Mặt trời từ từ lên cao, dù đã tránh dưới hiên che nắng, An Nghỉ vẫn nóng đến đổ mồ hôi đầy đầu —— mặt đất bốc hơi mang theo bụi bặm, người qua lại cũng càng lúc càng đông, quầy hàng của Ian tấp nập không ngơi nghỉ.
Sau nửa giờ bắt đầu, An Nghỉ rất nhanh đã không còn luống cuống hoang mang nữa, đã biết cách đối đáp với khách hàng, cũng nhớ được vị trí các loại dược phẩm.
Cậu và Ian bận rộn đến tận 1 giờ rưỡi —— Mặt trời chính ngọ chói chang rốt cuộc đã đẩy lùi mọi hoạt động của sinh vật trên mặt đất, hai người lúc này mới có chút thời gian nhàn hạ.
Ian áy náy lắc đầu với vị khách cuối cuồng: “Xin lỗi, đến giờ nghỉ trưa rồi.
3 giờ lại mở cửa.” Sau đó anh kéo cửa cuốn xuống, đưa bình nước cho An Nghỉ.
An Nghỉ tu ừng ực hơn phân nửa bình nước bị phơi nắng đến ấm lên, sau đó cậu lấy tay quẹt ngang trán, thở ra một hơi: “Bình thường chỉ có một mình anh thì phải bận đến mức nào.”
Ian nhún vai, tỏ vẻ không sao: “Bình thường… có thể tiếp được bao nhiêu thì tiếp bấy nhiêu.
Khách hàng nhiều quá cũng không kịp chế thuốc.”
An Nghỉ hiểu ý gật gật đầu —— Thiết bị chế thuốc trong phòng Ian đối với một cá nhân có thể nói là vô cùng xa xỉ, nhưng nếu so với quy mô ở trạm tị nạn thì vẫn còn kém xa.
Ở khu chợ Phiên thành tấp nập người tới kẻ lui này, mỗi ngay bán hết một lượng lớn thuốc là chuyện hết sức bình thường.
Ian khóa kỹ cửa cuốn, duỗi eo nói: “Đói không, về ăn cơm.”
An Nghỉ cũng học theo anh duỗi tay vặn eo.
Ian hỏi: “Có mệt không?”
An Nghỉ lắc đầu, hết sức phấn khởi nói: “Buổi chiều vẫn muốn đến nữa ạ!”
Ian vui vẻ: “Được.”
Hai người sóng vai cùng nhau trở về.
Đi được vài bước, Ian đột nhiên hỏi: “Đúng rồi, em bao nhiêu tuổi?”
An Nghỉ do dự một chút, cuối cùng vẫn thành thật nói: “Mười… Mười bảy ạ.”
Ian cảm khái: “Ồ… nhỏ quá đi.”
An Nghỉ phồng má: “Em biết mà, sao ai cũng nói vậy hết…”
Ian cười: “Thật sự là quá nhỏ, em đoán tôi bao nhiêu tuổi?”
An Nghỉ lùi lại, nghiêng đầu cẩn thận quan sát anh —— Vóc dáng đối phương cao lớn rắn rỏi, trên mặt cũng không có dấu vết tuổi tác, chỉ là nơi khóe mắt sẽ xuất hiện chút nếp nhăn khi cười, nhưng lại mang theo cảm giác vô cùng dễ gần.
An Nghỉ do dự: “Em không biết… 35?”
Ian lại cười rộ lên: “À.”
An Nghỉ: “Sao ạ, không đúng sao?”
Ian không trả lời, An Nghỉ bám lấy anh truy hỏi: “Rốt cuộc là bao nhiêu vậy? Nhiều hơn hay ít hơn?”
Ian chỉ cười tủm tỉm nhìn cậu, nói: “Lúc về em hỏi Mio đi.”
Hai người về đến nhà, vừa mở cửa đã đối mặt với một luồng áp suất thấp đánh úp tới, nhiệt độ trong phòng hạ thẳng xuống hơn mười độ.
Phế Thổ mặt mày âm u ngồi cạnh bàn ăn, một chân gác trên cái ghế khác, ngón tay gõ gõ xuống mặt bàn.
