Phế Thổ Và An Nghỉ

Chương 24: 24: Ngày Phán Xét






Ngày thứ bảy gió lốc đột kích, cả thế giới đều chìm trong mơ hồ.
Gần đây ngay cả Số 2 cũng không ra ngoài được, một đám người biến dị cùng hai nhân loại vùi mình trong một căn phòng không lớn không nhỏ, giống như đang quay show thực tế kích thích.
Từng ngày trôi qua ai dường như cũng càng thêm sầu lo, đặc biệt là Phế Thổ, hắn nhíu mày, cẩn thận kiểm tra chỗ đồ ăn còn lại, lại xem xét khí áp kế, tựa như thứ đó có thể cho hắn biết tình hình thời tiết khốc liệt này đến khi nào sẽ dừng lại.
Chỉ có mình An Nghỉ vẫn không chút dao động, ngoan ngoãn hoàn thành bài tập rèn luyện thân thể, im lặng tìm các loại dụng cụ luyện ngắm bắn, nếu thật sự không đi được, sẽ ngồi bên cạnh Phế Thổ tùy thời tùy chỗ tìm cách đánh lén hắn, tuy lần nào cũng bị hắn một tay quật xuống đất.

Đến khi hết việc để làm, An Nghỉ sẽ ngồi tự chế đủ loại vũ khí, bàn làm việc biến thành bàn thủ công —— một ít vũ khí là dựa theo vóc người của Phế Thổ làm, một ít thì dựa theo vóc người của chính cậu.
Ngay hôm trước, nơi này đã xảy ra một chuyện không lớn không nhỏ —— có một người biến dị đột nhiên suy biến.
Người đó chính là kẻ vào ngày đầu tiên họ tới, đã quát những kẻ khác không được dọa An Nghỉ, sau đó còn mời cậu chơi bóng bàn, số 53.

Lúc xảy ra suy biến, không một ai phát giác điều gì, hắn đang chán chết ngồi một chỗ dùng con dao nhỏ sửa móng tay, một giây thất thần, lưỡi dao sắc bén cắt qua ngón tay, nhất thời từng dòng máu trào ra, không cách nào ngăn nổi.
Trên mặt 53 hiện ra vẻ mờ mịt, theo bản năng bỏ ngón tay vào miệng nhấp một chút, không ngờ hút đến mức cả khoang miệng tràn đầy máu, hai hàm răng đều bị nhuốm đỏ.
Những kẻ khác ngửi được mùi tanh nhìn qua, bỗng dưng ý thức được chuyện gì, phút chốc tất cả đều trở nên trầm mặc, toàn bộ người biến dị trong phòng ngừng lại việc đang làm, nhìn chằm chằm vào vết thương nhỏ xíu đang xuất huyết tựa như bị cắt phải động mạch.

Nhưng không một kẻ nào bước ra, cũng không có ai lên tiếng.

An Nghỉ không kịp phản ứng, bị dọa đến giật nảy, tìm khắp xung quanh cũng không thấy băng cầm máu, chỉ đành vội vàng cởi áo sơ mi của mình ra quấn lên tay hắn.
53 dùng ánh mắt phức tạp ngẩng đầu nhìn An Nghỉ, đối diện với một đôi mắt trắng đen rõ ràng đang tràn ngập kinh hoảng.

Rất nhanh, vết máu xuyên thấu qua tầng tầng vải dệt lan ra ngoài, An Nghỉ cuống đến độ bật ra tiếng nức nở: “Anh nắm tay giơ lên cao một chút, cao hơn tim!”
29 đứng một bên thấp giọng nói: “Vô dụng.”
An Nghỉ quay phắt lại, nước mắt trào ra, rống lên: “Cái gì chứ! Chỉ là một vết thương nhỏ thôi mà! Không phải mấy người rất lợi hại sao!”
Cậu giơ tay 53 lên, không lâu sau, từng dòng máu đỏ tươi sền sệt chảy xuống, bò qua cánh tay cường tráng của hắn, chạm đến khuỷu tay bắt đầu nhỏ giọt.
An Nghỉ theo bản năng vươn tay ra hứng, một giọt máu rơi trên lòng bàn tay cậu, sau đó là giọt thứ hai, giọt thứ ba.
Nước mắt An Nghỉ cũng từng giọt từng giọt rơi xuống.
53 vẫn luôn im lặng bỗng nhiên đứng dậy, sắc mặt bình tĩnh dị thường, giống như hôm này chỉ là một ngày bình thường như mọi ngày khác.


