Bách Lý Thần Hi lắc đầu, quay lại nhìn hai bóng dáng nhỏ bé trong đầm sen.
Có lẽ về một vài phương diện hai tên tiểu tử này thực sự kém cỏi so với nhiều người, nhưng lại là người khiến nàng hài lòng nhất, khi nàng ra lệnh, bọn họ không nói gì chỉ trực tiếp nhảy ra ao mà không một lời phàn nàn, không sợ ướt, không sợ bẩn, cẩn thận bắt từng con cá.
Những khuyết điểm có thể từ từ thay đổi, nhưng nếu tâm ý của những người này không đủ, thì dù căn cơ tu luyện có cao đến đâu cũng vô ích.
“Hai người này thật sự rất tốt, nhưng còn thiếu một chút về kỹ năng nữa.” Nạp Lan Ngôn Kỳ bước đến bên cạnh Bách Lý Thần Hi, nhìn theo ánh mắt của nàng dịu dàng nói.
Bách Lý Thần Hi nói: “Khả năng gần như ổn, chỉ cần luyện tập chăm chỉ hơn là có thể bắt kịp.”
“Chắc chắn là họ?” Đây không phải là một câu hỏi, mà là khẳng định.
“Họ là những người cư xử tốt nhất ở đây.” Bách Lý Thần Hi nói: “Ta không muốn một người quá kiêu ngạo không để ai vào mắt mình.”
“Chả lẽ nàng không như vậy sao?” Nạp Lan Ngôn Kỳ thờ ơ hỏi.
“Có ý kiến
không?” Bách Lý Thần Hi Ma Lâm nhìn Nạp Lan Ngôn Kỳ, Nạp Lan Ngôn Kỳ cười nói: “Trẫm thích nàng như thế này.”
Bách Lý Thần Hi lười nghe Nạp Lan Ngôn Kỳ nói. Hai người đã bắt được cá. Bọn họ đổ đầy nước vào lá sen sau đó cầm nó lên một cách cẩn thận.
“Thần Quý phi, cá chép gấm mà người muốn đây ạ.” Bách Lý Thần Hi thậm chí không thèm liếc nhìn hai con cá, nhẹ nhàng nói: “Trả chúng lại hồ sen đi.” Theo lời của Bách Lý Thần Hi, cả hai không hề tỏ ra sốt ruột hay chán ghét. Họ được yêu cầu đi bộ đến ao sen một lần nữa và cẩn thận đưa cá chép gấm trở lại ao sen, sau đó quay trở lại bên cạnh Bách Lý Thần Hi.
“Các ngươi tên gì?” Bách Lý Thần Hi nhìn hai cậu nhóc, đều khoảng mười sáu mười bảy tuổi, khá ưa nhìn, cũng gầy, mặc quần áo bình thường, trông hơi nhút nhát. Không ai có thể nghĩ rằng họ là thiếu gia của một gia tộc nào đó, vẻ ngoài đó thực sự rất tội nghiệp.
Tuy nhiên, bề ngoài hai người này khá khiêm tốn, không có chuyện gì thì cũng rất bình thường, trên thực tế lại có khí chất rất riêng, dễ thu hút sự chú ý của mọi người.
“Thuộc hạ là Thác Bạt Duệ…”
“Thuộc hạ là Độc Cô Diễm…” Hai người gần như đồng thanh nói.
Bách Lý Thần Hi nhẹ nhàng gật đầu nói: “Từ nay về sau, các ngươi sẽ theo ta sống trong cung. Các ngươi có ý kiến
gì không? "Có vẻ như Thác Bạt Duệ và Độc Cô Diễm được phép lựa chọn, nhưng trên thực tế, không có sự lựa chọn nào cho bọn họ. Chỉ cần họ nói không, vậy thì họ không cần ở lại đây nữa.
“Tuân theo sự sắp xếp của Thần Quý phi.” Hai người nhìn nhau đồng thanh nói.
Bách Lý Thần Hi rất hài lòng với câu trả lời này, đưa họ rời đi, không ngờ những người phía dưới lại không làm nữa, không biết ai đã hét lên “Thật không công bằng.” Sau đó, những người khác cũng hét lên.
Tại sao những người này không hài lòng? Trước hết, bất kể thân phận của Bách Lý Thần Hi nàng là ai, chỉ riêng tình yêu của Nạp Lan Ngôn Kỳ dành cho nàng cũng đủ để trở thành đối tượng mà họ muốn nịnh bợ. Những người này vốn là con của thị thiếp lại không được ưu ái cho lắm. Hiện tại được gọi vào cung, ít nhiều họ sẽ được giao một nhiệm vụ nào đó, mà nhiệm vụ này có liên quan đến đãi ngộ của họ sau khi trở về gia tộc, nói cách khác, gia tộc về sau đãi ngộ với bọn họ như thế nào, hoặc thiên đường hoặc địa ngục, Bách Lý Thần Hi nàng chỉ cần nói một tiếng. Thứ hai, căn cứ tu luyện của Thác Bạt Duệ và Độc Cô Diễm không tốt bằng của họ, khi họ thi đấu vừa rồi cũng có điểm mấu chốt, Bách Lý Thần Hi chọn hai người này thay họ. Về mặt tâm lý hay về lòng tự trọng, họ không thể chấp nhận được.