“Chịu về rồi cơ à?” Hắn nói bằng giọng quái gở.
“Dạ.” An Nghỉ thành thật đáp.
“Hừ.” Phế Thổ quay đầu đi.
An Nghỉ cảm thấy vô cùng khó hiểu —— trước đây dù là ở trạm tị nạn hay La thành, tuy hai người đã sinh hoạt cùng nhau một thời gian dài, nhưng Phế Thổ thật sự rất ít khi chủ động nói chuyện với cậu, hẳn là đã sớm quen im lặng tự mình làm việc của mình, thậm chí còn hay chê cậu nói nhiều.
Vậy mà từ sau khi bị thương, tính cách Phế Thổ dường như đã thay đổi theo một chiều hướng hết sức vi diệu, ví dụ như cái dáng vẻ này…
Quả thực… giống y như đang làm nũng vậy.
An Nghỉ cầm lòng không đặng lại nhìn Phế Thổ nhiều hơn một chút, cảm thấy cũng khá đáng yêu, trong lòng bắt đầu mềm xèo.
Thấy An Nghỉ ngây ngô đứng im tại chỗ, Phế Thổ hết cách nói: “Thôi bỏ đi, ăn cơm trước.
Bình thường không phải cứ đúng 12 giờ em đều đòi ăn sao, hôm nay không thấy đói à?”
Nhiều năm sống ở trạm tị nạn đã hình thành đồng hồ sinh học cực kỳ chuẩn xác cho An Nghỉ, mỗi ngày cứ đến đúng giờ sẽ phải ăn cơm và đi ngủ, sau này mới bắt đầu hỏng dần.
Hồi đầu hai người đi cùng nhau thực sự đã khiến Phế Thổ đau đầu hết sức, sau rất nhiều lần mắng người ta đến phát khóc, Phế Thổ cũng chỉ có thể thỏa hiệp với thời gian biểu đó.
An Nghỉ đắc ý đi đến cạnh bàn ngồi xuống: “Bận làm việc với bác sĩ quá em quên luôn.
Hôm nay nhiều người lắm, cũng siêu nhiều khách! Nhưng mà bác sĩ giỏi lắm, anh ấy dạy em rất nhiều thứ, cả những chuyện trước đây em chưa từng biết nữa! Anh biết không? Hóa ra thành phần trong bột ma hoàng[1] giải cảm và thuốc sát trùng chống lây nhiễm đều tương tự nhau, thật thần kỳ…”
[1] Ma hoàng là một vị thuốc quen thuộc trong Đông y, chuyên dùng để chữa cảm cúm, hạ sốt, giảm ho.
Nhìn vẻ mặt phấn chấn bừng bừng của An Nghỉ, Phế Thổ quyết định không gọi Ian ở dưới tầng hầm lên ăn cơm nữa.
An Nghỉ nhét bánh dinh dưỡng đặc sản của Phiên thành vào miệng, lại phát hiện không nhai được, gò má phồng lên cố gắng chuyển động, Phế Thổ lấy cán thìa chọc chọc mặt cậu.
An Nghỉ cong mắt cười hì hì, bả vai hơi run lên, dùng tay ấn lên bên má căng phòng nuốt chửng luôn miếng bánh.
Khóe miệng Phế Thổ cũng hiện lên chút ý cười, hừ một tiếng: “Dê ngốc.”
An Nghỉ nghe xong bỗng ngây người, đột nhiên đứng phắt dậy, cái ghế bị đụng đổ “rầm” xuống đất.
Cậu kinh hãi kêu lên: “Chết rồi! Em để quên dê con ngoài sạp hàng!”
Phế Thổ cũng sửng sốt —— Con dê mà ngày nào An Nghỉ cũng ôm cứng trong ngực sợ rơi lại có thể để quên ở chỗ khác? Hắn vô thức quay về dáng vẻ lạnh lẽo ngàn dặm chớ tiếp cận, nói: “Không phải không muốn bán sao, đổi ý rồi à?”
An Nghỉ sốt ruột: “Không phải! Em để nó trên nóc tủ để nạp điện, lúc về quên mang theo.” Cậu căng thẳng đi vòng vòng tại chỗ hai lượt mới khom lưng dựng ghế dậy, hỏi: “Bác sĩ đã khóa cửa rồi, chắc là không sao đâu nhỉ?”
