[Phần 1] Phế Thê Trùng Sinh

Chương 154: Đánh cược nhỏ thì vui




Đế quan ban thưởng xong thì đến tộc trưởng.

Trong trận thi đấu này Ô gia có 3 người chiến thắng, phân biệt là cấp 6, cấp 7 và cấp 8.

Ô Nhược cùng hai người khác được tất cả mọi người hâm mộ và ghanh tị.

Ô Thuận Nhân lúc trước muốn giết cậu, hiện tại hai mắt đỏ hồng, tên phế vật kia, vậy mà cất giấu thực lực của bản thân, khó trách ngày hôm đó đăng ký thi đấu cấp 1 lại nhảy lên cấp 6, chắc chắn là sau khi mọi người đi về, hắn lại chạy lại đăng ký lên cấp 6.

Mặc kệ thế nào, thù này hắn đã ghi.

Sau khi nhận thưởng, tộc trưởng nói “ các ngươi có thể đưa ra cho ta một yêu cầu, nếu hiện tại chưa nghĩ ra có thể đợi mấy ngày nữa, nhưng không thể kéo dài đến cuộc thi năm sau, biết không?”

Hai người khác gật đầu: “Biết”

Tộc trưởng nhìn về phía cậu “Ngươi sao?”

Cậu nhíu mày suy nghĩ nói “có thì có, nhưng Ô gia chỉ có Quốc sư đại nhân làm được”

Ô Thần Tử đoán được yêu cầu của cậu có liên quan đến chuyện cậu muốn đế quân đổi thưởng.

Tộc trưởng liếc mắt nhìn Ô Thần Tử “Ngươi nói trước xem là yêu cầu gì”

“Ta vừa rồi đề qua với Đế quân, Quốc sư lúc ấy cũng ở, ta không cần lặp lại, nếu thật sự làm không được vậy sau này lại nói”

Tộc trưởng gật đầu “Trở về ta sẽ nói với Quốc sư đại nhân, hiện tại đã tối, mọi người đi nghỉ ngơi đi”

“Đúng vậy”

Mọi người tan đi.

Tộc trưởng hỏi Ô Thần Tử “Ô Nhược đưa ra yêu cầu gì?”

Lão nhăn chặt mày nói “Hắn nói phu quân hắn muốn xem tiên khí trong chùa Hoa Sen, cho nên hắn không muốn ban thưởng, chỉ hy vọng đế quân có thể hạ thánh chỉ đồng ý thỉnh cầu của hắn”

Tộc trưởng cười lạnh “Bảo tháp sao có thể nói vào là vào, Đế quân không thể nào đồng ý yêu cầu của hắn.”

Lão nhớ lại thái độ của Đế quân “Đúng không đồng ý”

Ít nhất không trực tiếp đồng ý.

“Đế quân không đồng ý, hắn liền đem chuyện này chuyển qua cho ngài, chắc chắn không có ý tốt”

“Bản tôn cũng nghĩ vậy, hắn chắc chắn đang âm mưu chuyện gì đấy”

“Vậy không cần đồng ý với hắn là được”

Ô Thần Tử cười nhạo “ Chuyện này chưa chắc đã không phải chuyện tốt, nếu hắn muốn tính kế chúng ta, chúng ta cũng có thể phản ngược lại tính kế hắn”

“Ngài tính làm như thế nào?”

“Chuyện này cần bàn bạc tính toán kỹ lưỡng, phải rồi người của Cao lăng Thành đã chết bao nhiêu”

“Tổng cộng 36 người”

Ô Thần Tử nhướn mày “Ít như vậy”

“Các trận sau bọn họ đều có phòng bị, cảnh giác cao hơn nên không dễ dạng xuống tay”

Ô Thần Tử suy nghĩ sâu xa nói “Trên đường trở về cũng là một cơ hội xuống tay tốt”

Tộc trưởng cười nhếch mép “Đã sớm cho người chuẩn bị”

Ra khỏi trường thi đấu, ánh chiều tà chiếu lên mặt tất cả mọi người.

