[Phần 1] Phế Thê Trùng Sinh

Chương 102-1: Chính là loại cảm giác này (1)




Sau khi vào Hoàng Đô Thành, buổi trưa, cũng đúng là thời điểm người ra khỏi thành nhiều nhất, trên đường cái người đến người đi, có phú hào thương gia cũng có người quyền quý của các quốc gia, xe ngựa như nước chảy, vô cùng náo nhiệt.

Ô Hi cùng Đản Đản chưa từng tới Hoàng Đô Thành, sau khi vào thành, lập tức ghé vào cửa sổ bên cạnh xem cảnh sắc bên ngoài, hai bên đường cái là nhà lầu cao lớn san sát nối tiếp nhau, mà bên trong trang hoàng cao nhã thuần tịnh, làm người ta sinh ra dục vọng muốn chạy vào nhìn, người đi lại trên đường ăn mặc cũng tương đối có chút hoa lệ, Cao Lăng thành không thể so sánh được.

“Oa ——” Ô Hi vui vẻ cùng Quản Đồng thảo luận chuyện son phấn cùng váy áo trên người các cô nương, bên kia Đản Đản cũng vui mừng mà oa oa kêu to: “Cha, con muốn ăn cái kia, còn có cái kia, cái kia con cũng muốn……”

Nó hiện tại nhìn đến cái gì cũng muốn.

Ô Nhược bất đắc dĩ lấy ra khăn tay lụa giúp con lau nước miếng: “Lần sau khi nào ra ngoài đi dạo phố lại mua.”

“Tất cả con đều muốn.” Đản Đản đặc biệt hoài niệm tết Thượng Nguyên, phụ thân hào sảng mà mua tất cả đồ vật cho mình.

Cức Hi cười nhạo: “Lại về tới nơi này.”

Ô Nhược liếc hắn một cái.

Ngồi đối diện Ô Tiền Thanh lại tâm sự nặng nề, hiện nay đã đi tới Hoàng Đô Thành, nhưng một chút manh mối cũng không có, muốn như thế nào mới tìm Ô Trúc, huống chi Ô Trúc không nhất định là ở Hoàng Đô Thành.

Hơn nửa canh giờ sau (khoảng 1 tiếng), xe ngựa cuối cùng ngừng lại.

“Lão gia, phu nhân, chúng ta tới rồi. “hộ vệ nói.

Ô Nhược ôm con từ trong xe bước xuống, đã bị cánh cửa lớn màu son làm cho kinh ngạc, lúc trước đã nghe Hắc Tuyển Dực nói qua là bọn họ ở Hoàng Đô Thành mua một tòa nhà lớn, nhưng không nghĩ tới cái tòa nhà này lại lớn như vậy, chỉ sợ phủ đệ của hoàng tôn quý tộc ở hoàng đô thành cùng lắm cũng chỉ như thế này.

“Cái cửa này thật lớn.” Ô Hi trừng lớn đôi mắt nhìn cánh cửa, so với Nam Đại Viện còn lớn hơn, nói vậy bên trong sân so với Nam Đại Viện còn muốn rộng hơn.

Ô Tiền Thanh cùng Quản Đồng xuống xe, nhìn cánh cửa cũng ngẩn người.

Đản Đản từ trên người Ô Nhược trượt xuống, vui vẻ phấn chấn mà dẫn dắt Pi Pi cùng đại yêu quái bị Đản Đản đặt tên giác giác vọt vào trong phủ, tiếp theo, một đoàn hạ nhân đi ra, phân biệt xếp thành hai hàng ở cổng lớn, cung nghênh bọn cậu tiến vào bên trong, theo sau, Hắc Tuyển Dực cùng Hắc Tuyển Đường từ đại sảnh đi ra.

Hắc Tuyển Đường trêu ghẹo nói: “Đại tẩu, mọi người cuối cùng cũng tới, nếu còn không tới, đại ca đệ chắc sốt ruột đến chết.”

Ô Nhược như không nghe được hắn nói cái gì, sau khi đi vào Hắc phủ này, trái nhìn, phải nhìn, mỗi một chỗ đều làm cậu cảm thấy quen thuộc, hình như có loại cảm giác đã từng tới nơi này.

Hắc Tuyển Dực hỏi: “Thích sao?”

Ô Nhược gật gật đầu, bật thốt lên hỏi một câu: “Chúng ta ở phòng sau đại sảnh, phía trước phòng có phải có cái hồ nhỏ hay không?”