Phế Thổ cứng nhắc nói: “Không biết.”
An Nghỉ phát hoảng: “A a dê của em!”
Vừa lúc Ian nghe thấy tiếng ghế đổ nên đi lên, an ủi nói: “Không sao không sao, không mất được đâu, khóa cửa rồi mà.”
An Nghỉ “Ưm ưm” gật đầu, ngoan ngoãn ngồi lại xuống ghế.
Ian nhìn bàn cơm làm bộ cả giận: “A, mấy đứa ăn cơm không gọi anh à?”
Phế Thổ vô cảm liếc anh một cái, rất không có lòng mà đáp: “À, qua ăn cơm đi.”
Ian bưng bát ngồi trên quầy bếp —— nhà có hai cái ghế đã bị chiếm cả rồi, nói với An Nghỉ: “Lát nữa ra đó em cất luôn cho khỏi quên, buổi chiều nhiều người phức tạp, cẩn thận không lại mất.”
An Nghỉ mở to đôi mắt ngập nước, cầm bát gật gật đầu.
Phế Thổ nghe vậy thì nhíu mày: “Buổi chiều vẫn đi sao?”
An Nghỉ: “Đúng vậy! Tiệm của bác sĩ đắt hàng làm, không có ai phụ giúp sẽ bận chết mất.”
Phế Thổ cười lạnh: “Trước đây anh ta luôn làm một mình, không phải vẫn ổn sao.” Dừng một chút, hắn lại nhướng mày: “Mà em vốn không thích anh ta cơ mà, sao giờ lại dính như sam thế?”
An Nghỉ lập tức luống cuống —— thì ra mọi người đều nhìn ra thái độ thù địch của cậu với Ian, cậu còn nghĩ bản thân đã che giấu rất tốt chứ.
Phế Thổ liếc một cái đã nhìn thấu suy nghĩ của cậu: “Trong đầu em có cái gì đều viết hết lên mặt, ai mà không biết.”
An Nghỉ “A a” kêu to, vội vàng bưng lấy mặt mình.
Ian: “An Nghỉ làm rất tốt mà, đỡ anh rất nhiều việc.”
An Nghỉ được khen, dưới những kẽ ngón lộ ra một nụ cười ngượng ngùng, lông mi cũng hơi rung rung.
Phế Thổ nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của cậu, chỉ thấy trong lòng bực bội không yên, lại không biết nên trút giận vào đâu, đầy mày nhíu lại càng lúc càng chặt.
Thoáng chốc sau, hắn bỗng nhiên phun ra một câu: “Tôi cũng muốn đi.”
Ian nhấc mí mắt: “Cậu đi làm gì?”
Phế Thổ: “Người tôi sắp mốc rồi.”
Ian buồn cười: “Cậu mới nằm có mấy ngày.
Xương ống chân cậu gãy đôi đấy có biết không, không thể xuống giường chạy lung tung được đâu.”
Dù là Phế Thổ cũng không có cách nào nghi ngờ phán đoán của “Thánh thủ Ian”, hắn mím môi, xương quai hàm bạnh ra tạo thành một đường cong cương nghị.
Ian tiếp tục dạy dỗ: “Lúc nào cũng ỷ vào tố chất thân thể tốt, khả năng phục hồi nhanh hơn người khác một tẹo là xem đã xem nhẹ cơ thể, không thèm bôi thuốc, cũng không nghỉ ngơi hẳn hoi.”
An Nghỉ nói đế theo: “Đúng vậy đúng vậy.”
Phế Thổ hung thần ác sát trừng mắt qua, An Nghỉ vội vàng rụt đầu trốn sau lưng Ian.
Ian lại hỏi An Nghỉ: “Có phải khi chiến đấu lúc nào nó cũng chỉ muốn tốc chiến tốc thắng, tính sao cho bớt việc chứ không chịu kiên nhẫn đợi thời cơ công kích tốt nhất, ngược lại cứ xông thẳng lên như mất não, bị thương thì kệ bị thương đúng không?”
