[Phần 1] Phế Thê Trùng Sinh

Chương 168: Ta và ngươi có duyên phận




Edit + beta: Iris

Năm ngày sau U Diệp vẫn không đến Hắc phủ, nhưng ngày nào hắn cũng tặng quà và đồ bổ chất cao như núi đến, Ô Trúc không nhận lễ vật của hắn, tất cả lễ vật đều được đặt trước cổng lớn và được hộ vệ canh giữ, mọi người đi ngang qua Hắc phủ đều bị chồng lễ vật thu hút tầm mắt.

Mấy người cho rằng U Diệp không đến tìm Ô Trúc, Ô Trúc sẽ trở lại như trước kia, nhưng không ngờ hoàn toàn ngược lại, tuy rằng khi mọi người cười đùa hắn cũng sẽ cười theo, nhưng lại không biết nụ cười của mình rất gượng gạo, chỉ là mọi người không vạch trần hắn thôi, lúc không có người nói chuyện với hắn, hắn đều sẽ hồn vía lên mây, ngồi thơ thẫn cả ngày. Chỉ cần là người từng trải đều nhận ra hắn thích U Diệp, nhưng mà không biết giữa hai người xảy ra chuyện gì, mọi người vừa sốt ruột lại không thể nhúng tay vào, nỗi lo lắng càng lúc càng lớn.


Bất tri bất giác, Ô Trúc đã vào Hắc phủ ở được nửa tháng, trong thời gian này xảy ra rất nhiều chuyện, Linh Mạch Hàn thừa dịp Ô Thần Tử bị mất chức liền làm Yến Thiên Sư được thăng lên chức Quốc Sư. Liên tục chèn ép Ô gia, Thượng gia, Tống gia, Trương gia và Diêu gia, dù năm đại gia tộc vẫn liên thủ đối ngoại, nhưng bọn họ đã không còn nghe lệnh Ô Thần Tử răm rắp như trước nữa, cũng không còn tín nhiệm Ô gia như ở dĩ vãng.

Hiện tại khi hành động, bọn họ đều giữ lại một đường lui, tránh bị Ô gia làm liên lụy. Đặc biệt là Diêu gia, gần như trở mặt với Ô gia luôn, cũng chắc nịch Tiên Khí ở trong tay Ô Thần Tử, chỉ là Ô Thần Tử không muốn lấy ra thôi, nên vẫn ngầm nhằm vào Ô gia khắp nơi, cũng chính vì vậy mà bị Linh Mạch Hàn nắm được nhược điểm, hung hăng dâng tấu chương ngũ đại gia tộc này, trong đó có hai người Ô gia có chức lớn trong triều đều bị gỡ mũ ô sa, không còn được tuyển dụng nữa.


Ngoài ra, bên ngoài cũng dâng lên lời đồn Tiên Khí của Liên Hoa tự nằm trong tay tiểu bối của Ô gia — Ô Nhược, có vài người bắt đầu thèm nhỏ dãi, muốn trộm Tiên Khí trong tay Ô Nhược, ngặt nỗi Hắc phủ có trận pháp bảo hộ, bọn họ căn bản không vào được, thậm chí còn bị bắt đưa lên quan phủ xử lý.

Ô Nhược đã đoán trước sẽ có lời đồn này, nhưng không ngờ chuyện Tiên Khí lại có thể dẫn Nguyễn Trì Tranh lộ diện.

Lúc cậu nghe Nguyễn Trì Tranh tới chơi thì sửng sốt một hồi lâu mới hoàn hồn, trong lòng cậu cực kỳ kích động, không biết Nguyễn Trì Tranh có tìm được sư phụ ở kiếp trước chưa.

Ô Nhược kêu Hắc Tuyển Dực về sân trước, một mình cậu tiếp đãi Nguyễn Trì Tranh là được, bởi vì cậu biết Nguyễn Trì Tranh chỉ khi đơn độc ở với cậu mới có thể đề ra yêu cầu không chút kiêng nể.