Hắn nói: “Tao ra ngoài, đỡ làm bẩn phòng.”
An Nghỉ còn chưa chịu buông tay, dùng vải dệt quấn chặt lấy ngón tay hắn, nhưng máu đã thấm ra cả một mảng lớn.

Phế Thổ đi qua gỡ tay cậu ra, ôm cậu về.
53 nắm chặt vải áo trong tay, giang tay, đơn giản cho mỗi người một cái ôm thật chặt, nói: “Tạm biệt.”
Hai chữ “tạm biệt” có lẽ đã từng nghe qua rất nhiều, nhưng khi người nói thực sự có ý nghĩ như vậy, hai chữ này bỗng nhiên mang theo hàm ý và sức nặng vô cùng lớn.[1]
[1] “Tạm biệt” tiếng Trung là “Tái kiến”, nghĩa trên mặt chữ là “Lần sau gặp”.
Ôm hết một vòng, Số 2 mới đi tới —— gã ôm 53 thật chặt, còn nặng nề vỗ vỗ lên lưng hắn, nói: “Hẹn gặp lại.”
Cuối cùng, 53 quay sang hỏi An Nghỉ: “Mượn áo một chút nhé, xin lỗi vì đã làm bẩn.”
An Nghỉ khóc đến nước mắt đầy mặt, khẩn cầu nói: “Đừng đi mà, nhất định vẫn còn cách khác…”
Phế Thổ ấn đầu cậu vào trong lồng ngực mình, dùng tay trái trịnh trọng bắt lấy tay 53, xem như lời từ biệt.
53 rời đi rất lâu, sau đó thật sự không hề trở lại.

Từ cửa sổ nhìn xuống, có thể mơ hồ thấy một vệt máu đỏ sậm kéo dài đến tận phương xa.

Nửa tiếng sau, vết máu đó cũng bị gió cát vùi lấp, không còn chút bóng dáng nào.
An Nghỉ khóc một lúc, sau đó im lặng vùi mình trong lòng Phế Thổ.

Phế Thổ gác cằm lên đỉnh đầu cậu, vừa ôm cậu vừa lẳng lặng mài dao găm —— Kỳ thật hắn biết không cần phải nói gì hết, có nói gì cũng đã vô dụng rồi —— Đây không phải lần đầu tiên An Nghỉ bất lực đối mặt với tử vong, cũng không phải lần đầu tiên mất đi.

Quả nhiên, rất nhanh An Nghỉ đã bình tĩnh lại, ngẩn người nhìn lưỡi dao tản ra ánh sáng sắc lạnh trước mắt, sau đó bò ra khỏi lồng ngực Phế Thổ, ủ rũ tiếp tục lọ mọ với đống đạn dược tự chế.
Một lát sau, cậu lại đứng dậy đi về phía đám người biến dị, dùng cả hai tay ôm lấy một khẩu đại bác hạng nặng đang để tựa vào tường, hùng hục kéo về bàn làm việc của mình.

An Nghỉ buộc tóc lên cao, loay hoay với khẩu đại bác hơn nửa tiếng đồng hồ, sau đó mới trả lại nó cho chủ.
“Tôi lắp thêm thiết bị giảm xóc, sức giật giảm một chút, khi sử dụng sẽ an toàn hơn.” An Nghỉ nói.
Người biến dị kia cao chừng 1m9, trông còn cường tráng hơn Số 2, hình xăm phủ kín từ cánh tay, kéo qua cổ cho đến đỉnh đầu trọc lóc.


Hắn hơi ngây người, nhận lấy vũ khí từ tay An Nghỉ, ngơ ngác gật đầu.
Dê con nhìn quanh một vòng đàn gấu chó, vươn tay, nghiêm túc nói: “Mấy khẩu súng không có chốt an toàn, cả các loại đao kiếm không chuôi nữa, giao hết ra đây cho tôi đi.”
An Nghỉ mất cả đêm để loại trừ hết mọi “tai họa ngầm”.

Kỳ thật tất cả đều hiểu hành động này không có ý nghĩa gì quá lớn, nhưng cũng không ai ngăn cản cậu, đều rất phối hợp giao vũ khí ra.
Khi trời bắt đầu hửng sáng, gió lốc đã tới tốc độ đỉnh điểm, cả tòa nhà dường như cũng lắc lư theo, An Nghỉ mới bò về bên cạnh Phế Thổ, móc vật nuôi điện tử ra chơi.
An Nghỉ vươn đầu ngón tay, buồn bã chọc chọc: “Dê con…”
Số 2 cách đó không xa nói nhại theo cậu: “Dê con…”
An Nghỉ: “…”
Thế rồi bọn họ bước sang ngày thứ bảy.
“Thứ bảy” luôn là bao hàm rất nhiều ý nghĩa.

