Phệ Tâm Cổ

Chương 25




Quán bar ngầm cuối tuần vẫn luôn náo nhiệt. Thiếu niên tuấn mỹ tóc ngân lam gảy ghi-ta đỏ rực, bài khát có nhịp điệu thanh thoát, theo tiếng hát cao vút từ bờ môi đóng mở cùng vòng eo tà mị đến làm người ta đui mù. Thiếu niên phất phất tóc mái ướt mồ hôi, ngón tay thon dài thành thạo lướt qua đàn ghi-ta, một chuỗi nốt nhạc phát ra khiến nơi đó bùng nổ một trận hoan hô.

Khoảng cách giữa các bài, Nghiêm HạoThần nhếch mắt đánh giá dưới sân khân. Lôi đài tái đã qua vài tuần, hưng phấn qua đi giới âm nhạc ngầm cũng dần dần khôi phục yên bình. Cậu vẫn hát trên sân khấu của các quán bar, ôm ghi-ta hát ca, nhận đủ kiểu ánh mắt dưới sân khấu.

Mặt ngoài thoạt nhìn tất cả như thường, nhưng vẫn xảy ra một chút thay đổi. Có một sự kiện quan trọng kích động lòng người như lôi đài tái, vài tuần nay không khỏi xuất hiện mỏi mệt sau hưng phấn, fans vây dưới đài cổ động giảm bớt một ít, mà ngay cả những ca sĩ ngầm lên sân khấu hát, cũng có không ít người bởi vì lí do muốn điều chỉnh cùng tĩnh dưỡng mà không có đi ra. Tuy rằng không khí hơi vắng vẻ, nhưng Nghiêm Hạo Thần cảm thấy như vậy cũng không tệ. Hiện tại ở lại dưới sân khấu trừ một bộ phận fangirl nhiệt tình không giảm, đa phần là fans chân chính có lí trí và khả năng thưởng thức âm nhạc, biểu diễn lại cảm giác không tồi. Huống chi nhờ những ca sĩ đang tĩnh dưỡng điều chỉnh kia, cậu còn có nhiều cơ hội diễn xuất hơn lôi đài lúc trước.

Kelvin trở thành lôi chủ mới của lôi đài tái khiến đường làm quan rộng mở, hăm hở chạy tới mỗi trú điểm của giới âm nhạc ngầm, không lên đài biểu diễn, chỉ lộ mặt một chút nhận chúc mừng của mọi người cùng tán dương của fangirl. Có tin đồn tiết mục ở trận chung kết của hắn được nhìn trúng, ít ngày nữa sẽ ký hợp đồng với công ty sản xuất nào đó mà chính thức debut. Nghiêm Hạo Thần sau khi nghe được chỉ là cười bỏ qua, lôi đài tái đã qua, là người thua trong trận này, từ nay về sau các loại lôi đài tái, đều không liên quan tới cậu.

Cuộc sống vẫn đang tiếp tục, cậu vẫn tiếp tục đàn ghi-ta của mình, hát bài hát của mình, từng bước một đi tiếp.

Nốt nhạc cuối cùng hạ xuống đầu ngón tay, một bó hoa bách hợp buộc thanh nhã theo tiếng vỗ tay kịch liệt dưới đài được đưa lên, Nghiêm Hạo Thần không chút để ý mà tiếp nhận, đoá hoa trắng còn tích sương đang ở thời điểm nở rộ rực rỡ nhất, bên môi thiếu niên lại nở nụ cười nhạt như có như không vô cùng chói chang.

Dưới đài có cô bé phát ra tiếng thét chói tai hưng phấn, hơn mười cô gái nhiều lắm là mười ba mười bốn tuổi đỏ mặt giơ bảng “Hạo Thần” đưa về phía trước, bất quá cũng do nôn nông muốn được giao lưu với thần tượng mà thôi. Nơi cách sân khấu một chút đã có người mở bình rượu lay lay ly rượu, có thể đoán được, sau khi cậu xuống sân khấu lại là một trận cuồng hoan sảng khoái tràn trề.

Nghiêm Hạo Thần vẫy đoá hoa trong tay với những người dưới đài, sau đó tự nhiên xoay người vào hậu trường, không ngoài ý muốn nghe được phía sau vài tiếng “A” thất vọng. Cậu vẫn luôn không ghét được đám người và rượu ngon vây quanh, sau một màn biểu diễn sảng khoái, cậu khá vui lòng thông qua rượu cùng tiếng ồn ào mà trút hết cảm xúc phấn khởi của mình, thậm chí thỉnh thoảng sẽ phục vụ mọi người mà cởi áo tưới rượu lên người, khiến những ánh mắt mưu mô kia hưởng thụ một lần là no. Bất quá nó cũng chỉ giới hạn khi tâm tình vô cùng tốt, còn bây giờ, tuy rằng tâm tình của cậu cũng không tệ, nhưng nếu đã câu được Đại Kim Chủ, cần gì phải uất ức mình lấy thân nuôi hổ?

Đi ra phía sau quán bar quả nhiên thấy chiếc xe quen thuộc kia đậu ven đường. Nghiêm Hạo Thần nhếch miệng, đi qua mở cửa xe. Ngay cả tư thế nắm tay lái chờ đợi của anh cũng là eo lưng thẳng tắp mà ngồi nghiêm chỉnh, cậu tiện tay ném hoa bách hợp ra ghế sau, sau đó ném mình lên ghế phó lái, bĩu môi:

“Đi thôi.”

Người đàn ông nhíu mày thẳng tắp nhìn cậu vẻ mặt xa lạ, là trộn lẫn giữa u ám không vui cùng không cam lòng, anh đột nhiên nhướn người qua, cài kĩ những nút áo lúc nãy Nghiêm Hạo Thần biểu diễn đã cởi ra, Nghiêm Hạo Thần có chút không kiên nhẫn, nhưng không có đẩy tay anh ra, chỉ đơn giản nhả ra một chữ:

“Nóng.”

Hoắc Kiếm đưa tay giảm điều hoà trong xe, Nghiêm Hạo Thần đè trán, quyết định từ bỏ trò chuyện với anh. Hoắc Kiếm im im, bỗng nhiên nói:

“Dưới sân khấu có rất nhiều người đều nhỉn chằm chằm cổ áo của em.”

Nghiêm Hạo Thần nhìn gương mặt nghiêng rõ ràng như tạc của anh, nhịn không được xì một tiếng khom lưng xuống cười ha ha. Loại giọng điệu này, rõ ràng là dỗi như trẻ con, cư nhiên phát ra từ miệng tổng giám đốc trẻ tuổi đầy hứa hẹn của tập đoàn Hằng Viễn, thật sự là… rất thú vị.

Ngồi thẳng dậy, không ngoài ý muốn lại nhìn thấy gương mặt hờn dỗi xen chút khó hiểu của anh. Nghiêm Hạo Thần miễn cưỡng nhếch môi, mang theo vài phần dỗ dành mà vỗ vỗ tay anh:

“Dù sao bọn họ có thể nhìn đến, nhiều nhất cũng chỉ có cổ áo mà thôi, phúc lợi không bằng anh đâu.”

Ám chỉ mà dùng ngón tay thon dài vuốt ve khe hở ngón tay anh:

“Đi thôi, không phải muốn mời em ăn cơm sao.”

Chiếc xe lao đi như mũi tên cho thấy tâm tình nhiều mây chuyển nắng của chủ nhân.