Nguyễn Trì Tranh được mời vào đại sảnh, bị cảnh tưởng trước mắt làm cho kinh diễm, đằng trước là một vùng non xanh nước biếc, mà chỗ hắn đứng là trên một đỉnh núi đón gió, hắn còn cảm nhận được làn gió ấm áp thổi qua mặt, tâm tình vô cùng thoải mái.

Ngay sau đó, cảnh sắc thay đổi, khôi phục lại thành đại sảnh, rồi hắn thấy Ô Nhược ngồi bên cạnh hắn.

Nguyễn Trì Tranh không khỏi ngẩn người.

Ô Nhược đứng dậy nghênh đón: "Trì Tranh, đã lâu không gặp."

Nguyễn Trì Tranh hỏi: "Cảnh vừa rồi là..."

"Là ta huyễn hóa ra đấy, thế nào, đẹp không?" Ô Nhược làm vậy là cố ý kích hoạt tâm đố kỵ của hắn.

Nguyễn Trì Tranh nở một nụ cười thật tươi trên mặt, nhưng đáy mắt lại chất đầy sự ghen tỵ, phế vật này không chỉ đẹp lên mà còn có linh lực, vì sao cậu lại may mắn như vậy, khiến hắn ghen tỵ đỏ cả mắt: "Đẹp, cực kỳ đẹp, trước đó ta nghe nói ngươi có linh lực còn không tin, bây giờ thấy rồi mới biết là thật, ta ở đây chúc mừng ngươi."
Ô Nhược mời hắn ngồi: "Ngươi đến Hoàng Đô Thành khi nào vậy?"

Nguyễn Trì Tranh ngồi xuống: "Giữa tháng trước."

"Vậy sao đến giờ mới tới tìm ta?"

Nguyễn Trì Tranh cười nói: "Đến tận hôm qua ta mới nghe nói ngươi ở đây, sáng sớm hôm nay liền tới thăm ngươi ngay."

Thật ra vừa đến Hoàng Đô Thành hắn đã hỏi thăm Ô Nhược ở nơi nào, chỉ là sau khi nghe Nguyễn Lam Như nói xong hắn vừa ghen ghét vừa sợ hãi, sợ sau khi nhìn thấy Ô Nhược sẽ phát hiện cậu có linh lực, sợ Ô Nhược sẽ khinh thường hắn, nên vẫn kéo dài đến tận bây giờ, nếu không phải vì nghe nói trong tay Ô Nhược có Tiên Khí, hắn cũng sẽ không đến đây làm gì.

Ô Nhược do dự một lát mới hỏi: "Trì Tranh, cha ngươi bọn họ..."

Khi vạn quỷ đồ thành, người nhà của Nguyễn Trì Tranh hẳn là không chạy thoát được.
"Không ai chạy thoát nổi." Nguyễn Trì Tranh cười khổ: "Chúng ta không nói cái này nữa."

"Được, chúng ta không nói cái này nữa, đúng rồi, ngươi rời đi hơn nửa năm, có tìm được ai làm sư phụ không?"

"Tìm được một người."

Tim Ô Nhược đập mạnh, kìm lại kích động trong lòng, cười chúc mừng hắn: "Chúc mừng nha, là sư phụ môn phái nào vậy?"

"Là một kẻ đại lừa đảo." Nguyễn Trì Tranh tức giận không thôi: "Mục đích của hắn chỉ là muốn lừa bạc ta."

Ô Nhược ngẩn ra: "A, không thể nào."

"Ừ, may mà ta cơ trí mới không mắc mưu." Nguyễn Trì Tranh uống một hớp nước lớn, xóa tan cơn tức trong lòng.

"May mà ngươi không mắc mưu, người kia thật quá đáng." Ô Nhược giả bộ bênh hắn, lại sử dụng ngôn linh chi thuật hỏi: "Ngươi thật sự không tìm được sư phụ?"

Nguyễn Trì Tranh ngơ ngác đáp: "Không có."
Ô Nhược: "..."

