[Phần 1] Phế Thê Trùng Sinh

Chương 138: Phát hiện chân tướng




Dạ Ký vào Hắc phủ ở nửa tháng, Linh Mạch Hàn rốt cuộc giải trừ được chận nhiệt độc, chờ mọi người có chuyển biến tốt, hắn mới mang theo người của mình về Hoàng đô.

Đế Quân trong lòng phấn khởi lập tức phong thưởng cho đoàn người của hắn, nhưng hắn lấy lý do thân là thái tử, nên và bá tánh giải ưu giải nạn, từ chối ban thưởng của Hoàng Đế.

Đế Quân đối hắn là càng xem càng vừa lòng, trên mặt tươi cười chưa từng rơi xuống.

Theo sau, Linh Mạch Hàn dâng tấu chương, hung hăng mà đánh cho Ô Thần Tử một quền.

Đế Quân biết được nguyên nhân phát tán nhiệt độc từ tứ tộc mà ra, vô cùng phẫn nộ nhưng lại chỉ phạt Ô Thần Tử một năm bổng lộc và về nhà úp mặt vào tường hai tháng.

Nhị hoàng tử cũng nhân chuyện này mà bị tạm thời hủy bỏ tư cách thượng triều, sau này mấy tháng chỉ có thể làm hoàng tử ăn không ngồi rồi.

Linh Mạch Hàn sớm đoán được kết quả, cho nên, khi nghe được hình phạt của Đế quân ban ra thì vô cùng bình tĩnh, hắn cho đại nhân bên cạnh một ánh mắt.

Vị đại nhân đó hiểuý, đi ra nói: “Khởi bẩm Hoàng Thượng, trog lúc Quốc Sư đại nhân chịu phạt, hẳn là nên tìm người thay Quốc Sư đại xử lý sự vụ, bằng không, Tư Thiên Giám sẽ lộn xộn.

Đế Quân nghĩ nghĩ: “Vậy để Yến thiên sư tạm thay Quốc Sư đảm nhiệm đi.”

Ô Thần Tử tím mặt, cúi đầu, mím môi  không nói lời nào.

Linh Mạch Hàn nhếch mép.

Ở Tư Thiên Giám, ngoài  Ô Thần Tử, người lớn nhất chính là Yến thiên sư, đáng tiếc mọi chuyện đều bị Ô Thần Tử đè ép, hiện nay cuối cùng cũng có cơ hội xoay người.

Sau khi hạ triều, Linh Mạch Hàn vẻ mặt tươi cười đi ra đại điện.

Vẫn chờ bên ngoài Lăng tử sinh nhanh chóng lại đón, cười tủm tỉm hỏi: “Đế Quân phong thưởng sao?”

Linh Mạch Hàn đem chuyện trên triều nói cho hắn.

Lăng tử sinh hưng phấn nói: “Cuối cùng cũng đem lão thất phu đó đuổi xuống vị trí Quốc Sư.” (lão thất phu chỉ người đàn ông hèn, thấp kém, thiển cận theo suy nghĩ thời xưa)

Linh Mạch Hàn híp mắt: “Này chỉ là tạm thời, muốn hoàn toàn đem hắn kéo xuống, còn cần phải tính toán kỹ lưỡng”

Hắn nhìn về phía Lăng Tử Sinh “Không thay các ngươi đòi phong thưởng, ngươi có trách bổn cung không?”

Lăng tử sinh cho hắn một ánh mắt xem thường: “Đế Quân thưởng toàn đồ vật đơn giản là vàng bạc châu báu, ta lại không thiếu này đó, huống chi ta cũng chỉ là phái người đi tìm thảo dược trị thương hàn, cũng không giúp được biểu ca ngài gấp cái gì, ngươi chân chính muốn tạ hẳn là vị phu nhân kia mới đúng, nếu không phải nàng, chúng ta sao có thể chính diện đối đầu với Ô Thần Tử.”

Linh Mạch Hàn gật đầu, trở lại quan điện, lấy ra một khối ngọc bội treo bên eo đối với nó kêu một tiếng: “Hắc Dương.”

Tiếp theo, Hắc Dương liền xuất hiện ở trước mặt bọn họ: “Không biết Thái Tử điện hạ có gì phân phó?”