Thượng Đế mất sáu ngày để sáng tạo ra thế giới, thứ bảy là ngày đầu tiên của thế giới tân sinh.

Thứ bảy cũng là ngày vạn vật nghỉ ngơi, còn được gọi là Ngày An Nghỉ.

Thế nhưng trên mảnh Phế Thổ này, vào ngày thứ bảy gió lốc tập kích, hết thảy dường như không còn mang ý nghĩa bắt đầu nữa, mà giống như đang dần tiến đến hồi kết.
Một đợt vòi rồng khổng lồ thình lình quét ngang mặt đất, tựa như xuyên qua bầu trời hướng xuống Địa ngục Tu La, xông thẳng về phía La thành.
Tất cả đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn khung cảnh như ngày tận thế.
Lúc này, toàn bộ sinh vật trong La thành đều rơi vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan —— Chạy đi chính là tìm đường chết, không rời khỏi cũng chỉ có nước chờ chết.

Vòi rồng cuốn theo đất đá, đường kính lên đến gần hai km, mà đó mới chỉ là phần đáy của cái phễu tiếp xúc với mặt đất.

Càng lên trên, đường kính càng tăng rộng, e rằng không dưới 50 km.


Nửa bầu trời đều bị lấp kín, tựa như tử thần hiện thế, khoác lên mình tấm áo choàng to lớn từ trên trời giáng xuống, không chút lưu tình từng bước tiến về phía trước.
Gió lốc mang theo tốc độ khủng bố, chưa đầy mười phút đã tới gần đến mức mắt thường cũng có thể thấy rõ.

Lúc này mọi người mới biết, không phải chỉ có một vòi rồng, mà là hai cột lốc xoáy cực đại xoắn vào nhau, dưới đáy của chúng cuốn theo hằng hà đất đá, cát bụi và xác chết của các loài sinh vật, tựa như một vành đai hằng tinh chết chóc.

Nỗi tuyệt vọng hóa thành không khí, len vào buồng phổi, trái tim và đại não từng người.
Cơ hồ là không tạm dừng dù chỉ một khắc, lốc xoáy đã lập tức chạm tới tòa nhà đầu tiên của La Thành.
Dưới chân chấn động kịch liệt, bên ngoài cao ốc run rẩy như có từng đợt sóng quét tới.

Thủy tinh công nghiệp cùng tầng tầng kiến trúc vỡ nát như bọt biển, hóa thành vụn bạc ngập trời bị cát vàng cắn nuốt.
Phế Thổ kéo An Nghỉ đến bên cạnh: “An Nghỉ, thấy pháo hoa bao giờ chưa? Qua đây xem đi.”
An Nghỉ nắm lấy tay hắn, cùng nhau đứng sóng vai trước cửa sổ lung lay sắp đổ —— vô số nhà cao tầng liên tiếp bị cuốn vào thứ lực lượng đáng sợ kia, đồ điện tử và máy phát điện dự phòng bên trong nổ tung, tạo thành từng chùm pháo hoa mang theo tia lửa điện.

An Nghỉ lẩm bẩm nói: “Đẹp quá…”
Phế Thổ nở nụ cười: “Biết em là đứa nhỏ biến thái mà.”
Nhóm người biến dị cũng cười, giống như sinh mệnh dài đằng đẵng cuối cùng cũng đi tới hồi kết, rốt cuộc không cần tiếp tục lo lắng hãi hùng —— nhân loại không cần tiếp tục giãy giụa lo bữa nay bữa mai, người biến dị cũng không cần hoảng sợ sinh mệnh quái gở này đến khi nào sẽ đột ngột kết thúc.

Nhất thời, trong mắt mọi người đều phản chiếu ánh lửa ngập trời, vẻ mặt vô cùng bình thản.
“Nói thử coi, mất bao lâu Trái Đất này sẽ quên đi chúng ta?” Một người biến dị bỗng hỏi.
“Một giây.” Một kẻ khác đáp lời.
“Không, ý tao là, bao lâu sau, Địa Cầu sẽ lại trở về trạng thái như chưa bao giờ có loài người xuất hiện.” Người biến dị kia tiếp tục nói: “Hai mươi năm trước tháp Eiffel vì phong hoá quá mạnh mà gãy đôi, Burj Khalifa[2] của Dubai sau thảm họa phóng xạ cũng chỉ đứng vững được mười năm, sau đó đã bị thiêu rụi.

