Phế Tài Nghịch Thiên: Lính Đánh Thuê Cuồng Phi

Chương 94




Trong lòng Nạp Lan Ngôn Kỳ vẫn có điều không hiểu, nhưng bởi vì tin tưởng Bách Lý Thần Hi tự có dụng ý riêng của mình nên hắn không nói thêm gì, chỉ chờ xem Bách Lý Thần Hi làm thế nào mà thôi.

Trong lòng Tư Đồ Mộng Liên càng không hiểu, ả ta rất muốn nói gì đó nhưng khi nhìn thấy sự sủng nịch của Nạp Lan Ngôn Kỳ đối với Bách Lý Thần Hi, cuối cùng ả ta vẫn không nói gì.

Người họa sĩ kia cũng càng không hiểu, chối bỏ tác phẩm của ông ta nhưng lại muốn giữ ông ta lại, giữ lại thì giữ lại thôi nhưng nàng còn không nói gì, trái lại còn cho người đi tìm một nữ nhân, đúng là khó hiểu.

Bách Lý Thần Hi không thèm để ý xem mấy người khác nghĩ thế nào, đi thẳng đến bên cạnh ngồi xuống, tùy tiện cầm một miếng điểm tâm ngọt trên bàn bỏ vào trong miệng.

“Từ từ thôi, không ai giành với nàng.” Nạp Lan Ngôn Kỳ theo bản năng rót một chén nước đưa cho Bách Lý Thần Hi, sủng nịch lại bất đắc dĩ nói.

“Hơi đói bụng.” Bách Lý Thần Hi cũng không già mồm, nhận lấy chén nước uống một hơi cạn sạch, còn rất không khách khí đưa chén nước cho Nạp Lan Ngôn Kỳ: “Thêm chén nữa.”

Tất cả những hành động này đều như một lẽ đương nhiên, hai mắt của Tư Đồ Mộng Liên và người họa sĩ kia cũng trợn tròn nhìn chằm chằm vào Bách Lý Thần Hi. Ai cũng dám chắc chắn, trên thế giới này, người dám sai sử Nạp Lan Ngôn Kỳ một cách đương nhiên như thế e là cũng chỉ có một mình Bách Lý Thần Hi.

Trong mắt Nạp Lan Ngôn Kỳ chỉ có Bách Lý Thần Hi, nghe thấy yêu cầu của Bách Lý Thần Hi, hắn cũng không so đo nhiều thế mà giơ tay nhận lấy chén nước rồi rót thêm cho nàng một chén nữa.

Lần này Tư Đồ Mộng Liên không thể bình tĩnh được: “Ngôn Kỳ, huynh là Hoàng Thượng…”

Ả ta còn chưa nói xong đã bị ngắt lời: “Ở trước mặt Thần Hi, ta chỉ là phu quân của nàng ấy.”

Một câu kíƈɦ ŧɦíƈɦ lên ngàn cơn sống. Tư Đồ Mộng Liên đột ngột nhìn Nạp Lan Ngôn Kỳ nhưng thứ ả ta nhìn thấy chỉ là sự sủng nịch của hắn đối với Bách Lý Thần Hi, cũng chính một khắc đó, người vốn không ưa Bách Lý Thần Hi như ả ta lại càng hận đến mức cắn răng nghiến lợi.

Vào lúc lời nói của Nạp Lan Ngôn Kỳ vừa dứt, Bách Lý Thần Hi cũng ngẩng đầu lên, nàng không ngờ hắn sẽ nói ra một câu như thế.

Ở trước mặt nàng chỉ là phu quân của nàng, lời nói vô cùng tình cảm.

Bách Lý Thần Hi không thể không thừa nhận sau khi nghe thấy câu này, trong lòng nàng thật sự rất vui vẻ, ngay cả khóe môi cũng không tự giác khơi lên một độ cong mềm mại, trong con ngươi màu tím cũng có một tia nhu hòa hiếm có.