“Lần này có thể thuận lợi giải quyết nhiệt độc, thật muốn cảm ơn phu nhân  nhà các ngươi phu nhân, nếu có thể, bổn cung muốn mời hắn ăn bữa cơm.”

Hắc Dương nhướng mày: “Chủ tử không thích hắn cùng nam nhân khác có quá nhiều tiếp xúc.”

Đây là Hắc Tuyển Dực sớm đã căn dặn, nếu Thái Tử mời Ô Nhược ăn cơm, hoặc là muốm gặp riêng linh tinh gì đó thì liền từ chối ngay tại chỗ.

Linh Mạch Hàn ngẩn người, ở trong lòng hắn, Ô Nhược chính là một người nam nhân, cho nên, nhất thời không có phản ứng với những lời Hắc Dương nói là có ý gì.

Lăng tử sinh cười khúc khích: “Chủ tử nhà ngươi có phải ghen tị hay không?”

“Đúng vậy”. Hắc Dương rất thật lòng nói ra.

Linh Mạch Hàn: “……”

“Biểu ca, nếu trượng phu kia của phu nhân ghen, ta liền đổi cái phương thức cảm kích là được, tỷ như thưởng chút vàng bạc tài bảo cho nàng, ngài nghĩ nàng tinh luyện ra nhiều nước thuốc như vậy nhất định phí rất lớn công phu, chỉ là đi ra ngoài ăn cơm có phải quá keo kiệt?” (anh tử sinh này không biết Nhược là nam vì hai người kia xưng hô là từ 他tha trong tiếng trung, chỉ cô ấy, anh ấy, cậu ấy, nói chung là nó không chỉ rõ như tiếng anh he, hay she, nên anh Sinh sẽ nghĩ như người bình thường là phu nhân chắc chắn là nữ chứ không phải nam.)

Linh Mạch Hàn miễn cưỡng gật đầu, sai người nâng rương vàng bạc châu báu ra cho Hắc Dương mang về. Kỳ thật hắn rất muốn gặp Ô Nhược, muốn hai người cẩn thận mà ngồi xuống hàn huyên nói chuyện, chia sẻ vui sướng, hiện tại không thấy được người, trong lòng kỳ lạ cảm thấy có chút mất mát.

Hắc Dương đi rồi, Lăng Tử Sinh thấy biểu ca không nói một lời ngồi ở trên ghế, kỳ quái hỏi: “Biểu ca, ngài làm sao vậy?”

Phía trước tâm tình không phải đang tốt sao? Như thế nào đột nhiên trở nên ủ rũ.

Linh Mạch Hàn lắc đầu: “Không có việc gì.”

Lăng Tử Sinh đảo mắt xoay tròn, hỏi: “Biểu ca, ngươi không phải là thích vị phu nhân kia chứ?”

Sau khi bị từ chối ăn cơm, biểu ca liền không vui.

Linh Mạch Hàn ngẩn ra, bỗng chốc mặt trầm xuống: “Ngươi nói hươu nói vượn cái gì.”

Đối phương là một người nam nhân, hắn sao có thể thích nam nhân.

“Không phải là tốt.” Lăng tử sinh thở phào nhẹ nhõm: “Ngài chính là Thái Tử, đối phương lại là phụ nữ có chồng, căn bản không xứng với ngài, Đế Hậu cô cô cũng sẽ không để ngài cùng nữ tử như vậy ở bên nhau.”

Linh Mạch Hàn trừng hắn: “Thiếu đoán mò chuyện không có, ngươi nhanh ra cung đi, cữu cữu bọn họ đã một tháng không gặp ngươi, nhất định mong ngươi trở về.”

“Ta đây liền đi, biểu ca, ngài nhớ rõ thiếu ta một bữa cơm.”

Lăng tử sinh cười xoay người rời đi.

Linh Mạch Hàn cười lạnh: “Nói bổn cung thích Ô Nhược, thật là buồn cười, bổn cung sao có thể thích nam nhân.”

Nói xong lời này, trong đầu hắn lại xuất hiện khuôn mặt tuyệt mỹ của Ô Nhược xua thế nào cũng không chịu tan.

Lăng tử sinh vừa ra khỏi điện Thái Tử, vừa lúc gặp gỡ Ô Thần Tử từ điện của Nhị hoàng tử ra.