Ô Hi thở ra “Muội vậy mà có thể ra khỏi nơi thi đấu”

Khi trận đấu của các thuật sư cấp 3, nàng đến giờ vẫn còn giật mình, tại vì ở trận thi đấu đó đã chết rất nhiều người, chủ yếu là người của Cao Lâng Thành, nàng có thể ra khỏi trưởng thi đấu đó là may mắn.

Ô Tiền thanh buồn cười nói “ Đang nói ngốc cái gì”

Ô Thần Lưu cũng cười cười.

Ô Nhược cũng muốn cười, nhưng khóe môi vừa mới cong lên liền cứng lại, ánh mắt nhìn đến 5 người đang đi về phía cậu, trên người mặc áo bào dài màu trắng, khuôn mặt văn nhã, giống như thư sinh, làn da tái nhợt, môi cũng nhợt nhạt, hai mắt hàm chứa ý cười chăm chú nhìn cậu, mà trong tay hắn cầm một quyển sách bìa xanh.

Là Tu Quân

Tâm cậu nặng nề, chắc chắn đây là Tu Quân, bởi vì người này cùng khí chất trên người Hắc Tuyển Dực rất giống nhau.

Hắn ta tới đây làm gì, muốn giết cậu sao?

Vậy cậu phải làm sao bây giờ có phải nên chạy trước không.

Nhưng Ô Thần lưu vẫn còn bên cạnh, không cần lo lắng tu Quân sẽ ra tay, với  bên cạnh còn nhiều thuật sư như vậy, Tu Quân cũng không giám ở trước mặt nhiều thuật sư như vậy mà ra tay.

Cha cậu đang nâng thùng tiền thưởng cùng cậu thấy cậu thả chậm bước chân liền quan tâm hỏi, “tiểu Nhược con đang nhìn cái gì?”

Cậu nhìn cha mình, rồi nhìn về phía Tuyển Dực, sau lại không thấy bóng dáng của Tu Quân đâu, cậu nhanh chóng nhìn bốn hướng, nhưng vẫn không thấy được bóng dáng của Tu Quân, cậu thấy nhóm người Ô Bặc Phương đang khiêng các thi thể của người Ô gia đi ra từ cửa nhỏ,.

Cậu nhìn lại cha mình và nói “Con thấy ông nhóm người của ông cố đang đưa thi thể của những người khác ra ngoài”

Cha cậu quay đầu nhìn lại, lắc đầu thở dài nói “Mấy ngày nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, ta cũng coi như nhìn thấy rõ, sau này không cần để ý đến họ”

Ông không phải là nhẫn tâm, mà là càng ngày càng làm cho người ta thấy phiền, càng quan tâm càng rước thêm phiền toái, hà tất phải để ý đến chuyện tốn công vô ích này, huống chi còn có Ô Bặc Phương, không tới phiên ông quản chuyện..

Chỉ là người Ô gia Cao Lăng Thành càng ngày càng ít.

“Cha người mau xem, là mẹ” Ô Hi nhanh chóng lao đến chỗ mẹ mình.

Hắc Tuyển Đường cùng Đản Đản vui vẻ chạy đến còn la lớn “Đại tẩu, Đại tẩu bạn ta ở chỗ này”

“Cha, Cha con ở đây”

Hộ vệ phía sau họ nhanh chóng đi đến trước mặt cậu, nhận lấy cái rương cậu đang mang.

Đản Đản nhanh chóng ôm lấy cẳng chân cậu “Cha, Cha hôm nay thật lợi hại”

Cậu cười cười bế con lên “cha chỉ là thuật sư cấp 6, nào có lợi hại”

“Con nói cha là lợi hại nhất, thì cha nhất định là lợi hại nhất”

Hắc Tuyển Đường vạch trần nhóc “cháu trai chính là thắng được tiền nên đang nịnh hót”

Cậu nhướn mày “Thắng được bao nhiêu?”

Đản Đản vươn một bàn tay “Thắng năm vạn lượng”

Sau đó còn không vui chu mỏ nói “Pipi cũng chỉ có năm ngàn lượng bạc, nếu không con còn thắng được nhiều hơn”

(năm vạn =năm mươi ngàn nha, tức là cược 1 thắng 10. Cho những ai chưa biết)

Ô Hi vẻ mặt hâm mộ nói “năm vạn lượng đã là rất nhiều, biết thế ta cũng đã đặt một chút nhị ca thắng”

Hắc Tuyển Đường đắc ý hỏi “Tiểu Hi muội đoán xem tă thắng được bao nhiêu?”