Nghe anh nói vậy An Nghỉ cũng thử nghiêm túc nhớ lại, hình như đúng thế —— chẳng trách cậu vẫn luôn cảm thấy dáng vẻ khi lên chiến trường của Phế Thổ cực kỳ ngầu.
Lúc này cẩn thận nghĩ lại, cái sự ngầu đó đa phần đến từ khí thế bất chấp không màng an nguy của bản thân, giống như khoảnh khắc tận thế liều mình đánh một trận vậy.
An Nghỉ lập tức ồn ào: “Đúng thế đúng thế! Bác sĩ mắng anh ấy đi!”
Phế Thổ đứng dậy, khập khiễng đi qua định kéo tai An Nghỉ, nhưng dưới tình huống chỉ còn một chân thật sự không theo kịp cậu, bị An Nghỉ quay đầu chạy mất.
An Nghỉ vịn cửa vẫy tay: “Bác sĩ ơi! Chúng ta đi mở tiệm đi!”
–
Ngay lúc Ian kéo cửa cuốn lên, An Nghỉ lập tức vọt vào trong lấy bảng điện tử trên giá xuống, ôm siết vào lòng hôn hôn vài cái, còn rất áy náy nhận lỗi với nó: “Dê con ơi xin lỗi nhiều lắm, sau này tao sẽ không bao giờ để mày ra ngoài nữa.”
Ian vừa kéo rèm vừa tiếp lời: “Dê con nói nó tha thứ cho em.”
An Nghỉ lệ rơi đầy mặt —— bác sĩ thật dịu dàng, Phế Thổ thì chỉ biết mắng cậu là “Dê ngốc”.
Mới một mình ở chung với Ian một buổi sáng, An Nghỉ đã hoàn toàn vứt bỏ lập trường tình địch của mình, ngược lại còn lẳng lặng nghĩ —— Chưa bàn đến chuyện không có gì, cho dù nếu trước đây bác sĩ và Phế Thổ thực sự có gì đó, cậu cũng không hẳn là không chấp nhận được.
Từ nhỏ An Nghỉ đã luôn muốn có anh trai, người anh trai trong tưởng tượng của cậu sẽ dịu dàng giống như chị Điền An, sẽ dung túng cậu nghịch ngợm, nhưng cũng sẽ giỏi hơn chị ấy, cái gì cũng biết, cái gì cũng hiểu, giống như Ian vậy.
Ý nghĩ này vừa nổi lần, An Nghỉ càng lúc càng cảm thấy Ian tỏa ra hào quang sáng chói —— vừa thân thiện, tính tình lại tốt, cực kỳ ngầu.
Ian dở khóc dở cười đón nhận “ánh mắt sùng bái của dê con” lấp lánh sáng rực, cười khổ nghĩ mình lại sắp bị một đứa khác chán ghét rồi.
Nhưng ngày hôm nay đối với An Nghỉ quả thật không hề giống những ngày khác, ý nghĩa có lẽ chỉ đứng sau ngày mà cậu rời khỏi trạm tị nạn trạm đặt chân lên Phế Thổ.
Đây là lần đầu tiên cậu tiếp xúc giao lưu với những người xa lạ mà không có sự che chở của Phế Thổ —— Dù là đấu sĩ mặt sẹo hung ác toàn thân nồng mùi máu tươi, hay kẻ buôn lậu vác theo từng bao tải lộ ra những đoạn cơ thể đứt lìa, An Nghỉ đều có thể bình tĩnh giao thiệp, đây là điều mà cách đây ba tháng cậu hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi.
Cẩn thận nghĩ lại, kỳ thật nhưng thay đổi này không phải đến hôm nay mới có, mà từ những lần gặp gỡ người biến dị ở La thành, cho đến lữ đoàn săn tiền thưởng của Kỳ Uy, những người mà trước đây An Nghỉ còn không dám tới gần, chứ đừng nói là có thể cùng nhau ngồi hi hi ha ha dưới một mái nhà.
Giờ khắc này, giữa trung tâm khu chợ Phiên thành ồn ào náo nhiệt, một buổi chiều nóng bức gió êm sóng lặng, An Nghỉ bỗng cảm thấy sinh hoạt trên Phế Thổ kỳ thật cũng không quá khó khăn như cậu tưởng tượng.