Ô Thần Tử mặt vừa đen vừa thối, nhàn nhạt liếc Lăng Tử Sinh, sau đó cùng thái giám dẫn đường ra khỏi cung.

Ngồi xe ngựa trở lại Ô phủ, cơm cũng không ăn, liền đem chính mình nhốt ở trong phòng, cẩn thận nghĩ lại những chuyện sảy ra gần đây, Lão phát hiện sau khi tổ chức tiệc mừng thọ, bất kể là làm chuyện gì dều không thuận lợi, muốn bói một quẻ xem kết quả cát hung, nhưng vẫn không bói ra được kết quả.

Thật là làm người tức chết, mà chuyện nhiệt độc lần này, như là có người tính kế lão, bằng không sao đến một gốc dưỡng thú thảo cũng mua không được.

Cuối cùng là ai hại lão?

Lão lại đem chuyện này từ đầu đến cuối xoát lại một lượt, nếu không phải biết dưỡng thú thảo có thể trị nhiệt độc, lão sẽ không sốt xắng đem Nhị hoàng tử đến trước mặt Đế Quân ôm chuyện nhiệt độc, trước đó nếu không nghe được chuyện nhiệt độc từ hộ vệ của Ô Nhược, lão cũng sẽ không tò mò đi xem Ô Bặc Phương bọn họ sau khi uống thuốc có tác dụng hay không?

Lão nghiêm mặt, tất cả mọi chuyện như là bắt nguồn từ Ô Nhược phái người mang Dưỡng thú thảo đến.

Lão lại nghiêm túc nghĩ, sau đó phát hiện một điểm đáng ngờ, lão tự nhận tin tức của lão vô cùng nhạy bén, chỉ cần hoàng đô thành có chuyện gì xảy ra đều không thể giấu được lão, nhưng trước đó lão còn chưa phát hiện chuyện nhiệt độc thì làm sao Ô Nhược đã biết được chuyện của nhiệt độc, còn biết được dưỡng thú thảo có thể trị được nhiệt độc??.

Sau khi chuyện nhiệt độc được truyền ra, người biết được thuốc trị nếu không nhân cơ hội kiếm một vố, thì là đem phương thuốc nói ra, nhưng thật sự không ai nhắc đến chuyện dưỡng thú thảo.

Ô Thần Tử càng nghĩ càng cảm thấy Ô Nhược khả nghi, thậm chí hoài nghi người thu mua dưỡng thú thảo chính là Ô Nhược, tuy rằng không biết Ô Nhược là như thế nào biết trước được, nhưng tuyệt đối cùng hắn thoát không được can hệ.

Nghĩ đến Ô Nhược, lão lại nghĩ đến Cao Lăng thành Ô gia kia, toàn lũ tham lam ích kỷ, nếu không phải Ô Nhược, lão cũng sẽ không dây vào đám người này.

Ô Thần Tử nhíu mày, phát hiện thật nhiều chuyện đều cùng Ô Nhược có quan hệ, liền như cháu gái Ô Úy Tuyết, nếu không phải Ô Úy Tuyết thích phu quân của Ô Nhược Hắc Tuyển Dực, cháu lão sẽ không dùng hóa dung thủy hủy dung của cháu cố Lê nhi, chuyện hóa dung thủy cũng không bị truyền ra cho ai ai cũng biết, sau đó càng xảy ra nhiều chuyện.

Lão càng nghĩ càng không thích hợp, bởi vì lão cũng cho rằng có người hại Ô Úy Tuyết, liền cho người đem Chi đào đến.

khi Chi đào bị đưa tới trước mặt lão, lão cơ hồ không nhận ra người trước mắt này là tỳ nữ bên cạnh cháu gái lão.

Ô Thần Tử nói với quản gia: “Nàng như thế nào bị đánh thành dáng vẻ này?”

Quản gia giải thích: “Nàng bởi vì không chăm sóc tốt cho tiểu thư, nên nhị thiếu phu nhân nhốt nàng vào nhà lao, mỗi sáng sẽ bị các hộ vệ ra sức đánh cho ddeend khi thấy hài lòng mới buông tha nàng”

Ô Thần Tử nhíu mày: “Cho nàng một viên thuốc trị thương, ta có việc muốn hỏi.”

