Kết quả của nhóm lửa chỉ có thể là thiêu thân. Hai người đã có một thời gian ngắn không làm, lửa lại càng có xu thế cháy lan ra đồng cỏ. Nụ hôn của anh vừa bắt đầu liền mang theo vài phần vội vàng, môi trằn trọc cọ sát lẫn nhau, đầu lưỡi tiến quân thần tốc tàn sát bừa bãi trong khoang miệng, dường như muốn mượn tiếp xúc của đôi môi mà cắn nuốt cả xương lẫn da của cậu vào bụng. Nghiêm Hạo Thần hừ nhẹ một tiếng, chủ động ngửa cổ, để anh hôn đến càng sâu.
Cho đến khi không khí trong phổi bị ép đến gần như không anh mới buông môi cậu ra. Vốn tưởng rằng sẽ bị tử hình ngay tại chỗ, không ngờ Hoắc Kiếm sau khi hít sâu lại đi tới bên cửa kiểm tra đóng kĩ tất cả các nguồn điện, dựng đàn ghi-ta ngã trên mặt đất lên, mới ôm ngang cậu lên đi vào phòng ngủ. Chậc, cũng không phải là chưa từng làm ở nơi khác ngoài giường, thật là chấp nhất kỳ lạ.
Thân thể vừa rơi vào chiếc giường mềm mại anh đã đè lên, đầu lưỡi nóng ướt từ động mạch bên gáy chạy dần xuống dưới. Mồ hôi thấm ra nơi cổ được cẩn thận liếm đi, mang đến cảm giác *** dục. Xét thấy Nghiêm Hạo Thần là người của công chúng, lại là quần áo mùa hè mát mẻ, chỉ cần có thể khống chế được, Hoắc Kiếm luôn rất chú ý không để lại những dấu vết rõ ràng ở những chỗ dễ thấy trên người cậu. Khi *** lên cao, loại an ủi dịu nhẹ này lại như ảo ảnh trong sa mạc, làm cho người ta càng thêm tâm ngứa khó nhịn, Nghiêm Hạo Thần đưa tay ôm lấy đầu anh, như ám chỉ mà ấn xuống ngực mình. Anh chiều theo cởi áo thun của cậu ra, không chút khách khí mà ngậm lấy điểm trước ngực từng chút cắn mút.
Quần áo trên người bị cởi ra từng cái, lại được xếp gọn từng cái. Hôn một mạch xuống phía dưới, cảm giác nóng ướt từ ngực kéo đến eo, lại lan đến đùi. Người đàn ông nằm giữa hai chân cậu cong lưng, giống như dã thú đang săn mồi, môi lưỡi cùng ngón tay xâm lược tấn công trước sau. Nghiêm Hạo Thần bị làm cho thanh âm đều mang theo vài phần ẩm ướt, đáng hận là dã thú trên người mặc dù hô hấp ồ ồ lộ ra hung ác, lại vẫn áo mũ chỉnh tề, bộ dáng thành thạo.
Là loại giày vò trước giờ chưa từng có. Anh cuối cùng cũng ngồi dậy giữa hai chân cậu, nửa quỳ trên giường cởi quần áo, chậm rãi đè lên. Tự làm bậy không thể sống, Nghiêm Hạo Thần liếc nhìn tiểu Kiếm hùng hổ tiến tới gần mình, cam chịu mà nâng thất lưng.
Đến cuối cùng hai người đều có chút không khống chế được. Một cánh tay của anh chống đỡ cả cơ thể, bởi vì dùng sức mà da thịt thấm một tầng mồ hôi mòng, gần đến cao trào lông mày khẽ cau lên hết sức gợi cảm, đâm chọc trong thân thể cậu hữu lực mà kịch liệt lại càng khiến người ra phát điên, Nghiêm Hạo Thần khó nhịn mà cong người, đưa tay ôm cổ cắn lên môi anh, nhờ vào nụ hôn nhiệt liệt để phân tán cảm giác rõ ràng như đang thiêu đốt ở phần dưới, anh thuận thế nằm phục người xuống, điều chỉnh tư thế để bốn cánh môi chạm nhau, khẽ lui về phía sau sau lại hung hăng đâm vào —
“Ư…”
Nghiêm Hạo Thần hung hăng cắn lưỡi anh, đưa tay đẩy ra bàn tay của anh đang nắm lấy nơi yếu hại của cậu, trả thù mà hướng hạ thân bắn lên bụng anh.
Tình hình chiến đấu kịch liệt, thời gian dọn dẹp chiến trường cũng lâu hơn bình thường nhiều. Đợi khi anh tắm rửa sạch sẽ cho hai người trong phòng tắm xong lại ôm Nghiêm Hạo Thần về giường, Nghiêm Hạo Thần đã có chút buồn ngủ.