“Mười vạn lượng?” Ô Hi nghi ngờ nói.

Hắn lắc đầu “đoán lại”

“Hai mươi vạn lượng?”

Hắn trợn trắng mắt “Cả gia tài của ta chỉ có nấy thôi sao”

Ô hi trợn mắt “Cuối cùng huynh mua bao nhiêu?”

“50 vạn lượng” hắn vui vẻ nói, đương nhiên nếu hắn không bị Ô Nhược cưỡng ép thì sẽ không đem hết gia sản hiện tại của mình đi cược.

Ô Hi trừng lớn mắt, trừng đến nỗi tròng mắt như muốn lòi ra ngoài “50 vạn, nếu cược 1 đền 10 vậy chẳng phải là được 500 vạn lượng?”

“Đúng vậy” hắn cười ha ha nói.

Ô Tiền Thanh kỳ quái hỏi “Sao lại đền nhiều vậy?”

“Không có ai mua đại tẩu, nên đương nhiên là mua 1 đền 10”

Hắn thần bí hề hề nói “Mọi người đoán xem đại ca ta thắng được bao nhiêu?”

Cậu nhìn về phía Hắc Tuyển Dực nãy giờ vẫn không lên tiếng nói “Huynh giám mua ít hơn đệ đệ huynh, buổi tối liền ngủ sàn nhà đi”

Hắc Tuyển Dực “………..”

ở đây ngoại trừ mẹ cậu không có linh lực, những người khác đều nghe được lời này của cậu, mọi người đều nhịn cười đến nội thương.

Hắc Tuyển Đường cười nói “Đại tẩu là phu nhân của đại ca nha, sao huynh ấy có thể mua ít hơn chứ, huynh ấy mua vừa lức bằng với số tiền ta thắng được, vốn đầu tiên huynh ấy muốn mua nhiều hơn, nhưng sợ trang gia đền không nổi nên mới bỏ ý định đó”

Đại ca hắn đợt này chính là kiếm được một món hời lớn mà.

Ô Nhược hừ nhẹ một tiếng “Này không đến nỗi nào”

Hắc Tuyển Dực thấp giọng hỏi cậu “Huynh thắng được nhiều như vậy, tối nay ngủ ở đâu?”

Ô Nhược “………”

Hắc Tuyển Đường đem đầu đưa vào giữa hai người họ nhỏ giọng trêu ghẹo Ô Nhược “Đại ca tối nay chắc là có thể ngủ trong huyệt động, có phải hay không, đại tẩu?” (tui để nguyên huyệt động nha, mọi người tự biết hehe)

.

Cậu ngẩn người, sau đó hiểu được huyệt động hắn nói có ý nghĩa gì, sắc mặt lập tức đỏ lên, nâng tay đánh hắn.

Hắn nhanh chóng chạy thoát “Nói giỡn, nói giỡn”

Hắc Tuyển Dực gật đầu “ý tưởng hay”

“Hắc Tuyển Dực” cậu thở phì phì trừng hắn “Đừng học đệ đệ huynh những chuyện không đứng đắn như vậy”

Hắc Tuyển Đường hỏi ngược lại “Đệ như thế nào lại không đứng đắn?”

Cậu chỉ vào Hắc Tuyển Đường nói “Giác Giác đánh hắn”

Giác giác từ trong túi của cha cậu nhanh chóng chạy ra, nhào về phía Tuyển Đường.

“Đừng a, đại tẩu, ta sai rồi” hắn sợ đến nỗi soai người chạy mất.

Ô Hi bị hắn làm trò chọc cho cười không ngậm được miệng.

“Mẹ có mua cho nhị ca không?”

“Có” bà nhẹ nhàng đáp, bà biết con mình có linh lực, hơn nữa còn có bí thuật trong tộc của bà, nếu thi đấu cùng người có cấp bậc ngang hàng thì nhất định sẽ không thua.