An Nghỉ cất tiếng: “Bác sĩ, em hỏi anh được không…”
Ian đang vùi đầu ghi chép sổ sách, dùng giọng mũi “Ừ?” một tiếng.
An Nghỉ: “Lúc trước anh nói, lần đầu anh gặp Phế- Mio, anh ấy còn nhỏ hơn em à?”
Ian gật đầu: “Ừ, vóc người nó phát triển nhanh, nhưng tuổi thật thì còn rất nhỏ.”
An Nghỉ há miệng: “Nhỏ như vậy đã phải lên Phế Thổ sống…”
Ian: “Không, nó vốn sinh ra ngay trên Phế Thổ.”
An Nghỉ nhớ ra, nặng nề gật đầu: “Phải rồi, lúc mẹ anh ấy mang thai đã bị đuổi ra ngoài.”
“Nó kể với em rồi à?” Ian quay đầu nhìn cậu, lẩm bẩm như tự nói với mình: “Nếu là em thì, nói ra chắc cũng không sao.”
An Nghỉ không hiểu: “?”
Ian: “Mẹ Mio là một người phụ nữ vô cùng kiên cường, tôi chỉ mới gặp bà ấy một lần, nhưng không thể không bội phục —— Ở cái thời đại này, phụ nữ một mình sinh tồn trên Phế Thổ đã quá đủ vất vả, còn muốn nuôi một đứa trẻ, nói ra gần như là bất khả thi.”
“Lúc đó các tuyến đường mậu dịch còn chưa phát triển như bây giờ, Suhmati thì cao cao tại thượng, toàn bộ Phế Thổ chỉ giống như đang kéo dài chút hơi tàn.
Trạm dừng chân cách rất xa mới có một cái, quy mô các khu chợ cũng nhỏ, khắp nơi đều có những cỗ máy giết người lưu lạc từ trước tận thế, nhiều khi chỉ cần một con robot trinh sát thôi đã có thể san bằng một nhóm lưu dân.
Lúc đầu mẹ của Mio hẳn là đã mang theo thằng bé vất vưởng khắp nơi, đi theo các nhóm lưu dân khác nhau tìm chỗ trú tạm —— Em biết chứ, những bộ phận lưu dân đó đều là đám người yếu ớt do trạm tị nạn đào thải hợp thành, để có thể đi theo, bà ấy đã chấp nhận cùng vô số đàn ông…” Ian thở dài, tìm từ nói: “Bà ấy đã phải thay đổi rất nhiều đối tượng nương tựa, cũng từng mang thai vô số lần, chỉ là những đứa trẻ đó đều không thể sống sót.”
“Cứ như vậy miễn cưỡng qua vài năm, Mio cũng trưởng thành hơn một chút.
Nhưng dù là một nhóm lưu dân thì cũng có sự phân chia cấp bậc mạnh yếu, bọn họ hầu như không chấp nhận loại trẻ con thân thể yếu ớt, sức lao động kém.
Vậy nên sau một lần đổi thủ lĩnh, cả hai lại bị đuổi đi.”
“Chuyện xảy ra vào lúc Mio… chắc là khoảng mười một, mười hai tuổi.
Khi đó nó đã theo mẹ vật vờ nhiều năm trên Phế Thổ, trùng hợp một hôm nghỉ lại ở một trạm dừng chân.
Không ngờ đêm đó, một đám lữ nhân trong trạm… đã thay phiên cưỡng hiếp bà ấy.”
An Nghỉ hít sâu một hơi, vô thức đưa tay che miệng.
Sắc mặt Ian cũng trầm xuống, tiếp tục nói: “Thật ra chuyện này có lẽ cũng không phải lần đầu tiên, dù là bà ấy tự nguyện hay bị cưỡng bức, vậy nên bà ấy không hề kêu ra tiếng, sợ đánh thức Mio.
Nhưng thằng bé vẫn tỉnh dậy, bị hai gã đàn ông trưởng thành bắt lấy, trơ mắt chứng kiến tất cả.”