Nạp Lan Ngôn Kỳ cũng nhìn ra được điểm này, trong lòng hắn có cảm giác thỏa mãn trước nay chưa từng có. Một khắc như thế, hắn cảm thấy có thể nhìn thấy được ý cười xuất phát từ tận đáy lòng nàng, lại còn nở rộ vì hắn thì có làm gì cũng đều đáng giá.

Bầu không khí trong Ngự Thư Phòng đột nhiên trở nên ngọt ngào, đồng thời lại lộ ra vẻ quỷ dị không nói thân lời.

Lúc Nạp Lan Ngôn Triệt dẫn theo danh kỹ Thủy Như Yên trở lại Ngự Thư Phòng, Bách Lý Thần Hi đã ăn gần hết bánh ngọt trong đĩa, đang uống nước mà Nạp Lan Ngôn Kỳ mới rót cho nàng. Nạp Lan Ngôn Kỳ cứ ôn nhu nhìn nàng như thế, trong mắt đều là sủng nịch, mềm mại đến như sắp chảy ra nước. Mà ánh mắt của Tư Đồ Mộng Liên vẫn luôn dán trên người Nạp Lan Ngôn Kỳ mang theo sự phẫn hận, cũng mang theo ưu thương, còn vẻ mặt của người họa sĩ kia cũng coi như có chút đặc sắc, trông như gặp quỷ vậy.

Không cần nghe kể lại thì Nạp Lan Ngôn Triệt cũng có thể đoán được đại khái. Y nhìn Tư Đồ Mộng Liên một chút, cảm thấy không khỏi lắc đầu, đi lên hai bước phá vỡ bầu không khí yên tĩnh trong phòng.

“Hoàng huynh, đã đưa người đến rồi.”

Lời nói của Nạp Lan Ngôn Triệt vừa dứt, Thủy Như Yên vừa lúc ôn nhu thỉnh an: “Dân nữ bái kiên Hoàng Thượng, bái kiến Quý phi nương nương, Hoàng Thượng vạn phúc, nương nương kim an.”

Giọng nói giống như chim hoàng oanh xuất cốc mang đến cho người ta cảm giác vô cùng thoải mái.

Người ở đây đều nghe tiếng gọi mà nhìn qua, chỉ vỏn vẹn một chút Bách Lý Thần Hi đã hài lòng. Những người khác còn chưa lên tiếng, nàng đã lên tiếng trước: “Thủy Như Yên đúng không? Nghe nói ngươi là người khiêu vũ tốt nhất toàn bộ Đô Thành.”

“Nương nương quá khen rồi.” Thủy Như Yên trả lời đưa đẩy lễ phép, từ đầu đến cuối đều không ngẩng đầu nhìn Nạp Lan Ngôn Kỳ.

Bách Lý Thần Hi quen biết bao nhiêu người, nếu phải nói điểm nàng hài lòng nhất ở Thủy Như Yên thì chính là nàng ấy tự mình biết mình, không mơ tưởng những thứ không thuộc về mình.

“Ngôn Kỳ, có thể mượn dùng bảo địa của ngươi một chút không?” Bách Lý Thần Hi đi thẳng vào vấn đề hỏi Nạp Lan Ngôn Kỳ.

Nạp Lan Ngôn Kỳ cũng sửng sốt một chút. Nếu hắn nhớ không lầm thì hắn chưa từng nói với Thần Hi chuyện liên quan đến bí thất mà? Nàng biết từ đâu chứ?

Dường như nhìn ra được sự nghi ngờ của Nạp Lan Ngôn Kỳ, Bách Lý Thần Hi làm một tư thế ngủ, Nạp Lan Ngôn Kỳ lập tức hiểu rõ.

Nữ nhân thông minh như vậy, sao hắn có thể không yêu được chứ?

“Mộng Liên, triệt, hai người đi làm việc khác đi, chuyện bức họa cứ để trẫm xử lý.” Lời này của Nạp Lan Ngôn Kỳ rõ ràng chính là đồng ý với yêu cầu của Bách Lý Thần Hi.