Nỗ Mộc cao giọng cười “Đồ đệ của ta thi đấu, sao có thể không mua? Nhưng ta mang theo không nhiều, nếu không cũng có thể thắng được một món lớn”

Ô Thần Lưu hơi mỉm cười “Cược nhỏ thì vui vẻ”

Hắc Tuyển Dực kéo tay cậu “Sắc trời không còn sớm, chúng ta về nhà lại nói”

Cha cậu cũng nói “Mọi người mệt mỏi một ngày, về ăn cơm trước rồi nói”

“Được”

Mọi người lên xe ngựa về nhà.

Ô Thần Lưu hỏi “Tiểu Nhược, ngươi hiện tại có thể nói cho lão phu biết, ngươi lúc ấy làm sao có thể bày bố trận pháp chưa?”

Những người khác nghe thấy đều nhìn về phía cậu.

Cậu cười nói “kỳ thật rất đơn giản, chỉ cần trên giày làm một chút tiểu xảo là có thể, ta sau khi lên trên lôi đài, đế giày sẽ chậm rãi chảy ra chất lõng trong suốt, lại nhân lúc tránh né, ở trên đài vẽ ra một trận pháp, chuyện sau đó mọi người đều biết”.

Cậu giấu chiêu đó, là lo lắng một người không thể đối phó được với nhiều người, nên mới sử dụng.

“Thì ra là như vậy” Ô Thần Lưu khen ngợi “Ngươi còn rất thông minh”

Cậu không chỉ vẽ ra đại trận, mà còn để trên người cha và muội muội mình hai con yêu thú.

Cậu khiêm tốn nói “ta chỉ là so với người khác thì cảnh giác hơn chút thôi”

Cậu biết Ô Thần Tử nhất định nhân cơ hội thi đấu diệt trừ cả nhà cậu, nên cậu nhất định phải phòng bị.

Ô Thần lưu ở lại Hắc phủ dùng cơm xong thì chở về phủ của mình.

Nỗ mộc cũng về nơi ở của mình, Ô Tiền thnah hỏi cậu chuyện cậu có linh lực. cậu liền đem chuyện cậu bị ông ngoại phong ấn linh lực nói cho cha “cha, con cũng không phải cố ý, nhưng chuyện này càng ít người biết càng tốt”

Ông hiểu được cậu, đơn giản là cậu đang lo lắng khi cậu còn chưa mạnh lên thì đã bị người khác bóp chết trong nôi.

Ông nhìn sang vợ mình hỏi “Cha sao lại muốn phong ấn con mình?”

Làm con của ông bị người khác kinh thường nhiều năm như vậy.

Bà chắc chắn đoán được ý của cha mình nhưng không nói “Không biết, nhưng cha làm như vậy chắc chắn có đạo lý của riêng cha”

Ông nghĩ đến các loại bí ẩn trong tộc của bà, liền không hỏi nhiều nữa, hiện tại con ông có thể dùng linh lực bảo vệ bản thân là tốt rồi.

Ô Hy tò mò hỏi “Mẹ ông ngoại là người như thế nào?”

Từ khi sinh ra đến nay, mẹ có nhắc đến một lần, chỉ duy nhất một lần.

Nhắc tời cha mình, mẹ cậu lộ ra tươi cười ôn hòa nói “ Ông ngoại các con là người thích chơi đùa, như một đứa trẻ không bao giờ lớn, thích đi khắp nơi, có đôi khi nữa tháng cũng không thấy người đâu, nhưng mỗi khi quay về đều mang cho mẹ rất nhiều đồ ăn ngon vừ đồ chơi thú vị.

Ô Hy hỏi “Bà ngoại thì sao?”

Nàng chưa bao giờ nghe mẹ nhắc đến bà ngoại.

Mẹ nàng đột nhiên nghiêm mặt, lắc đầu “mẹ chưa bao giờ gặp qua mẹ mình, nghe nói khi mẹ được sinh ra thì bà liền qua đời”

Ô Hy lại hỏi “Có phải mẹ giống ông ngoại hơn không”

Ông ngoại các con bảo mẹ lớn lên giống bà ngoại các con”

“Mẹ có người anh em, tỷ muội nào khác không?”

“Không có”

“Mẹ ông ngoại thật sự nhẫn tâm không gặp mẹ sao? Còn có bọn con nữa?”

