Phệ Tâm Cổ

Chương 57




Anh bình tĩnh nhìn cậu, ánh mắt trước sau như một trực tiếp đến dọa người:

“Nói xong? Đây là suy nghĩ của em?”

Nghiêm Hạo Thần từ chối cho ý kiến mà hừ một tiếng.

Ngón tay anh khẽ chạm vào môi cậu, cùng dịu dàng chiếu ra từ ánh mắt:

“Anh nói rồi, khi khổ sở em có thể không cười.”

Hoắc Kiếm còn nghiêm túc nhìn cậu:

“Hạo Thần, em để ý nghề nghiệp của mẹ mình như vậy sao?”

Cậu nói vậy khi nào? Hơn nữa đây không phải đề tài cần thảo luận mà?

“Vấn đề chúng ta cần nói không phải cái này…”

“Đừng lảng tránh vấn đề của anh.”

Sh!t, rõ ràng người đánh trống lảng là anh mà.

“Tôi muốn nói với anh không phải…”

“Trả lời anh.” Anh nhất quyết không tha mà truy vấn.

Chưa từng có người dám hỏi cậu vấn đề này trực tiếp như vậy, Nghiêm Hạo Thần thở dài:

“Có đôi khi anh thật sự rất không có mắt.”

Tiếp theo dừng một chút:

“Nói hoàn toàn không thèm để ý là giả, bất quá tôi cũng không cảm thấy *** có bao nhiêu dơ bẩn.”

Cha không biết tung tích, cậu hoàn toàn dựa vào tiền của mẹ cùng những người đàn ông khác nhau từng chút từng chút nuôi lớn, nếu còn ghét bỏ nguồn tiền cho cậu ăn cơm nuôi cậu đi học này, không khỏi rất kì quái. Hơn nữa lớn lên trong động ***, rất nhiều chuyện cũng thấy riết thành quen, nghề này cũng giống những nghề khác, bất quá là dùng sức lao động theo một nghĩa khác đổi lấy tiền thôi, cậu cũng không cảm thấy bán đứng thân thể có chỗ nào đáng chỉ trích. Chỉ tiếc đó cũng không phải cái nhìn của đại đa số mọi người.

Khi cậu đi học tiểu học đã từng bị bạn học mắng là “Đồ *** nuôi”, bị ném đá bị phun nước miếng, đầu năm cấp ba đã có đàn ông không có ý tốt vuốt eo cậu trêu đùa “Quả nhiên là rồng sinh rồng, phượng sinh phượng “, cậu từ trước đến nay không phải loại người nhẫn nhục chịu đựng mặc cho người ta bắt nạt, bị vũ nhục như vậy tất nhiên sẽ đánh trả, nhưng dù sao thế đơn lực mỏng, thời điểm chịu thiệt chiếm đa số. Mẹ khi đó luôn chỉ vào đồng phục loang lổ vết bẩn mà mắng:

“Mày có biết một bộ đồ bao nhiêu tiền không? Mẹ mày cực khổ tiếp khách, mày còn không cho tao bớt lo!”

Cho nên sau cũng dần thu đi cái tính háo thắng, tuy rằng khinh thường việc nói dối trong chuyện này, nhưng bị hỏi nghề nghiệp cha mẹ Nghiêm Hạo Thần vẫn đánh trống lảng mà che dấu, cũng không lộ ra chỗ ở của mình, mẹ cũng không bao giờ đi họp phụ huynh, để tránh rước lấy thị phi. Cậu chưa bao giờ để ý cậu là con của ***, nhưng sự thật là vì chuyện này mà cậu bị vũ nhục cùng bất công.

Bị ép nói chuyện riêng tư cũng không phải chuyện khoái trá gì, chỉ là đối với ánh mắt thẳng thắn thành khẩn mà chăm chú kia, cảm giác cũng không quá khó chịu.

Hoắc Kiếm nghiêm túc nhìn cậu:

“Được sinh ra không phải chuyện có thể lựa chọn, cái nhìn của người khác cũng vậy. Chỉ cần em không để ý, nó sẽ không xúc phạm tới em. Nghiêm Hạo Thần mà anh biết trước giờ đều không dễ bị cái gọi là bất công đánh ngã, đêm chung kết cũng vậy, lần này cũng vậy.”

“Cho nên không cần nói những lời nói cam chịu như vậy nữa. Nghiêm Hạo Thần trong lòng anh là người sạch sẽ nhất, không liên quan gì đến xuất thân hay những gì em đã trải qua, có mục tiêu của mình, còn đối xử nghiêm túc, chấp nhất theo đuổi, bất khuất. Em trước giờ cũng không phải bạn giường của anh, em là…”

Hoắc thầy đồ mới vừa rồi còn lưu loát phát biểu thao thao bất tuyệt đột nhiên tạm dừng, hơi có chút ngượng ngùng quay đầu đi:

“Em biết mà.”

Bị những sự việc xảy ra liên tiếp làm cho tính tình trở nên cáu kỉnh hỗn loạn bỗng nhiên trở nên nhẹ nhàng, Nghiêm Hạo Thần nhìn phần gáy hơi phiếm hồng của anh, đầy hứng thú mà chọc anh:

“Em chỉ biết là chúng ta đã ký hợp đồng, anh là người mua của em.”

Anh nhẹ nhàng cười, gương mặt giãn ra mang theo một chút trêu tức:

“Phải không? Giống như có người muốn vứt bỏ người mua như anh, không biết có trả nổi phí phá vỡ hợp đồng không đây.”

Nghiêm Hạo Thần hất cằm:

“Phí phá vỡ hợp đồng bao nhiêu? Nói nghe xem.”

Nam nhân thu lại đùa cợt, nghiêm túc nhìn cậu, là vẻ mặt không tự giác mang theo kiêu ngạo khi nhìn Nghiêm Hạo Thần biểu diễn trên sân khấu:

“Thắng cho anh thấy đi. Hạo Thần, anh biết em sẽ không thua.”

Nghiêm Hạo Thần gợi lên một nụ cười thật tình:

“Được.”