“Dạ.”

Chi đào sau khi ăn dược, đau đớn trên người được giảm bớt, nên cũng có thể mở miệng nói chuyện.

“Nô tỳ tham kiến Quốc Sư đại nhân.”

Ô Thần Tử hỏi: “Bản tôn có việc muốn hỏi ngươi, ngươi đúng sự thật trả lời.”

Chi đào suy yếu lên tiếng: “Dạ.”

“Lấy bản tôn đối Lê nhi hiểu biết, Lê nhi là người tương đối thẹn thùng, không thể nào làm ra chuyện dành nam nhân với người khác?”

Chi đào nói: “Là bởi vì Hắc công tử trước mặt tiểu thư khen Ngạn lê tiểu thư, nói Ngạn lê tiểu thư yêu kiều hơn hoa, tiểu thư nghe xong tức giận, liền cho rằng Ngạn lê tiểu thư dành nam nhân với nàng.”

Ô Thần Tử bỗng nheo mắt: “Ngươi xác định Hắc Tuyển Dực trước mặt Úy Tuyết nói những lời này?”

Lão tuy rằng không hiểu biết Hắc Tuyển Dực, nhưng là một người không thích nói chuyện sẽ không có khả năng trước mặt một cái cô nương khen một cô nương khác, huống chi Ô Nhược cũng ở đó.

“Vô cùng chính xác.”

Ô Thần Tử vừa nghe việc này liền cảm thấy có kỳ quặc, tựa hồ cố ý nói cho Ô Úy Tuyết nghe, làm Ô Úy Tuyết sinh ra đố kỵ, sau đó dẫn phát một chuỗi dài những chuyện khác.

“Bản tôn hỏi lại ngươi, chuyện hóa dung thủy có mấy người biết?”

“Liền tiểu thư, nô tỳ cùng Ngạn Lan thiếu gia.”

“Không có người thứ tư biết? Tỷ như Úy Tuyết thích Hắc Tuyển Dực, sau đó, đem chuyện hóa dung thủy nói cho Hắc Tuyển Dực?”

Chi đào lắc đầu: “Không có, tiểu thư vẫn luôn không có cơ hội đơn độc tiếp xúc với Hắc công tử, mà hắc công tử cũng không tỏ thái độ thích tiểu thư, tiểu thư sao lại có thể đem chuyện này nói cho Hắc công tử.”

Ô Thần Tử nhướn mày, chưa từ bỏ ý định hỏi: “Các ngươi trong lúc vô ý có bị Hắc Tuyển Dực cùng Ô Nhược phát hiện hoặc là trong lúc vô ý nhìn đến hóa dung thủy?”

“Không có.”

Chi đào theo sau nghĩ đến một việc, lại sửa miệng nói: “Khả năng có nhìn đến.”

Ô Thần Tử vội vàng hỏi: “Ngươi nói nhanh lên là chuyện như thế nào?”

Chi đào liền đem chuyện dùng hóa dung thủy đánh Ô Nhược lại không cẩn thận đánh tới trên mặt Hắc Tuyển Dực nói ra: “Giả da trên mặt Hắc công tử chính là như vậy bị bóc ra, tiểu thư cũng là lúc ấy liền thích Hắc công tử.”

Ô Thần Tử mặt trầm xuống, có lẽ chính là lúc ấy, Ô Nhược bọn họ phát hiện hóa dung thủy tồn tại, lại lợi dụng Ô Úy Tuyết thích Hắc Tuyển Dực hại Ô Úy Tuyết thân bại danh liệt, cuối cùng, còn hại Ô gia cùng bốn nhà khác nổi lên hiềm khích.

Hay cho ngươi một cái Ô Nhược, hay cho ngươi một cái Hắc Tuyển Dực.

Ô Thần Tử giận đập mặt bàn, Chi đào sợ tới mức co rút thân thể, không dám nhìn tới Ô Thần Tử.

Khó trách Ô Nhược sau khi làm hỏng cửu cung long ngọc của Linh Mạch Hàn, Linh Mạch Hàn liền đơn giản như vậy buông tha hắn, thì ra hai người đã sớm thông đồng tới đối phó Ô gia.

Thật hay, thật hay.