Tư Đồ Mộng Liên càng tức giận, mặc dù đã cố gắng ẩn nhẫn nhưng sắc mặt ả ta vẫn hơi khó coi.

Nạp Lan Ngôn Triệt đều thu tất cả vào trong mắt. Y cũng không biết nên nói gì với Bách Lý Thần Hi, chỉ là có vài thứ y có thể khẳng định, dù nàng làm nhiều chuyện như thế thì y cũng chẳng có tí phản cảm nào, trái lại còn có một cảm giác kỳ quái.

Trước khi Tư Đồ Mộng Liên lên tiếng, Nạp Lan Ngôn Triệt đã kéo ả ta ra khỏi Ngự Thư Phòng.

Trong Ngự Thư Phòng lập tức chỉ còn lại bốn người Nạp Lan Ngôn Kỳ. Nạp Lan Ngôn Kỳ đi lên ôm lấy Bách Lý Thần Hi, hơi hiếu kỳ hỏi: “Không biết ái phi muốn làm gì đây?”

“Thưởng thức vũ đạo.” Bách Lý Thần Hi dứt khoát nhả ra bốn chữ.

Khóe môi Nạp Lan Ngôn Kỳ cong lên, hắn biết Bách Lý Thần Hi làm thế chắc chắn là có đạo lý của nàng, vì vậy hắn không hỏi gì nữa, dẫn bọn họ đi vào trong mật thất.

Đi vào mật thất, Bách Lý Thần Hi mới nói: “Như Yên cô nương, phiền ngươi nhảy một đoạn xem trước đã.”

Thủy Như Yên thi lễ một cái, đi đến chính giữa, phất tay áo bắt đầu nhảy vũ đạo sở trường của nàng ấy.

Bách Lý Thần Hi, Nạp Lan Ngôn Kỳ và họa sĩ đều đứng một bên lẳng lặng nhìn xem.

“Hoàng Thượng, ngươi cảm thấy thế nào?” Một lát sau, Bách Lý Thần Hi quay đầu hỏi Nạp Lan Ngôn Kỳ.

“Thoáng như tinh linh đi nhầm vào nhân giới, rất đẹp.” Nạp Lan Ngôn Kỳ trả lời thành thật.

“Họa sĩ, ngươi thấy thế nào?” Bách Lý Thần Hi gật đầu, đột nhiên lời nói thay đổi, hỏi họa sĩ bên cạnh: “Nếu như để họa sĩ vẽ thiên tư bách thái của Như Yên cô nương thì ngươi có thể làm được không?”

Nghe vậy, cuối cùng Nạp Lan Ngôn Kỳ và họa sĩ cũng hiểu ra được, hóa ra mục đích của nàng là ở đây.

Họa sĩ cũng không hổ là họa sĩ đệ nhất của Liệt Diễm Quốc, ông ta cẩn thận nhớ lại bộ dạng khiêu vũ của Thủy Như Yên, trả lời rất chắc chắn: “Có thể.”

“Tốt, vậy thì hai ngày sau phiền họa sĩ vẽ lại Như Yên cô nương nhé.” Nàng dừng một chút: “Đương nhiên ngươi không cần lo lắng về chuyện mực vẽ, bổn cung sẽ để người chuẩn bị đầy đủ cho ngươi.”

Cuối cùng Bách Lý Thần Hi vẫn không quên nhắc nhở: “Dùng tâm để vẽ, vẽ ra linh hồn, bổn cung cam đoan sau hội giao lưu Tam quốc, đại danh của ngươi chắc chắn sẽ vang vọng toàn bộ đại lục tây xuyên.”

Đợi dặn dò mọi chuyện xong, Bách Lý Thần Hi nháy mắt với Nạp Lan Ngôn Kỳ, sau đó tay nắm tay đi ra.