Nạp Lan Ngôn Kỳ khẽ nheo đôi mắt phượng lại, cả người toát ra khí tức nguy hiểm. "Thế nào? Ái Phi của trẫm chọn ai còn cần các ngươi đồng ý sao?"
"Thảo dân không dám, nhưng là việc tu luyện của hai người này... "Dưới sự ngăn cản của Nạp Lan Ngôn Kỳ, còn có người dám nói. Bách Lý Thần Hi khá ngưỡng mộ. Nàng quét qua đám người, ngắt lời họ trước khi họ nói xong, nói bằng một cách tinh nghịch. "Thế nào? Các ngươi đối với sự lựa chọn của bổn cung rất có ý kiến? Vậy tại sao khi nãy ta giao nhiệm vụ cho các ngươi, các ngươi không làm?"
“Chẳng lẽ không ai nói với các ngươi, muốn ở lại bên cạnh ta thì trước hết các ngươi phải thu hồi lại sự kiêu ngạo của mình? Bổn cung đã cho các ngươi cơ hội là chính những người các ngươi không biết quý trọng thì đừng trách bổn cung.”
"Không phục? Không phục cũng vô dụng. Các ngươi biết rằng bổn cung không cần những phế vật như các ngươi. Chắc các ngươi đã từng nghe nói người chết dưới tay bổn cung không ít, làm sao ta có thể để các ngươi làm càn? Nếu như các ngươi đã không thích sống như vậy, bổn cung sẽ thành toàn cho các ngươi. ”
Ngay khi những lời này nói ra, mọi người đều im lặng không ai dám nói lời nào.
"Lâm An công công, những người này sắp xếp như thế nào biết rồi chứ? Sau này đừng đưa họ vào cung." Bách Lý Thần Hi nói với Lâm An công công trước mặt mọi người, ý tứ cũng rất rõ ràng, những người này, căn bản đừng nghĩ đến việc bước chân vào cung điện này một lần nữa.
Sau khi nói xong, bất chấp kết quả, nàng xoay người rời đi, Thác Bạt Duệ Trở lại Tê Phượng Cung, Đông Phương Thanh Thanh cùng những người khác đứng hoặc ngồi một cách quy củ, không hề vui vẻ và hoạt bát như lúc nàng rời đi, hơn nữa khi Bách Lý Thần Hi quay lại, bọn họ đặc biệt ân cần.
Ngay khi Bách Lý Thần Hi bước đến ghế dài ngồi xuống, Mộ Dung Phong đưa trà cho nàng, Đông Phương Thanh Thanh cũng chạy tới bóp vai đấm lưng cho nàng, Văn Nhân Trạch, Văn Nhân Thuỵ và những người khác đứng bên cạnh nàng, bày ra bộ dáng tùy thời đều có thể sai khiến.
“Hôm nay mặt trời mọc nơi nào vậy?” Bách Lý Thần Hi nhấp một ngụm trà, khẽ nói: “Não của các ngươi bị cửa cuốn sao?”
Nghe vậy, Đông Phương Thanh Thanh dừng lại. Những người khác đầu đầy hắc tuyến, vài người nhìn nhau nhưng không ai dám nói gì, một người thông minh như nàng làm sao có thể không nhìn ra được sự khác biệt? Nàng đặt tách trà lên chiếc bàn ngắn, nhẹ nhàng nói: “Nói đi, có chuyện gì vậy?”
“À, chủ tử, hình như chúng ta đã ném một nương nương nào đó vào bể cá chép gấm rồi.” Đông Phương Thanh Thanh vừa nói vừa chú ý tới sắc mặt của Bách Lý Thần Hi, chỉ sợ nàng sẽ tức giận.
“Lý do?” Bách Lý Thần Hi cũng không lòng vòng mà trực tiếp hỏi trọng điểm.
Đông Phương Thanh Thanh khi nghe những lời của Bách Lý Thần Hi liền biết nàng không tức giận, nghĩ là nàng bênh vực người của mình, nàng ấy tức giận nói: "Ả tiện nhân đó dám mắng Mẫn Gia, còn nói rằng họ không có quy củ, thiếu giáo huấn nên muốn đánh họ. Dưới sự tức giận liền bắt đầu đánh nhau, sau đó, vì không kiểm soát được nên đã lỡ đem ả đẩy xuống hồ cá. ”
“Các ngươi có sao không? ”Bách Lý Thần Hi nhìn xung quanh thấy không có ai bị thương mới nói: “Đẩy thì cứ đẩy đi. Nữ nhân kia chết rồi sao? "
"Không có. Chỉ là ả ta nhất định sẽ đi nói tới Hoàng Thượng, để Hoàng Thượng trừng phạt người. "Đông Phương Thanh Thanh đối với tình trong cung vô cùng hiểu rõ, thành thật trả lời.