Là cậu quá nóng lòng, dù sao bây giờ vẫn còn quá sớm so với kiếp trước, có lẽ phải chờ thêm mấy năm nữa thì sư phụ của Nguyễn Trì Tranh mới xuất hiện.

Nguyễn Trì Tranh không biết mình bị trúng ngôn linh chi thuật, hỏi tiếp: "Ta nghe bên ngoài đồn là ngươi có Tiên Khí?"

Hắn cho rằng phế vật này do có Tiên Khí nên mới có được linh lực, vì vậy hắn mới muốn đến đây mượn Tiên Khí dùng chút.

Ô Nhược nghe hắn nói liền biết mục đích hắn tới đây: "Đừng nghe bên ngoài nói bậy, ta làm sao có Tiên Khí được."

Nguyễn Trì Tranh không tin: "Thật sao?"

Ô Nhược trợn trắng mắt: "Chúng ta là bạn tốt chơi chung với nhau từ nhỏ, ta có gạt hay giấu giếm ngươi bao giờ chưa?"

Nguyễn Trì Tranh nhớ lại, đúng là không có thật: "Nhưng người bên ngoài..."

"Nói hươu nói vượn cả thôi." Ô Nhược cười khổ: "Ta đoán là có người muốn dời lực chú ý nên mới cố ý vu oan giá họa ta, ngươi thử nghĩ xem, một thuật sư vừa mới có linh lực như ta, nào có bản lĩnh đi cướp Tiên Khí trong tay trưởng lão Liên Hoa tự? Chỉ cần là người thông minh một chút liền biết."
Nguyễn Trì Tranh ngẫm lại thấy cũng đúng.

Ô Nhược đổi đề tài: "Nguyễn Thắng và Nguyễn Doanh đâu?"

"Hai người bọn họ đang giữ xe ngựa ở bên ngoài."

Ô Nhược và Nguyễn Trì Tranh lại nói về mấy chuyện xảy ra gần đây, thấy sắp đến trưa liền hỏi: "Bây giờ sắp trưa rồi, ngươi kêu bọn họ vào ăn trưa luôn đi."

Ô Nhược biết hắn sẽ không ở lại nên mới khách khí mời hắn ăn trưa, kiếp trước luôn là như vậy, sau khi cậu có linh lực thì hắn hiếm khi ở lại ăn cơm cùng cậu, lúc ấy cậu còn tưởng hắn thật sự rất bận, giờ ngẫm lại hẳn là Nguyễn Trì Tranh sắp không khống chế nổi lộ ra biểu hiện ghen ghét với cậu, không muốn ở lại để bị cười nhạo. Quả nhiên Nguyễn Trì Tranh lắc đầu: "Không được, ta còn bận chuyện khác, khi nào rảnh sẽ bồi ngươi uống rượu."
"Vậy được, để ta tiễn ngươi."

Nguyễn Trì Tranh từ chối: "Không cần, nơi này gần đại môn rồi, ta tự mình đi cũng được."

Ô Nhược vẫn phân phó hộ vệ dẫn hắn ra cửa.

Nguyễn Trì Tranh lên xe ngựa rời khỏi Hắc phủ, Nguyễn Thắng và Nguyễn Doanh thấy sắc mặt hắn không tốt nên cũng không dám nói gì.

Đột nhiên trong xe phát ra tiếng rầm rầm.

Nguyễn Thắng vội vén rèm lên: "Thiếu gia, ngài không sao chứ?"

Trong mắt Nguyễn Trì Tranh lấp kín tơ máu, bi phẫn rống lên: "Tên phế vật kia, tên phế vật kia thực sự có linh lực, chết tiệt, chết tiệt, vì sao ông trời hậu ái hắn như vậy, còn ta thì sao? Ta cố gắng học huyền thuật như vậy mà lại luôn gặp trắc trở, cứ gặp phải người không muốn dạy ta, còn gặp phải lừa đảo, vì sao ông trời lại bất công như vậy..."