“Nàng đang có chủ ý gì vậy?” Vừa ra khỏi mật thất, Nạp Lan Ngôn Kỳ đã không nhịn được mà hỏi.

“Bí mật.” Bách Lý Thần Hi cười thần bí nói: “Mau cho người chuẩn bị mực vẽ đi, đừng quên bỏ thêm mật ong.”

“Được, ngay cả ta mà nàng cũng muốn giấu.” Nạp Lan Ngôn Kỳ tỏ vẻ không vui nhưng sự sủng nịch tràn ngập trong mắt không thể nào che giấu được.

“Bây giờ ta vẫn chưa biết nữa, được chưa hả? Ngày mai chúng ta đi xem một chút rồi ta sẽ nói cho ngươi biết.”

“Được.”

Đối với Bách Lý Thần Hi, Nạp Lan Ngôn Kỳ vẫn luôn sủng ái nàng, dung túng vô hạn, bây giờ nàng không muốn nói thì hắn cũng sẽ không ép nàng.

“Ngôn Kỳ, ngươi phái người thông báo cho Lộ Dao, sau khi lập quân lệnh trạng, ta sẽ dẫn theo Mẫn Gia và Thanh Thanh trở về Ma Lâm.” Bách Lý Thần Hi đột ngột chuyển đổi đề tài, nàng tuyệt đối sẽ không buông tha cho nữ nhân Lộ Dao kia.

“Tu hành của hai người chênh lệch như vậy, thật sự sẽ không sao chứ?” Nạp Lan Ngôn Kỳ không nhịn được mà lo lắng, hắn nói: “Nàng thật sự chướng mắt ả ta thì ta giúp nàng gϊếŧ ả ta là được.”

“Nhưng mà cái này không giống nhau, hiểu không hả? Nếu như thật sự muốn cho ngươi gϊếŧ nàng thì ta cần gì phải chờ tới bây giờ?” Bách Lý Thần Hi chưa hề nói nàng còn có mục đích khác chính là cảnh cáo Tư Đồ Mộng Liên, nàng không phải là người dễ chọc như vậy. Muốn làm nàng khó chịu thì nàng sẽ khiến cho người đó càng khó chịu.

“Thần Hi…” Nạp Lan Ngôn Kỳ rất bất đắc dĩ mà lẩm bẩm, lời vừa mới ra khỏi miệng đã bị Bách Lý Thần Hi ngắt lời: “Ta có từng nói với ngươi ta là ma pháp toàn hệ chưa?”

“Ma pháp toàn hệ?” Nạp Lan Ngôn Kỳ cũng kinh ngạc, lợi dùng thần thức quét qua thân thể của Bách Lý Thần Hi, lông mày của hắn không tự chủ nhăn lại. Vì sao hắn không nhìn thấu được tu vi của nàng?

Bách Lý Thần Hi ngây ngốc trong Ma Lâm hai ngày, tuy là không lên cấp nhưng tu vi vẫn có chút tăng lên, hơn nữa Nạp Lan Ngôn Kỳ cũng không che giấu tinh thần lực của mình nên Bách Lý Thần Hi có thể cảm nhận được. Nàng nói: “Không cần lãng phí tinh lực, ngươi không nhìn ra tu vi của ta đâu.”

Nàng dừng một chút, giống như để cho Nạp Lan Ngôn Kỳ yên tâm hơn nên tiếp tục nói: “Ta cũng đang tu hành võ kỹ, vì vậy ngươi không cần phải lo lắng cho ta. Ta đã dám đồng ý khiêu chiến với Lộ Dao thì đương nhiên là có cách khiến nàng ta đi thẳng lên đài, nằm ngang xuống đài.”

“Ma võ song tu?” Nạp Lan Ngôn Kỳ kinh ngạc, nếu như người như vậy còn gọi là phế vật, vậy thì trên thế giới còn có thiên tài nữa không?

