Phệ Tâm Cổ

Chương 42




Hậu quả xấu của việc miệt mài được thể hiện đầy đủ ở ngày hôm sau. Nghiêm Hạo Thần toàn thân bủn rủn, mệnh lệnh ở đại não hoàn toàn không thể truyền tới thân thể, ngay cả đầu ngón tay cũng nhấc không nổi. Bởi vậy tuy rằng rất ghét được hầu hạ rửa mặt chải đầu mặc quần áo giống tiểu thư danh môn, cậu cũng chỉ có thể nhẫn nhịn mặc kệ anh xem cậu như con búp bê to ôm vào phòng tắm lại ôm ra. Cố tình cái tên đầu sỏ gây nên còn không hề có tự giác của người gây hại, có lẽ là thấy mặt mày Nghiêm Hạo Thần nhăn vô cùng, bày ra biểu tình nghiêm trang như đang dự hội nghị tổng kết cuối năm mà thuyết giáo:

“Ngày hôm qua em hát trễ như vậy, lại cùng người đại diện nói chuyện lâu như vậy, thể lực cạn kiệt rất nhiều, hẳn là phải nghỉ ngơi đàng hoàng. Không thể ỷ vào tuổi trẻ liền không kiêng kị chút nào.”

Nghiêm Hạo Thần nhìn anh vụng về kéo quần lên cho cậu mà nhướng mi, chậc, tối hôm qua vô cùng quen thuộc cởi bỏ chỗ này là ai vậy? Đáng tiếc cổ họng sử dụng quá độ không chịu nổi, mở miệng nói chuyện không khác gì hát ở quãng hai, Nghiêm Hạo Thần chỉ có nhướng mắt phượng lạnh lùng nhìn về phía anh. Hoắc đại tổng tài rõ ràng nhận ra ám hiệu lên án trong mắt cậu, sau khi giật mình thì sảng khoái nhận tội:

“Đương nhiên, anh cũng có không đúng.”

Cũng? Lông mi Nghiêm Hạo Thần nhướng rất cao.

Anh đang cài nút áo cho cậu bỗng nhiên hơi hơi nghiêng mặt đi chỗ khác, có chút mất tự nhiên mà khụ khụ, thấp giọng nói:

“Anh cũng không biết vì sao, mỗi lần đối diện với em đều không có tự chủ.”

Cổ anh có chút đỏ lên, mặc dù trên làn da màu lúa mạch không quá rõ ràng, nhưng cẩn thận quan sát vẫn có thể nhận ra được. Đây xem như là… lời tâm tình?

Rõ ràng vừa nãy vẫn là bộ dáng cứng nhắc đứng đắn, da mặt lại có thể mỏng tới cỡ này sao? Nghiêm Hạo Thần bỗng nhiên im lặng cười ầm lên, người này, thật sự là… cười xong rồi ngước mặt lên, trong dự kiến nhìn thấy vẻ mặt trẻ con mang theo biểu tình khó hiểu lại hơi hờn giận của anh, Nghiêm Hạo Thần tâm tình tốt lên hẳn.

Chờ thanh âm của Nghiêm Hạo Thần khôi phục đến lúc có thể bàn chuyện hợp đồng với người chế tác bên Hoàn Á, đã là một tuần sau.

Lúc xế chiều ánh nắng tà tà chiếu vào chỗ ngồi bên cửa sổ, cảm giác rất ấm áp, mùi thơm của trà thảo mộc cũng rất tuyệt vời, chỉ tiếc hai người đàn ông bên cạnh cậu và ngồi đối diện cậu lại ngồi nghiêm chỉnh, như đang thi xem ai nghiêm túc hơn, rất sát phong cảnh. Nghiêm Hạo Thần một tay chống cằm, tay kia thì buồn chán đùa bỡn sợi tóc màu ngân lam rơi bên má, hai người cùng quay đầu hơi hơi trách cứ liếc nhìn cậu một cái, sau đó liền tiếp tục vùi đầu vào cuộc đàm phán dài dòng.

Nghiêm Hạo Thần nhướng mắt phượng, tốt lắm, nói chuyện với nhau thật vui ha.

Hoắc Kiếm mặc kệ sự thật một tháng trước cậu đã đủ mười tám tuổi, lấy thân phận người giám hộ của Nghiêm Hạo Thần cùng cậu gặp mặt người chế tác của Hoàn Á mà nói chuyện. Nhưng vị chế tác lần trước đã gặp mặt một lần kia rõ ràng biết thân phận của Hoắc Kiếm, lộ ra vẻ mặt giật mình, nhưng rất nhanh liền bình tĩnh bắt đầu tiến vào nói chuyện. Chuyện này liên quan tới lợi ích bản thân, Nghiêm Hạo Thần tự nhiên cũng sẽ không phớt lờ, nhưng dù cho cậu có khôn khéo trưởng thành sớm hơn nữa, cũng bất quá là một thiếu niên mười tám tuổi chưa từng trải, hai người đàn ông tây trang giày da mỗi người mang theo một xấp tư liệu thật dày, rất nhanh vứt cậu qua một bên mà bắt đầu nói chuyện, bàn bạc kĩ càng về từng từng điều khoản liên quan đến quyền lợi của cậu trên hợp đồng, hai giờ sau vẫn không có ý định thu binh.

Nếu không phải ở một vài vấn đề đề cập đến quan niệm âm nhạc cùng mong muốn cá nhân cần trưng cầu ý cậu một chút, Nghiêm Hạo Thần quả thực hoài nghi người debut là Hoắc đại tổng tài, mà không phải cậu.

Trao đổi rốt cục chấm dứt trước khi mặt trời xuống núi, hợp đồng chính thức ba ngày sau sẽ giao cho Nghiêm Hạo Thần ký tên. Tuy rằng khi đôi bên bắt tay trên mặt đều lộ vẻ tươi cười tỏ ra hợp tác vui vẻ, nhưng từ biểu hiện của anh khi khoác vai cậu ra bãi đỗ xe mà nói, trận giao chiến này rõ ràng là bên ta thắng. Quả nhiên vừa lên xe anh đã nhếch khóe miệng:

“Điều kiện lần này đề ra rất có lợi với em, làm rất tốt.”

Nụ cười của anh trong ánh chiều rạng rỡ toả nắng, có một loại cuốn hút kỳ lạ, ngay cả Nghiêm Hạo Thần cũng nhịn không được cười rộ lên theo. Tuy rằng thời gian trao đổi cả buổi chiều dài đến nỗi làm cho người ta không kiên nhẫn, cậu thậm chí không biết họ đã nói những gì, nhưng cậu biết anh đang hết sức giúp cậu giành lấy lợi ích lớn nhất.

Chung quy cảm giác như là người mua trước đem cậu bán lại với giá rất tốt vậy. Nghiêm Hạo Thần lắc đầu, vứt đi suy nghĩ buồn cười lại có chút thương cảm này, ngoắc ngoắc ngón tay với anh:

“Chúng ta muốn đi chút mừng một chút không?”

Trong ý cười ấm áp của anh, lại đùa dai bổ sung một câu:

“Cái loại không “hại thân” ấy.”