Ô Thần Tử nhắm hai mắt, hít một hơi thật sâu, khi lại mở hai mắt ra, đáy mắt đã khôi phục bình tĩnh.

Ô Nhược, Hắc Tuyển Dực, bản tôn, các ngươi chờ bản tôn, bản tôn sẽ làm các ngươi vì thế trả giá đắt.

Khi Ô Thần Tử phát hiện Ô Nhược thiết kế tất cảo mọi chuyện, Ô Nhược đang ở trong đại sảnh Hắc phủ cùng Nỗ Mộc phân bạc: “Sư phụ, trước đoạn thời gian vất vả thân già của ngài rồi, đây là Thái Tử thưởng cho ta vàng bạc tài bảo, chúng ta mỗi người một nửa.”

Nỗ Mộc cũng không cùng hắn khách khí, tiếp nhận một đống vàng bạc châu báu lúc sau, ha ha cười nói: “Về sau cho dù có cho bao nhiêu bạc, ta cũng không làm chuyện tinh luyện dưỡng thú thảo, chuyện này thật không phải người làm.”

Ô Nhược cười nói: “Về sau lại phát sinh nhiệt độc, có thể trực tiếp lấy dược thảo nấu canh uống là được.”

Cậu đem một nửa vàng bạc tài bảo kia của mình đẩy đến trước mặt Hắc Tuyển Dực: “Này toàn cho huynh tiêu, huynh muốn mua cái gì liền mua cái đó”

Nỗ Mộc trêu ghẹo nói: “Ngươi đây là nộp lên tiền riêng sao? Tiểu Nhược, thật là nhìn không ra tới, ngươi sợ phu a.”

Hắc Tuyển Dực khóe miệng hơi giơ lên, trước đó còn rất để ý chuyện Ô Nhược thu vàng bạc châu báu Linh Mạch Hàn đưa, hiện tại nhìn thấy Ô Nhược một xu chưa lấy, trong lòng nháy mắt thoải mái.

Ô Nhược câu lấy cổ Hắc Tuyển Dực: “Ta này không phải sợ phu, mà là thương phu quân ta, ta về sau muốn nỗ lực kiếm bạc cho phu quân ta tiêu, không được sao?”

“Được,  được.” Nỗ Mộc trêu ghẹo mà nhìn Hắc Tuyển Dực: “Ngươi xem phu quân nhà ngươi đều vui đến nở hoa rồi.”

Kỳ thật cũng không khoa trương như hắn nói, Hắc Tuyển Dực tuấn dung lạnh nhạt chỉ là lộ ra một tia ý cười nhợt nhạt.

Ô Nhược thấy hắn vui vẻ, chính mình cũng đặc biệt vui vẻ.

“Được, ta liền không quấy rầy phu phu các ngươi.” Nỗ Mộc cười đứng dậy, dùng quần áo bao vàng bạc châu báu rời đi.

Ô Nhược hỏi: “Huynh vừa rồi có phải không hy vọng ta nhận tiền của Linh Mạch Hàn hay không?”

Khi cậu mở cái rương Hắc Dương mang về, cậu liền cảm giác được Hắc Tuyển Dực không vui.

“Ừm.” Hắc Tuyển Dực không phủ nhận.

Hắn không thích nguyên nhân là bởi vì hắn từ chuyện Ô Úy Tuyết biến thành khất cái nhận thấy được Linh Mạch Hàn có khả năng thích Ô Nhược, cảm thấy hành động rõ ràng là đang lấy lòng Ô Nhược.

Ô Nhược giải thích: “Ta cùng sư phụ vất vả như vậy tinh luyện dưỡng thú thảo, cuối cùng danh dự danh vọng lại bị Thái Tử chiếm hết, ta cùng sư phụ thì cái gì cũng không có, lấy hắn một chút bạc cũng không quá, không phải sao? Nhưng, ta cam đoan với huynh, về sau sẽ không lấy của hắn một phân bạc.”

Cậu tuy rằng không biết nguyên nhân Hắc Tuyển Dực không vui, nhưng dỗ phu quân vui vẻ mới là mục đích chính của cậu.

Hắc Tuyển Dực đạm thanh nói: “Về sau cách xa Linh Mạch Hàn.”

Ô Nhược híp mắt cười, phu quân là đang ghen sao?