Nạp Lan Ngôn Kỳ tu hành bốn hệ ma pháp cộng thêm võ kỹ đã là một sự tồn tại vô cùng chấn động, bây giờ nghe thấy Bách Lý Thần Hi nói vậy, hình như hắn cũng chả là cái thá gì nữa rồi nhỉ?

“Đối phó với Lộ Dao chỉ cần dùng ma pháp hệ quang và ma pháp hệ thủy là được.” Bách Lý Thần Hi nói như đang cam đoan: “Đến lúc đó ta sẽ không để người khác biết ta là ma pháp toàn hệ.”

Nàng chưa quên lời Ngự Thanh từng nói với nàng. Bây giờ nàng vẫn chưa đủ mạnh, chuyện ma pháp toàn hệ và toàn tinh thần lực vẫn để càng ít người biết càng tốt hơn.

“Một lát nữa ta đưa nàng đến Ma Lâm, ngày mai ta qua đón nàng.” Nạp Lan Ngôn Kỳ cũng cảm nhận được dụng tâm của Bách Lý Thần Hi, trong lòng không khỏi dâng lên một chút cảm động. Sự cố gắng không oán không hối của hắn cũng không hoàn toàn uổng phí, không phải sao?

Bách Lý Thần Hi và Nạp Lan Ngôn Kỳ cùng nhau ăn trưa, lại lập lệnh quân trạng chính thức với Lộ Dao, lúc này nàng mới dẫn Mẫn Gia và Đông Phương Thanh Thanh về Ma Lâm.

Lúc lập quân lệnh trạng, bởi vì Nạp Lan Ngôn Kỳ và Tư Đồ Mộng Liên đều ở đó, lẽ là bọn họ đều cho rằng một tháng sau sẽ tiêu diệt đối phương trên lôi đài nên lúc lập xuống quân lệnh trạng, ký tên, ấn tay, dù là Bách Lý Thần Hi hay Lộ Dao cũng đều vô cùng dứt khoát.

Lúc Bách Lý Thần Hi, Nạp Lan Ngôn Kỳ, Mẫn Gia và Đông Phương Thanh Thanh trở lại Ma Lâm, thành viên của tổ chức Quang đều đang cố gắng huấn luyện dưới sự chỉ huy của các tổ trưởng.

Nạp Lan Ngôn Kỳ chỉ vào người đang nằm bất động từ lâu ở cách đó không xa, trong hắn lòng không khỏi tò mò:"Bọn họ nằm sấp thế có tác dụng gì vậy?"

"Những người nằm sấp là những người bắn tỉa. Điều họ cần là sức bền và sự kiên nhẫn nên nằm sấp như thể giúp họ có thể rèn luyện hai thứ đó" Bách Lý Thần Hi nhìn những người trong trại huấn luyện, đồng thời trên mặt nàng cũng lộ ra vẻ tự hào "Cùng giống như những người đó, chiến đấu với nhau có thể cải thiện khả năng chiến đấu của nhau. Còn đôi khi đánh lén bất ngờ có thể cải thiện khả năng phản ứng của họ"

“Xem ra nàng đã xem xét rất kỹ lưỡng” Sau khi nhìn kỹ thêm chút nữa Nạp Lan Ngôn Kỳ đột nhiên cảm thấy cách huấn luyện của Bách Lý Thần Hi có ích hơn nhiều so với cách huấn luyện quân đội của hắn.

"Nàng có thể sử dụng những phương pháp này trong huấn luyện quân đội không?"

“Được thôi” Bách Lý Thần Hy nói: “Tuy nhiên nếu ngươi thực sự muốn sử dụng nó trong quân đội. Ta khuyên ngươi nên chọn một người mạnh trong số những người mạnh nhất, như thế ngươi mới có thể hoàn thành tốt hơn khóa huấn luyện. Để sau này khi phát sinh chiến tranh thì dù có thiếu đi ngươi thì nhiệm vụ có khó khăn cách mấy vẫn hoàn thành được”