Hiện tại những kỳ quan nhân tạo còn sót lại trên bề mặt Trái Đất, có lẽ chỉ còn Tượng Nhân Sư và Vạn Lý Trường Thành.”
[2] Burj Khalifa hiện là tòa nhà cao nhất thế giới
Một người khác bật cười: “Nếu không còn bất cứ sản phẩm nào của nền văn minh khoa học, thì cũng như chúng ta, như La thành, kể từ hôm nay vĩnh viễn biến mất khỏi Địa Cầu.”
29 cảm thán nói: “Không đáng giá vậy đâu, chúng ta chẳng đáng được nhắc tới như vậy.

Từ Kỷ băng hà, núi lửa phun trào, thiên thạch va chạm, so với những sự kiện đó, tứ duy[3] của nhân loại thực sự quá ngắn ngủi.

Địa Cầu đã khởi động công năng tự chữa trị, ngay cả tấn thảm họa hạt nhân này, 400 năm sau cũng sẽ hoàn toàn được tinh lọc.


Đến lúc đó… Ngay khi nhân loại cuối cùng còn sót lại biến mất, Địa Cầu có thể nhanh chóng khôi phục lại trạng thái nguyên vẹn thuở ban sơ.”
[3] Tứ duy tức 4 cơ sở chính yếu lập quốc của Trung quốc: lễ, nghĩa, liêm, sỉ
“Cái ‘bug’ nhân loại này, rốt cuộc cũng phải bị xóa bỏ.”
Hai cột lốc xoáy càng lúc càng tới gần, tầm nhìn của họ đã hoàn toàn bị che lấp.

Sàn nhà kịch liệt chấn động, trần nhà bị ép đến mức biến dạng, bóng đèn phía trên trong nháy mắt nổ tung, những tấm ván trên đỉnh đầu nặng nề rớt xuống.

An Nghỉ nhéo nhéo tay Phế Thổ, Phế Thổ quay lại nhìn cậu, cười cười, cúi xuống cùng cậu hôn môi.
Toàn bộ thủy tinh trong tòa nhà vỡ nát.
Mọi người bị từng luồng sóng đánh văng về phía sau, vô số vụn thủy tinh và đất đá cắt qua da thịt họ, mùi máu tươi hòa cùng bụi đất nghẹn tắc ở miệng mũi.
An Nghỉ nhắm chặt hai mắt quỳ rạp trên mặt đất, Phế Thổ che chắn trên lưng cậu.

Đất trời đảo điên, thiên địa tàn nhẫn.
Mà đúng lúc này, chấn động kịch liệt bỗng nhiên ngưng bặt lại.

Mọi thứ xung quanh dần dần an tĩnh, an tĩnh đến mức tựa như cả thế giới đã chìm vào tử vong.

An Nghỉ vẫn đang nhắm chặt mắt, chưa sẵn sàng đối diện với thế giới sau khi chết đi.
Qua mười mấy giây sau, Phế Thổ mới do dự mà bò dậy khỏi người cậu, làm rớt xuống cả một mảng lớn đất đá tạp vật.

Những người biến dị khác cũng chậm rãi đứng lên —— trên đỉnh đầu bọn họ là bầu trời rộng lớn, sàn nhà dưới chân bị quét mất một phần ba —— toàn bộ tầng lầu từ tầng 18 trở lên vậy mà đã bị gió lốc cuốn sạch!
Phần đuôi lốc xoáy từ từ tan biến, sau cùng như hóa thành một làn khói mỏng, luồng không khí trôi nổi như thể u linh giữa không trung.
Cái đuôi đó càng lúc càng rút ngắn, sau cùng tụ lại ở phần giữa cái phễu.

Một thoáng sau, từ trên trời đổ ập xuống một trận mưa cát, rầm rập đánh lên người họ, thỉnh thoảng còn kèm theo cả xác chết động vật biến dị, gia cụ vỡ nát và đất đá, Phế Thổ vội ôm lấy An Nghỉ bảo vệ đầu.
Cơn mưa chết chóc ngắn ngủi qua đi, An Nghỉ lặng lẽ mở to mắt, nhìn xuống vực sâu bị khoét đi ngay bên chân —— có một mảnh cầu vồng nhỏ đã xuất hiện.
An Nghỉ run rẩy hỏi: “Chúng ta thoát khỏi phán xét rồi sao?”
Không có ai trả lời cậu, nhưng tất cả đều biết, hôm nay bọn họ lại sống sót..