Toàn thân mệt mỏi đến không có một chút khí lực, mặc dù anh đã thật cẩn thận nhẹ tay nhẹ chân, lúc thân thể chạm vào giường Nghiêm Hạo Thần vẫn không nhịn được mà pháng ra tiếng kháng nghị nhẹ trong mũi. Anh không lưu tình chút nào:
“Tự tạo nghiệt.”
Nghiêm Hạo Thần miễn cưỡng nâng mí mắt liếc anh một cái, khàn giọng trả lời:
“Bài hát kia từ ca từ đến giai điệu đều rất trong sáng, không ngờ anh sẽ “tự nhiên” phát tình.” bây giờ nghĩ lại thật trẻ con, lời nói của anh tất nhiên làm cho người ta bốc lửa, nhưng mình dùng thân thể để khiêu khích lại cũng thật ngu xuẩn. Biết rõ người ra vẻ đạo mạo này lên tới giường cũng chỉ là một con dã thú, lại còn đưa đầu vào họng súng làm chi.
Anh hiển nhiên cũng không còn ngờ tới sau khi làm tình cậu còn nhớ thù, buồn cười xoa đầu cậu, thanh âm không tự chủ trở nên dịu nhẹ hơn:
“Anh phát tình, bởi vì đối tượng là em, em lúc ấy có cầm đàn ghi-ta hát hay không cũng vậy. Anh nói rồi, trước mặt em, anh không có tự chủ.”
Lời nói trắng trợn, nhưng phần da màu lúa mạch phía trên áo ngủ lại rõ ràng phiếm hồng. Nghiêm Hạo Thần đang muốn thừa thắng xông lên giễu cợt anh mấy câu nữa, mí mắt lại không thể khống chế mà nhíu lại. Anh săn sóc cúi người kéo chăn cho cậu:
“Em mệt rồi, ngủ đi.”
Mí mắt không cách nào mở ra, ý thức lại rất rõ ràng, Nghiêm Hạo Thần nhạy bén nhíu mày:
“Anh phải về ngủ?”
Không thể không thừa nhận Hoắc Kiếm có năng lực nhìn thấu hơn người. Người đàn ông này rất sớm đã nhìn thấu Nghiêm Hạo Thần cũng không thích người khác đặt chân vào không gian cá nhân của mình, cho nên khi anh mời cậu tới đây đã bảo đảm “không khác gì ở một mình”, hơn nữa từ khi Nghiêm Hạo Thần dời qua, vẫn giữ khoảng cách đúng mức, cho dù có chuyện gì muốn tìm cậu, cũng chỉ đứng cách cửa phòng ngủ Nghiêm Hạo Thần hơn một bước, sau những lần làm tình có thể đếm trên đầu ngón tay từ khi Nghiêm Hạo Thần dời qua, Hoắc Kiếm vẫn luôn ôm cậu lên giường rồi rời đi, cũng không qua đêm trong phòng cậu.
Nghiêm Hạo Thần đúng là rất ghét cảm giác nơi cá nhân bị xâm phạm, làm như vậy cũng hợp nguyện vọng của cậu, nhưng sau khi anh làm như vậy, cậu lại có cảm giác không vui. Cậu luôn không thích tứ chi tiếp xúc vô cùng thân mật — bao gồm chia sẻ giường với người khác, nhưng bởi vì tướng ngủ của anh quy củ, thời gian dài cậu dần dần quen sau khi làm tình xong có người ngủ bên cạnh, giống như hoa bách hợp cắm trong phòng, một khi không có lại có chút không quen. Tránh né của Hoắc Kiếm nhiều ít có vẻ cố ý, tựa như anh bây giờ đang giải thích thừa thải:
“Anh thức sớm, sợ làm ồn đến em.”
Chậc, rõ ràng lúc trước trong phòng thương vụ ngủ chung không biết bao nhiêu lần, chẳng qua địa điểm bây giờ đổi thành phòng ngủ của cậu mà thôi, cũng không biết anh rốt cuộc dè dặt cái gì. Mí mắt vẫn vô lực mở ra, Nghiêm Hạo Thần đưa tay ôm cổ anh, tựa đầu vào:
“Em không sợ, đừng phá nữa, ngủ đi.”
Anh chần chờ một chút, bên tai tựa hồ truyền đến tiếng cười khẽ, sau đó một cánh tay hữu lực liền ôm lấy vai cậu, điều chỉnh đầu cậu đến vị trí thoải mái hơn. Mệt tới mức không còn sức đẩy cánh tay đang ôm ngang eo cậu ra, lúc Nghiêm Hạo Thần mơ mơ màng màng ngủ trong đầu hiện lên một suy nghĩ:
Hình như người bị ôm, thật giống như ngược lại là cậu?