"Thiếu gia..." Nguyễn Thắng muốn an ủi hắn vài câu, đột nhiên xe ngựa dừng lại.
Nguyễn Thắng mém nữa rớt xuống xe ngựa: "Nguyễn Doanh, tự dưng dừng lại làm gì vậy."

Nguyễn Doanh ngơ ngác nhìn phía trước, kinh diễm nói: "Đẹp quá đi."

Nguyễn Thắng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hai người một cao một thấp mặc bạch y, mang mũ có rèm trắng đứng trước xe ngựa bọn họ.

Hắn cả giận nói: "Các ngươi không biết nhìn đường hả? Nếu như bị đâm bị thương, chúng ta sẽ không chịu trách nhiệm đâu, cút cút cút cho lão tử."

Nguyễn Trì Tranh đang ghen ghét dữ dội cũng tức giận hỏi: "Xảy ra chuyện gì, sao lại không đi tiếp."

"Thiếu gia, bọn họ chặn đường chúng ta."

Nguyễn Trì Tranh dù có tức giận thế nào thì vẫn còn chút lý trí, biết nơi này là Hoàng Đô Thành, thuật sự lợi hại có quyền có thế nhiều như lông trâu, một nhân vật nhỏ như hắn không dám đắc tội người khác, liền hỏi: "Có đâm bọn họ bị thương không? Cho chút bạc đi khám y sư đi."
Người có vóc dáng khá cao nhìn Nguyễn Trì Tranh đi ra, đạm thanh nói: "Vị công tử này có phải muốn tìm sư phụ học huyền thuật không?"

Nguyễn Trì Tranh sửng sốt.

Người có vóc dáng cao tiếp tục nói: "Ta và ngươi có duyên phận, có thể thu ngươi làm đồ đệ."

Nguyễn Thắng cảnh giác nói: "Thiếu gia đừng tin hắn, nói không chừng hắn là kẻ lừa đảo."

Nửa đường xông ra nhận đồ đệ, chắc chắn có trá.

Người có vóc dáng cao ném thứ gì đó cho Nguyễn Trì Tranh, Nguyễn Trì Tranh đưa tay ra tiếp được, nhìn kỹ lại thì thấy là một viên đan dược.

"Tuy ngươi có linh điền nhưng linh lực hỗn loạn nên mới nhiều năm qua vẫn không thăng cấp được, mà viên đan dược này của ta có thể rửa sạch linh lực của ngươi, giúp ngươi thăng giai, nếu nguyện ý bái ta làm sư phụ thì tới khách điếm Đông Phúc tìm ta."
Hai người mang mũ có rèm rời đi, biến mất ngay trước mắt bọn họ.

Nguyễn Trì Tranh ngẩn ra nhìn đan dược trong tay.

Nguyễn Thắng khuyên nhủ: "Thiếu gia đừng ăn bậy, ta lo bọn họ muốn hại ngài."

Nguyễn Trì Tranh hỏi hắn: "Ngươi cảm thấy ta đáng giá cho bọn họ hại?"

Cho dù có muốn cướp thì bọn họ cũng không nên tìm một người không có pháp bảo lợi hại, không có bảo vật quý giá xuống tay đi?

Nguyễn Thắng: "..."

Ngoài miệng thì nói vậy nhưng Nguyễn Trì Tranh cũng không dám ăn bậy ăn bạ.

Nguyễn Thắng biết không khuyên được thiếu gia nhà mình nên xoay người vỗ vai Nguyễn Doanh: "Hồi khách điếm nhanh lên."

Nguyễn Doanh lấy lại tinh thần, kích động nói: "Thiếu gia, hai người vừa rồi trông thật đẹp, như thiên tiên vậy."

Nguyễn Thắng nhướng mày: "Ngươi nhìn thấy được diện mạo bọn họ?"
°°°°°°°°°°

Lời editor: Chương sau có một phó bản xuất hiện trở lại, đoán đi nào đoán đi nào (~‾▿‾)~

Đăng: 28/12/2021