiện giờ cậu chỉ thấy vẻ mờ mịt trong đôi mắt kia đáng yêu biết bao, nhịn không được mà muốn hôn lên đó.
Vì vậy cậu liền làm như thế.
Phế Thổ nhắm mắt lại, sau đó lại run rẩy mở ra, hỏi: “Một năm cái gì?”
“Thời gian một năm, nếu em có thể… Không, dù kết quả thế nào, em cũng sẽ tới Suhmati tìm anh.” An Nghỉ nói.
Hy vọng đến lúc đó, em đã có thể xứng đôi với anh, có thể cùng anh sóng vai đứng chung một chỗ.
Phế Thổ theo bản năng nói: “Ai cần em tìm, biết đâu lúc đó tôi không cần em nữa thì sao?” Nhưng hắn lập tức sửa miệng: “Không được, một năm quá dài, ba tháng.”
An Nghỉ nghe vậy, trong mắt đong đầy ý cười —— chỉ là trong nét cười đó còn xen lẫn rất nhiều tâm tư và sầu muộn phức tạp của thiếu niên.
Phế Thổ nhìn nụ cười này, nhận ra dù bản thân có nói gì đi nữa, cũng đã chẳng thể thay đổi được rồi..