Phệ Tâm Cổ

Chương 67




Khi phần của Nghiêm Hạo Thần kết thúc cũng đã gần hoàng hôn.

Phần lớn thời giờ cậu đều nhìn thiên hậu ca hát trên đài, thời gian còn lại tập nhảy vài lần, để chắc chắn cả hai phối hợp hoàn mỹ không tỳ vết, còn thừa dịp thiên hậu nghỉ ngơi mà cùng ban nhạc tập vài lần bài solo của mình. Nghiêm Hạo Thần đánh ghi-ta rất khá, có khi cũng thế tay cho tay chơi ghi-ta trong ban nhạc, thay hắn đánh một đoạn, để hắn ra ngoài hút thuốc lá nghỉ ngơi.

Lúc Nghiêm Hạo Thần chuẩn bị rời đi thì thiên hậu đi tới, gương mặt tinh xảo, trong mắt tràn đầy tán thưởng:

“Cậu rất tuyệt.”

“Cám ơn.”

Mặc dù là thiên hậu cao quý, người phụ nữ vóc dáng nhỏ xinh mặt mũi xinh đẹp này lại phảng phất có một loại bình dị gần gũi như cô bé nhà bên, khi tập luyện thấy cô mặc áo thun rộng, mang giày cao bảy tấc nhảy khắp sân khấu, tinh lực tràn đầy đến nỗi làm cho người ta quên mất cô đã ngoài ba mươi. Cô bướng bỉnh cười cười:

“Thật ra thì mấy năm trước chị đã gặp qua cậu, khi đó không viết được ca khúc mới, cải trang chạy đến quán bar ngầm tìm linh cảm, khi gặp cậu thật sự là hai mắt tỏa sáng: oa, làm sao có bé trai lớn lên xinh đẹp như vậy chứ! Quá đáng hơn nữa là người này hát cũng rất tốt, khi đó chị đã nghĩ, chỉ cần tiếp tục kiên trì, đứa bé này vài năm sau nhất định sẽ vào giới giải trí. Không nghĩ tới thật đúng là bị chị tiên đoán trúng, còn thành đàn em của chị.”

Cô có chút cảm khái mà vỗ vỗ bờ vai cậu:

“Mấy năm không thấy, không ngờ em còn xuất sắc hơn nữa.”

Cô đo đo đỉnh đầu của cậu:

“Khi đó còn chưa cao như vậy đâu.” Sau đó ngẩng đầu lên, “Bây giờ chị đeo guốc cao như vậy cùng còn phải ngước cổ nhìn cậu, đã từ một bé trai ưu tú biến thành một người đàn ông ưu tú rồi.”

Nghiêm Hạo Thần buồn cười mà nhìn cô hơi lắc một đầu tóc xoăn, bĩu môi “Em đã già rồi sao, làm sao có thể già được chứ.”, mười chín tuổi, lại hiếm khi có người dùng từ “đàn ông” để gọi cậu, thì ra bất tri bất giác cậu cũng đã trưởng thành sao?

Cô cười khẽ nháy mắt với cậu mấy cái, giọng nói có chút tiếc hận:

“Đáng tiếc đàn ông ưu tú như vậy, cũng đã chết hết.”

A? Nghiêm Hạo Thần cảm thấy hứng thú mà nhướng mắt phượng:

“Tại sao nói như vậy?”

“Làm ơn đi, chị cậu lăn lộn mười mấy năm trong giới này, còn có cái gì nhìn không thấu? Tuổi này của cậu là lúc cảm thấy hứng thú với người khác phái nhất —— được rồi, nếu như là cậu là gay, thì sửa thành đồng tính, vào cái giới rực rỡ sắc màu này, một đống mỹ nữ xinh đẹp sẵn lòng vui đùa cùng cậu, làm gì có nguyên tắc nào có thể khống chế được? Từ khi cậu debut tới nay gần như là cách ly tuyệt đối với scandal tình ái, chưa bao giờ cùng sao nữ sao nam nào bí mật đi ăn cơm riêng, trừ khi đã có người yêu, không có cách giải thích nào khác —— cũng đừng có đem kiểu “quý trọng hình tượng, tránh xa scandal” ra lừa chị.”

Nghiêm Hạo Thần bật cười. Cậu quý trọng hình tượng, chán ghét scandal tình ái là thật, nhưng đối với người khác phái hoặc đồng tính không có quá nhiều hứng thú cũng là thật. Lấy vẻ ngoài của cậu, sau khi tiến vào giới giải trí không phải không có những sao nữ nở nang thậm chí là sao nam tốt với cậu, nhưng những ám chỉ mắt đi mày lại kia, cuối cùng vẫn là lên giường. Cái loại chuyện vật lộn đọ sức yêu tinh đánh nhau này (*), cậu trước kia mười tuổi cũng đã thấy ghét, sao có thể bằng lòng? Huống chi mặc dù không có người yêu, trong nhà lại có một người mua hẹp hòi, bất quá là nghe nói cậu phải nhảy đôi với một cô gái, đêm qua liền cố ý tấn công xương quai xanh của cậu, dấu vết nhiều đến nỗi cổ áo hơi thấp một chút cũng che không nổi. Cho nên những lời mời kia đối với cậu mà nói, từ đầu đến cuối chỉ có “phiền toái” mà thôi, tránh cũng tránh không kịp, sao còn phải “khống chế”.

(*Một cô bé trong « Hồng lâu mộng » nhặt được một tấm khăn thêu, bên trên là 2 người đang ân ái, cô còn trẻ không biết chuyện, hơn nữa hai người còn trần truồng, cho nên đơn thuần nghĩ đây là hai yêu tinh đang đánh nhau. Cho nên, bây giờ có người cũng sẽ dùng yêu tinh đánh nhau mà ám chỉ chuyện nam nữ hoan ái.)

Cô bộ dáng đắc ý “Nhìn đi nhìn đi, bị chị đoán trúng rồi chứ gì.”, Nghiêm Hạo Thần không nhịn được mà ác liệt đả kích cô:

“Em chỉ là bị lãnh cảm.”

Nữ nhân không đồng ý mà bĩu môi:

“Chậc, những lời này không nên nói với chị, về nói với tình nhân của cậu đấy, để người ta phản bác cậu.”

Điện thoại di động đúng lúc vang lên, Nghiêm Hạo Thần tiếp nhận, bên tai truyền đến thanh âm trầm thấp của anh:

“Hạo Thần, chỗ em xong chưa?”

Người phụ nữ đối diện án mắt cực kì nghiền ngẫm, đùa nhai mà làm khẩu hình miệng với cậu: “Nói với người ta đi.”

Nghiêm Hạo Thần nhất thời chột dạ đỏ bên tai, phất tay xem như hẹn gặp lại, nhanh chóng thoát khỏi người phụ nữ đáng sợ kia. Xa xa còn nghe được thanh âm vô cùng có lực xuyên thấu của ma nữ:

“Tiểu Thần Thần, lễ trao giải tân binh cuối tuần, chị tin tưởng ở cậu nha —— ”

Người đàn ông bên kia điện thoại không hiểu ra sao, thanh âm lại mang theo chút cảnh giác:

“Cái gì lễ trao giải tân binh? Tiểu Thần Thần là ai?”