Dường như là trong một đêm, trên internet nhiều thêm những diễn đàn liên quan đến Nghiêm Hạo Thần, trang báo của truyền thông về Nghiêm Hạo Thần kịch liệt gia tăng, nơi Nghiêm Hạo Thần xuất hiện bắt đầu có rất nhiều người hâm mộ tay ôm sổ xin chữ ký, lịch làm việc Nghiêm Hạo Thần nhận được cũng đột nhiên tăng nhiều.
Nổi tiếng quá mức đột nhiên, Nghiêm Hạo Thần sống trong cảm giác truyệt vời như mộng huyễn này lại sinh ra một cảm giác không thật. Cậu cảm thán với Hoắc Kiếm:
“Như vậy thật giống như chuyện chúng ta vừa thảo luận hôm qua, hôm nay lại đột nhiên biến thành thật vậy.”
Sau mừng rỡ ban đầu, anh biểu hiện hết sức bình tĩnh:
“Cũng chẳng qua là tạm thời nổi tiếng.”
Nghiêm Hạo Thần cau mày:
“Có ý gì?”
“Nền móng của em không vững chắc, yếu tố may mắn cũng chiếm quá nhiều. Debut bất quá hơn một năm, trừ album đầu tiên ra cũng chỉ có mấy bài hát linh tinh, không còn thành tích nào khác, bất quá là dựa vào concert của người khác mà đột nhiên gặp may, loại cảm giác mới mẻ này không kéo dài được bao lâu. Nếu như không có cái gì đó mới, sớm muộn gì cũng sẽ bị lãng quên.”
Chậc, thật là gặp người sát phong cảnh. Khóe mắt Nghiêm Hạo Thần nguy hiểm nhướng lên, ánh mắt thành khẩn của anh lại nhìn thẳng sang cậu:
“Anh biết em cảm thấy lời nói của anh khó nghe, nhưng Hạo Thần à, có mấy lời, nhất định phải có người nói cho em nghe. Dù thế nào, anh đều hy vọng em có thể đi được lâu dài một chút.”
Truyền thông là quần thể gió chiều nào theo chiều đó nhất, danh tiếng của Nghiêm Hạo Thần đang tăng lên, các loại báo đài tạp chí ti vi, cũng là hết lời khen ngợi cậu, ngay cả người trong giới, cũng rất thức thời khen ngợi Nghiêm Hạo Thần tiền đồ không thể kìm hãm, mình đã sớm xem trọng cậu vân vân. Nghiêm Hạo Thần đôi khi lật xem những thừ Hoắc Kiếm cắt ra từ báo, cũng không tin người được viết trên đó chính là cậu. Chỉ có người trước mặt này, dù khi cậu khó khăn hay may mắn, đều đối xử thẳng thắn với cậu, sẽ nói cậu gần đây biểu diễn quá táo bạo, sẽ nói lời ca cậu viết ra rất tệ, sẽ nói cậu nổi tiếng không lâu dài, nửa tiếng nịnh nọt dễ nghe cũng không thèm cho.
Nhưng chung đụng đã lâu, cũng miễn dịch với những lời nói thẳng thắn của anh, cũng không giống như lúc trước động một chút là khiêu khích lại. Lời thật thì mất lòng, như lời anh nói, có mấy lời, nhất định phải có người nói ra, có người tự nguyện sắm vai mặt đen làm người ta khó chịu như thế, thật ra là chuyện may mắn.
Đã có tạp chí lá cải đặt ra suy đoán, Nghiêm Hạo Thần nổi tiếng nhiều lắm ba tháng. Trẻ tuổi đã đắc chí là một chuyện quá nguy hiểm, ở đâu cũng có người hâm mộ, fans vứt bỏ lí trí nhiệt tình yêu thương, rất dễ dàng làm cho người ta, nhất là những thiếu niên ít trải lại tự cho mình rất giỏi trôi nổi rồi lạc lối.
Nhưng thiếu niên xinh đẹp nhuộm tóc màu ngân lam kia sau mùa hè nóng bức lại vẫn nổi tiếng đến mùa đông giá lạnh, hơn nữa lại có xu thế càng lúc càng nổi. Một đêm vụt sáng dường như không ảnh hưởng chút nào tới cậu, cậu vẫn từng bước từng bước đi thật vững chắc, lượng tiêu thụ album thứ nhất tăng liên tục tới hiện tại, hơn nữa album thứ hai cũng đang được chuẩn bị.
“Mặt quay sang đây, giơ cằm lên, cười một cái, phải nhìn hấp dẫn một chút…”
Nghiêm Hạo Thần phối hợp nhìn về ống kính, đôi mắt phượng xinh đẹp nhướng lên, khóe môi khẽ nhếch cười đến ái muội, trên người lại không nhịn được nổi lên một tầng nổi da gà. Ca khúc cho album thứ hai đã ghi âm xong, bây giờ tiến vào giai đoạn quay chụp ảnh bìa. Không biết nhiếp ảnh gia lấy được ý tưởng từ đâu, mùa đông khắc nghiệt lại muốn cậu để trần nửa người trên dựa vào lan can trong biệt thự cổ mà nhìn về xa xăm. Phản ứng đầu tiên của Nghiêm Hạo Thần không phải là lạnh, mà là may mắn trên người mình không có dấu vết tội ác nào.
Trên thực tế những dấu vết tội ác này đã tuyệt tích từ lâu.