Hắc Tuyển Dực cho rằng Hắc Tín đã nói với cậu tình cảnh trong phủ, khẽ gật đầu: “Ừ. Muốn vào xem hay không.”

“……” Ô Nhược trong lòng có chút giật mình sao, bằng cách nào, cậu lại biết bố cục trong phủ: “Trước sắp xếp cho cha mẹ đã lại nói tiếp, đúng rồi, ngươi không có bị thương chứ?”

Bên cạnh Hắc Tuyển Đường lập tức không hài lòng kêu lên: “Đại tẩu, quá bất công, tẩu chỉ biết là quan tâm đại ca, không quan tâm đệ.”

Ô Nhược liếc hắn một cái: “Đệ nếu bị thương, nhất định sẽ kêu trời khóc đất, nháo đến mọi người đều biết, không cần ta hỏi cũng biết đệ bị thương, nhưng đại ca đệ nếu bị thương, chắc chắn không thèm hé răng, đau chết cũng không hừ một chút.”

“……” Hắc Tuyển Đường nói: “Đại tẩu, thật hiểu biết đại ca nha.”

Ô Nhược nao nao, cậu thật hiểu Hắc Tuyển Dực sao?

Cậu dời đi ánh mắt, tiếp tục nói: “Đại ca đệ là phu quân của ta, không hiểu hắn thì hiểu ai, không thiên vị hắn chẳng lẽ thiên vị đệ sao?”

Hắc Tuyển Dực lạnh nhạt mắt đen hiện lên ý cười người khác không thể thấy.

“Úi, lòng ta đau quá, không có người đau, không có tình thương.” Hắc Tuyển Đường đem đầu gối trên vai Hắc Càn: “Hắc Càn, ta thật đáng thương.”

Hắc Càn vô tình đẩy ra: “Tứ thiếu gia, ta còn muốn sắp xếp chổ ở cho nhà thông gia, không rảnh đáng thương ngài.”

Hắc Tuyển Đường: “……”

Hắc Tín cùng Hắc Càn sắp xếp chổ ở cho Ô Tiền Thanh đến hậu viện.

Khi bọn họ đi rồi Ô Nhược, liền hỏi: “Cái kia bí thuật vạn quỷ dạ hành là ai dùng?”

Hắc Tuyển Dực nhẹ nhướn mày: “Sao đệ biết bí thuật kêu vạn quỷ dạ hành?”

“Cức Hi nói.” Ô Nhược đem chuyện này đẩy đến trên người Cức Hi: “Hắn còn nói vạn quỷ dạ hành chân chính kêu là vạn quỷ thịnh yến.”

“Đó là người đuổi giết chúng ta dùng ra, năng lực còn không thành thục, khống chế không được vạn con lệ quỷ.” Hắc Tuyển Đường vẻ mặt trào phúng: “Cuối cùng, người toàn thành đều bị lệ quỷ giết sạch, người kia thật sự là tàn nhẫn độc ác, chỉ sợ chính hắn cũng bị phản phệ.”

Ô Nhược nghĩ đến hơn ba mươi vạn bá tánh cứ như vậy mà chết, người nọ xác thật rất ác độc.

Cậu không khỏi nhíu mày hỏi: “người Ô gia cũng đã chết hoàn toàn?”

Hắc Tuyển Dực đạm thanh nói: “Ta cứu người Ô gia.”

Hắn biết Ô Nhược không muốn cho những người này chết đi dễ dàng như vậy, bằng không, khi ở Cao Lăng thành cũng sẽ không chậm chạp như vậy mãi mà không ra tay.

Ô Nhược: “……”

Hắc Tuyển Đường tiếp theo nói: “Người được đại ca cứu ra, không phải chết khiếp thì chính là nửa tàn, về sau khẳng định mỗi ngày đều sống không yên, đáng tiếc chính là bọn đệ cuối cùng cũng không bắt được người muốn giết bọn ta, nhưng, đại tẩu cũng không cần lo lắng, Quỷ tộc bị đại ca phái đi bảo hộ cho đại ca của tẩu nói

Trước khi đại ca của tẩu mất tích, đã từng tiếp xúc cùng người của Ô gia ở Hoàng Đô, chỉ cần chúng ta tra từ người của Ô gia, chắc chắn sẽ có thu hoạch.”

“Ô gia Hoàng Đô ……” Ô Nhược hiểu tính tình đại ca, cho dù đi Hoàng Đô cũng sẽ không đi gặp người của Ô gia ở Hoàng Đô, vậy như thế nào lại tiếp xúc cùng người Ô gia ở Hoàng Đô?