Ngực An Nghỉ phập phồng lên xuống: “Sao có thể…”
Ian khẽ lắc đầu: “Dưới tình huống đó, đừng nói lo chuyện bao đồng, người xung quanh có thể không tham gia cũng đã xem như không tệ rồi.
Vậy mà đêm hôm đó, toàn bộ những kẻ có mặt trong trạm đều góp một tay.” Anh hơi nghiêng đầu, đôi mắt màu xám đối diện với An Nghỉ.
“Trong bất hạnh, may mắn lại có một thợ săn qua đường tình cờ phát giác, người đó đã giết toàn bộ những kẻ cường bạo trong trạm.”
Đáy lòng An Nghỉ bất giác rung động —— Cậu bỗng nhớ đến chuyện rất nhiều năm về sau, Phế Thổ cũng đi ngang qua một trạm dừng chân, ra tay cứu vớt một cô gái.
Đó là con gái của Số 2.
Ian nói tiếp: “Hai kẻ giữ lấy Mio lúc đó đều ăn một phát đạn vỡ đầu, những gã đàn ông đang cuồng hoan thì càng trở tay không kịp, quần cũng chưa kéo lên vừa đảo mắt đã đi đời rồi.” Trên mặt anh đột nhiên lộ ra một nụ cười cực kỳ nhạt nhẽo mà bi thương: “Cũng do kỹ thuật dùng súng của người thợ săn đó điêu luyện, bách phát bách trúng.”
“Mio và mẹ nó bị máu phun khắp người, nhưng cả hai đều vô cùng bình tĩnh —— nhất là người mẹ, lúc đó bọn tôi mới phát hiện, lũ rác rưởi kia lúc cưỡng bức bà ấy vì tránh bị phản kháng đã bóp cổ bà, không cẩn thận bóp chết bà ấy luôn.
Sau đó Mio đi qua, im lặng nhìn bà ấy trong chốc lát, thay bà ấy vuốt mắt, sửa sang lại quần áo rồi đưa bà ấy ra chôn cất ngoài Phế Thổ.
Khi đó đã là nửa đêm, nó đào rất lâu, trên tay toàn là máu, luôn có rất nhiều quái vật biến dị muốn tập kích, nhưng người thợ săn kia đứng bên cạnh dùng từng phát đạn thay nó giải quyết tất cả.”
“Đến tận lúc hừng đông, Mio cuối cùng cũng thu xếp xong xuôi.
Nó lấy hết đồ đạc của những kẻ đã chết trong trạm, cả những thứ mà người thợ săn kia không cần, vác hết lên người, sau đó nói với người đó: Dạy tôi cách dùng súng đi, cho tôi theo cùng, những thứ khác không cần lo, tôi sẽ tự tìm đồ ăn.”
An Nghỉ khóc thành con mèo hoa, tốc độ nước mắt trào ra đã không thể dùng tay lau đi được nữa.
Ian hơi nâng cằm, giống như nhìn vào một điểm hồi ức giữa không trung: “Nhiều năm sau Mio vẫn luôn đi theo người đó.
Người đó dạy nó dùng súng, dùng dao, đánh lộn, dạy nó cách để trở thành một thợ săn tiền thưởng, nhìn nó lớn lên.”
An Nghỉ nghẹn ngào hỏi: “Sao anh lại biết những chuyện đó?”
Ian chậm rãi chớp mắt, nhẹ giọng: “Bởi vì đêm hôm đó tôi đi cùng người thợ săn kia.”
An Nghỉ hít một hơi thật sâu, thảng thốt hỏi: “Đó là lần đầu tiên anh gặp Mio sao?”
Ian gật đầu.
An Nghỉ đau lòng sụt sịt, lại hỏi: “Người đó là ai vậy? Người thợ săn đó.”
Lần này Ian trầm mặc rất lâu, sau đó mới từ từ mở miệng: “Người đó… là bạn của tôi, là anh em tốt nhất của tôi, cũng là người tôi yêu.”
An Nghỉ khẽ mở to hai mắt: “Vậy bây giờ người đó đâu rồi?”
Nét cười cuối cùng trên mặt Ian cuối cùng cũng biến mất, anh rũ mi, thở dài: “Tiếc là trên thế giới này, những người tôi yêu thương đều đã chết cả rồi.”.