“Thanh Thanh, ngươi cho rằng có khả năng không?” Bách Lý Thần Hi sờ đầu Ngự Thanh, nhàn nhạt hỏi Đông Phương Thanh Thanh.
"Chủ tử, nếu nữ nhân kia là người bình thường thì không sao cả. Mấu chốt ở đây nữ nhân đó lại là nữ nhi của Văn Thái Sư." Đông Phương Thanh Thanh vẻ mặt chua xót nói: "Văn Thái Sư có cả quan văn và quan võ, còn bản thân thì là Võ giả tứ cấp, uy lực không kém gì Quốc Cữu cữu, Thừa Tướng và Bách Lý Tướng Quân đâu”.
“Dù ông ta là ai, chỉ cần muốn động đến người của ta thì phải bước qua xác của Bách Lý Thần Hi này.” Bách Lý Thần Hi nói một cách thờ ơ. “Sự thật chứng minh, trước mắt chưa ai có bản lĩnh đó.”
Nghe Bách Lý Thần Hi nói như vậy, ai nấy cũng đều cảm động, có được một người chủ tử bênh vực mình thế này thật sự là may mắn của bọn họ.
“Ta sẽ giới thiệu thêm hai người cho các ngươi.” Bách Lý Thần Hi không lo lắng về những gì Đông Phương Thanh Thanh nói mà trực tiếp thay đổi chủ đề.Nâng mắt lên, nàng ra hiệu với Thác Bạt Duệ và Độc Cô Diễm đang đứng cách đó không xa, không hề nói một lời. Họ ngoan ngoãn bước đến cạnh Bách Lý Thần Hi.
Bách Lý Thần Hi nói với Đông Phương Thanh Thanh và mọi người: "Đây là Thác Bạt Duệ và Độ Cô Diễm. Ngày mai, họ sẽ đi tập luyện với các ngươi. Lời của ta vẫn như vậy, phải đoàn kết."
Sau đó, Bách Lý Thần Hi chỉ vào Đông Phương Thanh Thanh và những người khác giới thiệu cho Thác Bạt Duệ và Độc Cô Diễm. Giới thiệu xong mọi người đều coi như đã quen biết, Đông Phương Thanh Thanh nhìn hai người thật lâu, đột nhiên nói: “Hai người các ngươi bao nhiêu tuổi rồi?”
“Mười bảy…” Hai người đồng thanh đáp.
“Rất ăn ý nha.” Đông Phương Thanh Thanh nói: “Sau này phải gọi ta là Thanh Thanh tỷ biết không? Đây là Mẫn Gia ca ca, Văn Nhân đại ca, Văn Nhân nhị ca, Mộ Dung...ừm, sau này ba người các ngươi tự mình thảo luận. "
Bách Lý Thần Hi, Văn Nhân Trạch và Văn Nhân Thuỵ không thể nhịn được cười. Thác Bạt Duệ và Độc Cô Diễm hơi sững sờ.
Mộ Dung Phong Ma Lâm nhìn Đông Phương Thanh Thanh, rồi nói với hai người đang sững sờ. “Ừm, các ngươi đừng nhìn ta như thể ta còn nhỏ. Thực tế, ta lớn tuổi hơn các ngươi. Vì vậy các ngươi cũng phải gọi ta một tiếng Phong ca ca. "
"Điên* ca ca à? Hahaha... "Đông Phương Thanh Thanh cùng những người khác đều ôm bụng cười to: "Quả nhiên là điên ca ca..."
(Tên của Mộ Dung Phong đồng âm với từ “điên”, đều đọc là feng)
Mộ Dung Phong vừa nói ra đã hối hận, nhưng lời nói ra không kịp rút lại nên chỉ có thể âm thầm nuốt nước bọt.
Thác Bạt Duệ và Độc Cô Diễm nhìn cảnh tượng trước mắt, cũng không biết đang nghĩ đến cái gì, hai mắt mờ mịt, trên người tràn đầy vẻ buồn bã sâu thẳm.
“Nói cho ta biết tình hình cụ thể của các ngươi để ta xem cách sắp xếp.” Bách Lý Thần Hi nói thẳng “Bọn họ cứ như thế này, nhìn thì tuỳ tiện nhưng ở cùng cũng không tệ.”
Thác Bạt Duệ và Độc Cô Diễm có thể cảm nhận được bầu không khí giữa những người này rất tốt, tốt đến mức đáng ghen tị. Hai người nhìn nhau, Thác Bạt Duệ dẫn đầu nói: "Ta là con trai út của nhà Thác Bạt..." Đông Phương Thanh Thanh và những người khác ngừng cười, yên lặng nghe Thác Bạt Duệ và Độc Cô Diễm nói về bọn họ. Nhưng, thật không may, Thác Bạt Duệ vừa nói thì bị cắt ngang bởi một âm thanh đột ngột và tiếng bước chân đang đến gần, ngẩng lên nhìn thì người tới lại là...