Mẹ nàng trầm mặc không nói.

Đản đản bổ nhào vào người Ô Nhược, ngẫng đầu hỏi cậu “Cha con lớn lên giống ai?”

Cậu nhấc bổng con lên, để nhóc đối mặt với Hắc Tuyển Dực “ Con chỉ cần nhìn phụ thân con thì biết sau này lớn lên con sẽ trông như thế nào”

Đản đản chu chu cái mỏ “Con tại sao lớn lên không giống cha?”

Hắc Tuyển Dực “……..”

Hắn có cảm giác bị chính con trai mình ghét bỏ.

Cậu nhớ đến lời nói của bản thân ở kiếp trước, ôm hôn đản đản: “Bởi vì cha hy vọng con lớn lên giống phụ thân con”

Hắc Tuyển Đường nói “Cháu trai, cháu lớn lên giống phụ thân thì cha cháu mới yêu cháu”

Đản đản hỏi cậu “Cha, có phải không?”

Cậu nhéo cái mũi nhỏ của nhóc con “ Con là con của ta, lớn lên thành bộ giáng như thế nào cha cũng đều yêu con”

Đản đản cười khanh khách.

Mẹ cậu cười nói “Sắc trời không còn sớm, chúng ta trở về nghỉ ngơi thôi”

“Được”

Cậu chờ cha mẹ mình rời đi, bảo Hắc Tuyển Đường mang đản đản về phòng, thuận tiện gọi Cức Hi cùng Dạ Ký.

Không bao lâu hai người họ đã có mặt trong đại sảnh.

“Người cướp đi Tam thất thạch của ngươi, Ô Ngọc đã quay lại Hoàng đô, hôm nay ta còn cùng hắn tham gia thi đấu.

Sau khi giáp mặt với hắn, ta đã xác định chính hắn lấy đi tam thất thạch, đại ca ta cũng bị ma tộc bắt đi”.

Lúc ấy nếu không phải đang thi đấu, người xem nhiều thì cậu nhất định lấy đưuọc tam thất thạch về.

Dạ Ký bổng nhiên nhảy dựng lên, lạnh giọng nói “Bổn tọa hiện tại liền đi lấy tam thất thạch về”

“Trước khi ngươi đi ta muốn xác nhận một chuyện” cậu hồi tưởng lại chuyện hôm nay “ Ta lúc th đấu có trộm xem qua mạch tượng của Ô Ngọc, trong cơ thể hắn vậy mà có ma khí, ta muốn biết có phải do hắn tiếp xúc nhiều với tam thất thạch nên bị nhiểm không?”

Cậu làm chuyện này là vì tò mò sao Ô Ngọc trong khoảng thời gian nữa năm có thể thăng một lúc hai cấp, không ngờ xem được trong người hắn có ma khí, đây cũng là nguyên nhân vì sao cậu không mượn cơ hội giết hắn lúc đó, vì nhân tộc trong người có ma khí, hậu quả vô lường, nhẹ thì tẩu hỏa nhập ma, không thì nhập vào ma đạo, nặng thì nổ tung thân thể, Ô Ngọc cũng sống không lâu.

Dạ Ký nói “sẽ không”

Cức Hi hề hước nói “Các người cũng thường xuyên tiếp cúc với tam thất thạch, bổn tọa lại không thấy các ngươi bị dính ma khí, bổn tọa đoán hắn nhất định là hút linh khí trong tam thất thạch nên mới như thế, nó là vật của ma tộc, linh khí có thuần khiết đến mấy thì vẫn dính ma khí”

Hắn nói cậu tiếp xúc tam thất thạch là chire đản đản.

Cậu hỏi “Hút đi linh khí của tâm thất thạch có phải trong thời gian ngắn sẽ tăng cấp?”

“đương nhiên, tam thất thạch linh lực dồi dào, nếu không sao có thể biến thành hình người dễ dàng như vậy”

Cậu cười lạnh “Ô Ngọc nhất định biết được mình trúng ma khí, nhưng vẫn khăng khăng như thế, chứng tỏ việc nhanh chóng đề cao linh lực với hắn là một dụ dỗ rất lớn”